CHƯƠNG 9. Mỗi ngày của Kỳ Vân trôi qua quá mức vui sướng, chờ nhận được điện thoại của Lão Từ mới nhớ ra đã quên mất người ta thật lâu. “Chính thức khai trương rồi đấy. Khi nào thì đến xem được?” Kỳ Vân liếc nhìn bóng người cao gầy đang nấu cơm trong phòng bếp: “Đã chính thức khai trường rồi á? Ai nha nhất định phải ghé qua nhìn xem. Có điều là… Tôi rủ thêm một người được chứ?” Lão Từ bên kia im lặng chốc lát, sau đó đầy hàm ý mà ừ ~ một tiếng. Kỳ Vân có chút chột dạ: “Không phải như cậu nghĩ đâu!” “Ừm.” “Là hàng xóm thôi!” “Ừm.” “Từ Ngưng!” “Không phải tôi chỉ “ừm” thôi sao, cậu nổi điên cái gì?” Kỳ Vân tức đến ngửa mặt nhìn trần nhà, một bên chú ý đừng để La Tĩnh Hòa nghe được, một bên tận lực hạ giọng: “Hàng xóm của tôi là người rất tốt, giúp tôi không ít, chỉ là muốn đáp lại người ta thôi, được chưa?” Lão Từ hắc hắc cười nói: “Được chứ, sao lại không được. Không phải là người đứng bên đường đối diện tối đó chứ? A không có khả năng trùng hợp vậy đâu nhỉ?” Kỳ Vân vừa nghe lời này, chợt trầm mặc chốc lát. Không, không trùng hợp như vậy đâu, mà là còn trùng hợp hơn vậy nữa kia. Cậu không thể xác định rốt cuộc bản thân và Lý Húc Phi có thể tính là quan hệ đối địch hay không, dù sao anh ta không thích cậu, bản thân cậu cũng không thích anh ta. Có lẽ đối với Lý Húc Phi mà nói, cậu chỉ là một kẻ xa lạ chẳng biết từ đâu thình lình xông vào lãnh địa của anh ta, chỉ thế mà thôi. Kỳ Vân chạy nhanh vào phòng bếp, thực hào hứng nói: “Bạn đại học của tôi tự mở một quán bar, cậu ấy rủ chúng ta đến chơi, lúc nào thì tiện cho anh?” La Tĩnh Hòa đang rửa đồ ăn, khi nghe được hai chữ “Chúng ta” thì hơi sững người. Nhưng Kỳ Vân không chú ý tới, vẫn đầy mong đợi mà nhìn anh. La Tĩnh Hòa cười khẽ: “Tối nay hay tối mai đều được.” Kỳ Vân cầm di động, lại chạy về phòng khách: “Vậy tối nay đi.” La Tĩnh Hòa cười cười, cầm dao, gọt vỏ bầu. Cơm trưa là một loại bánh làm từ bầu. Không phải bầu độn, mà là trộn lòng trứng, một ít bột mì, bầu thái sợi, muối và chút đường lại với nhau, sau đó rán trên chảo điện. Nghe thì tưởng đơn giản, kỳ thực rất thử thách tay nghề của người làm. Chẳng hạn như phải trộn đều và đặc vừa phải, bột mì nhiều quá, bánh rán xong sẽ vừa cứng vừa không thơm. Nếu đổ nhiều nước, bánh rán xong sẽ không tạo thành hình, không xốp cũng không giòn. Bánh bầu La Tĩnh Hòa rán xốp giòn thơm mềm, mùi trứng và bầu đều vừa phải. Loại bánh này dùng chung với sữa đậu nành rất hợp, không ngấy. Kỳ Vân uống sữa đậu nành không đủ, La Tĩnh Hòa mới đây đặc biệt mua một máy làm sữa đậu nành dung lượng lớn, chăm no Kỳ Vân. Ăn hết ba miếng bánh bự, Kỳ Vân no đến đánh ợ. La Tĩnh Hòa thở dài, “Cậu thì no đến khó chịu, còn lãng phí ba miếng bánh của tôi.” Buổi chiều La Tĩnh Hòa gọi điện báo, không đến công ty. Kỳ Vân cũng không có tiết, ngồi ì trên sô pha nhà La Tĩnh Hòa sưởi nắng, than thở La Tĩnh Hòa là giai cấp bóc lột, hơn nữa còn hủ bại đến không cần đi làm. La Tĩnh Hòa lắc đầu mỉm cười, tùy Kỳ Vân quấy rối. Kỳ Vân ngủ gật mất, lúc mở mắt đã là sáu giờ chiều. Trên người là chiếc chăn mỏng, La Tĩnh Hòa bận rộn trong phòng làm việc. Kỳ Vân duỗi lưng, gãi đầu, nhảy xuống sô pha, chạy vào phòng làm việc: “Thanh Hòa chúng ta chuẩn bị xuất phát đi?” La Tĩnh Hòa mang kính, dáng vẻ trông rất nhã nhặn: “Mới sáu giờ mà? Có sớm quá không. Quán bar mấy giờ mở cửa?” Kỳ Vân tùy tiện lôi một quyển sách ra xem: “Thật ra đi lúc nào cũng được. Chỉ là đến xem bạn tôi làm ăn thế nào thôi. Với cả, tôi cũng biết anh không thích mấy nơi như thế.” La Tĩnh Hòa tháo kính xuống, cầm trong những ngón tay thon dài: “Cũng không phải không thích gì, chỉ là không cách nào ngồi lâu thôi. Lúc nhỏ tôi bị viêm phổi rất nghiêm trọng, cả đường hô hấp đều bị ảnh hưởng, đến giờ vẫn không chịu được mấy loại khói bụi này kia. Ban ngày đi làm giao thiệp với mấy kẻ nghiện thuốc đã là quá sức, tội gì đêm đến còn ra ngoài chịu khổ.” Quả thực là vậy, La Tĩnh Hòa tửu lượng không tồi, nhưng lại chưa bao giờ hút thuốc. “A? Ô sao anh không nói sớm, vậy tối nay…” La Tĩnh Hòa lắc đầu: “Cũng không chiều chuộng vậy đâu. Nếu không sao trộn lẫn trên thương trường được. Vả lại tôi cũng rất muốn gặp bạn cậu, nhìn xem có phải cũng thú vị như cậu không.” Kỳ Vân tức đến mặt ửng đỏ: “Thú, thú vị? Anh thấy tôi thú vị?” La Tĩnh Hòa xoay xoay cây bút trong tay: “A có lỗi, vô ý nói thật mất rồi.” Kỳ Vân tiến đến cù anh, La Tĩnh Hòa cười đến thở không ra hơi, liên tục xin tha. Náo loạn nửa ngày, Kỳ Vân mới cười nói: “Vậy đi sớm đi. Nhân lúc ít người dạo quanh một chút. Tám chín giờ bao người băn khoăn đau khổ kéo đến, khói rượu không trách khỏi, mình liền rời đi.” La Tĩnh Hòa vò tóc Kỳ Vân, gần đây anh rất thích động tác này, Kỳ Vân thì mỗi lần như thế đều có một cảm giác thất bại: “Sao mỗi lần ở cạnh anh tôi đều cảm thấy bản thân ngây thơ buồn cười thế nhỉ.” La Tĩnh Hòa búng lên trán cậu: “Tôi lớn hơn cậu mười mấy tuổi đấy, nếu đổi ngược lại, không phải tôi sống uổng phí rồi sao.” Quả thật Lão Từ không mở cửa. Từ cửa sau của tầng dưới, kéo hai người lên phòng nghỉ tầng hai. Coi như cũng sạch sẽ gọn gàng, ở cạnh La Tĩnh Hòa lâu, yêu cầu đối với nơi chốn và hoàn cảnh cũng cao hơn. Kỳ Vân cầm bình nước khoáng: “Làm ăn được không?” Lão Từ đáp: “Cũng được. Vị trí không tồi, buổi tối náo nhiệt lắm đấy.” La Tĩnh Hòa vẫn đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Lúc Kỳ Vân giới thiệu anh là hàng xóm, Lão Từ chỉ nhìn anh cười. Kỳ Vân bị Lão Từ lôi kéo thì thầm, La Tĩnh Hòa cũng không đi quấy rầy bọn họ. “Chỉ được cái mã.” Lão Từ thấp gióng nhận xét: “Nham hiểm.” “Đừng nói bậy.” Kỳ Vân có chút không yên lòng, vẫn trộm nhìn theo bóng La Tĩnh Hòa. “Mở quán bar, điểm tốt chính là gặp được nhiều loại người. So với cái loại suốt ngày nhốt mình trong tháp như cậu kinh nghiệm hơn nhiều.” Lão Từ vẻ mặt xem thường: “Là loại người thành đạt chứ gì? Vừa thấy đã biết điển hình của loại trong bụng đầy ý xấu. Chỉ có điều, người này cũng cho tôi cảm giác rất kiên định. Là một người biết cách sống. Hắn bao nhiêu rồi?” “Ba mươi lăm.” “Gì? Nhìn không ra đấy. Tôi còn tưởng hắn xấp xỉ cậu chứ, chỉ là nét mặt trưởng thành hơn thôi.” “Được rồi được rồi, mấy ngày không gặp thôi đã bà tám hơn. Tôi thấy người ta bình thường thật sự, cậu cũng nói anh ấy rất biết cách sống, tương lai nhất định cưới vợ sinh con thôi.” Lão Từ nghiêng đầu: “Cậu có cảm thấy bản thân không bình thường không?” Kỳ Vân xoay người tính đi, lại bị cậu ta giữ chặt: “Cậu phải tin, tôi thực lo lắm ấy. Nếu cậu có thể cùng một cô gái sống vui vẻ vậy dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng có thể thế sao? Nếu người trước mắt thực sự không tồi, bỏ qua cậu đúng là đồ x ngốc, biết không?” Kỳ Vân đột nhiên nghiêm mặt nhìn Lão Từ: “Bệnh độc mang trên người, không cố ý truyền nhiễm bệnh tật cũng là phạm pháp đấy, cậu cũng biết chứ hả.” Lão Từ kinh hãi: “Cậu nói gì thế?” “Cậu cũng biết người như chúng tôi gian khổ bao nhiêu mà. Ngộ nhỡ anh ấy không phải, cứng rắn bẻ cong người ta, sau đó thì sao? Làm thế nào giờ?” Lão Từ cười lạnh ra tiếng: “Tốt tốt, tôi thế mà không biết cậu còn có loại giác ngộ này kia đấy. Nghe lời cậu có vẻ gần đây cậu cứ quấn lấy người ta suốt, vì cái gì vậy? Người ta không thân không quen nợ cậu tiền a hay sao mà phải hầu hạ cậu? Giờ cậu qua đó nói với hắn cậu là đồng tính sau đó hét lớn một tiếng anh cút đi cam đoan cậu phiền não gì cũng không có!” Kỳ Vân sững người ngay tại chỗ. Âm cuối Lão Từ có hơi cao giọng, dẫn La Tĩnh Hòa nhìn qua phía này. Không phải là muốn làm bộ làm tịch thế đâu. Kỳ Vân cũng khinh thường bản thân. Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ ở bên dựa dẫm Thành Hòa, coi như đương nhiên mà hưởng thụ hơi ấm anh mang lại. Bản thân thật tham lam, thật trơ tráo, cậu hiểu rõ mà. Thế nhưng một mặt cũng thật sự sợ hãi. La Tĩnh Hòa càng tốt càng muốn nắm lấy anh trong tay ai cũng không nhường cho nói gì cũng không buông ra. Bản tính con người vốn ích kỷ mà. Thế nhưng nếu bị anh phát giác không tiếp nhận thì sao? Nếu bị anh chán ghét mà vứt bỏ thì sao đây? Chỉ cần tưởng tượng như thế, trên người liền như bị dội nước lạnh. Ngắm nhìn sườn mặt La Tĩnh Hòa. Không muốn rời khỏi người này. Không muốn buông tay. Nhưng lại không dám thú nhận. Chìm giữa mênh mang, Kỳ Vân dường như lý giải được Lý Húc Phi. Tuy rằng không biết rốt cuộc chân tướng có phải là thế không, nhưng mà, cảm giác sợ hãi buông tay này, cũng chân thật như thế. Anh ta, hẳn là cũng giống cậu. “Ừm, cũng không còn sớm nữa. Có thể dẫn chúng tôi đi tham quan chút không? Tôi rất ít vào quán bar, nên ít nhiều cũng tò mò chút.” La Tĩnh Hòa rời cửa sổ, thực điềm đạm mà nhìn Lão Từ. Anh là đàn ông phương Bắc chính gốc, thân cao rất có ưu thế, nhìn Lão Từ phải cúi xuống. Lão Từ có lẽ là thấy hơi áp bức, a một tiếng, cười gượng nói: “Xấu hổ quá, chỉ lo nói chuyện với Kỳ Vân, không tiếp đãi chu đáo.” “Không sao. Bạn học với nhau thân thiết là phải thôi.” Lão Tử cầm chìa khóa mở cửa xuống lầu, Kỳ Vân hãy còn ngẩn người. Bất ngờ một cánh tay cường tráng mạnh mẽ khoát lên vai cậu, dọa cậu nhảy dựng. Là La Tĩnh Hòa. “Ngẩn người gì thế? Đi thôi nào.” Kỳ Vân lắp bắp: “Thanh, Thanh Hòa…” La Tinh Hòa mỉm cười ấm áp: “Ừ?” “Không, không có gì…” Bàn tay giữ lấy góc áo La Tĩnh Hòa dần nắm chặt lại. La Tĩnh Hòa dường như không phát hiện. Không buông tay, không buông tay, kiên quyết, không buông tay. ———————————————————————————————————— Bánh bầu