CHƯƠNG 22. Thương tích của La Tĩnh Hòa đột ngột trở nặng, bắt đầu từ đêm qua liền đau đến không cách nào ngủ được, bấu chặt lấy ra giường không hé môi. Kỳ Vân nằm cạnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, sau đó dịu dàng mà vỗ về, muốn dỗ dành anh đi vào giấc ngủ. Trước đó đi bệnh viện bác sĩ đã nhắc nhở La Tĩnh Hòa, loại ứ thương cộng thêm chấn thương bên trong này mới hai ngày đầu sẽ nhẹ nhàng thôi, chỉ âm ẩm đau. Chờ hai ngày kia chậm rãi qua đi mới là khó lòng chịu đựng nổi, cơn đau quại người không lúc nào là không tra tấn anh. “Cứ như mọc thêm một quả tim ấy. Nảy lên đau chết được.” La Tĩnh Hòa nhẹ giọng oán thán. Anh là một người rất giỏi chịu đựng, đau nhức bình thường nếu có thể chịu đựng được liền im lặng mà chịu. Hiện tại nhìn anh vẻ như làm nũng thế kia, có thể chắc rằng anh đang đau đớn vô cùng. “Anh cố nhịn đi, thuốc giảm đau không thể uống bừa được.” Kỳ Vân nhẹ giọng khuyên. Không khí đêm khuya luôn đượm chút mông lung buồn ngủ, giọng nói của người khác cứ như được truyền tới từ một thế giới xa xôi nào đó. Buổi trưa mẹ La nấu cho cả hai một bữa cơm. Bà mang đến không ít rau dưa tự trồng còn rất tươi, thậm chí còn cả một con gà đã được làm sẵn. Ăn cơm xong, liền nói chuyện với La Tĩnh Hòa trong phòng ngủ. Không biết là đang nói gì, Kỳ Vân không chen vào được, chỉ có thể ở trong bếp rửa chén bát. Hai mẹ con nói chuyện đến một giờ chiều, lúc đi ra mắt mẹ La hoe đỏ, La Tĩnh Hòa nằm trên giường, gác tay che mắt, không nói lời nào. Anh là một người con rất có hiếu, từ nhỏ đến lớn chưa lần nào làm trái lời bố mẹ. Chỉ duy mỗi lần này, thật đúng là làm trái hoàn toàn rồi. “Thanh Hòa.” Kỳ Vân có hơi lúng túng mà gọi anh, không biết nên nói gì mới phải. “Ừ?” La Tĩnh Hòa không động đậy, chỉ lên tiếng trả lời, mang theo giọng mũi. “Thanh Hòa.” Kỳ Vân cố chấp gọi anh. La Tĩnh Hòa giở tay ra, cười khổ nhìn cậu: “Thật không muốn để em nhìn thấy bộ dạng chật vật này của anh mà, không em bỏ anh mất.” Kỳ Vân nhích lại gần, nằm xuống bên cạnh anh. “Có gì đâu mà không thể cho em xem chứ.” Cậu nhẹ nhàng nói. “Ai…” La Tĩnh Hòa vươn tay ôm cậu, xoa lên đầu cậu nhóc. Mẹ La ra phòng khách gọi điện. Dưới lầu một, tận lực nhỏ giọng: “Thằng bé không sao. Ông xuống tay cũng ác quá đi, lệch chút thôi là trúng vùng tim rồi. Ông muốn đánh chết con mình sao?” Bố La ở đầu dây bên kia nghe mẹ La oán giận, không nói lời nào. Mẹ La dừng giây lát rồi tiếp: “Chuyện này tôi cũng chẳng còn cách nào nữa, hai đứa nó thực sự dính nhau mà… Ông nói giờ tôi làm sao đây? Thằng bé ba mươi lăm tuổi rồi… Việc này tôi mặc kệ! Ông muốn gì thì tự mà đến! Ông quên nhà Kiến Hoa thôn mình rồi sao, vì chuyện cưới vợ mà quay lưng với bố mẹ, hơn mười năm nay cũng chưa chịu bước chân vào nhà, tôi không nỡ bỏ con tôi… Tôi cũng không muốn bị người ta chê cười.” Bố La ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Không phải cứ nhắc đến trước mặt bà thôi là bà lại vừa khóc vừa đòi thắt cổ đó sao?” Mẹ La thở dài: “Tôi nói được gì đây? Một cái ghế của ông quăng đến sảng khoái, giá mà những điều chúng ta bận tâm cũng quăng đi được thế thì tốt rồi. Đứa nhỏ kia tôi thấy cũng không xấu, vẫn còn là nghiên cứu sinh, là một đứa trẻ tốt… Nó có nói với tôi nó cũng không muốn công khai quan hệ với Thanh Hòa. Chờ đến lúc Thanh Hòa chán rồi, tự nó sẽ rời đi. Nhưng mà hiện tại thì không được.” Bố La chần chừ thật lâu. Mẹ La không kiên nhẫn thúc giục: “Ông còn muốn nói gì không? Không nói thì treo máy đi, lãng phí tiền điện thoại!” Bố La bỗng nói: “Nếu nó không tính công khai, vậy thì tốt rồi. Nam nữ sống với nhau cũng có lúc va chạm sứt mẻ thôi. Mặc hai đứa nó tự tìm khổ đi, tôi xem có thể sống với nhau được bao lâu đây. Tôi càng đả kích thì hai đứa nó ngược lại tình cảm càng bền vững hơn sắt đá. Đàn ông đến bốn mươi tuổi kết hôn cũng không muộn, hiện tại cứ mặc hai đứa nó tự tìm khổ đi thôi.” Mẹ La ngây người: “Ý ông là sao?” Bố La cười lạnh: “Ý gì ư? Hai đứa này sớm muộn gì cũng chia tay thôi. Con mình tạm thời không nói, thằng bé kia bà nói vẫn chưa ra xã hội đúng không. Chờ nó ra xã hội trải đời rồi tự nhiên sẽ hối hận thôi, hối hận rồi tất sẽ muốn chấm dứt quan hệ. Đến lúc đó con mình cũng sẽ chẳng dính dáng gì nữa.” Mẹ La cau mày: “Có thể thế được sao?” Bố La không kiên nhẫn nói: “Bà xem thằng bé không sao rồi thì trở về đi. Mặc hai đứa nó đi thôi.” Kỳ Vân nằm bên La Tĩnh Hòa, không nói lời nào. La Tĩnh Hòa xốc chăn lên: “Em vào đi, đừng để nhiễm lạnh.” Kỳ Vân chui vào chăn, vùi hơn nửa mặt vào trong, lặng im mà cảm thụ cơ thể ấm áp của La Tĩnh Hòa. La Tĩnh Hòa vò tóc cậu, nhẹ giọng cười nói: “Kỳ thật từ lúc Húc Phi đưa anh về tới giờ em vẫn hơi giận đúng không?” Kỳ Vân vẫn không lên tiếng. “Được rồi mà.” La Tĩnh Hòa vẻ thỏa hiệp mà rằng: “Không nói cho em trước tiên, là anh không tốt. Lúc ra khỏi cửa bị bố anh quăng một cái ghế, lúc ấy chỉ cảm thấy bị nện đau chút mà thôi, chẳng nghiêm trọng gì. Mẹ anh ngăn bố lại bảo anh đi mau, anh đã nghĩ đến bệnh viện trước xem sao, nào biết vừa ra khỏi sân trước mắt liền tối sầm, ngã xuống ven đường không gượng dậy nổi… Em đoán xem lúc đó anh nghĩ gì nào? Ý nghĩ đầu tiên trong đầu là may mắn đã có chuẩn bị trước, tiền của chúng ta để đâu em đều đã biết, ý nghĩ thứ hai dĩ nhiên là có phần sợ hãi rồi, thực sự sợ ấy, đừng cứ thế mà chết bên đường chứ… Lúc ấy trời vẫn chưa sáng hẳn, gần như chẳng có ai, phổi đau đến độ không kêu thành tiếng được, xe ngay bên cạnh cũng không lết tới được. Nằm bên đường thật nhớ em lắm ấy, nhưng lại không muốn cho em biết. Di động anh có cài chế độ quay số nhanh, chỉ cần ấn một phím là có thể tự động gọi đến số em. Nhưng mà rốt cuộc anh vẫn không gọi cho em. Anh không nhìn thấy màn hình được, ấn danh bạ tùy tiện gọi đến số nào đó, gọi bậy gọi bạ đến nhà Húc Phi. Cậu ấy gọi điện đến đồn công an trấn trên, nhờ cảnh sát đưa giúp anh đến bệnh viện, sau đó cậu ấy tự mình lái xe chạy tới xem anh… Đại khái chính là thế đó. Trở về lại ghé qua bệnh viện thành T kiểm tra lần nữa, không có gì nghiêm trọng hơn, bác sĩ nói tịnh dưỡng thôi là được rồi.” Giọng của La Tĩnh Hòa không cao, đôi lúc ngắt quãng, Kỳ Vân yên lặng lắng nghe, đến cuối cùng chỉ thấp giọng hỏi: “Anh nằm bên đường bao lâu?” La Tĩnh Hòa biết cậu vẫn còn để ý, cười nói: “Cũng chỉ mười phút thôi. Trấn nhỏ không có 110, nhưng cảnh sát làm việc hiệu suất vẫn rất cao đấy.” Kỳ Vân đau lòng mà vuốt tay anh. La Tĩnh Hòa ôn tồn giải thích: “Vốn cũng nghĩ nói với em thì ngượng lắm. Em cũng không lái xe được, hơn nữa lại không biết nhà của anh ở chỗ nào, gọi điện cho em không duyên cớ lại làm em lo. Hơn nữa, quan trọng nhất là… Anh thật sự không muốn em sốt ruột tốn công, hơn nửa đêm rồi mà… Nhưng làm phiền Húc Phi thì anh lại không ngại, có lẽ là do đã làm anh em với cậu ấy nhiều năm như thế rồi, lại có lẽ… Em xem, anh chính là một tên hẹp hòi ích kỉ thế đó, không nỡ làm mệt em nhưng lại không biết xấu hổ mà làm phiền Húc Phi… Ai…” Kỳ Vân bất ngờ chồm sang, hôn anh thật mạnh. . . Hôm sau, mẹ La liền trở về. Lý Húc Phi đã sớm gọi người đưa xe La Tĩnh Hòa về, song anh hiện tại căn bản không thể lái xe, nửa người trên không cử động được, bất kể là đứng hay ngồi đều phải dựng thẳng, cứ như sau lưng dán một tấm ván vậy. Mẹ La từ đầu vốn tính tự ngồi đường dài về, vừa lúc Lý Húc Phi lại đây, gọi xe công ty đưa bà về. Trước khi đi mẹ La nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt La Tĩnh Hòa, thở dài, không nói gì cả. “Mẹ, lần sau con dẫn mẹ với bố sang chơi gần đây nhé.” La Tĩnh Hòa cười nói. Nhìn mẹ La lên xe, sau đó nhìn xe rời đi. Lý Húc Phi tựa vào xe mình hút thuốc, tư thế rất tuấn tú. “Biết cậu bệnh tật nhiều, tôi đứng trước cửa hút một điếu vậy.” Anh ta cười: “Lưng đỡ chút nào chưa? Bác sĩ nói may là không chấn thương đến xương sườn cột sống. Nếu xương sườn mà gãy đâm vào phổi, ranh con cậu liền nói lời vĩnh biệt đi.” La Tĩnh Hòa muốn cười lại phải nhịn xuống: “Nói bậy gì đấy.” Kỳ Vân đứng bên dìu anh, thật cẩn thận nhẹ nhàng. Lý Húc Phi dập khói, ném mẫu thuốc lá vào gạt tàn trong xe, cười nói: “Nổi gió rồi.” Vết thương trên mặt anh ta lành rất mau, đã cởi băng gạc ra, thay một loại thuốc bảo vệ chỗ bị thương. Hai miếng trắng dán trên mặt, tốt xấu cũng để lộ được đôi mắt ra. La Tĩnh Hòa mỗi lần nhìn thấy anh ta đều áy náy, biểu hiện nhìn ra rất rõ. Lý Húc Phi đưa tay chạm lên mặt, cười nói: “Hai ta đúng là anh em cùng đồng cảnh ngộ nhỉ, tôi sắp lành rồi thì lại đến phiên cậu dính thương.” La Tĩnh Hòa cười nói: “Vào nhà ngồi đi.” Ba người vào phòng, Lý Húc Phi bảo: “Tổng công ty muốn khen ngợi cậu đấy. Hạng mục lớn đến thế mà cậu lại bắt được.” La Tĩnh Hòa cũng cười: “Vậy thì tốt quá, thưởng cho tôi kỳ nghỉ dài hạn đi. Cậu xem tôi thảm như vậy cũng chẳng đi làm được.” Lý Húc Phi ngạc nhiên hỏi: “Cậu không muốn về tổng công ty à?” La Tĩnh Hòa ngưng cười: “Bố mẹ tôi cũng già rồi. Giờ ở lại thành T tôi còn có thể thường xuyên lái về thăm họ, một hai tiếng là tới nơi. Bình thường có việc gấp hay gì cũng gọi tôi được.” Lý Húc Phi gật đầu: “Đã quyết định sang năm phái tôi đi Đức học tập một năm rồi.” Kỳ Vân pha trà mang ra, La Tĩnh Hòa quay đầu nhẹ giọng nhắc: “Cẩn thận không bỏng đấy.” Sau đó xoay người nói với Lý Húc Phi: “Đó là chuyện tốt mà.” Lý Húc Phi không đáp lời, nâng tách trà cười nói: “Một năm không được uống trà Ô Long nhà cậu rồi.” La Tĩnh Hòa nhìn anh ta cười. Anh ta cũng nhìn La Tĩnh Hòa cười. Một lát thì Lý Húc Phi đứng lên, cầm theo áo khoác: “Được rồi, tôi phải về đây.” Nói xong liếc nhìn Kỳ Vân. Kỳ Vân cười cười. La Tĩnh Hòa ngồi trên sô pha: “Tôi không đứng lên đâu, cậu đi đường cẩn thận nhé.” Tiễn Lý Húc Phi rồi, Kỳ Vân đứng nơi cổng mà nặng nề thở dài, bả vai sụp xuống. Mấy ngày nay, thần kinh căng thẳng cứ như đi đánh giặc vậy. Cậu chậm rãi quay lại phòng khách, ngồi bên La Tĩnh Hòa, dựa nhẹ vào anh. “Thanh Hòa.” “Ừ?” “Vĩnh viễn không rời xa nhau, được không?” “Được.” Giọng nói trầm ấm của La Tĩnh Hòa, chậm rãi, chậm rãi, len lỏi vào tai Kỳ Vân. Lời thề một chữ, thật tuyệt.