Blood X Blood

Chương 51 : Ngoại truyện tội phạm 1

Ghi chép tội phạm tại biên cảnh vũ trụ, cụm sao Size, tinh hệ xoắn ốc: Tù nhân vũ trụ số PTB-9530-D1001: Tính danh: Goliath Tinh tịch: Người hành tinh Transformer Phân loại: Tội phạm lừa đảo Giới tính: Giống đực Tuổi: Trước giai đoạn kết kén Mức hình phạt cân nhắc: Giam giữ trên tinh cầu, lao động cải tạo năm mươi vạn năm Chống án: Không Tên của tôi là Liath. Cha tôi nói đó là tên một loại chim luôn tung cánh trên bầu trời. Loại chim này cả đời sẽ không hạ cánh, vĩnh viễn bay lượn, vĩnh viễn tự do, không trung chính là sân chơi của nó. Sân chơi của tôi chỉ giới hạn trong phạm vi của ba cái cây. Cha dặn tôi vĩnh viễn không thể vượt qua cái cây lớn nhất. Lúc còn nhỏ tôi không hiểu vì sao. Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy người trong tộc mang thi thể của cha từ bên kia cái cây về, tôi bỗng nhiên hiểu ra bên kia là cái chết đang chờ đợi. Tộc trưởng vuốt ve đầu tôi bảo tôi vĩnh viễn đừng đi ra ngoài. Tiếng chim kêu thật dài cắt qua bầu trời…… Bầu trời rất lớn, mà sân chơi của tôi lại quá nhỏ. Bộ tộc chúng tôi thuộc một loại trùng biến hình, tuổi thọ vô cùng ngắn ngủi, số lượng cũng rất ít. Kỳ thật khu rừng rậm này cũng đủ để chúng tôi sinh sống, nhưng mỗi người trong tộc, đều dùng phương thức của riêng mình tìm kiếm “thế giới bên ngoài”. Có người đi ra ngoài, sau đó không bao giờ trở về nữa, hoặc là chỉ có xác được mang về, ví dụ như cha tôi. Có người cẩn thận quan sát xung quanh, ví dụ như tôi, mỗi ngày đều trốn trên ngọn cây chăm chú nhìn thật lâu về phương xa. Có người lại hoài niệm dĩ vãng, ví dụ như tộc trưởng, luôn kể cho những người trẻ tuổi quá khứ huy hoàng của sao Transformer. Có người lại rong chơi trong thế giới của sách vở, ví dụ như em gái tôi Golda. Tộc của tôi có số lượng điển tịch văn hóa kinh người, cho nên thế giới sách vở cũng rất rộng lớn. Mỗi khi nhìn những điển tịch ghi chép về các dân tộc trên các tinh cầu, cùng với những bút ký du lịch phong phú, tôi cũng dần tin vào những lời tộc trưởng nói, có lẽ người Transformer thật sự đã từng rất hùng mạnh. Golda nói, trong sách có ghi chép tinh cầu này từng hoàn toàn thuộc về người Transformer. Tộc của tôi từng là bộ tộc tự do nhất, năng lực tự vệ đổi màu đặc biệt của chúng tôi có thể thích ứng với cuộc sống trên mọi ngóc nghách trong vũ trụ này, dung nhập đủ loại dân tộc khác nhau. Ngao du khắp vũ trụ mới là bản tính trời sinh của người Transformer, thế giới của chúng tôi chưa từng có biên giới. Giống như loài chim Goliath cả đời bay lượn, vũ trụ là sân chơi của chúng tôi. Như vậy thì vì sao hiện tại chúng tôi lại bị hạn chế trong khu rừng u ám này, từ lúc sinh ra đến lúc chết đi mà không thể ra ngoài? Tinh cầu thuộc về chúng tôi, hiện tại đã ra sao? Vũ trụ là sân chơi của tôi. Những lời này giống như độc dược có sức quyến rũ tột đỉnh, khiến đôi mắt tôi lấp lánh nhìn về phương xa. Nhưng mà chỉ nhìn thôi đã không thể nào làm tôi thỏa mãn, sự phẫn hận đối với những kẻ xâm lược và khát vọng lưu lạc chân trời góc bể đã hòa lẫn vào nhau. Máu của người Transformer đang gào thét trong cơ thể kêu gọi tôi ra ngoài! Khi tộc trưởng nhận được lời từ biệt của tôi thì khẽ thở dài, đưa tay vuốt ve đầu tôi nhẹ giọng mà kiên định dặn dò: Nếu con phải đi ra ngoài bằng bất cứ giá nào thì hãy sống hết mình. Cho bọn họ mở rộng tầm mắt đi! Tôi cười rộ lên, không hề lo sợ kéo tay em gái lên đường. Golda là một cô gái ngoan hiền mảnh mai, hơi ngốc một chút, ngay cả thủ pháp biến hình cũng còn chưa thuần thục. Nhưng cô bé là đứa em gái tốt nhất trên thế giới này, dù anh trai mình quyết định như thế nào cô cũng đều yên lặng ủng hộ. Nếu tôi nói, Golda à, chúng ta đi chơi nhé, đi khám phá thế giới sau cái cây kia. Golda liền ôm túi hành lý nho nhỏ của mình, ngoan ngoãn nắm tay tôi, mỉm cười nói được thôi. Giống như bên kia cái cây không phải là cái chết, giống như chúng tôi thật sự chỉ đi dạo chơi. Golda, em là em gái tốt nhất trên đời này. Nên khi em mất đi, anh vô cùng đau khổ. Từ đó về sau, tôi chỉ còn lại một mình. Nếu thế giới này sợ hãi chúng tôi, sợ đến muốn đuổi tận giết tuyệt, vậy thì tại sao tôi còn phải tuân thủ quy tắc của nó? Được, tôi sẽ cho bọn họ mở rộng tầm mắt. Chỉ cần tôi muốn, với tôi mà nói thế giới này không có bí mật. Không có người nào tôi không thể ngụy trang, không có chỗ nào tôi không thể tới, không có thứ gì tôi không lấy được. Khiến vũ trụ này hỗn loạn thật sự rất đơn giản. Tôi không còn thiếu tiền, không còn lang thang, không còn đói khát nữa. Những gian nan ban đầu của chuyến hành trình hiện tại nghĩ đến sao mà xa xôi đến thế, vì sao lúc trước tôi lại ngốc như vậy? Nhưng vì sao đến bây giờ tôi vẫn bừng tỉnh giữa đêm khuya? Ngồi trên chiếc giường lớn xa hoa hoài niệm những ngày cùng Golda dựa sát vào nhau dưới mái hiên, hai người cùng quấn chung một cái thảm cố gắng ngủ. Golda bé nhỏ sẽ dịu dàng nói, anh ngồi sát vào đây một chút, như vậy sẽ ấm áp hơn…… Như vậy sẽ ấm áp hơn…… Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, tôi đã đi qua rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều người. Lang thang dường như cũng dần dần không còn thú vị nữa. Tôi đã đi theo cặp tình nhân bàn bên này rất lâu rồi. Từ tinh cầu này đến tinh cầu khác, từ thắng cảnh này đến thắng cảnh khác. Lúc Golda còn sống, chúng tôi cũng thường xuyên đi thăm quan vài thắng cảnh nổi tiếng. Bởi vì Golda từng đọc về nơi đó trong sách nên muốn đi xem. Biểu tình chờ mong của Golda cũng tác động đến tôi, cả hai háo hức chuẩn bị cho chuyến đi. Và khi cả hai đặt chân đến nơi ấy, khoảnh khắc đó hưng phấn đến không cách nào hình dung…… Sau khi Gloda chết đi, tôi thường xuyên không có mục đích lẵng nhẵng bám theo mục tiêu đi khắp nơi. Tôi không quan tâm họ muốn đi đâu, tôi chỉ để ý họ có bao nhiêu tiền, và… sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào khi mất đi tất cả số tiền đó. Nhưng cặp tình nhân lần này thì hơi kỳ quái. Bọn họ còn tùy tiện hơn cả tôi. Chuyến du lịch bình thản nhẹ nhàng như cuốn tôi trở về những giây phút ban đầu, khi đó tôi nắm tay Golda chậm rãi dạo bước trong biển hoa, từng đàn chim bay qua trên đầu, tận hưởng niềm vui trong cả vũ trụ…… Tôi quyết định nhanh chóng ra tay. Hai người này rất nguy hiểm , bọn họ khiến tôi nhớ lại những ngày ở bên Gloda, khiến tôi vì muốn tiếp tục xem mà không nỡ ra tay. Điều tối kỵ của kẻ lừa đảo chính là nảy sinh tình cảm đối với mục tiêu. Trước khi chuyện đó phát sinh tôi phải chấm dứt nó ngay lập tức. Biến thành bộ dáng của tên Huyết tộc giống đực kia, tôi vừa thuần thục bịa vài lời nói dối trong lòng, vừa chậm rãi đi về phòng của bọn họ. Phòng cao cấp nhất của khách sạn sang nhất vũ trụ, hai kẻ này đúng là dê béo. Còn chưa bịa xong lời nói dối để dụ con cừu nhỏ mở cửa đã đụng mặt nhau trên cầu thang, việc này thật sự khiến tôi hơi bối rối. Cũng may kinh nghiệm bắt chước nhiều năm cùng với những thông tin lấy được khi theo đuôi đã giúp tôi không để lộ sơ hở. Hai động tác kế tiếp: Trực tiếp phóng qua tay vịn, dịu dàng khẽ hôn lên môi cô gái kia được tôi thực hiện một cách vô cùng chuẩn xác. Quả nhiên, nhìn thấy phản ứng bình thường này, một chút kinh ngạc của đối phương đã biến mất không còn tung tích, chỉ ngửa đầu chờ tôi mở miệng. Trầm mặc vài giây, tôi nhanh chóng tìm kiếm một cái cớ thích hợp nhất, dễ dàng nhất để khiến đối phương chủ động giao tiền ra ngay, sau đó điều chỉnh giọng nói đến gần sát tần số của tên giống đực Huyết tộc kia, nhẹ giọng nói:“Chúng ta đi chỗ khác chơi đi”. Tôi biết những lời này tương đương với ám hiệu rút lui, lúc này nói ra sẽ hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của đối phương, làm cho cô ta không để ý đến những điều bất thường khác. Mà vài giây trầm mặc tìm cớ lúc này, cũng được coi như áy náy vì bắt buộc phải tiếp tục trạy trốn. Tất cả đều hoàn mỹ. Quả nhiên, đối phương ngơ ngác trố mắt nhìn tôi, cảm xúc rõ ràng từ hưng phấn chờ mong biến thành ũ rũ, cúi đầu xuống, lén lút nhét mấy tấm vé vào trong cái túi nhỏ của mình…… Cô ta muốn đi xem biểu diễn sao? Hiện tại đại khái là rất thất vọng chăng? “Ừ”. Lúc cô ấy ngẩng đầu lên trên mặt lại nở nụ cười! Dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói:“ Ừ, vừa hay, lần này chúng ta tới thế giới dưới đáy biển tham quan nhé”. Cô ấy nói một cách chờ mong cứ như không phải đang chuẩn bị chạy trốn, mà đang quyết định địa điểm du lịch tiếp theo. Tôi đột nhiên lại nghĩ không biết thế giới dưới đáy biển nào đẹp…… Trong nháy mắt, biểu tình ngửa đầu ngoan ngoãn mỉm cười của cô ta rất giống Golda, khiến tôi xúc động muốn ôm chầm lấy cô ấy…… Tôi nghĩ có lẽ tôi thật sự cần một người bạn đồng hành. Dịu dàng nhưng kiên cường, mảnh mai nhưng lạc quan . Nắm tay tôi, cùng tôi đi khắp thế gian này…… Cúi đầu kéo bàn tay nho nhỏ của cô ta, nhẹ nhàng hôn, tôi nghe thấy mình nói:“Được”. Thế giới dưới đáy biển cũng được, bất cứ nơi nào cũng được, tôi đều có thể mang cô đi. Quyết định xúc động nhất thời này đột nhiên lại khiến tôi hưng phấn chờ mong tương lai! Thậm chí cũng không còn quan tâm rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu tiền. Lúc này tôi chỉ lo lắng phải làm sao để thuyết phục đối phương. Trên đường đưa cô rời khỏi khách sạn, lần đầu tiên tôi buồn bã vì thân phận của mình. Phải mở miệng thế nào đây? Nói tôi là người Transformer bị xua đuổi, hiện tại đang làm nghề lừa đảo. Tuy rằng tôi lừa tiền của cô, nhưng tôi hy vọng cô đừng tức giận. Hãy chia tay tình nhân, sau đó thay thế em gái tôi đi cùng tôi sao? Có lẽ tôi điên mất rồi. Cũng may thế giới này không cho phép tôi điên quá lâu. Cô gái nhớ tới con thú cưng để quên, vội vàng bỏ tay tôi ra chạy về…… Nhìn bóng dáng của cô khuất dần, tôi do dự một giây, nhưng không đuổi theo. Tôi quyết định lui bước. Thân phận của tôi, nghề nghiệp của tôi, chuyện tôi đang làm, có thứ nào đáng để người ta ở lại bên tôi? Tộc trưởng dặn dò tôi nếu phải đi ra ngoài bằng bất cứ giá nào thì hãy sống hết mình. Xin lỗi tộc trưởng, con đã sống quá vô nghĩa. Bỗng nhiên tôi cảm thấy quá mệt mỏi, không muốn bay nữa chỉ muốn hạ cánh trở về. Tôi ra đi rất nhiều năm rồi nhưng chẳng làm được gì cho người Transformer, chỉ làm mất đi đứa em gái và lòng tự tôn của chính tôi. Vì sao không có ai nói cho tôi biết, loại chim tên là Liath kia ngoại trừ bay lượn còn có thể làm được gì? Truy binh mau chóng bắt kịp tôi. Cho đến khi bị bắt bỏ tù, tôi vẫn không hề cảm thấy đây là sự thật. Có lẽ là khi tiêu thụ vật phẩm trộm được đã xảy ra vấn đề. Xem ra hai người đuổi bắt kia rất mạnh đồng thời cũng rất kiên trì, chỉ dựa vào dấu vết để lại mà có thể bắt được tôi, người vốn nổi danh về tài chạy trốn. Trước khi chung thẩm, có một vị quý tộc thân phận cao quý đến gặp tôi. Đó là một tên giống đực Huyết tộc có khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết, vừa ngắm nghía một món trang sức nho nhỏ trong tay vừa hỏi tôi, hai người kia đi đâu rồi? Đương nhiên là tôi không biết. Tra hỏi không có kết quả, quý tộc Huyết tộc kia dường như cũng không tức giận, cuối cùng chỉ hỏi tôi cô gái kia thế nào rồi? Tôi trả lời, rất khỏe. Đối phương gật gật đầu, cuộc đối thoại liền chấm dứt. Sau khi lặng lẽ nghe xong bản án của thẩm phán toà án vũ trụ, tôi bị áp giải tới một tinh cầu xa xôi giam giữ đến già. Tôi cũng không để ý sẽ bị nhốt ở đâu, vì trên thế giới không có nơi nào thật sự nhốt được người Transformer. Tôi có thể trốn đi, còn có thể khiến ngục giam này bạo loạn, thậm chí có thể đi đến Sange trả thù đám Huyết tộc ngạo mạn đã bắt tôi. Nhưng tôi lười không muốn làm, tôi thật sự đã quá mệt mỏi. Tuổi thọ của bộ tộc chúng tôi rất ngắn ngủi, tôi nghĩ sự mệt mỏi này có nghĩa là sinh mệnh tôi đã đến điểm hồi kết thúc…… Lúc ra khỏi toà án, trên bầu trời có con chim lớn lông trắng bay qua, đôi cánh của nó sải rộng vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên nền trời…… Cha tôi nói đó là tên một loại chim. Loại chim này cả đời sẽ không hạ cánh, vĩnh viễn bay lượn, vĩnh viễn tự do, không trung chính là sân chơi của nó. Nhưng cha lại không nói cho tôi biết, nếu có một ngày nó bay mệt rồi thì phải làm gì đây…… - Goliath?