Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau
Chương 48
Sáng sớm Tần Tang đã lái xe về Tần trạch ở phía tây thành phố.
Mọi người ở Tần gia vẫn còn chưa thức giấc, những người làm đang quét lá rụng trong sân, mặt trời bình minh tỏa tia sáng ấm áp trong ngày thu man mát, chiếu lên cây cối dần tiêu điều trong khoảng sân, chiếc bóng Tần Tang cô đơn trải dài trên cỏ. Cô nắm chiếc áo gió thật chặt, mang theo bữa sáng cô cố ý mua trên đường vào nhà. Nhà bếp đang chuẩn bị bữa sáng, cô đưa hộp cho họ, ra ngoài ngồi chờ ở phòng khách.
Vương Di xuống nhà đầu tiên, mặc bộ áo ngủ tơ tằm màu trắng thanh nhã, khoan thai lộng lẫy. Khuôn mặt chăm sóc kỹ lưỡng có vài nếp nhăn. Tần Tang buông tạp chí trong tay xuống, đứng dậy chào hỏi bà.
“Đến rồi sao không gọi mẹ?” Vương Di cười kéo lấy tay cô, ngồi xuống một bên sô pha, “Con không có việc không đăng Tam Bảo điện*, lần trước qua đêm một hôm cũng không chịu, ba con trở về cứ trách mẹ mãi! Hôm nay về có việc gì vậy?
[无 事不登三宝殿. Trong chùa chiền Phật giáo có lễ bái, cúng bái thần phật,.... không có việc gì không được đi lại la hét ầm ĩ ở đây. Về sau có nghĩa là không có việc thì sẽ không đến]
Tần Tang cười nhẹ, nói: “Con tốt nghiệp một thời gian rồi. Tự đi phỏng vấn mấy công ty, lần trước con cũng nói với ba rồi, ba không phản đối rõ ràng lắm. Mấy hôm trước, một công ty thông báo cho con đi làm. Cho nên —— mẹ ơi, lát nữa mẹ nói tốt giúp con nhé!” Cô quay về phía Vương Di ngồi bên người, giọng điệu hơi làm nũng.
Vương Di cúi đầu đang uống nước, nghe vậy sửng sốt rõ rệt. Trong ấn tượng của bà, đứa con gái Tần Tang này chưa từng thân thiết nói chuyện với bà như vậy.
“Được! Ừ, mẹ biết rồi!” Bà cười rạng rỡ, tay khoác lên cánh tay của Tần Tang. Hai phụ nữ xinh đẹp nhìn nhau cười trong nắng sớm.
Thật ra có rất nhiều chuyệnkhông hề giống với tưởng tượng của mình. Những người cười xa xăm với bạn, chưa chắc đã hờ hững, có lẽ mọi người đều giống nhau, yêu bản thân và sợ bị tổn thương.
…
Tần Uy thấy Tần Tang tới, chỉ gật đầu. Thế nhưng lúc nghe thấy bữa sáng do Tần Tang mang đến, ông lại ăn thêm một chén cháo.
Tâm trạng của Vương Di cũng rất tốt, thậm chí còn không càu nhàu việc gọi Tần Liễu thế nào cũng nằm lỳ trên giường không chịu xuống.
Ra đến cửa, Tần Tang nhận lấy áo khoác và cặp tài liệu của cha từ tay người làm, đích thân cô đưa ông đến cửa.
“Ba, có một công ty thông báo cho con đi làm.” Tần Tang chọn mở miệng vào lúc này, cho dù bị khước từ, cha cũng không có bao nhiêu thời gian thao thao bất tuyệt giáo huấn cô, “Cách chỗ con thuê không xa lắm. Quy mô của công ty ở tầm trung, bầu không khí rất tốt. Con muốn đi, ba nghĩ thế nào ạ?”
Tần Uy liếc nhìn cô, hơi nhíu mày không nói lời nào.
Vương Di đưa mắt nhìn Tần Tang, Tần Tang vội vã mặc áo khoác vào cho cha, lại mang giày tới cho ông thay.
“Em cảm thấy không làm ở công ty nhà mình cũng tốt, nói ra cũng là bản lĩnh của con bé. Vùng chúng ta ở có con gái nhà ai ra trường có thể tự tìm dược công việc chứ? Tần Tang luôn luôn có chừng mực, anh để nó đi đi.” Vương Di sửa cổ áo cho chồng, nóidịu dàng.
Tần Uy suy nghĩ, cầm lấy cặp tài liệu trong tay cô, gật đầu với Tần Tang, “Con tự xem mà làm, con gái con đứa, sống ở bên ngoài phải chú ý ảnh hưởng, biết không?”
Tần Tang vội vã gật đầu, trái tim chênh vênh của buổi sáng rốt cuộc cũng thả xuống rồi. Cô cảm kích cười với Vương Di.
“Hôm nay con cũng đừng đi, buổi tối Tần Dương đi công tác về, cùng ăn một bữa cơm.” Tần Uy nói với con gái.
Tần Tang ngoan ngoãn gật đầu, “Buổi tối con cũng có việc muốn bàn với ba.”
Tần Uy mỉm cười, ra ngoài đi làm.
Tần Tang quay về với Vương Di, cúi đầu, trên mặt chỉ còn nụ cười thản nhiên. Thế nhưng thật ra lại cảm thấy máu quanh người hơi nóng lên, thật sự giống hệt cảm giác bướm muốn phá kén.
Hình như, cô đã chạm tới biên giới hạnh phúc rồi.
…
Thân thể của Trần Ngộ Bạch dưới sự chăm lo “tỉ mỉ chu đáo” của Tiểu Ly, khỏe lại rất mau. Trời thu tối dần, người thì lười biếng, người thì cuồng công việc luôn tự ngược,lại cũng không có hứng thú làm việc. Cả ngày nhìn Tiểu Ly chăm chú, không phải bới móc lỗi lầm thì là cầu hoan. An Tiểu Ly chịu thiệt trước anh một lần, không bao giờ mắc mưu anh nữa, luôn luôn bỏ trốn mất dạng trước khi anh đắc thủ.
Buổi chiều yên tĩnh, không có vị khách nào cả. Trần Ngộ Bạch xem văn kiện một chút lại buồn chán. Tiểu Ly làm tổ trên sô pha ngoan ngoãn xem ti vi, anh nằng nặc bắt cô lên trên giường cùng xem với anh.
Nhớ tới việc anh năm giữ chốt mở nguồn điện, An Tiểu Ly không tình nguyện chập chạm đi tới. Vóc người của Trần Ngộ Bạch mảnh khảnh, Tiểu Ly bị anh ôm nửa người, càng rụt lại càng tụt xuống, đầu tựa trên bụng dưới của anh, say sưa hứng thú xem thế giới động vậy.
Nhưng cảnh tượng ấm áp thế này, tay anh không phải nên âm yếm vuốt ve tóc cô sao? Vì sao!!! —— “Trần Ngộ Bạch! Anh không thể ấm áp một chút sao? Tiểu Ly nhéo bàn tay đang ôm trọn vân vê ngực cô của anh, cố gắng mấy lần vẫn không thể đẩy ra nổi.
Trần Ngộ Bạch cúi đầu cười, nhấc một cái chân dài lên ngăn chặn cơ thể giãy dụa của cô, vật gì đó lặng yên dần biến hóa, vừa vặn đặt sau gáy cô, nóng hầm hập áp vào nơi mẫn cảm phía sau tai cô. Bàn tay anh vân vê phần đầy đặn của cô dưới lòng bàn tay, trong giọng nói đã mang theo vẻ bất ổn: “Đầu của em vùi ở đâu, người đàn ông nào mà ấm áp được?” Quả thật, vừa nãy nhìn xuống từ góc độ của anh, cái đầu nhỏ đầy tóc của cô bất ngờ nằm trên bộ phận không ngừng lớn dần của anh, mờ ám đến tột cùng.
An Tiểu Ly thẹn quá hóa giận tức sùi bọt mép, liều chết chiến đấu với bàn tay "> mẽ của anh, nhưng lúc chiến dịch sắp sửa đạt được thành công lại vô ý bị lật thuyền —— cô giãy dụa quá mức, bị người nào đó ấn "> một phát, đột ngột nằm sấp xuống, mặt dán đúng lên bộ phận đang phấn khởi kia.
Lúc này Trần Ngộ Bạch không dám có suy nghĩ không an phận nữa, đau đớn kêu khẽ một tiếng, “An Tiểu Ly, em muốn thủ tiết nửa đời sau có phải không?!”
Tiểu Ly hơi vui mừng, yên lặng ngồi dậy, cho đến khi nép mình yên ổn trong khuỷu tay anh, ngửa đầu nhìn anh nhíu mày, “Nửa đời sau? Anh muốn kết hôn với em à?”
Trần Ngộ Bạch vô sĩ tóm này bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên bộ phận bị thương của mình, “Xoa đi!”
Tiểu Ly cười hì hì rụt tay lại, “Càng xoa càng đau đấy!”
Trần Ngộ Bạch bật người, nhéo cái mũi nhỏ của cô, lại không nhịn được hôn một cái.
“An Tiểu Ly, có lẽ…” Anh thấp giọng nói những lời này, không có đoạn sau. Tiểu Ly đẩy đẩy anh, tò mò hỏi: “Có lẽ cái gì?”
Trần Ngộ Bạch cúi đầu, nhìn cô thật gần, màu mắt tối sẫm, nhìn cô thật sâu, như có điều suy nghĩ, “Có lẽ, thật sự là em.”
Đương nhiên Tiểu Ly không hiểu, kinh ngạc “hả” một tiếng. Trần Ngộ Bạch cười, ôm chặt cô vào trong lòng, giống dáng vẻ con gái hồi còn bé âu yếm con gấu bông đồ chơi, giữ cô vững chắc trong ngực.
Trước kia anh cho rằng mình không có sự lo lắng rung động, do dự bồi hồi này, nhưng từng lượt cứ ùn ùn kéo đến sau em. Trước kia anh cho rằng mình sẽ không muốn nụ cười ngọt ngào này, nhưng từng chút cứ lũ lượt kéo đến theo em. Có lẽ cho tới hiện giờ anh đã thật sự sai lầm, có lẽ anh thật sự cũng chỉ là một người tầm thường. Có lẽ, thật sự là em có thể cho anh —— tình yêu.
“Chán quá, chúng ta xuống dưới tản bộ đi.” Sau khi Trần Ngộ Bạch yên lặng một lúc lâu, xoa đầu cô, nói.
Tiểu Ly buồn ngủ, thế nhưng anh tỏ vẻ không tản bộ thì lên giường, nên cô vẫn phải lên tinh thần đi xuống lầu với anh.
Sau lượt tản bộ này, An Tiểu Ly hối hận không ngớt. Nếu như cho phép đảo ngược thời gian, cô tình nguyện chọn phương án sau của Trần Ngộ Bạch, cho dù drap giường nhăn nhúm ẩm ướt vẫn do cô mặt dày lôi ra ngoài đi chăng nữa.
…
Tần Liễu ngủ một mạch đến hơn một giờ chiều, cô ngáp dài xuống tầng thấy Tần Tang ngồi trong phòng khách, vui vẻ nhào tới, “Tần Tang! Bắt được em rồi! Chiều này đi dạo phố với chị đi!”
“Bây giờ đã là buổi chiều rồi.” Tần Tang nhàn nhã uống trà sữa lật quyển tạp chí thời trang, “Chờ chị chuẩn bị xong, cũng sắp ăn cơm tối rồi. Em không đi đâu.” Cô giở tới một trang chỉ vào một bộ quần áo cho Tần Liễu xem, “Có đủtrí thức hay không?”
“Ừ,” Tần Liễu rất chuyện nghiệp đưa ra đánh giá, “Áo khoác còn tạm được, váy thì tầm thường quá. Trang phục mùa thu năm nay đều mang phong cách này, chị cảm thấy không đủ bắt mắt. Nếu như bên dưới phối hợp với quần skinny thì đẹp hơn nhiều.”
“Em mặc đi làm, ai cần bắt mắt.” Tần Tang vui vẻ cười với cô, “Thứ hai tuần sau em sẽ làm thành phần trí thức, ba đồng ý rồi.”
Móng tay nhọn hoắt đỏ chót của Tần Liễu chỉchỉ lên giá của bộ đồ trên tạp chí, “Em mặc đồ bằng tiền lương hai ba năm của người ta mà còn đi giành bát cơm của họ sao, em có thiếu đạo đức không hả?”
Tần Tang đánh cô một phát. Hai chị em đang tám nhảm, Vương Di bỗng nhiên sợ hãi chạy xuống từ trên tầng, trên mặt đầy vệt nước mặt.
“Mẹ! Làm sao thế?” Tần Liễu vội vã đứng dậy, đỡ mẹ ngồi xuống sô pha.
Vương Di khóc ra tiếng, tóm lấy tay của Tần Tang và Tần Liễu. “Tiểu Hòe, Tiểu Hòe nó… Ba các con gọi điện thoại về, nói lập tức thu xếp hành lý của nó, ngày mai phải đưa nó đi Anh.”
Vương Di không nói được gì nữa. Tần Liễu không hiểu gì cả, nhưng Tần Tang dường như đã biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
. . .
Chưa đến bốn giờ, xe của Tần Uy đã trở về từ công ty.
Tiến vào từ cổng lớn, Vương Di và hai người con gái đều đứng chờ ở cửa trước. Tần Uy mang gương mặt sa sầm đi vào trước, Tần Hòe cao ngất thanh tú yên lặng đi theo cha vào nhà.
Vương Di thấy con trai, đang định lên đón, lại bị tiếng quát nghiêm khắc của Tần Uy dọa không nói nên lời: “Vào thư phòng quỳ xuống cho tôi! Không ai được cho nó ăn cơm tối!”
Tần Hòe trao ánh mắt “Con không sao” cho mẹ và hai người chị, im lặng nghe lời cha bước lên tầng.
Tần Uy giận dữ, đi đi lại lại trong phòng khách, một lúc lại hỏi trợ lý xem chuyến bay của Tần Dương đã đến chưa. Vương Di ngồi trên sô pha rơi lệ, Tần Liễu nhỏ giọng khuyên, Tần Tang yên lặng ngồi ở một bên.
“Ba, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tần Liễu sợ hãi hỏi cha đang hút thuốc.
Tần Uy trầm giọng trả lời: “Không phải việc liên quan đến con.”
“Vậy ba bắt Tiểu Hòe quỳ để làm gì? Còn muốn tìm anh hai? Ba đừng tức giận như vậy nữa! Nó mới học cấp ba, làm sai chuyện gì —— “
” —— Câm miệng! Lên tầng đi!” Tần Uy lại có thể nổi giận. Gân xanh trên trán nhảy rõ rệt, lớn tiếng quát Tần Liễu.
Tần Liễu sợ hãi nước mắt lưng tròng, kéo tay mẹ, tủi thân tựa vào nhau, nước mắt của Vương Di rơi càng nhiều hơn.
Lúc Tần Dương vác hành lý vất vả mệt nhọc về đến nhà, bầu không khí trong phòng khách nặng nề, sắc mặt cha rất xấu, mẹ và em gái đang lau nước mắt, Tần Tang khẽ nháy mắt với anh.
“Con… đã về rồi” Dưới ám chỉ của Tần Tang, Tần Dươngkhẽ cất giọng bước vào phòng.
Tần Uy dụi thuốc, đứng dậy lên tầng, quăng cho con trai một câu khô khốc: “Lên thư phòng với ba.”
Tần Dương vừa đáp lời vừa dịch bước, nhìn về phía Tần Tang, cô nói một cái tên không ra tiếng: “Tiểu Hòe.”
Tần Dương chợt hiểu ra, gật đầu với Tần Tang, vừa nghĩ đối sách vừa lên tầng.
. . .
Khu nghỉ ngơi dưới tầng bệnh viện, cỏ vẫn xanh rờn, chỉ là sắp tới mùa thu, lá rụng lả tả, lúc này người tản bộ cũng ít, nhất thời hơi có cảm giác tiêu điều.
Trần Ngộ Bạch nắm tay Tiểu Ly, đi theo con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu trong hòn non bộ. Dáng vóc anh tuấn tú, mặc đồ bệnh nhân kẻ sọc vẫn rất rắn rỏi điển trai. Cởi hai nút lộ ra xương quai xanh nhỏ, cũng khiến Tiểu Ly lén cảm thấy rất mất hồn.
“Tiểu Bạch, em đi trước nhé!” Tiểu Ly cười hì hì nắm ngược lấy tay anh, đi trước anh. “Anh xem! Em đang dắt Tiểu Bạch.”
Cô đắc ý không thôi cười khúc khích. Khi đó đang là lúc mặt trời chiều ngả về tây, ánh sáng đỏ rực nhuộm vàng óng cả lông tơ mỏng trên gò má cô. Trần Ngộ Bạch bĩu môi, bỗng nhiên không muốn phản kích.
Cô vui là được rồi.
Anh không phản kháng, cô càng thêm kích động, ngẩng đầu ưỡn ngực dắt anh đi tới đi lui, mấy cô gái túm tụm đi ngang qua, nhìn hai người với ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ.
Tuy nhiên lúc đó cô vẫn chưa biết, có câu gọi là vui quá hóa buồn, chính là được tạo ra nhờ cô.
Sở Hạo Nhiên không biết nhảy từ đâu ra, chặn trước mặt họ, nhìn Tiểu Ly tràn ngập tình cảm, “Sao không nhận điện thoại vậy?” Anh ta vươn tay ra cho cô xem cái cặp hắn ngắm nghía cả buổi chiều, “Trưa nay em để quên ở quán cà phê, lúc nãy anh gọi điện quên không nói. Gọi điện thoại lại cho em thì không được. Bây giờ, trả lại cho em.”
Sở hoàng tử không coi ai ra gì, dịu dàng vô cùng thân thiết, nhẹ nhàng đặt cái cặp nhỏ in hình dâu tây dễ thương kia lên đầu An Tiểu Ly.
Sau lưng tràn ngập sát khí, da đầu của An Tiểu Ly nhất thời tê dại từng đợt.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
47 chương
363 chương
11 chương
10 chương
60 chương