Từ trên xe bước xuống, Bình An liếc mắt một cái liền thấy Lê Thiên Thần mặc âu phục màu đậm đứng ở ngoài cửa Thiên Anh Hoa chờ cô, những ánh đèn sặc sỡ lóa mắt chiếu trên người anh ta càng làm rõ dáng người cao to đẹp trai, dáng vẻ đứng chờ yên lặng hấp dẫn không ít sự chú ý của những phụ nữ đi ngang qua. “Bình An!” Gương mặt đẹp trai lạnh lùng đột nhiên thay đổi như băng tan trên mặt hồ tĩnh lặng tràn ra tầng tầng nụ cười dịu dàng, cất bước đi về hướng Bình An. “Chờ lâu chưa?” Bình An gật đầu chào anh ta, tránh cánh tay anh ta đưa tới muốn dắt tay của cô. “Anh cũng vừa tới, mới tựu trường bận không?” Lê Thiên Thần hạ mắt lưu luyến nhìn cô. Anh ta trở về Thành phố G đã mười ngày nhưng vì vội vàng muốn soạn sửa để đi Thành phố S nhậm chức nên căn bản là không có thời gian tìm cô. Giờ nhìn thấy gương mặt trắng nõn mềm mại của cô mới biết mình nhớ cô bao nhiêu. “Cũng tốt, cũng không bận lắm.” Bình An đã tới nơi này một lần, biết nhà hàng sushi này được thiết kế bởi một kiến trúc sư nổi tiếng cổ quái, cố ý khiến lối đi tối mờ giống như vào động quỷ, nhất định là thiết kế dành cho những đôi tình nhân rồi. Cô cố ý cách xa Lê Thiên Thần ba bước, nhìn rõ ràng khu vực sau cánh cửa gỗ rồi mới đi vào. Vào phòng riêng, Lê Thiên Thần rót cho cô ly trà nóng, “Em gầy đi rất nhiều.” Bình An cười nói, “Vậy sao? Anh còn chú ý đến cái này à?” Lê Thiên Thần nhìn cô chăm chú thật sâu, “Anh quan tâm đến tất cả những điều về em.” “Cám ơn, anh thật là nhân viên tốt của ba tôi, ngay cả con gái ông cũng quan tâm như vậy.” Bình An cố ý vặn vẹo ý tứ của anh ta. “Không phải vì em là con gái Chủ Tịch.” Lê Thiên Thần thấp giọng giải thích, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm đặt trên hai chân, “Anh rất hối hận... Đến bây giờ mới hiểu được tâm ý của mình. Lúc em yêu thích anh, anh lại vì tự ti mà không dám tiếp nhận em. Hiện tại anh không dám cầu mong xa vời là em lại tin tưởng anh lần nữa, anh chỉ hy vọng em hiểu một điều, cho dù em không phải là con gái Chủ Tịch, anh vẫn... thích em như xưa. Đêm nay anh tìm em cũng không phải là muốn em đáp ứng anh cái gì...” Mặt Bình An không chút thay đổi, chỉ nghe mà không tiếp lời. Lê Thiên Thần đưa ánh mắt dịu dàng mà thâm tình nhìn cô, “Anh phải xa Thành phố G hai năm, cái mà anh luyến tiếc nhất chỉ có em. Bình An, hai năm sau, nếu như lúc anh trở lại mà bên cạnh em không có người khác, có thể cho anh một cơ hội hay không?” Nghe anh ta thổ lộ thâm tình, khóe miệng Bình An hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Kiếp trước, cô tin tưởng rằng hễ mình cố gắng thì nhất định sẽ làm cho Lê Thiên Thần yêu cô. Sau khi kết hôn với anh ta, cô chưa bao giờ hoài nghi tình cảm của anh ta cả, bởi anh ta vẫn rất tốt với cô, rất săn sóc cô. Mà sau khi trọng sinh, cô sẽ không bao giờ tin anh ta nữa, nếu như anh ta đã từng yêu cô, cho dù chỉ là một chút, một chút xíu cũng được, thì dù thế nào cũng không thể làm ra những chuyện tổn thương cô như vậy. Đã từng yêu bao nhiêu, thì giờ cô hận anh ta bấy nhiêu. Nỗi hận của cô không cách nào giải thoát nên mới luôn ôm lòng hoài nghi đối với tất cả những người có thể tổn thương cô. Cô biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ rất mệt mỏi, nhưng cô lại không có cách nào thoát ra được. Cô không có cảm giác an toàn, chỉ có thể chính mình tự đi tìm phương pháp có thể làm cho bản thân cảm thấy an toàn, để cho cuộc sống của mình được thoải mái hơn một chút. Mà giờ Lê Thiên Thần đang nói gì vậy? Nói lời yêu cô chân tình thật lòng đến thế, nếu như trước đây thì thể nào cũng làm cho người ta cảm động, nếu như cô chưa từng trải qua những nỗi thống khổ đến cắt ruột đứt gan kia, có lẽ cô sẽ thật sự bị anh ta làm cho cảm động. “Bình An, nếu như bởi vì những chuyện lúc trước mà em oán trách anh hay hận anh, vậy thời gian hai năm tới này... em có thể từ từ quên đi, chờ anh trở lại đền bù cho em gấp đôi được không? Anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc.” Lê Thiên Thần lại một lần nữa dịu dàng cầu xin. Bình An đưa mắt hờ hững nhìn anh ta. Đối với người đàn ông mà cô đã từng dốc hết tất cả tâm tư để yêu này, muốn cô không còn chút cảm giác nào với anh ta thật sự không hề dễ dàng, bởi nỗi oán hận đối với anh ta đã vượt qua tất cả. Nhưng cho dù trong lòng khinh thường, Bình An vẫn bình thản mở miệng hỏi, thanh âm cực kỳ bình tĩnh, “Lê Thiên Thần, sao anh dối trá quá vậy? Nếu như tôi không phải là con gái Chủ Tịch Tập đoàn Phương thị, anh có ăn nói khép nép với tôi như vậy không? Nếu như anh thật sự yêu tôi, nên biết cái gì đối với tôi là hạnh phúc nhất mới phải.” “Cho dù em chỉ là một người con gái vô cùng bình thường, anh cũng yêu em, đối với anh mà nói, cõi đời này chỉ có một Phương Bình An.” Lê Thiên Thần vội vàng cầm tay của cô, hy vọng cô có thể hiểu tâm ý của anh ta. “Tôi đã không còn thương anh nữa.” Bình An lạnh lùng rút tay mình ra, “Tôi nghĩ, chúng ta không cần thiết nói thêm gì nữa.” “Rốt cuộc em muốn như thế nào mới tin tưởng anh?” Lê Thiên Thần lớn tiếng hỏi, anh ta thật sự cảm thấy sợ hãi, chưa bao giờ sợ sẽ mất cô như lúc này. Anh ta phải rời khỏi nơi này hai năm, hai năm này cô rất có khả năng sẽ gặp được người đàn ông trẻ tuổi giống cô, cũng có thể gặp được người đàn ông tốt hơn so với anh ta... Nếu như cô yêu người khác, vậy anh ta sẽ hoàn toàn mất cô rồi. Trước khi đi, anh ta phải làm cho cô tin tưởng mình, để cho cô có ý chờ mong anh ta trở về một chút. Nhưng anh ta thật sự không thể tưởng tượng được rằng cô thật sự không còn một chút xíu tình cảm nào đối với anh ta. “Anh rời khỏi Tập đoàn Phương thị thì tôi lập tức tin rằng anh yêu tôi thật.” Bình An đứng lên, cúi đầu nhìn anh ta lạnh lùng cười, đúng vậy, anh ta rời khỏi Tập đoàn Phương thị thì sẽ không có cơ hội tổn thương ba. “Chỉ cần em nguyện ý gả cho người hai bàn tay trắng như anh, anh rời đi ngay!” Lê Thiên Thần cũng đứng lên, đối mặt nhìn thẳng vào cô. Bình An nhìn anh mỉa mai, “Chẳng lẽ thành công của anh chỉ có Phương thị mới có thể đem lại cho anh sao? Chẳng lẽ trừ Phương thị ra thì anh chẳng có gì cả, nhất định cũng không thể dựa vào bản thân mình mà có được cái gì đó hay sao?” “Nếu bây giờ anh rời khỏi công ty thì thật không phải đối với chú Phương, hai năm sau, anh đưa chi nhánh công ty Thành phố S kinh doanh thành công rồi, anh sẽ chứng minh với em.” Lê Thiên Thần như đặt lời thề, nói năng thật có khí phách. “Vậy anh cần phải nhớ thật kỹ lời nói hôm nay.” Không ai hiểu rõ bản lĩnh nói một đàng làm một nẻo của Lê Thiên Thần hơn cô, lúc trước anh ta ngoại tình mà giấu diếm cô lâu đến như vậy, cô một chút cũng không nhìn ra cơ mà. Lời thề của anh ta thúi y như cứt ấy, đều là đồ bỏ đi. Chỉ cần để cho cô ở nơi này hai năm có thể nhớ đến anh ta, kêu anh ta nói gì mà chẳng được, “Bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống ăn cơm như bạn bè không? Coi như là ăn cơm tiễn anh đi.” Bình An suy tính một lát, ngồi xuống lại. Hai năm sau cho dù Lê Thiên Thần không có rời khỏi công ty, tương lai cô vẫn sẽ làm cho anh ta cút đi. “Ngày mai đi cùng Đỗ Hiểu Mị à?” Sau khi Bình An ngồi xuống, Lê Thiên Thần liền gọi dọn thức ăn lên, đều là những món sushi Bình An thích ăn. Nhắc tới Đỗ Hiểu Mị, ánh mắt Lê Thiên Thần chợt lóe một cái rồi ngay sau đó mặt lộ vẻ cười, “Đúng vậy, cô ấy là trợ lý của anh, đương nhiên là cùng đi. Bình An, dường như em rất có thành kiến đối với cô ấy thì phải.” “A, ai bảo cô ấy dáng dấp xinh đẹp như vậy làm chi, phụ nữ nào cũng có trái tim ghen tỵ mà.” Bình An nói giống như giỡn. Trong nội tâm Lê Thiên Thần vô cùng vui vẻ, chắc Bình An không chỉ ghen tỵ vẻ xinh đẹp của Đỗ Hiểu Mị đâu nhỉ, có phải có một chút là vì anh ta không đây? “Em không cần phải ghen tỵ với bất luận kẻ nào đâu, em là tốt nhất.” Bình An cười cười, cầm lên ly trà, “Chúc anh ở Thành phố S thuận buồm xuôi gió.” Không có người nào rõ ràng hơn cô việc Lê Thiên Thần sẽ gặp phải bao nhiêu khó khăn ở Thành phố S, nếu như không có sự trợ giúp và che giấu của cô, anh ta hoàn toàn không có khả năng trở lại Tổng Công Ty. Nhân tiện nhìn xem Đỗ Hiểu Mị có bao nhiêu năng lực để có thể giúp anh ta thoát khỏi những vấn đề khó khăn phía trước. Bữa cơm này cuối cùng cũng ăn xong, Bình An ra khỏi Thiên Anh Hoa, phất phất tay chào anh ta, “Tôi tự về được rồi, hẹn gặp lại.” Lê Thiên Thần lại luyến tiếc khi phải cùng cô tách ra như vậy, “Cô gái trẻ như em mà một mình về trễ như thế, anh không yên tâm.” “Ngày mai anh còn phải đi Thành phố S đấy, tự tôi về một mình được mà, không cần lo lắng.” Bình An cười nhẹ, đã mở cửa xe ngồi lên ghế lái. Nổ máy xe, nhẹ nhàng đem xe trượt ra đường, biến mất trong tầm mắt Lê Thiên Thần. Lê Thiên Thần nhìn xe cô từ từ đi xa, thần sắc dịu dàng trên mặt cũng đã bị thay thế bằng vẻ lãnh đạm, xoay người đi tới mở cửa xe của mình, không hề nhìn thấy một chiếc Porsche từ sau lưng anh ta lái qua, đuổi theo xe Bình An. Ngồi ở trong xe, anh ta hồi tưởng lại cuộc đối thoại với Bình An mới rồi, cười khổ một tiếng, cô ấy vậy mà lại muốn anh ta rời khỏi Tập đoàn Phương thị à? Cô nghĩ là ai có thể thay cô quản lý công ty nếu không có anh ta đây? Bất kể như thế nào, anh ta tuyệt đối sẽ không buông tay đối với cô. Bình An lái xe đi dưới ánh đèn sáng tỏ trên đường, trong đầu lại ong ong nghĩ đến lần lượt rất nhiều rất nhiều chuyện, không theo một thứ tự có tính logic nào, cô thật sự biết quá ít về những việc xảy ra trong công ty kiếp trước, trừ khi có liên quan đến Lê Thiên Thần, cô xưa nay đều không để ý những chuyện khác. Nhưng mà cũng không cần cố gắng nhớ lại kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì làm chi, tất cả cứ tùy cơ mà ứng biến thôi, mặc dù không được chuẩn bị hoàn hảo, nhưng cô tin tưởng mình vẫn có đủ sức đối phó. Mắt liếc kính chiếu hậu một cái, đột nhiên cảm thấy dường như có cái gì đó không đúng thì phải, chiếc xe phía sau kia thoạt nhìn dường như rất quen mắt, cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như từ lúc cô chạy từ trường học ra, xe này vẫn đi theo phía sau cô. Phía trước có một ngã tư đường, cô quặt tay lái rẽ vào, dừng xe ở ven đường, cũng không có tắt đèn mà cứ lặng lẽ ngồi như vậy mà nhìn kính chiếu hậu. Chiếc Porsche kia cũng ngừng lại ở cự ly ngoài ba mươi thước, tắt đèn, không nhìn ra người trong xe là ai. Để xem tính nhẫn nại của ai tốt hơn! Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau 20 phút, Nghiêm Túc cũng đã nhấp nhổm ngồi không yên rồi. Cô làm sao vậy? Đột nhiên dừng xe, có phải có chuyện gì hay không? Càng nghĩ càng thấy không đúng, anh lập tức mở cửa xe, bước nhanh về phía xe của cô. “Bình An!” Gõ cửa sổ xe, Nghiêm Túc lo lắng gấp gáp kêu một tiếng. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt mắt ngọc mày ngài tươi cười rực rỡ đập vào trong mắt. Anh sửng sốt một chút, ngay sau đó bật cười, thì ra là đã phát hiện sự hiện hữu của anh rồi, “Trêu anh đấy à?” “Ai cho anh theo dõi tôi?” Bình An tắt máy từ trong xe bước ra, cười tủm tỉm nhìn anh. Nghiêm Túc đưa tay vuốt vuốt tóc trên trán cô, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, “Vốn muốn đi ăn cơm với em, ai mà biết em đã có hẹn rồi.” “Anh thật sự đến trường tìm tôi hả?” Bình An kinh ngạc nhìn anh, “Nói vậy đến giờ anh còn chưa ăn cơm tối à?” “Đúng vậy, đói bụng quá.” Nghiêm Túc cố ra vẻ uất ức nhìn cô. “Đi vào trong đó ăn đi.” Bình An chỉ vào quán ăn Vương Ký phố đối diện đang bán mì thịt bò, cười nói. “Tốt, em theo giúp anh!” Nghiêm Túc giữ chặt tay của cô, đi sang phố đối diện.