Black wings

Chương 14 : Mất kiểm soát

Mới sáng sớm mà không biết có bao nhiêu chuyện xảy ra và tất cả đều nhờ cô học trò nhỏ bé nom có vẻ hiền lành nhưng lại vô cùng xảo quyệt mà ra. Hiện tại, anh – một quản sinh bất đắc dĩ - lại phải giải quyết hậu quả của một trò đùa nho nhỏ. Sau khi gột sạch số màu nước trên người, Như ngay lập tức tới thẳng phong giám thị và giờ đang ngồi như một bà hoàng, oai nghiêm và không kém phần khó chịu. - Thầy tính làm gì đây? Tôi bị con nhỏ không biết trời cao đất dày là gì kia làm cho thê thảm. Nó nhất định phải bị tống cổ khỏi đây._Như hùng hổ, lớn tiếng hét. - Em đang nói đến học sinh nào vậy?_Mặc kệ thái độ bề trên của kẻ đối diện, anh Joon vẫn điềm nhiên như không có việc gì, ôn tồn hỏi. Rầm Như tức tối đập mạnh bàn, đứng phắt dậy, túm cổ áo người reo rắc nỗi ác mộng cho học sinh bấy lâu nay, mặt mũi tím đen, miệng gằn từng chữ. - Thầy đang đùa tôi đấy à? Nó là Hoàng Thiên Băng lớp 11F, sáng nay nó làm tôi mất mặt trước toàn trường như vậy chẳng lẽ thầy không biết. Nên nhớ, thầy làm việc dưới quyền ai. Anh từ tốn gỡ tay Như ra, khóe miệng hơi nhếch lên, tuy nhiên sắc mặt anh cũng đã lạnh đi phần nào. - Tôi có chút đính chịnh lại. Thứ nhất, con nhỏ mà em nói không phải họ Hoàng mà là họ Dương, tên chính xác là Dương Thiên Băng, cũng đồng thời là đại tiểu thư của tập đoàn Thiên Dương. Thứ hai, tôi không làm việc dưới quyền hiệu trưởng, à khoan, phải nói là ông ngoại của em. Thế nên đừng có giở cái giọng ra lệnh đó với tôi. - Thầy nghĩ nhờ ai mà thầy được ngồi ở cái ghế này?_Như hếch mặt lên tận trời, dương dương tự đắc. Cô vẫn đinh ninh là thầy quản sinh đang nói dối. - Tất nhiên là nhờ kẻ mới chơi em một vố._Anh cười nhẹ, cũng phần nào đoán được suy nghĩ của Như, anh tiếp._Nếu không tin, em có thể hỏi người đã cung cấp thông tin của Băng. - Vậy là thầy nhất quyết không chịu xử lí vụ này đúng không? Được rồi! Thầy sẽ phải hối hận._Mặc dù hơi xao động khi thấy sự tự tin của Joon nhưng Như vẫn nhất quyết cho là mình đúng. Ở lại cũng không được gì nên cô quyết định rời đi, tuy nhiên vẫn không quên tặng cho người thầy đáng kính một ánh mắt “tràn ngập yêu thương”. Dõi theo tấm lưng đang rời khỏi phòng giám thị mà anh bất giác nở một nụ cười hiểm. Ẩn chứa một âm mưu đen tối. - Sao rồi? Ổng nói gì?_Vừa thấy bóng Như, Phương – một người bạn thân của Như – đã kéo Như vào phòng hỏi dồn, ngữ khí có chút lo lắng. - Chẳng ra đâu vào đâu cả!_Như chán nản thả mình xuống chiếc ghế sa lông đắt tiền gần đó. Có ông làm hiệu trưởng của một ngôi trường danh tiếng thật là sướng. Chỉ cần nũng nịu vài câu là ông đã xây cho cô nguyên một căn phòng đầy đủ tiện nghi cho cô nghỉ ngơi vào mọi lúc. Với căn phòng này, cô có thể làm bất cứ điều gì mình thích và có thể cho bất cứ ai vào cũng như tống cổ tất cả những kẻ dám léng phéng lại gần. Tuy nhiên, căn phòng trái quy định này không phải được xây ở một nơi kín đáo mà lại ở ngay cạnh phòng đa chức năng của trường. Cũng vì thế mà nó trở thành niềm tự hào của cô, cách cô thể hiện địa vị xã hội của mình. - Hương. Mày lại đây! Tao có chuyện cần hỏi mày!_Như quay sang gọi. - Có chuyện gì sao?_Hương hỏi, vẻ mặt có đôi phần mệt mỏi. - Chuyện thân thế của nhỏ Băng. Lão quản sinh bảo nhỏ là con của ông chủ tịch tập đoàn Thiên Dương. Còn mày lại nói nhỏ là con của một bà nhân viên khách sạn. Thế rốt cuộc là ai đang nói thật đây!!!_Như nói mà như thét, cô đang cố không nổi giận với Hương. Thoáng giật mình khi nghe Như nói nhưng Hương vội đính chính, không quên chêm vào một chút giận dỗi “nho nhỏ”. - Mày nghi ngờ bạn thân của mình sao? Lời của quản sinh đáng tin hơn cả lời của con bạn thân này hả? Mày có biết tao đã phải tốn bao nhiêu công sức mới tìm được thông tin đó không? - Mày biết tao không có ý đó mà! Chỉ là cần chắc ăn chút thôi. Nhận thấy thái độ ngờ vực của Như, Hương nói thêm. - Ba tao có quen biết rất rộng rãi. Những ai có máu mặt ba tao đều biết hết, chuyện nhỏ Băng cũng là do ba tao điều tra, nếu đúng như lời ông thầy nói thì ba tao đương nhiên biết rồi đúng không. Như gật gù, có vẻ như đã tin hoàn toàn những gì Hương nói. Tuy nhiên, Phương lại đứng chôn chân một chỗ, đôi mắt vẫn còn đọng vài tia kinh ngạc. Cô không thể nào tin những gì mà Hương nói. Ngay cả một chữ cũng không. Cho dù có quen biết rộng rãi tới đâu cũng không bao giờ có thể biết được bất cứ thông tin nào của những người thừa kế tập đoàn Thiên Dương cả. Mọi thứ bị bưng bít hoàn toàn, thậm chí thân phận thật của Tuyết cũng chỉ có vài người trong trường biết được. Như vậy thì sao Hương có thể khẳng định chắc chắn như vậy, cô gái đội lốt cừu non này đang âm mưu điều gì. - Sao thế?_Hương hỏi Phương. - Không có gì! Chỉ là tớ đang tính nhờ cậu tìm hiểu xem cô gái sáng nay tạt màu nước vào Như là ai thôi. Cũng phải cho cô ta một bài học chứ?_Phương đánh trống lảng. - Tao tưởng chuyện gì. Mà mày không chán khi cứ gọi tớ tớ cậu cậu à. Tao nổi hết da gà rồi này._Hương phàn nàn nhưng Phương chỉ cười, không nói. - Làm bạn với mày tao tổn thọ mất. Còn chuyện đứa con gái kia có điều tra cũng không ích gì đâu. Đụng vào nó là có chuyện lớn đấy. - Chuyện lớn?_Phương vờ ngạc nhiên. Cô lén nhìn sang Như, chỉ mong Như không để bụng chuyện hồi sáng. - Theo tao biết thì cô gái hồi sáng là một thành viên của Devil. Mà Hễ bất cứ ai gây sự với người trong bang đều “được” nhận một bài học thích đáng. Tuy nhiên không vì thế mà thành viên Devil đi bắt nạt kẻ khác. Nhưng theo một cách nào đó, những kẻ thù ghét Devil ngày càng nhiều. - Không có cách gì sao?_Như lên tiếng. - Đương nhiên là bang chủ có quyền trừng trị bọn chúng._Nhìn khuôn mặt khó hiểu của Như, Hương nói tiếp._Chỉ cần đánh bại một trong những người đứng đầu của Devil là có thể thay thế vị trí đó. Và cũng bởi bị Devil có rất nhiều kẻ thù nên số lượng người săn lùng leader cũng như thèm muốn cái cảm giác được người người nể sợ không hề nhỏ nên toàn bộ thành phần chủ chốt của bang đều được giấu kín. Mày hiểu ý tao chứ? Như vỗ tay, khuôn mặt bỗng trở nên xảo quyệt lạ thường. Cô lấy điện thoại ra, bấm bấm gì đó rồi lại cất vào. Tay trái giơ lên làm kí hiệu OK với ba người bạn. Điều này càng làm cho Phương lo lắng hơn. Về suy nghĩ của Như và cả về những điều Hương biết… 11 giờ 42 phút trưa… Trước cửa tiệm bánh BM, sáu con người kiệt suất của đấng tạo hóa khổ công tạo ra đang đứng dưới trời nắng. Lâu lâu lại liếc nhìn tấm bản ghi dòng chữ “đóng cửa” to tướng treo trước cửa. Vài giọt mồ hôi từ từ lăn xuống gò má ửng hồng vì nóng, gạt phắt sự mệt mỏi vừa gánh chịu, Linh hỏi. - Sao lại đến đây? Không phải cậu biết Băng đã an toàn rồi sao? Còn cái đám này nữa? Cậu dẫn bọn chúng đến để làm gì?_Linh chỉ chỉ vào bốn người con trai đẹp rạng ngời đang đứng ngắm trời ngắm đất, hưởng thụ cái nắng của buổi trưa không hề dễ chịu. Tuyết liếc nhanh đằng sau mình nhưng rồi cũng không nói gì. Cô đâu có đưa họ theo, chỉ là mấy tên rảnh rỗi sinh nông nổi đi bộ 5 cây số theo cô từ trường đến tận đây đấy chứ. Lúc gần tan học cô có cảm giác bất an nên vội chạy ngay đến đây khi vừa mới tan trường mà quên mất đi taxi sẽ nhanh hơn. Mặc dù chân đã mỏi nhừ nhưng bây giờ không phải lúc để tâm chuyện đó. Cái cô cần là tìm hiểu xem cảm giác bất an ban nãy là gì và nơi đây có thể sẽ cho cô câu trả lời. - Vào thôi!_Tuyết đẩy cửa bước vào, cửa không khóa nên cô và năm người hiện tại đã đứng cạnh tủ bày bánh mẫu của quán. Riêng Tú có chút khâm phục người chủ ở đây, hẳn phải là người rất giàu có nên không quan tâm đến tổn thất của tiệm khi có trộm đột nhập. Chẳng hiểu sao sau vài giây nhìn về phía nhà bếp, Linh vội vàng núp sau lưng Quân, dáng vẻ sợ hãi đến tội nghiệp. - Gì vậy?_Quân hỏi. - C…. c…. o….ó…. m…. m… ma…_Linh lắp bắp, mặt ngày càng trở nên trắng bệch. - Chỉ khéo tưởng tượng. Chắc là… - Đứng có nói tớ như thế, rõ ràng là tớ có nghe thấy tiếng rên phát ra từ phía nhà bếp mà!_Linh bức xúc cắt ngang lời Tuyết. Tuyết chẳng có chút động lòng nào, thẳng tay kéo Linh về phía nhà bếp. Linh phát hoảng, ra sức giãy dụa, vừa cố gắng thoát khỏi tuyết vừa bám chặt lấy Quân. Nhưng ngay cả vị cứu tinh duy nhất cũng không giúp cô, Quân phũ phàng gỡ phăng tay cô ra. Trong phút chốc, cô dường như đã thấy khuôn mặt lạnh lùng khó chịu của Quân dành cho mình, trái tim nhỏ bé khẽ nhói đau. Vừa mới đặt chân đến cửa nhà bếp, Tuyết đứng sững lại làm Linh mất đà đáp thẳng vào mặt sàn lạnh giá. Tuyết chẳng thể hỏi thăm Linh lấy một câu, cô hoàn toàn hóa đã khi thấy cảnh tượng “hoành tráng” trước mắt. Dụng cụ làm bếp vương v.ãi đầy sàn, đâu đâu cũng có, còn bột làm bánh thì phủ trắng xóa cả căn bếp, ngay cả trên người mấy chị nhân viên đang nằm gần đó cũng phủ một lớp bột mỏng. Chưa hết, nguyên vật liệu thì vứt lung tung cả lên. Trên bàn còn có vài cái bánh bị cháy đen. Nói tóm lại là căn bếp đáng tự hào của BM cũng như của cô đã biến thành một bãi rác thứ thiệt. - Chuyện gì đã xảy ra?_Tuyết dựng chị Loan dậy, gằn từng chữ, nom đáng sợ vô cùng. Thấy khuôn mặt như quỷ sa tăng của Tuyết mà chị Loan lại lao vào ôm chầm lấy cô, lòng vui mừng khôn xiết. - Em đến rồi! May quá! Tuyết hơi bất ngờ nên mém chút nữa là ngã ngửa ra sau, có nhíu mày hỏi lại. - Chuyện gì đã xảy ra? - Chị không biết… hức… Không biết gì hết… hức… hức… Đừng bắt chị nhớ lại cái kí ức khủng khiếp đó… hức…_Tự dưng chị Loan khóc nấc lên làm Tuyết luống cuống không biết phải làm gì. Biết không nên nhắc đến bất cứ vấn đề gì về đống lộn xộn tại đây, cô hỏi chuyện khác, ngữ khí đã có phần nhẹ nhàng hơn trước. - Chị Băng không có ở đây sao? - Nó về nhà rồi. Lúc 9 giờ._Chị Loan trả lời cộc lốc, thái độ khá khó chịu khi nghe thấy tên Băng. Tuyết lờ mờ đoán ra gì đó nên cũng không nói gì thêm, cô đi thẳng ra ngoài rồi lấy điện thoại gọi điện về nhà. Sau hai hồi chuông thì có người nhấc máy. Chưa để Tuyết nói gì thì “người” ở đầu dây bên kia đã lên tiếng trước. - Tôi nghĩ cô nên về nhà ngay đi. - Đã có chuyện gì? Nhóc phong về chưa?_Tuyết lo lắng. - Cô cứ về đi, hiện tại cậu Phong không được ổn cho lắm. - Này… này…_Chỉ vài câu ngắn gọn, “người kia” đã cúp máy, hiện tại Tuyết đang rất rối, cảm giác bất an lúc nãy ùa về đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của cô. Không nghĩ nhiều, Tuyết vội vàng lao thẳng ra đường chặn một chiếc taxi đang đi tới. Kítttttttttttttttttttttttttttttttt Một đường phanh dài kéo thẳng trên mặt đường, Linh lo lắng chạy lại xem xét người Tuyết. Cả bác tài xế cũng bị cô hù một phen hú vía. - Cậu bị gì vậy? Tự dưng lại lao ra đường như thế?_Sau khi đảm bảo Tuyết không bị thương, Linh mới hỏi Tuyết. - Tớ phải về nhà! Katherine chưa từng nói chuyện mập mờ như thế chỉ trừ một lần. Chắc chắn là đang có chuyện gì đó xảy ra. Tớ phải về nhà. Có lẽ… chị Băng đang rất mất bình tĩnh. Thế nên. Tớ cần về nhà ngay bây giờ._Tuyết nói trong vô thức, đôi mắt cô đã dại đi về những ý nghĩ trong quá quá khứ....