CHƯƠNG 8. Thứ Bảy Chu Duyên hẹn Kỳ Vân cùng mấy bạn học ra ngoài chơi. Kỳ Vân tính tình ngày càng sáng sủa, đây là chuyện tốt. Buổi chiều về nhà thấy cửa trên lầu ba để mở, bên trong vang lên tiếng nước chảy róc rách. La Tĩnh Hòa mang tạp dề, đầu quấn khăn trắng đang dọn vệ sinh, cửa sổ đều mở ra, chăn bông vắt lên bệ cửa. “Về rồi à.” La Tịnh Hòa chống cây lau nhà cười nói: “Hôm nay trời nắng, đem chăn ra phơi trước khi bắt đầu vào đông. Cậu cũng về đem phơi đi, mùa đông sẽ không dễ sinh bệnh.” Kỳ Vân lúc này mới nhớ đến hình như cậu chưa phơi chăn bao giờ… Xấu hổ gãi gãi ót: “A ha ha, đúng nhỉ, tôi quên béng mất chuyện này. Giờ trở về phơi ngay đây.” La Tĩnh Hòa gật nhẹ đầu. Tổng vệ sinh thôi nào. Lấy hết chăn ra phơi, vỏ chăn và ra trải giường thì tháo ra, đem đi giặt. Quần áo cho mùa đông cũng phải phơi, quần áo mùa hè để riêng giặt xong thì cất đi. Chỉ chốc lát sau, Kỳ Vân ôm ra giường và vỏ chăn xuống lầu: “Cái đó… Tôi không có máy giặt, có thể mượn của anh không?” La Tịnh Hòa chỉa vào sọt tre cạnh máy giặt: “Để vào đó đi. Chờ tôi giặt xong sẽ chuyển cho cậu.” Nhà của La Tịnh Hòa đã quét dọn xong. Ra giường màu trắng trên ban công lay động theo chiều gió, trong không khí thoang thoảng mùi xà phòng giặt tươi mát. “Gọn gàng ngăn nắp thật đấy, nhìn nhà anh là tôi lại thấy xấu hổ.” Kỳ Vân ngồi trên sô pha, cầm tách trà. La Tịnh Hòa đứng cạnh máy giặt bỏ vỏ chăn ra giường vào giúp Kỳ Vân: “Dọn dẹp để ở cho thoải mái thôi.” “Làm thế này đây, tôi muốn ở lại nhà anh luôn không đi nữa.” Kỳ Vân bất chợt nói. “Hở?” La Tĩnh Hòa ngẩng đầu, mỉm cười: “Vậy không cần đi chứ sao.” “Tôi nghiêm túc đó.” “Thì tôi cũng nghiêm túc mà.” Kỳ Vân hoan hô một tiếng nhào xuống sô pha lăn qua lăn lại. La Tĩnh Hòa tùy cậu ầm ĩ. Đang lăn lăn Kỳ Vân bỗng phát hiện trên tủ đặt một khung ảnh gỗ, bên trong là ảnh chụp đã hơi ố vàng. Cậu đứng dậy, cầm lấy khung ảnh, chăm chú nhìn. Hai người thiếu niên, một người trên mặt dán băng cá nhân, tay phải ôm quả bóng, nhìn về phía ống kính đưa tay chữ V, hết sức phấn khởi. Người kia quàng vai cậu ta, giơ ngón cái, vẻ mặt tự tin nhếch khóe môi. Cảnh nền có vẻ là sân thể dục của trường trung học nào đó, xa xa còn thấy bóng học sinh chạy bộ. Cậu trai ôm bóng, là La Tĩnh Hòa. Người còn lại là Lý Húc Phi. Khi đó trên mặt họ đã gần như có thể nhìn ra dáng vẻ hiện tại, chẳng qua là ngây ngô hơn chút, mang theo nét non nớt đặc biệt của thiếu niên. “Đây là… anh đúng không?” La Tĩnh Hòa từ phía sau bước đến, cẩn thận nhìn: “Hằn là có thể nhìn ra nhỉ? Chụp hồi tôi với húc Phi học lớp 11. Mười bảy mười tám năm rồi, chất lượng ảnh màu khi đó chưa tốt, đều ố vàng cả rồi.” “Trung học của thành T mấy năm trước đã được xây lại với quy mô lớn, cao cấp hơn rất nhiều. Mà hồi anh học đúng là tệ thật đó.” “Ừ. Mười mấy người ở chung một túc xá lớn, mỗi tầng chỉ có một WC.” La Tịnh Hòa lấy vỏ chăn đã được giặt sạch ra, giũ mạnh: “Bên tôi hết chỗ phơi rồi, cậu mang về phơi nhé.” Kỳ Vân vẫn chăm chú nhìn ảnh chụp. Nói thế nào nhỉ. “Thời quá khứ” đối với người thân quen mà nói, không phải là một từ hay lắm. Ký ức của quá khứ đối vối người của hiện tại mà nói vĩnh viễn khó có thể với tới được, vì hoàn toàn không có khả năng tham gia vào. Kỳ Vân đứng nhìn nửa ngày, hai người thiếu niên hăm hở quàng vai bá cổ dựa vào nhau, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được người chụp ảnh đang mỉm cười. “Nhanh thật đấy. Trong nháy mắt mà tôi đã ba mươi lăm tuổi rồi.” La Tình Hòa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nghĩ một chút, quả thực dọa người.” Quãng thời gian họ chơi bóng rổ, bản thân chỉ mới ngồi trên ghế tiểu học, chỉ là một tên nhóc con nhỏ xíu. Không phải cũng là dọa người sao. Kỳ Vân mang vỏ chăn ra giường về nhà, sao đó lại chạy sang, ngồi xổm trên sô pha, đòi La Tịnh Hòa kể về thời niên thiếu của anh. La Tịnh Hòa đang chuẩn bị nguyên liệu nấu cháo trong phòng bếp, vừa vo gạo vừa cười nói: “Cũng không có gì đặc biệt để kể, giống với mọi người cả thôi. Đến trường, thi cử, chơi bóng rổ, đôi khi nổi loạn thì đánh nhau với người ta. Không khác gì cả.” Kỳ Vân ôm gối, cầm khung ảnh, đột nhiên hỏi: ‘Anh và Lý Húc Phi, quan hệ vẫn luôn tốt như thế sao?” La Tĩnh Hòa kéo cửa sổ trên vách ngăn giữa phòng khách và phòng bếp ra, tao nhã cười: “Đúng vậy. Vẫn luôn như thế này ấy. Nhờ phiếu cơm mà tôi quen cậu ấy, lúc đó chúng tôi vừa lên năm một cao đẳng trung học (1). Sau đó thì cứ luôn như hình với bóng vậy, đại học cũng thi chung trường. Sau khi tốt nghiệp đại học, Húc Phi vào làm việc cho công ty hiện tại. Tôi thì lúc đó chẳng biết sâu cạn gì, một mực đòi tự gây dựng sự nghiệp. Đó là chuyện dễ dàng vậy sao? Lăn lộn mấy năm đều chỉ là lãng phí thời gian, không được kết quả gì, còn gánh trên vai món nợ kếch xù. Ai, quãng thời gian đó đúng là đi đến địa ngục đời người ấy. Sau lại Húc Phi biết được, nghĩ mọi cách giúp tôi trả nợ, còn giúp tôi tìm việc. Cậu ấy bất quá cũng chỉ là viên chức của công ty thôi, lại tận lực giúp tôi. Sau đó cậu ấy được thăng chức, liền tiến cử tôi với cấp trên, bảo tôi còn có năng lực hơn cậu ấy. Lúc đó tôi chán nản đến cực điểm rồi, thế nào cũng chẳng sao. Đâu hề nghĩ đến cao tầng công ty thế nhưng lại nghe theo lời tiến cử của Húc Phi, cất nhắc tôi lên. Lúc đó tôi nghĩ “phải biết nghĩ cho Húc Phi, không thể có lỗi với cậu ấy được”, thế là liều mạng làm việc, dù sao cũng không thể làm mất mặt cậu ấy. Mười năm này nhân sự công ty thay đổi đến căn bản khó mà hình dung được, nhưng Húc Phi vẫn một mực giúp tôi. Bất kể là công tác thuận lợi hay gặp trở ngại, thành công hay thất bại, cậu ấy đều tín nhiệm tôi vô điều kiện, chống đỡ cho tôi. Cậu nói, làm anh em được đến bực này, người ta còn mong gì nữa đây? Tôi thường nghĩ, có thể gặp được Lý Húc Phi, nói không chừng chính là vận may lớn nhất đời tôi ấy.” Kỳ Vân ngắm vẻ mặt bình thản của La Tĩnh Hòa, lại cúi đầu nhìn xuống khung ảnh trong tay. Anh em ư…? Bữa tối là cháo dược thiện (2) loãng. Toàn là thực vật, Kỳ Vân chỉ nhìn ra được đậu hủ, hình như còn có cà rốt với hạt ngô gì đó. La Tĩnh Hòa nói mùa thu hanh khô, người rất dễ bực bội, cháo này có thể giải nhiệt hạ hỏa. Mùi vị đạm nhạt, lúc mới húp một ngụm thì chưa thấy gì, càng húp dư vị càng thơm ngon. Xử xong hai chén Kỳ Vân còn muốn thêm, nhưng La Tĩnh Hòa ngăn lại: “Thích thì hôm nào tôi lại nấu cho cậu. Buổi tối đừng ăn nhiều quá, ảnh hưởng giấc ngủ. Sáng mai chúng ta uống sữa đậu nành được không?” Kỳ Vân không tình nguyện mà đặt chén xuống: “Gần đây không có bán sữa đậu nành đâu ấy.” La Tĩnh Hòa thu dọn chén bát: “Tôi có ngâm đậu, sáng mai đem xay là vừa. Sữa đậu nành mua bên ngoài đều hòa nước, không ngon.” Kỳ Vân ợ một cái: “Vậy thật tốt, mà ăn gì cho hợp đây?” La Tĩnh Hòa mở tủ lạnh: “Hôm qua tôi có làm một ít bánh bao, sáng mai đem chiên đi.” Kỳ Vân hoan hô một tiếng: “Thanh Hòa anh rất vĩ đại!” La Tĩnh Hòa búng lên trán cậu: “Hai chữ vĩ đại của cậu giá cũng thiệt rẻ, cứ chăm cậu ăn no là được.” ———————————————————————————————————— (1) Cao đẳng trung học: Cao trung, trung học phổ thông (2) Cháo dược thiện: phối hợp dược liệu và nguyên liệu nấu ăn có giá trị chữ bệnh lại với nhau. Đây là món ăn truyền thống của Trung Quốc, giàu chất dinh dưỡng, phòng bệnh chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ.