CHƯƠNG 21. Lúc La Tĩnh Hòa tỉnh lại, Kỳ Vân đang lẳng lặng nhìn anh. Anh vươn tay sờ lên mặt cậu: “Tệ thật. Hơn ba mươi tuổi rồi còn bị bố đánh.” Hai mắt Kỳ Vân chợt đỏ lên. Cậu rủ mắt, cầm tay La Tĩnh Hòa. La Tĩnh Hòa ho khan hai tiếng: “Đi bệnh viện chụp phim rồi, cũng may xương sườn không bị gì. Chắc chỉ bị chấn thương bên trong nhẹ thôi, đập lên phổi ấy mà.” Kỳ Vân đột nhiên nói: “Thanh Hòa, anh xoay người lại, cho em xem đi.” La Tĩnh Hòa cười: “Không sao đâu mà.” Kỳ Vân kiên trì: “Cho em xem đi!” La Tĩnh Hòa thở dài, cởi gút thắt lưng áo ngủ ra, chậm rãi xoay người. Kỳ Vân nhẹ nhàng vén vạt áo sau của anh lên, sững cả người. Cách hõm lưng không xa có một khối máu tụ to bằng nắm tay, màu mực xanh phiếm tơ máu, ở giữa là một chấm đen to bằng móng tay cái, màu đen sậm, có lẽ là nơi bị góc của cạnh ghế đập trúng. Cả khối máu tụ sưng phù lên, cứ như phần thịt bên dưới lớp da này đã bị dập nát. Kỳ Vân vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó. Bố của La Tĩnh Hòa lúc đó thực sự là muốn đập chết anh mà, chỉ cần nhích lên trên một chút thôi, La Tĩnh Hòa sẽ đi thật. “Được rồi mà. Lạnh lắm ấy.” La Tĩnh Hòa cười, giọng thật rầu rĩ. Kỳ Vân sửa lại áo cho anh, giúp anh xoay người lại, một mực lặng im không hé môi. La Tĩnh Hòa thở dài, vuốt ve tay Kỳ Vân: “Được rồi mà, không có việc gì đâu. Bố đánh thằng con thôi mà.” Kỳ Vân vẫn không nói gì, khẽ mở chăn nắm lấy tay La Tĩnh Hòa mà trầm mặc. Sau một lúc lâu, cậu nhẹ giọng nói: “Anh đừng nói nhiều quá, nghỉ ngơi đi thôi.” La Tĩnh Hòa cũng vừa lúc đau đến khó chịu, liền tìm tư thế thoải mái chút mà ngủ, Kỳ Vân tắt đèn, lặng lẽ xuống lầu, chạy vào phòng sách lên mạng kiếm một ít món ăn thanh đạm, chuẩn bị ngày mai nấu cho anh ăn. Kỳ Vân thực sự là còn rất trẻ. Có rất nhiều vấn đề suy nghĩ hãy còn đơn giản, nhưng điều đó không có nghĩa cậu là một người nhát gan. Rất nhiều lúc mọi người cần phải can đảm, hơn nữa da mặt cũng phải dày. Hạnh phúc nắm được trong tay mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều vô nghĩa. Sáng sớm hôm sau, Kỳ Vân đặc biệt chạy đến siêu thị một chuyến, mua không ít thức ăn. Hiện giờ cậu chẳng muốn gì cả, chỉ mong La Tĩnh Hòa mau khỏe lại. Nhà của La Tĩnh Hòa nằm trên sườn núi, bình thường đều là anh lái xe đưa đón Kỳ Vân. Xe bus không chạy lên núi được, Kỳ Vân đành phải xách túi nhựa đi bộ về. Đi đến trước nhà, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ngồi trên tảng đá hình răng cưa ngoài cửa, bên chân đặt một chiếc túi bện, vẻ mặt mệt mỏi đến cực điểm. Kỳ Vân chạy đến chào hỏi: “Bác ơi, bác tìm ai ạ?” Người phụ nữ trung niên kia ăn mặc sạch sẽ, nhưng kiểu dáng xưa cũ, cũng không giống người thành phố lắm. Bà ôn hòa nhìn Kỳ vân: “Đây có phải là nhà La Tĩnh Hòa không cháu? Bác là mẹ thằng bé. Chỗ này bác chưa đến lần nào, tìm hơn nửa ngày mới tới được.” Kỳ Vân khẽ run, nhẹ giọng đáp: “Dạ, đây là nhà La Tĩnh Hòa ạ.” Mẹ La ngừng lại chốc lát, đánh giá Kỳ Vân. Kỳ Vân cuống quýt lấy chìa khóa , mở cửa sắt nhỏ cạnh cổng tự động: “Bác ơi bác vào nhà đi, đồ này để cháu xách cho.” Trong túi bệnh không biết là đựng gì, thật nặng, Kỳ Vân xách mà phải cố hết sức, không biết mẹ La làm thế nào mà xách lên núi được. Sau khi vào nhà Kỳ Vân đặt túi xuống, đổi giày, mời mẹ La ngồi trên sô pha, sau đó đem đồ ăn vào phòng bếp, rửa tay xong thì pha một tách trà. Lúc mang trà lên tay cậu cứ run suốt, tách và đĩa chạm vào nhau tạo tiếng vang lạch cạch nho nhỏ. Đặt chén xuống, Kỳ Vân ngồi đối diện mẹ La, hai tay đặt lên đầu gối, cúi đầu. Mẹ La ấm giọng hỏi: “Thanh Hòa đâu cháu, nó không ở nhà sao?” Kỳ Vân vẻ như hơi hoảng hốt: “A? A, anh ấy ở trên lầu, bác muốn cháu lên gọi anh ấy không ạ?” Mẹ La nói: “Không cần đâu, cứ để nó ngủ đi.” Dừng giấy lát: “Bác không lên lầu nổi nữa, thực sự là mệt lắm rồi.” Thái độ của bà trước sau đều rất ôn tồn, Kỳ Vân ngược lại không biết phải làm thế nào… Thái độ ôn tồn này trong một vài thời điểm càng khiến người ta sợ hãi hơn, vì không biết được khi nào đối phương sẽ bất ngờ bộc phát. Hiện tại người đuối lý là Kỳ Vân. Chẳng khác gì tên tồi tệ trong mấy bộ phim truyền hình, chuyên môn quyến rũ người ta, dụ dỗ người ta đi vào con đường tội lỗi. Lại một đợt im lặng tiếp nối. Kỳ Vân khó khăn mà mở miệng: “Bác ơi, cháu…” “Lúc Thanh Hòa sắp ra khỏi cửa bị bố nó quăng một cái ghế dựa, bác lo lắm, nên đến xem sao… Bố nó thật sự là dùng hết sức lực luôn mà.” “Ừm…” Ngón tay Kỳ Vân dần bấu chặt vào đầu gối. Cảm giác này thật đáng ghét. Mẹ La nhìn cậu, bất chợt hỏi: “Cháu chính là… bé trai kia?” Kỳ Vân cảm giác như da đầu nổ tung, máy móc gật đầu. Cậu không dám nhìn bà. Trong mắt bà, cậu tám phần là tên đầu sỏ hủy hoại con bà. Dù hiện tại bà có mắng cậu đánh cậu, cậu cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng. Đều là lỗi của cậu kia mà. Trầm mặc. Vô hình trung như một cuộn băng dán trong suốt, từng vòng từng vòng quấn lấy Kỳ Vân, chậm rãi buộc lại, thít chặt cậu, khiến cậu không cách nào thở được, khiến cậu sắp vỡ tan mất rồi. Những ngón tay trên đầu gối càng bấu chặt hơn, gần như đâm vào da thịt. “Hai đứa… Vì sao phải vậy chứ.” Mẹ La bất ngờ hỏi, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng: “Vì sao phải vậy chứ. Bác từ đầu còn đang nghĩ kẻ biến con bác thành người như thế rốt cuộc là loại gì, giờ thấy tuổi của cháu không ngờ lại nhỏ vậy. Bác không hiểu rốt cuộc là ai lôi kéo ai… Là Thanh Hòa ức hiếp cháu phải không?” “Không, không phải thế.” Kỳ Vân cứ như bị điện giật: “Là lỗi của cháu!” Mẹ La bị cậu dọa sợ. Bà nhìn cậu: “… Hay là cháu nổi hứng nhất thời?” Kỳ Vân cúi đầu: “Không phải nhất thời nổi hứng đâu ạ. Cháu… Trời sinh đã là người thế rồi.” Mẹ La lắc đầu, giọng đầy bi thương: “Sao lại thế được chứ? Chuyện như thế trước kia bác cũng có nghe qua, nhưng vì sao chứ? Hai người con trai làm sao chung sống với nhau được?” Kỳ Vân trầm mặc. Mẹ La đỏ hoe mắt, bà kéo góc áo lau mắt: “Chắc cháu không tin đâu. Bác với bố Thanh Hòa vẫn luôn thấy thẹn với thằng bé. Thật đấy, tiền tài, danh dự, địa vị, hai bác chẳng cho thằng bé được gì. Khi đó thằng bé từng có cơ hội được đi du học Mỹ, nhưng mà hai bác không có tiền, hai bác thự sự không có tiền…” Kỳ Vân chỉ nhìn chằm chằm bàn trà. La Tĩnh Hòa rất giỏi làm món bánh trứng mỏng lớp, cực kỳ mỏng, chỉ như tờ giấy, nhưng lại rất có tính dai. Cũng không phải món gì đặc biệt, trứng chim cộng bột mì, thêm chút dầu, trộn đều rồi đổ một ít vào nồi, sau đó dùng xẻng xúc lên, chiếc bánh trứng tròn tròn dày mỏng đều nhau liền thành hình. Kỳ Vân lúc đó cũng hiếu kỳ, cũng muốn thử xem, nhưng làm thế nào cũng không xúc được thành hình như thế. La Tĩnh Hòa cười nói, hồi học tiểu học anh từng giúp bố mẹ bán điểm tâm bốn năm, là luyện ra được từ khi đó. Mỗi sáng bốn giờ rời giường, chuẩn bị nguyên liệu, sau đó đứng bên đường bán bánh trứng. Khi đó kinh tế bắt đầu mở cửa, gần như mỗi nhà đều làm chút buôn bán nhỏ. Bố mẹ La Tĩnh Hòa là công nhân bình thường của trấn trên, không có tài nghệ đặc biệt nào nên chỉ có thể bán điểm tâm. Bánh trứng nhà anh bán rất ngon, bỏ thêm chút rau dưa làm nhân có thể bán được năm xu một chiếc. Trước kia La Tĩnh Hòa thấp thấp bé bé, đứng trên ghế xúc bánh trong chiếc nồi sắt lớn, trong lòng luôn sợ hãi bị nhào đầu vào nồi. Mùa hè thì không sao, nhưng đến mùa đông khắc nghiệt hai mu bàn tay đông lạnh đến nứt da, đỏ nâu hết cả, kín đầy từng vết từng vết nứt nhỏ rướm máu. Kỳ Vân nghe xong rất lấy làm xấu hổ. Cậu vốn nghĩ bản thân đã thật không may rồi, nhưng ít nhất chưa từng phải chịu cảnh nghèo khổ. Lúc lên tiểu học cuộc sống của cậu cũng có thể coi là an nhàn, tưởng tượng một đứa bé nho nhỏ đứng bên đường bán điểm tâm từ thật sớm mà ê ẩm cả lòng. Đó chính là thơ ấu của La Tĩnh Hòa, bốn giờ mỗi sáng rời giường chuẩn bị làm món bánh trứng với giá năm xu một chiếc. “Vì thế nên, bác với bố thằng bé kỳ thật không thể nói gì được. Tất cả những thứ này đều là tự thằng bé phấn đấu mà có, công thành danh toại cũng là tự thằng bé nỗ lực đạt được. Hai bác có thể nói gì đây? Ngay từ đầu nó không tính đến chuyện kết hôn, hai bác cũng đành chịu. Hai bác biết nó dốc sức làm ăn rất cực khổ, ông trời dù sao cũng sẽ không bỏ rơi phần nó, nên hai bác cũng chịu đựng, không thúc giục không ép buộc nó. Thằng bé ba mươi lăm tuổi rồi, không còn là đứa trẻ năm tuổi, hai bác quản không được. Tốt xấu mấy năm nay thấy nó an nhàn bớt, bác với bố nó liền trông ngóng, giúp nó tìm một cô gái tốt thành gia lập nghiệp, sinh con đẻ cái, thời buổi này người trẻ tuổi các cháu đều không có thời gian chăm con, bác với bố nó sẽ trông giúp mà, thế này chung quy cũng ổn rồi đúng không cháu… Nhưng mà, nhưng mà, hôm đó nó đột nhiên về nhà nói với hai bác nó thích con trai… Cháu nói xem, cháu nói xem…” Mẹ La bỗng khóc không thành tiếng. Lòng Kỳ Vân cứ như bị xe trượt tuyết sắt cạnh cạo qua cạo lại, đau đến khó mà chịu nổi. “Bác ơi…” Cậu vừa định nói, lại bị mẹ La ngắt lời: “Bác biết, cháu là một đứa trẻ tốt. Bố mẹ của cháu bác không rõ lắm, nhưng còn cháu có từng nghĩ đến không? Sau này hai đứa phải làm sao đây? Hiện tại dĩ nhiên là Thanh Hòa chăm lo cho cháu, nhưng nó lớn hơn cháu mười tuổi, chờ đến lúc nó bảy mươi không nhúc nhích được nữa cháu có hầu hạ nó không? Chính cháu phải làm thế nào đây? Đến già không vợ không con ai cũng không chăm lo cho cháu được! Hoặc là ngày nào đó cháu hối hận, cháu còn trẻ, còn có thể quay đầu lại. Nhưng chuyện này nếu lộ ra ngoài những gì Thanh Hòa hi sinh nửa đời người mới đánh đổi được đều sẽ mất hết… Cháu không cần nói vội, bác biết, cháu là đứa trẻ ngoan, cháu thực sự là đứa trẻ ngoan, nhưng mà bác hỏi cháu, nếu ngày nào đó Thanh Hòa thân bại danh liệt cháu còn muốn ở bên nó không? Ngộ nhỡ ngày nào đó Thanh Hòa một đồng cũng không còn cháu có nuôi nó không? Hai đứa về già phải làm thế nào đây cháu đã nghĩ tới chưa?” Kỳ Vân bị mẹ La chất vấn đến ngây dại. Cậu nhìn người phụ nữ lớn tuổi khóc đến nghẹn ngào này, ngây ngẩn mà rớt nước mắt. Kỳ Vân hít sâu một hơi, lau nước mắt, đến trước mặt mẹ La, thẳng người quỳ xuống, thực nghiêm túc mà nói: “Bác ơi, những chuyện bác hỏi cháu không có cách nào trả lời bác được, vì cháu và Thanh Hòa vẫn chưa đi hết một đời mà. Điều duy nhất hiện tại cháu có thể khẳng định chính là, không có anh ấy cháu không sống được… Những lời này trước kia nghe người ta nói cháu còn thấy ghét, trên đời này làm gì có ai không rời xa ai được. Nhưng mà hiện tại thực sự là như thế đó, thực sự là… xa anh ấy cháu không sống được, bác ơi bác nói phải làm sao đây? Cháu không phải thứ tốt đẹp gì, thật đấy, cháu nắm được tay Thanh Hòa rồi sẽ không bao giờ muốn buông ra, cháu muốn quấn lấy anh ấy cả đời.” Bất chợt, có tiếng ai đó khe khẽ cười. Hai bác cháu đang khóc đến rối tinh rối mù dướt lầu nghe thấy đều ngẩng đầu nhìn lên trên. La Tĩnh Hòa vịn lan can, đứng trên đỉnh cầu thang, ho nhẹ hai tiếng. Sắc mặt trắng xanh, nhưng lại đang mỉm cười. Cười đến thực dịu dàng. Kỳ Vân không duyên cớ mà ửng đỏ cả mặt. La Tĩnh Hòa vịn lan can vừa có chút cố hết sức mà bước từng bậc thang xuống dưới, vừa nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ tới rồi à, vậy mà không nói trước một tiếng, để con đi đón mẹ.” Kỳ Vân cũng quên đứng lên mất, giọng của La Tĩnh Hòa không thể lên cao được, động đến phổi là lại đau. Anh nhẹ nhàng nói: “Sao lại biến thành phim tình cảm đau khổ kiểu Đài Loan thế này. Cái cậu không phải thứ tốt đẹp gì kia, lại đây đỡ anh chút nào.” Mẹ La phản ứng lại trước, chạy đến đỡ anh: “Ba con quăng con xong liền hối hận, mấy ngày không ngủ được, nghe nói con ngất ven đường thì điên thật luôn rồi… Mẹ lại đây nhìn xem, con lại sô pha ngồi đi, mẹ nhìn xem…” Kỳ Vân đứng lên, nhìn mẹ La đỡ La Tĩnh Hòa đến ngồi trên sô pha, vén áo anh lên kiểm tra vết thương, một mặt lại chảy nước mắt. La Tĩnh Hòa ho khan hai tiếng, cười nói: “Cha đánh con cũng là chuyện hợp lẽ mà. Mẹ khóc gì nào.” Mẹ La bỗng nổi giận mắng: “Sao không đánh chết con luôn đi!” Không biết là động vào đâu, La Tĩnh Hòa ôi một tiếng. Mẹ La lại quýnh cả lên: “Đều là do mẹ không tốt, đụng phải chỗ nào rồi?” La Tĩnh hòa xoay người, kéo lấy tay mẹ, thật nghiêm túc nói: “Mẹ, tình huống hiện tại mẹ cũng thấy rồi đó. Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của con, là do con bất hiếu. Nhưng giờ phải làm sao đây? Giờ mà mẹ bức con kết hôn với cô gái nào đó, chẳng khác gì bảo con đi hại con gái người ta. Chuyện này… không phải là tàn nhẫn lắm sao.” Kỳ Vân đứng một bên, cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm. Mẹ La nhìn cậu rồi lại nhìn sang La Tĩnh Hòa mặt không chút máu, ngồi phịch xuống sô pha, giọng nức nở giận dữ: “Làm bậy, làm bậy mà, thật đúng là làm bậy mà hai cái đứa này!” “Mẹ.” La Tĩnh Hòa nhích đến ôm bà: “Con biết, nhưng dù thế nào đi nữa, mẹ vẫn là mẹ con mà, đúng không. Dù sao cũng không thể không cần con nữa… đúng không mẹ?”