Bình An Trọng Sinh
Chương 268
Nhờ quan hệ với Nghiêm Lôi Hải, Nghiêm Hân chọn đến làm việc tại Bộ phận Tiêu thụ, chức vụ quản lý. Nhưng chắc vì cô ta nhảy ngang vào, vả lại đại đa số nhân viên đều biết Nghiêm Túc và hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga không hòa hảo, nên ai nấy đều giữ khoảng cách nhất định với Nghiêm Hân.
Nghiêm Hân cũng biết rõ cô ta vừa vào công ty, căn cơ còn không ổn, cần nhất chính là lôi kéo tạo mạng lưới cho riêng mình nhằm củng cố địa vị tại công ty, cho nên ngày đầu tiên khi cô ta đến công ty làm liền dành thời gian đọc hết tư liệu về từng người trong ngành trước nhất.
Cô ta cảm thấy khá hứng thú với một người tên Vi Úy Úy vừa được thăng lên chức quản lý tiêu thụ tại một tổ khác. Cô gái có tiếng là làm việc đến điên cuồng này học cùng trường với Bình An, đã vậy còn là bạn học cùng lớp, ở chung một ký túc xá nữa... Hẳn là bạn tốt của Phương Bình An đây?
Bạn của Phương Bình An sẽ không là bạn của cô ta. Nghiêm Hân muốn đích thân đi gặp Vi Úy Úy.
Nghiêm Hân làm gì ở Tập đoàn Nghiêm Thị, Bình An không biết, đương nhiên cũng không ngờ cô ta sẽ tìm đến Vi Úy Úy. Cô vẫn tiếp tục cuộc sống của mình như trước.
Chuyện giữa Phương Hữu Lợi và Trình Vận mặc dù chưa thật sự rơi vào quên lãng, nhưng ít ra đã trở lại bình thường. Giới truyền thông đã tìm được đề tài mới, không tiếp tục múa bút về vấn đề này nữa.
Nhưng như vậy không có nghĩa là cuộc sống của họ có thể an tĩnh nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Qua tháng giêng, Phương Hữu Kiệt dẫn theo bà con chú bác dòng họ Phương từ Thành phố J đến Thành phố G để du lịch. Trên danh nghĩa là đi du lịch, nhưng trên thực tế là muốn tới tìm Phương Hữu Lợi, muốn Phương Hữu Lợi chi ra một khoản tiền để trùng tu từ đường họ Phương.
Từ đường họ Phương đã từng được sửa chữa một lần vào mấy năm trước. Thật ra trong thâm tâm Phương Hữu Lợi và Bình An đều biết rõ, đây chẳng qua là Phương Hữu Kiệt và những người đó lợi dụng từ đường để moi tiền của họ thôi.
Số tiền cũng không nhiều, Phương Hữu Lợi rất thoải mái mà đáp ứng, nhưng yêu cầu sau này bọn họ chi xài những gì cho sửa chữa từ đường đều phải fax tới cho ông một bản danh sách. Phương Hữu Kiệt khá hậm hực, bởi việc sửa chữa từ đường là do ông ta phụ trách, ông ta hiểu ra rằng muốn nhân cơ hội này mà chấm mút cũng không phải dễ.
Từ sau lần trước Phương Hữu Kiệt tới đây muốn Phương Hữu Lợi giúp con trai ông ta gây dựng sự nghiệp mà không có được kết quả, bọn họ không gặp lại lần nào nữa. Tính ra cũng có hai năm hơn. Cho tới bây giờ, Phương Hữu Kiệt vẫn còn oán hận Phương Hữu Lợi, vẫn thời thời khắc khắc thèm muốn Tập đoàn Phương Thị. Lần trước xem tin tức thấy chuyến bay mà Phương Hữu Lợi có mặt trên đó bị tai nạn, ông ta không thể ức chế được nỗi vui mừng trong lòng. Nhưng khi đang chuẩn bị đáp máy bay tới Thành phố G thì ông ta lại thấy Tập đoàn Phương Thị phát ra thông cáo đính chính.
Nói thật, ông ta có hơi thất vọng.
Bây giờ ông ta coi như đã hiểu, rằng cho dù ông ta có dùng bất cứ biện pháp gì thì Phương Hữu Lợi cũng tuyệt đối sẽ không chia một xu tài sản cho ông ta. Vậy thì ông ta cần gì phải giả bộ anh em tình thâm nữa?
Phương Hữu Kiệt mang theo hương thân phụ lão đến gặp Phương Hữu Lợi kiếm chút thịt cá rượu bia cùng một khoản lộ phí hậu hĩnh xong, cầm chi phiếu cho việc sửa chữa từ đường rời đi.
Bình An đã không còn lời nào để nói về trình độ da mặt dày của Phương Hữu Kiệt. Mà ngay Phương Hữu Lợi cũng rất rõ ràng, việc vĩnh viễn đoạn tuyệt không lui tới với ông anh Hai này là không có khả năng, dầu gì cũng có quan hệ huyết thống ruột thịt. Tình huống như hiện tại là tốt nhất, chỉ cần Phương Hữu Kiệt đừng đến phiền nhiễu ông thì một chút tiền đó có là gì. Đối với Phương Hữu Lợi và Bình An mà nói, như thế này là tốt nhất.
Sau khi Phương Hữu Kiệt lấy được chi phiếu từ Phương Hữu Lợi không bao lâu, Phương Dương liền hẹn Bình An ra ngoài ăn cơm.
Phương Dương bây giờ vẫn đang làm việc tại Bộ phận Quảng cáo của Duy An, tất cả các quảng cáo sản phẩm Duy An tung ra đều do một tay anh chịu trách nhiệm. Qua hai năm kinh nghiệm công tác, thật ra Phương Dương đã có thể tự mình tạo lập một mảnh trời riêng. Nhưng anh vẫn chọn ở lại Duy An.
Bình An rất thích anh họ con bác chất phác chân thành này, so với ông anh Phương Húc kia thì tốt hơn nhiều. Đúng là cha mẹ sinh con Trời sinh tính.
“Bình An, tôi rất xin lỗi, tôi không ngờ ba tôi... vẫn như xưa, chẳng thay đổi gì cả.” Phương Dương áy náy nhìn Bình An, cảm thấy hổ thẹn vô cùng đối với hành vi của cha mình. Nhưng dù anh có cản thế nào đều không có hiệu quả.
“Không sao, hơn nữa điều này có liên quan gì tới anh đâu.” Bình An vốn định nói Phương Hữu Kiệt là ai trong thâm tâm cha con cô đều biết, nhưng rồi nghĩ lại Phương Dương dù gì cũng là con ông ta, nói ra cũng không tốt lắm.
Phương Dương cười khổ, “Cứ phải làm phiền Chú Ba và cô, thật ngại quá.”
“Không có sao, không có sao.” Cha con cô cũng đã quen rồi, cũng đã biết phải đối phó với Phương Hữu Kiệt ra sao, “Anh làm ở Duy An thấy thế nào? Tôi nghe chị Vận vẫn khen ngợi anh suốt, tôi cũng xem những quảng cáo mà anh làm nữa. Tốt lắm nha.”
“Cám ơn, ở Duy An rất tốt, đồng nghiệp cũng tốt lắm.” Phương Dương nở nụ cười chất phác, “Hình như tôi nghe nói cô định trở lại Duy An hả?”
Bình An ra vẻ kinh ngạc, “Oa, ai đồn vậy? Tôi còn chưa quyết định chính thức mà, chỉ mới có ý tưởng thế thôi.” Chuyện này cô có thuận miệng đề cập với Kỷ Túy Ý. Lúc ấy họ đang ngồi ở Duy An, chắc là bị những người khác nghe được.
“Trở lại làm Tổng Giám Đốc chứ?” Phương Dương hỏi, cũng không phải anh nhiều chuyện, mà là gần đây trong công ty không ít người đồn đãi rằng Bình An sẽ về lại Duy An, bởi thế nên rất nhiều người đang đoán xem Trình Vận sẽ tiếp tục làm Tổng Giám Đốc hay là sẽ xuống chức hoặc có sắp xếp khác.
“Dĩ nhiên không phải, đã có chị Vận ở đây rồi mà. Bất kể về phương diện nào, chị ấy đều có kinh nghiệm hơn tôi nhiều. Nhưng bây giờ mà nói chuyện này thì còn khá sớm, để sau hãy hay.” Cô còn chưa chính thức từ chức tại Tập đoàn Phương Thị, chắc phải tìm thời gian để nói với ba chuyện này thôi.
Năm sau cô muốn sinh cục cưng nên thời gian dành cho công việc sẽ không nhiều lắm, dù làm Tổng Giám Đốc của công ty nào cũng đều không thích hợp. Cô phải hoạch định kỹ càng một chút mới được.
“Tôi còn chưa được cộng sự với cô lần nào, tôi thấy cô ở chức vụ gì cũng đều tốt, tôi đều vô cùng mong đợi.” Phương Dương cười nói.
Bình An cười gật đầu, “Cái này gọi là anh em đồng tâm cục muối cắn đôi cục đường tao lủm đó sao?”
“Ha ha, có lẽ là vậy ha.” Phương Dương cười to.
Cơm nước với Phương Dương xong, Bình An trở về nhà. Trong khoảng thời gian này, cô và Nghiêm Túc thường xuyên về nhà cùng ăn cơm với Phương Hữu Lợi, nhưng hôm nay Nghiêm Túc đi công tác, cô về nhà cũ ở vài ngày, cũng thuận tiện để nói chuyện với Phương Hữu Lợi.
Lúc về đến nhà, Phương Hữu Lợi còn chưa có về. Cô vào bếp chuẩn bị cơm tối, món sườn cừu nướng cô mới học được từ Nghiêm Túc.
Lúc mọi thứ đã gần sẵn sàng, Phương Hữu Lợi vừa về đến.
“Ba về rồi!” Bình An từ phòng bếp ló đầu ra chào Phương Hữu Lợi.
Phương Hữu Lợi cởi áo khoác thảy lên thành ghế sa lon, đi về phía bàn ăn, “Xem ra ba có lộc ăn rồi, hương vị rất thơm.”
“Sườn cừu nướng, do tự tay đầu bếp Phương Bình An thực hiện, mùi vị bảo đảm.” Bình An bưng đĩa sườn thứ hai ra, “Có thể ăn được rồi. Ba à, ba muốn uống chút rượu đỏ không? A, con quên mất, ba đang kiêng rượu.”
“Rượu nho thì không sao.” Phương Hữu Lợi cười, chân đã bước đến tủ rượu lấy một chai rượu nho ra, cầm hai ly thủy tinh cao cổ rót vào.
Bình An cười ngồi xuống, nhận lấy ly rượu nho Phương Hữu Lợi đưa tới.
Hai cha con bắt đầu hưởng thụ sườn cừu nướng ngoài xém trong tái mềm, vừa tán gẫu vài chuyện lý thú. Bình An sực nhớ gì đó, cười hì hì hỏi, “Ba, ba tính chừng nào thì kết hôn với chị Vận đây?”
Phương Hữu Lợi không ngờ Bình An lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này, mặt ngẩn ra một chút, rồi ho nhẹ một tiếng, “Chuyện này... còn chưa nghĩ tới.”
“Sao lại chưa nghĩ tới? Ba, cưới vợ thì cưới liền tay chứ, ba phải cầu hôn chị Vận nhanh lên, kết hôn càng sớm càng tốt. Biết đâu tương lai còn cho con một cậu em trai nữa.” Nghĩ đến điểm này, Bình An mừng rỡ cười tít cả mắt.
Phương Hữu Lợi nhíu mày, nhớ tới còn có một vấn đề ông chưa đề cập với Trình Vận. Nếu Trình Vận thật sự đồng ý lấy ông, có thể sẽ không có con...
Lúc trước, vì không muốn để cho Bình An chịu uất ức, ông đã đến bệnh viện thực hiện thủ thuật buộc ga-rô (ngăn sinh sản). Mặc dù ông cảm thấy không nhất thiết phải có thêm một đứa con nữa, nhưng ý tưởng của Trình Vận thì thế nào? Qua lại với chị lâu như vậy, ông rất rõ chị là người rất yêu gia đình. Mà mỗi phụ nữ yêu gia đình đều hy vọng có đứa con của chính mình.
Thấy Phương Hữu Lợi trầm mặc không trả lời, Bình An nghi ngờ hỏi, “Ba, ba sao vậy?”
Phương Hữu Lợi lắc lắc đầu, “Không sao. Chắc hôm nay con đâu chỉ muốn nói chuyện này thôi phải không?”
Bình An cười gật đầu, “Đúng là còn có một chuyện khác. Ba, con tính sang năm sinh em bé.”
“Ừ, quyết định này rất tốt!” Phương Hữu Lợi gật đầu tán thành.
“Con muốn từ chức Tổng Giám Đốc. Ba, con cảm thấy con làm việc ở Duy An thích hơn.” Bình An nói.
Phương Hữu Lợi ngẩng đầu nhìn thật sâu vào mắt cô, “Thế con vì muốn sinh em bé nên từ chức, hay là vì muốn về lại Duy An làm việc mà từ chức? Hay là, con cảm thấy bản thân không có năng lực đảm nhiệm vị trí Tổng Giám Đốc?”
Bình An nói, “Con đương nhiên không cho là mình không có năng lực, nhưng con... muốn nghỉ ngơi một thời gian trước khi sinh con. Dạo này khá mệt rồi ạ.”
Vì đối phó với bọn Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba, cô vẫn không thể thả lỏng bản thân. Hiện tại sự việc đã được giải quyết, cô nghĩ nên buông lỏng một chút.
“Ừ, con đã suy xét kỹ thì ba cũng không có ý kiến gì. Con có chọn được người nào thay vào vị trí của con chưa?” Phương Hữu Lợi hỏi.
Bình An nở nụ cười nhẹ nhàng, “Ba, thật ra thì trong đầu con đã chọn được người rồi ạ.”
“Không biết con có nghĩ đến cùng một người giống ba không.” Phương Hữu Lợi cười nói.
“Con thấy Anh Hồng không tệ.” Bình An quả quyết, “Bất kể về phương diện xử sự hay là về phương diện làm người, anh ấy đều là ứng cử viên tốt nhất.”
Thật ra thì trong việc chọn Hồng Dịch Vũ, Bình An khá thiên vị và có ý muốn nâng đỡ anh. Công ty không thiếu khuyết nhân tài, nhưng người mà cô quen thuộc nhất vả lại cũng hiểu rất rõ chính là Hồng Dịch Vũ.
Phương Hữu Lợi cố làm vẻ bất đắc dĩ, “Vậy ai sẽ là trợ lý của ba đây?”
“Ba, ba thiếu gì trợ lý, trừ Anh Hồng thì trợ lý Liễu cũng rất tốt mà.” Bình An cười nói.
Phương Hữu Lợi cười to lên, “Được rồi, nể mặt con dùng món sườn cừu nướng ngon như vậy để hối lộ ba, ba sẽ suy nghĩ một chút.”
Bình An không ngờ có thể làm cho Phương Hữu Lợi đồng ý với quyết định của cô dễ dàng như vậy, tâm trạng lập tức rất tốt, “Ba, vậy tiếp theo chúng ta bàn tiếp chuyện giữa ba với chị Vận nhé. Nếu ba ngượng không mở miệng cầu hôn được, con có thể giúp ba một tay đó nha.”
“Con quỷ con này!” Phương Hữu Lợi cười mắng, ngay sau đó lại nói bằng giọng nghiêm túc, “Ba với cô ấy còn có một vấn đề chưa giải quyết, phải nói chuyện một chút mới được.”
“Chuyện gì thế ạ?” Bình An nghi hoặc, không hiểu giữa bọn họ còn có vấn đề gì nữa. Chẳng lẽ vẫn còn dây dưa vấn đề của nhà họ Trình?
Phương Hữu Lợi nhúng vai, “À, hồi xưa ba có làm một tiểu phẫu, không biết Trình Vận có để ý hay không.”
Bình An cả kinh trong lòng, “Ba, ba khỏe chứ?” Nhưng rất nhanh, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, cô lập tức hiểu được Phương Hữu Lợi vừa nói là giải phẫu gì, cổ họng đột nhiên như tắc nghẹn, vừa cảm động vừa đau lòng.
“Con bé ngốc này, đây có phải là vấn đề gì to tát đâu. Được rồi, ba còn vài văn bản phải xử lý, về thư phòng trước đây.” Phương Hữu Lợi cười đứng lên.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
10 chương
59 chương
11 chương
131 chương
173 chương