Bình An Trọng Sinh
Chương 277
Hai vợ chồng đến nhà Nghiêm lão phu nhân ăn cơm. Nghiêm lão phu nhân kể lại cho họ nghe hôm nay Nghiêm Lôi Hải tới đây nói những gì. Nghiêm Túc và Bình An nghe xong, càng cảm thấy ghét Ôn Nguyệt Nga hơn.
“Bà nội, Ôn Nguyệt Nga bịa đặt hết đó. Con không có đuổi họ ra ngoài.” Bình An lắc đầu. Ôn Nguyệt Nga nói với cô những gì lúc nãy cô đã kể cho Nghiêm lão phu nhân qua điện thoại, giờ không cần phải nhắc lại nữa.
“Ông bà biết con không nói. Cái cô Ôn Nguyệt Nga kia rất am hiểu cách đổi trắng thay đen.” Nghiêm lão phu nhân chán ghét cau mày, bà chưa bao giờ thật sự công nhận cô con dâu Ôn Nguyệt Nga này.
Nghiêm lão gia nói, “Đừng nhắc tới người đàn bà đó, chúng ta ăn cơm đi.”
Bình An và Nghiêm Túc liếc mắt nhìn nhau, ngừng đề tài về Ôn Nguyệt Nga.
Hai người ăn cơm ở nhà ông bà nội xong, trên đường quay về nhà, Nghiêm Túc nói với Bình An, “Nếu như ba anh nhất quyết để lại cổ phần cho hai mẹ con kia, anh sẽ nghĩ cách giải tán Tập đoàn Nghiêm Thị.”
“Cái gì?” Bình An cho là mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc nói, “Anh đã có ý tưởng này lâu rồi, nếu Ôn Nguyệt Nga lấy được cổ phần, Tập đoàn Nghiêm Thị sẽ chẳng còn là Tập đoàn Nghiêm Thị nữa.”
Bình An hiểu suy nghĩ này của anh. Nếu như Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân thật sự có được 20% cổ phần thì chắc chắc sẽ không tiếp tục an phận. Thay vì sau này phải tốn công sức đấu đi đấu lại với bọn họ, chi bằng giải tán Tập đoàn Nghiêm Thị. Với năng lực của Nghiêm Túc, một lần nữa xây dựng lên một đế chế Nghiêm Thị khác có thể khẳng định là không hề khó khăn.
“Ông nội sẽ đồng ý chứ?” Bình An hỏi.
“Anh đã nói với ông nội. Ông nói cần suy tính một chút.” Nghiêm Túc nói.
Bình An mỉm cười nhìn thẳng vào Nghiêm Túc, “Thật ra chuyện này anh đã nghĩ tới từ lâu rồi phải không.”
Nghiêm Túc nhìn cô cưng chiều, “Đúng là đã nghĩ tới từ lâu nhưng vẫn còn do dự. Vốn chỉ tính đuổi mẹ con bà ta ra khỏi công ty, nhưng giờ đuổi không ra thì chỉ có thể nghĩ sang biện pháp khác.”
Có Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân ở trong công ty thì chỉ có phiền toái chứ chẳng có lợi ích gì.
Về đến nhà, Bình An và Nghiêm Túc rửa mặt xong lại lên giường nói tiếp về đề tài công ty, chẳng bao lâu thì ngủ mất.
Tối hôm sau, Bình An cùng Nghiêm Túc đến tham dự bữa tiệc do Ôn gia tổ chức. Vì đang mang thai, Bình An không mang giày cao gót để phòng ngừa vấp ngã, chẳng qua từ trước đến giờ cô ăn mặc đều có gu, nên phối hợp theo kiểu nào cũng không có chỗ nào khiến cho người ta soi mói.
Đến nơi tổ chức tiệc, Bình An nhìn thấy ngay Ôn Triệu Mẫn cùng Ôn Triệu Dung đang đứng bên cạnh Ôn Quốc Quang. Hai anh em họ thỉnh thoảng lại nói chuyện với nhau trông rất hòa hợp chứ không bất hòa như người ngoài đồn thổi cứ như hai anh em sắp tàn sát lẫn nhau tới nơi rồi.
“Nghiêm tiên sinh, Bình An.” Ôn Triệu Dung vừa thấy hai người liền lập tức cười đón, “Cám ơn đã nể mặt.”
“Ôn tiên sinh.” Nghiêm Túc vươn tay bắt tay với Ôn Triệu Dung.
Ôn Triệu Mẫn đi tới, anh và Nghiêm Túc trước đây cũng đã quen biết nhau, “Nghiêm tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Bình An quan sát cẩn thận Ôn Triệu Mẫn. Dáng dấp khá giống Ôn Quốc Quang, giọng nói trầm thấp, khí chất ôn hòa nhã nhặn có hơi tương tự Ôn Triệu Dung. Nhưng đối với người đàn ông không muốn gánh trách nhiệm này, Bình An thật sự không có bao nhiêu cảm tình.
Nghiêm Túc hàn huyên cùng họ mấy câu, khi có khách khác tới, Ôn Triệu Mẫn xin lỗi một tiếng rồi đi qua hỗ trợ đón khách.
“Học trưởng, đồn đãi bên ngoài có mấy phần là thật?” Bình An chưa bao giờ quanh co lòng vòng khi nói chuyện với Ôn Triệu Dung, thừa dịp Ôn Triệu Mẫn tránh ra liền hạ thấp giọng hỏi Ôn Triệu Dung.
Ôn Triệu Dung cười cúi đầu nhìn cô, “Anh hai anh không phải là người như vậy.”
Bình An khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Em không quen anh ta sao biết anh ta là người thế nào, nhưng anh ta thật sự là người không muốn gánh vác trách nhiệm.”
“Haiz, chuyện của anh hai anh người ngoài không hiểu được đâu. Nhưng bây giờ anh ấy có thể quay về là tốt rồi.” Xem ra Ôn Triệu Dung chẳng có ý muốn trách cứ anh hai mình chút nào, vẫn luôn bênh vực anh mình như cũ.
“Vậy... Vậy chuyện giữa anh Hai anh với cô Ảnh hậu kia coi như đã qua rồi hả?” Tâm tính bà tám của Bình An đột nhiên bốc cháy lên.
Ôn Triệu Dung cười thấp, “Đã là chị dâu của anh rồi, anh còn có một cháu gái hai tuổi đấy.”
Bình An kinh ngạc tròn miệng. Thì ra Ôn Triệu Mẫn hai năm qua chỉ lo riêng mình hưởng an nhàn sung sướng trong vòng tay dịu dàng, hoàn toàn quên trách nhiệm của bản thân tại nhà họ Ôn. Bây giờ Xây dựng Kỳ Phong của Ôn gia đã ổn định bước chân rồi, anh ta liền mang theo vợ và con gái quay về, chẳng những không bị trách mắng mà nói không chừng còn có thể lấy lại được địa vị cao trong công ty. Người này tính toán cũng quá mỹ mãn đi!
“Học trưởng, anh thật sự không phiền lòng chút nào sao?” Bình An đột nhiên thương cảm nhìn Ôn Triệu Dung.
Ôn Triệu Dung ngẩn ra, nụ cười có chút khổ sở, nhỏ giọng nói với Bình An, “Vào ngồi đi thôi.”
Trong lòng Bình An thầm thở dài một tiếng. Là người ngoài, cô không có tư cách nói gì cả, nhưng là bạn của Ôn Triệu Dung, cô thật sự cảm thấy không công bằng dùm anh.
“Không cần lo lắng thay cậu ấy, phải tin tưởng rằng cậu ấy biết cách xử lý thế nào.” Nghiêm Túc nắm tay Bình An, thấp giọng nói với cô.
“Anh có tin Ôn Triệu Mẫn lần này về không có nguyên nhân nào khác không?” Bình An hạ giọng hỏi Nghiêm Túc, hai vợ chồng ngồi tại chỗ nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Nghiêm Túc đưa mắt nhìn Ôn Triệu Mẫn, khóe miệng hơi nhếch lên, sờ sờ đầu Bình An, “Làm gì có chuyện Ôn Triệu Mẫn lại là người đơn giản như vậy, chẳng qua đó là chuyện của nhà họ Ôn, chúng ta chỉ là người ngoài.”
Bình An nói, “Nếu như học trưởng cần giúp một tay, anh nhất định phải hết sức nhé. Hồi trước nếu không có anh ấy, Phương Thị đã không thể dễ dàng vượt qua cửa ải khó khăn như vậy.”
“Yên tâm, anh biết rồi.” Nghiêm Túc cười gật đầu.
Hai người đang thì thầm với nhau thì thấy Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân ngoài cửa đi vào, đang nói chuyện cùng Ôn Quốc Quang.
Thiếu chút nữa thì quên mất, Ôn Nguyệt Nga cũng là người nhà họ Ôn, Ôn Triệu Mẫn trở lại thì bà ta chắc chắn sẽ tới giúp vui rồi, chỉ không biết là tới để thật lòng chúc mừng hay là tới để khích bác ly gián, cố ý tạo ra mâu thuẫn giữa hai anh em Ôn Triệu Dung.
Nghiêm Túc nhìn đến hai mẹ con người kia chỉ khinh thường nhíu mày.
“Triệu Mẫn quay về thì tốt rồi, về sau công ty có cháu hỗ trợ nhất định sẽ nâng lên tầm cao mới. Chẳng qua lâu nay cháu không ở công ty nên chắc chắn sẽ có rất nhiều việc không thông thuộc, cần phải học tập thêm nhiều nơi Triệu Dung đấy. Hai năm qua Triệu Dung đạt được nhiều thành tích nổi bật, đảm đương rất xuất sắc vị trí Tổng Giám Đốc. Triệu Mẫn, cháu trăm ngàn lần đừng thua em trai mình đó.” Ôn Nguyệt Nga cười nói với hai anh em.
Lời này nghe qua thì không có gì, nhưng người có tâm nghe vào tai thì đúng thật là đang cố ý đè thấp Ôn Triệu Mẫn, nâng cao Ôn Triệu Dung, rõ ràng muốn làm cho hai anh em nảy sinh gút mắc trong lòng.
“Bác yên tâm, hai anh em chúng tôi đồng tâm hiệp lực, tuyệt đối sẽ không để cho bác thất vọng.” Ôn Triệu Dung ôm lấy bả vai Ôn Triệu Mẫn, cười ôn hòa khách sáo với Ôn Nguyệt Nga.
“Vậy thì tốt, đừng làm cho bác và bác Hai các cháu thất vọng.” Ôn Nguyệt Nga nhìn hai anh em dáng vẻ thuận hòa, giọng có hơi chanh chua.
“Nhất định nhất định!” Ôn Triệu Mẫn và Ôn Triệu Dung liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nói với Ôn Nguyệt Nga.
Nghiêm Hân kéo tay Ôn Nguyệt Nga đi sang hướng khác. Cô ta không thích hai người anh họ này, cứ có cảm giác bọn họ khinh thường mẹ con cô ta thế nào. Tóm lại, trừ cậu Hai Ôn Quốc Hoa, cô ta không thích bất cứ kẻ nào ở Ôn gia.
“Nhìn kìa, Nghiêm Túc và Phương Bình An cũng ở đây đấy.” Đuôi mắt Ôn Nguyệt Nga liếc thấy hai bóng dáng quen thuộc, giọng khinh khỉnh.
Nghiêm Hân nhìn theo tầm mắt Ôn Nguyệt Nga sang hướng Nghiêm Túc và Phương Bình An. Hai người kia đang châu đầu ghé tai nhìn thân mật khó tả, đặc biệt là nụ cười đầy ngọt ngào hạnh phúc trên mặt Phương Bình An khiến cho Nghiêm Hân cảm thấy trái tim đau xót, sự ghen tỵ oán hận gần như bao phủ toàn bộ lý trí của cô ta.
Móng tay cô ta cắm sâu vào trong lòng bàn tay, “Hừ, có ở đây thì sao? Chẳng lẽ chúng ta còn phải qua đó để cho mất mặt?”
Ôn Nguyệt Nga cẩn thận đánh giá nét mặt Nghiêm Hân, thấy cô ta không có vẻ gì là còn lưu luyến với Nghiêm Túc thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, “Ừ, chúng ta sang bên kia tìm cậu Hai của con thôi.”
Bình An đang nói chuyện cùng Nghiêm Túc thì điện thoại trong túi xách vang lên, cô vừa nhìn thấy là điện thoại của Tiểu Phúc thì nói với Nghiêm Túc, “Em ra ngoài nhận điện thoại.”
“Cẩn thận một chút.” Nghiêm Túc cười nói.
Bình An đi đến một góc an tĩnh bên ngoài mới nhận điện thoại, “Tiểu Phúc à?”
“Ôn Nguyệt Nga trước khi quen biết Nghiêm Lôi Hải từng có quan hệ mập mờ với không ít đàn ông. Những người đó thân phận cũng không thấp, chẳng qua đều có vợ cả rồi nên chẳng bao lâu thì chia tay. Sau đó Ôn Nguyệt Nga mới cặp với Nghiêm Lôi Hải, mãi cho đến sinh ra Nghiêm Hân.” Thứ tiếng Trung quái dị của Phúc Vị Chỉ truyền tới. Bởi có quan hệ thân thích với Ôn gia nên anh dễ dàng điều tra về quá khứ của Ôn Nguyệt Nga, chưa tới một ngày đã tìm hiểu được khá tường tận.
“Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Lôi Hải biết nhau bao lâu thì sinh ra Nghiêm Hân?” Bình An hạ thấp giọng hỏi.
“Hơn một năm.” Phúc Vị Chỉ dừng một chút, “Cô nghi Nghiêm Hân không phải là con gái của Nghiêm Lôi Hải hả?”
“Ừ, nghi như vậy.” Bình An không hề giấu giếm Phúc Vị Chỉ mà nói ra hoài nghi của mình.
“Lúc đang cặp với Nghiêm Lôi Hải, Ôn Nguyệt Nga cũng có quan hệ khá mật thiết với một người đàn ông khác, chẳng qua tôi thấy không có khả năng lắm. Đàn bà ái mộ hư vinh như Ôn Nguyệt Nga chắc sẽ không qua lại với người đàn ông kia đâu.” Phúc Vị Chỉ nói.
Bình An hỏi, “Là ai?”
“Tài xế trước kia của Ôn gia, nhưng một năm trước đã bị bệnh rồi qua đời ở Mỹ.” Về người tài xế này, Phúc Vị Chỉ chỉ có tư liệu sơ lược.
“Cậu điều tra thêm về tư liệu của tài xế kia, phải cặn kẽ.” Bình An nói.
“OK, tôi sẽ mau chóng tra ra được cho cô.” Phúc Vị Chỉ nói, “Nhưng như vậy thì tôi phải qua Mỹ một chuyến, chắc phải kéo dài thời gian một chút.”
Bình An ừ một tiếng, “Không sao, cậu tra ra rồi thì điện thoại cho tôi.”
Hai ngày nữa cũng đã có thể lấy được kết quả xét nghiệm DNA của Nghiêm Lôi Hải và Nghiêm Hân rồi. Thật ra thì cô gần như có thể khẳng định họ không phải là cha con, nhưng không biết nếu lấy được kết quả rồi thì phải làm gì. Đưa cho Nghiêm Lôi Hải chăng? Không biết ông ta sẽ nghĩ sao nhỉ.
Thôi, đến lúc đó cứ để cho Nghiêm Túc giải quyết đi! Nghiêm Lôi Hải có vẻ tin tưởng Nghiêm Túc.
Cô cúp máy, thấy tiệc bên trong còn chưa chính thức bắt đầu thì xách túi đi tới toilet. Rửa tay xong, cô ra khỏi toilet, trên hành lang không có người nào. Bình An nghe được thanh âm của Ôn Triệu Dung truyền đến từ sảnh lớn, chắc là tuyên bố bữa tiệc bắt đầu.
Cô tăng nhanh bước chân, định mau chóng quay lại cạnh Nghiêm Túc. Đột nhiên, cô cảm giác sau lưng bị ai đó dùng sức đẩy mạnh một cái, cả người ngã nhào về phía trước.
“A...” Bình An thét chói tai, một tay nhanh chóng bảo vệ bụng của mình.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
10 chương
59 chương
11 chương
131 chương
173 chương