Tháng ba là mùa vạn vật sinh sôi, ước chừng ở nửa tháng trước, Đạm Dung ở ban công gieo ít hạt giống, hiện tại đã ươm mầm, lá cây xanh biếc non mềm, thân nhỏ bé mềm mại yếu ớt, lại dọc theo ban công nhẹ nhàng dợm bước đi vào phòng, khẽ vặn nắm cửa. Nhẹ nhàng cúi xuống dưới nhỏ cây cỏ dại, lại vùi chút bùn đất mới phủ lên trên cây cỏ nhỏ, đợi qua một khoảng thời gian ngắn nửa thôi, những lá cây sẽ chuyển màu xanh đậm, nở rộ ra nhiều đóa hoa màu tím chúm chím nho nhỏ, nhất định sẽ rất xinh đẹp. Nàng vuốt nhẹ lá cây nho nhỏ, cảm thán sinh mệnh kỳ diệu. Ngoài phòng mặt trời chiều ngã về tây, chiếu xuống sân cầu lông một vùng óng ánh sắc vàng. Có một tiểu hài tử đại khái vừa đươc một tuổi đang trên đường học đi, thân mình mập mạp ngắn ngủn lắc lắc di động, mỗi khi đi được hai bước liền dừng lại, khóc kêu mẹ. Bên cạnh ba ba muốn đi ôm hắn, lại là bị người mẹ ngăn cản. Nữ cầm quả cầu nhiều màu, đứng ở phía trước tiểu hài tử không ngừng dụ dỗ, chọc hắn nghiêng ngả lảo đảo khóc hô đi lên, nhào vào trong lòng mẹ làm nũng. Bức tranh này mặt tràn ngập yêu thương, có loại tình cảm thực kỳ diệu trong lòng ở Đạm Dung nảy sinh. Không biết khi trong lòng ôm một tiểu sinh mệnh như vậy, sẽ là cảm giác như thế nào? Đêm đó ban đêm, nàng gặp mộng. Trong mộng, nàng là người mẹ kia, ôm lấy đứa nhỏ kia khoảng khắc ấy khiến nàng thật vui vẻ. Nhưng là khi nàng muốn nhìn bộ dáng đứa nhỏ, luôn có cái gì đó tới ngăn trở. Nàng cả kinh, tỉnh giấc. Xoa xoa hai mắt, thần trí vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Đêm nay hắn không qua đêm ở đây, mấy ngày nay cũng không. Từ ngày đó về sau, hắn tựa như xưa sẽ lưu lại cho đến hoj7 mười một giờ thì rời đi. Kỳ thật hết thảy mọi thứ vẫn như bình thường, hắn vẫn như cũ giống như quản gia chiếu cố cuộc sống của nàng, chính là không có lại cùng nàng. Là trùng hợp hay là không có dục vọng? Nàng thực sự rất hoài nghi. Trong lòng có chút không thoải mái, tựa như một vật gì đó nghẹn ở trong cổ họng, ẩn ẩn đau nhưng không thể rút ra. Thật sự sợ nàng mang thai như vậy? Kỳ thật là để ý, đúng không? Để ý lời nói của hắn ngày đó, để ý hắn nói không cần đứa nhỏ. Có lẽ ở trong tiềm thức, nàng đối với tương lai phía trước đã không còn khát khao gì nhiều, nghĩ đến hai người sẽ trở thành vợ chồng, sẽ sinh ra tiểu hài tử. Kết quả, tuy rằng hắn đem chính mình chiếu cố cẩn thận, lại mãi không nghĩ đến chuyện cùng nàng đi đến cuối cùng, nhìn hắn thủy chung không chịu nói thích là biết. Đạm Dung hai tay bụm mặt, thực cố gắng thuyết phục chính mình đừng miên man suy nghĩ, nhưng là thật sự rất khó. Trong phòng bốn phía mọi vật thật hệt như ảo ảnh, giống muốn đem người ta cắn nuốt. Chưa từng cảm thấy đêm tối đáng sợ nhưng mà thời khắc này, nàng đáy lòng lại cảm thấy hoảng sợ. Không có người làm bạn đêm khuya rất trong đầu rất dễ dàng suy tưởng vẩn vơ, các loại ý nghĩ quỷ dị đập vào lòng bất ngờ, đặc biệt ảnh hưởng đến cảm xúc. Thói quen thật sự là chuyện thực đáng sợ! Xem ra nàng đối với hắn đã muốn sinh ra tính ỷ lại cực nghiêm trọng. Ngồi dậy, nháy mắt mấy cái, lại lắc đầu,cảm xúc buồn bả vẫn là không thể tiêu trừ. Cầm lấy di động trên đầu giường, hơn 5 giờ sáng, còn sớm. Xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra. Ngày hôm qua vẫn là trời nắng, hiện tại ngoài phòng mưa phùn. Con người ta kỳ thật cũng giống như thời tiết, thay đổi bất thường. Nàng đem cái trán dán sát trên tấm thủy tinh, ngón tay vô ý thức chạm nhẹ. Đừng nghĩ nhiều quá, ngươi vốn liền không cầu gì nhiều, hiện tại có người vô điều kiện đối với ngươi tốt như vậy, đã là phúc mấy kiếp tu được, ngươi hẳn là nên cảm ơn. Thở dài, thật sự không nghĩ lại tiếp tục chìm đắm trong suy tư buồn phiền, dù sao thời gian còn sớm, nàng quyết định quét tước nhà cửa. Đây là chuyện trước kia nàng cũng không làm nhưng từ cùng hắn một chỗ, nàng bắt đầu học tập dần. Có việc làm nên thời gian đặc biệt trôi qua mau, nghe được thanh âm véo von của chim chóc, ngoài cửa sổ sắc trời cũng dần dần hé sáng. Quét tước xong sau đó tắm rửa, thay bộ quần áo đi ra chưa đến bảy giờ. Đến ban công phơi quần áo, nhìn qua ngã tư đường phía dưới vẫn là có chút ẩm ướt, có chút lạnh lùng. Đột nhiên, ngoài phòng truyền đến tiếng cái chìa khóa tra vào ổ, hắn hôm nay đến sớm như vậy? “Đi lên?” Bình thường luôn nếu không phải ba lần bảy lượt thúc giục mới chịu dậy, hôm nay thế nhưng lại ngoài ý muốn đã ăn mặc chỉnh tề, Vạn Tuế có chút kinh ngạc. “Đúng rồi.” Nhìn đến hắn đột nhiên tâm tình tốt, đi qua cho hắn một cái hôn chào buổi sáng. “Đã xảy ra cái gì chuyện tốt?” Sáng tinh mơ liền có phúc lợi tốt như vậy ? “Không có.” Nàng quyết định đem cảm xúc bất an ban đêm tiêu tan. ” Anh hôm nay cũng rất sớm, vừa rồi em cũng không thấy xe của anh.” “Có một chiếc xe ở trước cửa, anh liền đem xe ngừng ở bên ngoài đi vào.” Vạn Tuế trên tay cầm theo gì đó để trên bàn cơm, bộ quần áo trên người có chút ẩm ướt. “Như thế nào không bung dù?” Nàng lấy khăn tay giúp hắn lau giọt nước mưa trên mặt. ” Mưa không lớn.” Vạn Tuế chờ nàng chuẩn bị cho tốt xong sau đó liền cầm túi linh tinh. Bên trong có mấy thứ gì đó, một bình là thuốc Đông y, một cái phích nước nóng chứa sữa đậu nành hãy còn nóng, còn có bánh bao, còn có một hộp cơm trưa. “Ăn trước bữa sáng đi, thuốc Đông y đợi lát nữa hãy uống. Anh hôm nay có việc phải đi trước, không thể cùng em.” “A?” Còn muốn cùng hắn cùng nhau hưởng thụ sớm một chút, kết quả hắn lại nói có việc, Đạm Dung khó nén cảm giác cực kì thất vọng. “Ngoan ngoãn, thuốc Đông y nhất định phải uống, anh phải đi rồi!” Hắn vỗ vỗ mặt của nàng, vẫn chưa phát hiện bất an của nàng, vội vàng rời đi. Tiếng cửa đóng lại, tiếng bước chân dần dần biến mất, vừa rồi không gian ấm áp bỗng chốt trở nên dị thường yên lặng. Cầm lấy bình thuốc Đông y vừa nấu xong, một cỗ hương vị ghê tởm xộc vào mũi. Nàng hít vào một hơi một dài, suy sụp buông ra. Bữa sáng không thèm ăn, bánh bao chỉ tùy tiện cắn mấy miếng. Nghĩ đến hắn trước khi đi dặn dò, vẫn là uống vào. Lười cầm chén, nàng liền nhấc cái siêu nước hướng đến bên miệng uống một ngụm lớn. Lúc trước đều là bịt mũi ngừng hô hấp sẽ không nghe thấy gì, nhưng là hôm nay mới uống đến một nửa liền thở ra, cổ mùi vị đặc biệt làm cho nàng buồn nôn, chất lỏng màu đen đã muốn vào trong bụng, không hề báo động trước hoàn toàn phun ra vào trong siêu, ngay cả trong lỗ mũi cũng chảy ra. Nàng che miệng chạy vào phòng bếp, mở vòi nước ra súc miệng. Thật vất vả đẩy đi vị chua sót, nàng thân thủ lau sạch khóe miệng, chán nản tựa vào bồn nước thở dài. Dược thật sự rất khó uống, cực kỳ đắng, còn phải dùng một ngày hai lần, rốt cuộc là vì cái nguyên nhân gì cần uống dược nặng như vậy. Cầm lên cái siêu nước đưa đến bên mũi ngửi ngửi, một cỗ mùi vị cực kì hôi thối làm cho người ta ghê tởm. Nghĩ đến vị ngụm vừa rồi nàng vừa nhổ ra, nghĩ vậy liền không muốn uống tiếp. Thôi, hôm nay này coi như lãng phí. Nhìn chất lỏng màu đen trong chớp mắt trút xuống bồn, nàng cảm thấy có điểm thật có lỗi với bác sĩ Vạn. Rửa sạch ly xong xoay người lại, thình lình bị người đứng ở cửa phòng bếp làm cho hoảng sợ. ” Anh như thế nào…” ” Em đem dược đổ?” Hắn gương mặt run rẩy cứng nhắc, ngữ khí nghe giống như bình thản, nhưng Đạm Dung biết, đây là sự bình yên trước bão táp. “Thật sự chán ghét đến nước này? Chỉ cần anh không nhìn, sẽ đổ đi? Nếu anh không phải quay đầu lấy chìa khóa xe, cũng không biết em vẫn như vậy.” ” Em…” Miệng cố ý vô tình hé mở một chút, nàng muốn giải thích, mới phát hiện trăm cái miệng cũng khó nói. Dược đổ, bị bắt gặp tại chỗ còn có thể giải thích như thế nào? Lại trầm mặc thật lâu vẫn chưa hạ lửa giận đối với Vạn Tuế, nàng chán ghét uống dược, hắn vẫn biết, nhưng hắn luôn làm chuyện bực bội này, vô luận như thế nào cũng đều khó có thể tha thứ. ” Em có biết hay không, mỗi ngày vì hầm dược này, anh phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian? Buổi sáng trước 6 giờ anh phải rời giường làm bữa sáng cơm trưa thuốc Đông y, ba bốn chuyện một lúc. Anh vất vả như vậy vì cái gì? Còn không phải là vì em? Em cho dù không thương thân thể của chính mình, cũng nên quý trọng một chút thành quả lao động của anh! Ngươi…” Nếu nói thêm gì nữa hắn sẽ điên mất, Vạn Tuế quyết im lặng. “Kỳ thật anh không cần vì em làm nhiều chuyện như vậy .” Thanh âm rất nhỏ, nhưng Vạn Tuế vẫn nghe rõ. Hắn thân thủ bắt lấy vai của nàng, ánh mắt trong nháy mắt trở nên dị thường lạnh lẽo cứng nhắc, giống như muốn ăn thịt người. ” Em nói cái gì?” ” Em nói nè, kỳ thật anh không cần vì em làm nhiều như vậy.” Đạm Dung ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn lại hắn. “Bữa sáng, cơm trưa, em trước kia đều là tự mình giải quyết. Về phần thuốc Đông y, em có thể tự mình hầm. Như vậy anh sẽ không phải vất vả.” “Cho nên, anh làm nhiều như vậy, đều là tự mình chuốc lấy cực khổ? Cho dù anh dồn hết tâm tư vào đó đối với em, kỳ thật một chút cũng không cảm kích?” ” Em không có ý tứ này! Em chỉ là cảm thấy, nếu anh thật sự lo lắng đến việc em ăn thức ăn bên ngoài không an toàn, em có thể tự học. Làm sạch thực phẩm cũng không khó đi? Anh không cần phải dồn tất cả mọi việc trên thân, đem em trở thành đứa nhỏ không hiểu chuyện mà che chở.” Tay hắn nắm chặt khiến cho nàng đau nhức, nói lên bây giờ hắn thật sự tức giận. Muốn học nấu cơm cũng không phải lâm ý muốn nhất thời nảy lên, nàng cũng muốn vì hắn làm một chút chuyện gì đó, chính là hiện tại tình huống này không phải thời điểm nói ra. Vạn Tuế nhẹ nhàng buông tay nàng ra,gãi gãi đầu, nhìn trái nghiêng phải, có loại luống cuống cùng thất vọng nói không nên lời tràn ngậpthần kinh của hắn. Chưa từng nghĩ tới muốn oán giận, cho tới nay, nàng luôn cho hắn là gánh nặng ngọt ngào, hắn vui vẻ với việc chiếu cố nàng, thích nhìn nàng ở chính mình cẩn thận được hắn chiếu cố trở nên mập mạp. Không cho nàng xuống bếp là vì lấy lúc trước quan sát, nàng hoàn toàn là kẻ đối với chuyện nhà rất ngốc. Chỉ sợ nếu nàng là đầu bếp, ngày nào đó phòng bếp bị thiêu cũng không kỳ quái. Hắn thật sự không yên lòng về nàng, nhưng là hiện tại nàng đem hắn mọi chuyện hắn làm đều quy về xen vào chuyện của người khác. Tốt lắm! Tốt lắm! “Em rốt cuộc có tim hay không !” Những lời này nói rất chậm, rất nhẹ, mang theo vài phần đau thương. Sau khi nói xong, hắn dứt khoát xoay người. Nhìn bóng dánghắn biến mất cửa phòng bếp, một đạo nhiệt khí nháy mắt nảy lên khóe mắt. Nàng không biết chính mình làm sao vậy, rõ ràng vốn không có cái ý tứ kia, nhưng là sau khi nói lại khiến cho hắn hiểu lầm . Hôm nay tâm tình của nàng cực kỳ kém, cảm xúc lại tụt dốc, nàng rất hy vọng hắn có thể an ủi, nói vài câu với mình. Nhưng là… Nàng cảm thấy chính mình thực ngu ngốc, là kẻ ngốc trong tình yêu! Thân thể chậm rãi ngồi xổm xuống, nàng dùng hai tay gắt gao ôm lấy đầu, muốn đứng lên. Giống nàng tính cách chất phác như vậy, không hiểu dỗ người khác, sẽ không học làm nũng, căn bản là không thích hợp yêu đương. Cho nên hắn sẽ càng ngày càng ghét bỏ nàng, đúng không? Tâm giống bị châm đâm vào đau nhức, nước mắt thiếu chút nữa như đê vỡ tràn ra. Nếu hắn bởi vì chuyện này mà đối với nàng tuyệt vọng, này sẽ như thế nào? Nghĩ vậy, nàng lập tức nhảy dựng lên, hướng đại môn lao ra. Hắn đi rồi sao? Sẽ không phải chỉ là nhất thời tức giận, có lẽ đang đứng ở dưới lầu? Dùng hết khí lực chạy đến cửa bên ngoài, chiếc xe Toyota quen thuộc màu trắng đã vô tung vô ảnh.