Bình An Trọng Sinh
Chương 262
Mấy ngày Tết này, Bình An và Nghiêm Túc cũng chẳng nhàn rỗi, bởi ngoài một số tiệc xã giao không thể trốn tránh được cũng còn không ít buổi họp mặt nữa.
Nhưng trừ các trường hợp xã giao trong giới kinh doanh, buổi họp mặt của mấy chị em Bình An sẽ không bắt Nghiêm Túc phải cùng đi theo.
Năm nay Kỷ Túy Ý về nhà đón năm mới, Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân đều ở lại Thành phố G, còn có Vi Úy Úy nữa.
Ngày Bình An kết hôn, mặc dù Vi Úy Úy không có đến làm chị em nhà gái, nhưng có tham gia tiệc cưới. Đối với tất cả những bạn bè đang hy vọng cô ấy có thể bỏ xuống tình cảm với Nghiêm Túc mà nói, như vậy là đã đủ rồi. Cũng vì vậy mà Kỷ Túy Ý đã bớt tức giận đối với cô ấy rất nhiều.
Tối Mùng 4 Tết, để né tránh những lời mời dự tiệc không ngừng không nghỉ, Bình An cùng các chị em Trình Vận đến quán “Nhà tôi” họp mặt.
Vi Úy Úy không quen các chị em Trình Vận lắm. Vốn cô cũng không muốn tham gia buổi họp mặt này, nhưng vì Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân đã từng là người quen trong ký túc xá thời đại học, cô và các cô ấy quan hệ cũng không tệ, hơn nữa thời điểm này nhà nào cũng đều đoàn tụ đón mừng năm mới, cô không muốn thui thủi một mình nên đáp ứng đến tham gia.
“Trông cậu rất tốt!” Vừa thấy Bình An, Vi Úy Úy mặc dù có hơi không được tự nhiên lắm nhưng vẫn mở miệng chào hỏi trước.
Bình An cười gật đầu với cô ấy, “Cũng tốt. Đúng rồi, cám ơn quà tặng của cậu, mình rất thích.” Vi Úy Úy đã tặng quà kết hôn cho cô.
Vi Úy Úy hơi cúi đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Hai cô đã thật lâu không có ngồi chung một chỗ như vầy mà ăn cơm nói chuyện phiếm rồi, Bình An cảm khái nhìn Vi Úy Úy, “Úy Úy, cậu sống thế nào?”
“Ừ, cũng được.” Vi Úy Úy gật đầu, “Sau Tết sẽ thăng chức, Quản lý Tiêu thụ.”
“Chúc mừng!” Bình An cầm lên ly nước trái cây, thật lòng vui mừng cho cô ấy.
“Nghe nói... Em gái Nghiêm Túc cũng muốn đến công ty chúng tôi làm việc, có thể ngay tại ngành của chúng tớ luôn.” Vi Úy Úy nhỏ giọng.
Trình Vận đang nói chuyện cùng Hàn Á Lệ nghe được câu này, chị cau mày xoay đầu sang, “Nghiêm Hân muốn tới làm việc tại Tập đoàn Nghiêm Thị? Ôn Nguyệt Nga sắp xếp hả?”
Bình An trả lời, “Em cũng mới nghe nói chuyện này. Bất quá Ôn Nguyệt Nga không có năng lực để làm vậy, mà là ba chồng em. Ông ấy là cổ đông kiêm thành viên Hội đồng Quản trị.”
Trình Vận lộ ra một nụ cười nhạt giễu cợt, “Ông ta vĩnh viễn đều như vậy.” Nghiêm Lôi Hải vĩnh viễn chỉ biết làm hỏng việc.
Vi Úy Úy không rõ lắm về ân oán của Nghiêm gia, chỉ biết là tình cảm giữa Nghiêm Lôi Hải và Nghiêm Túc không được tốt lắm. Còn chuyện Ôn Nguyệt Nga vẫn đối nghịch với Nghiêm Túc trong công ty cô cũng có nghe nói qua. Nói như vậy, hẳn là quan hệ giữa Nghiêm Hân và Nghiêm Túc cũng không tốt.
“Em đã gặp cô ấy một lần, trông có vẻ rất hoạt bát sáng sủa.” Vi Úy Úy nói.
“Nghiêm Hân xưa nay vẫn thế, cẩn thận đừng bị cô lợi dụng đấy.” Trình Vận nửa đùa nửa thật cảnh cáo Vi Úy Úy.
Vi Úy Úy cười cười, hỏi Bình An, “Cậu với cô ấy quan hệ không được tốt à?”
Bình An cười nói, “Với cô ta thì vấn đề không phải chỉ gói gọn trong việc quan hệ có tốt hay không. Úy Úy, cậu định làm luôn tại Nghiêm Thị thật à?”
“Cậu còn lo lắng vớ vẩn gì nữa đó?” Vi Úy Úy cau mày nhìn cô.
“Cậu biết ý tớ không phải là vậy.” Bình An thở dài trong bụng, cảm thấy Vi Úy Úy quá nhạy cảm.
Vi Úy Úy thở ra một hơi, “Tớ cảm thấy làm ở đó rất tốt, thật đấy.”
Bình An gật đầu, “Vậy thì tốt!”
Bữa cơm tối này ăn mất hơn hai tiếng, toàn bộ thời gian đều cười cười nói nói không biết mệt. Con gái mà, chủ đề tán gẫu có thể từ trên trời xuống dưới biển, tán gẫu mốt mới ra, tán gẫu đàn ông, tán gẫu rất nhiều rất nhiều, đến cuối cùng còn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, tính tiếp tục kéo dài nữa.
Bọn Lâm Tĩnh quyết định kế tiếp sẽ đi hát karaoke, cũng gọi Khâu Thiếu Triết đến luôn.
Trình Vận tiếp theo hình như có hẹn riêng, không tiếp tục cùng đi hát karaoke với mọi người. Bình An gọi điện thoại cho Nghiêm Túc, kêu anh đến đây.
Lúc các cô đến Tiền Quỹ, Khâu Thiếu Triết đã đặt sẵn phòng riêng, đang ngồi trong chờ các cô.
Cặp đôi Khâu Thiếu Triết và Lâm Tĩnh yêu nhau thời gian cũng đã rất dài, Khâu Thiếu Triết từ sau khi đi làm cũng đã chín chắn hẳn lên, chắc vì làm việc trong đơn vị nhà nước, xã giao đưa đẩy nhiều, nên các phương diện xử sự đều trầm ổn.
Bọn Diệp Hiểu Vân vừa thấy Khâu Thiếu Triết đều sẽ ồn ào trêu ghẹo hỏi anh lúc nào thì cầu hôn, lần nào Khâu Thiếu Triết cũng đều ấp úng có lệ cho qua. Không phải là anh không thích Lâm Tĩnh, chẳng qua cảm thấy còn chưa đến lúc kết hôn thôi.
Mỗi lần thấy vẻ mặt qua loa của Khâu Thiếu Triết, Lâm Tĩnh đều rất thất vọng.
Đám Diệp Hiểu Vân vừa giành hát được mấy bài thì Nghiêm Túc đã đến.
Kể từ sau khi Nghiêm Túc bị mấy chị em của Bình An chơi khăm trong hôn lễ xong, Lâm Tĩnh các cô lập tức giải trừ nỗi kính sợ và sợ hãi đối với Nghiêm Túc trước kia, cũng biết lên giọng đùa giỡn với anh.
Nhưng khi mọi người đang chơi rất vui vẻ, Bình An nhận được một cuộc điện thoại từ Dì Liên gọi tới, báo rằng Viên lão phu nhân đột nhiên té xỉu, đang trên đường đưa đến bệnh viện.
Tin này thật giống như một chậu nước lạnh băng xối thẳng từ đỉnh đầu Bình An xuống, làm cô trong nháy mắt như rơi vào hầm băng. Cô gần như đã quên, nếu theo như quỹ đạo của vận mệnh, Viên lão phu nhân hẳn đã phải qua đời từ lâu.
Nghiêm Túc chở cô nhanh chóng chạy đến bệnh viện, Viên lão phu nhân đang được cấp cứu.
Hai người vừa tới không bao lâu thì Phương Hữu Lợi cũng vội vã chạy đến, bất quá điều làm cho Bình An kinh ngạc là, Trình Vận cũng cùng đi với ông.
Hình như cô đâu có báo cho Trình Vận... Cô nhìn sang Nghiêm Túc, Nghiêm Túc cũng lắc đầu.
“Bà ngoại thế nào?” Phương Hữu Lợi không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của vợ chồng Bình An, chỉ lo lắng hỏi thăm tình huống của Viên lão phu nhân.
Nỗi hiếu kỳ của Bình An đối với sự có mặt của Trình Vận chỉ thoáng qua, tất cả mọi tâm tư của cô lúc này đều đặt vào Viên lão phu nhân, “Bác sĩ còn chưa đi ra, không biết tình huống là thế nào nữa.”
Phương Hữu Lợi vỗ vỗ vai Bình An an ủi, “Không có việc gì đâu!”
“Con tin vậy!” Bình An ôm lấy Phương Hữu Lợi, chui đầu vào ngực ông, nén nước mắt ngẹn ngào nói.
Nghiêm Túc khẽ nheo mắt nhìn về phía Trình Vận đứng phía sau Phương Hữu Lợi, nhíu mày, rồi dường như đã nhìn thấu cái gì, mắt hơi tối xuống.
Trình Vận hơi hơi cười cười với Nghiêm Túc. Thật ra thì chị cũng vô cùng... lúng túng, không ngờ rằng lại làm cho Bình An và Nghiêm Túc biết được quan hệ của chị và Phương Hữu Lợi dưới tình huống này.
Mặc dù hai đứa em còn chưa thật chắc chắn, nhưng chị biết, Nghiêm Túc và Bình An rất khôn khéo, hẳn là sẽ đoán được.
Mọi người đợi ngoài phòng cấp cứu hơn một giờ, đèn báo mới rốt cuộc tắt.
Bác sĩ đi ra.
Bình An vội vàng tiến lên hỏi thăm, “Bác sĩ, bà ngoại tôi thế nào?”
“Chức năng tim đã suy kiệt, mặc dù đã cấp cứu, nhưng... bà cụ đã... Có lời gì thì nói nhanh lên đi thôi.” Vẻ mặt bác sĩ đầy thương tiếc, ai cũng chẳng muốn vừa sang năm mới lại nhận được tin dữ về người thân.
Bình An che miệng, nức nở khóc òa lên, “Bà ngoại!”
Phương Hữu Lợi sắc mặt nặng nề, quay đầu lại liếc mắt nhìn Trình Vận.
Sao lại như vậy? Hôm qua lúc gặp bà ngoại, bà còn khỏe mạnh lắm mà. Sao lập tức đã... Bình An khó có thể tiếp nhận sự thật, bước chân nặng nề đi vào phòng bệnh. Khi nhìn thấy bà ngoại nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lòng cô dâng lên một nỗi bi thương và luyến tiếc không chịu nổi.
Cô nghĩ là mình còn có thời gian... Tại sao lại nhanh như vậy?
“Sao vậy?” Viên lão phu nhân đã tỉnh lại, chỉ là giọng nói rất yếu. Bà mỉm cười nhìn bốn người đang đi tới.
“Bà ngoại...” Bình An cố nén nước mắt, đi tới bên giường ngồi xuống, cầm lấy tay Viên lão phu nhân thật chặt.
“Đừng thương tâm, bà ngoại cảm thấy sống vậy là đủ rồi. Ông ngoại với mẹ con chắc đang sốt ruột chờ bà.” Viên lão phu nhân nói đùa.
Nhưng lúc này Bình An không cách nào nghe nổi những lời đùa giỡn về sinh mạng như vậy được, lòng quặn đau, “Bà ngoại, con cũng cần bà vậy.”
Viên lão phu nhân nhẹ giọng, “Con đã có Nghiêm Túc, bà ngoại rất yên tâm.”
“Bà ngoại...” Bình An nghẹn ngào kêu lên.
“Hữu Lợi!” Viên lão phu nhân nhìn về phía Phương Hữu Lợi, đưa tay ngoắc ông và Trình Vận cùng lại đây.
Phương Hữu Lợi cầm tay Viên lão phu nhân, “Mẹ, giờ đừng nói gì cả, mẹ sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không có việc gì.”
“Thân thể của mẹ, mẹ rõ nhất. Lần này mẹ không qua nổi đâu.” Viên lão phu nhân rất thản nhiên đối mặt với cái chết của mình, “Hữu Lợi, mẹ vẫn hy vọng con có thể quên con gái của mẹ đi, một lần nữa có cuộc sống riêng của mình.”
“Mẹ, chuyện này chúng ta nói sau được không?” Phương Hữu Lợi hạ giọng nói.
Viên lão phu nhân lắc đầu, vươn tay kia ra muốn kéo Trình Vận.
Trình Vận vội vàng cầm tay bà, “Viên lão phu nhân...”
“Đây là một người đàn ông tốt, đừng bỏ lỡ.” Viên lão phu nhân cầm tay Trình Vận và tay Phương Hữu Lợi, quyết đoán đặt vào nhau. Từ lâu bà đã nhìn ra con rể có cảm tình với Trình Vận, vốn chưa chắc chắn lắm, nhưng mới vừa rồi nhìn thấy Trình Vận cùng theo vào thì bà đã xác định.
Mặc dù thân phận của hai người này có thể sẽ có chút trở ngại, nhưng chỉ cần họ thật lòng, tất cả đều có thể vượt qua.
Bình An kinh ngạc nhìn hai bàn tay của Phương Hữu Lợi và Trình Vận.
Ba và chị Vận?
Trình Vận dường như cũng bị Viên lão phu nhân làm cho hoảng hồn, nhất thời không phản ứng kịp, trong lòng chỉ có một ý tưởng: Viên lão phu nhân biết chị và Phương Hữu Lợi qua lại từ lúc nào? Đã biết từ lâu, hay là...
Phương Hữu Lợi đã nói là qua Tết này mới công khai quan hệ giữa hai người, cho nên, Viên lão phu nhân tự mình nhìn ra được?
“Bình An, vì ba con, con đừng để ý quá nhiều.” Giọng Viên lão phu nhân càng lúc càng yếu.
“Bà ngoại, bà ngoại.” Bình An vừa khóc vừa gật mạnh đầu, “Con không để ý, không để ý đâu. Nhưng bà còn muốn thấy ba con tái hôn mà. Bà nhất định phải thấy.”
Viên lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, hai tay vô lực rơi xuống.
“Mẹ!” Phương Hữu Lợi hoảng sợ kêu một tiếng.
“Viên lão phu nhân?” Trình Vận kêu lên.
Bình An môi run rẩy, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, khóc không thành tiếng.
Nghiêm Túc kéo cô vào lòng, ôm lấy cô thật chặt. Bình An đau đớn khóc thành tiếng. Nỗi đau đớn khổ sở khi mất đi người thân này cô đã từng trải qua, nhưng vẫn không thể nào tiếp nhận được nó vào lúc này.
“Bác sĩ, bác sĩ!” Trình Vận chạy ra bên ngoài kêu bác sỹ.
Bác sĩ và y tá vừa mới cấp cứu cho Viên lão phu nhân lúc nãy chạy tới, kiểm tra và làm cấp cứu cho Viên lão phu nhân.
Nhưng, đôi mắt của Viên lão phu nhân không còn mở ra nữa.
“Xin bớt đau buồn!” Bác sỹ an ủi Phương Hữu Lợi và Bình An, “Sinh mệnh của bà cụ... đã đi đến cuối đường rồi. Đi rất an lành, không đau đớn gì.”
Bình An nức nở trong lòng Nghiêm Túc.
Phương Hữu Lợi bi thương cúi đầu. Trình Vận đứng cạnh cầm tay ông, an ủi ông trong thầm lặng.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
10 chương
59 chương
11 chương
131 chương
173 chương