Đỗ Hiểu Mị tức giận ném mạnh xấp văn kiện đang cầm trong tay lên mặt đất. Ả bực tức nóng nảy đi tới đi lui trong văn phòng, mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn, cảm thấy trong bụng có một cục tức anh ách làm thế nào cũng không khạc ra được, mắc nghẹn bên trong rất là khó chịu. Đã hơn hai tháng! Công việc gì cũng không thể triển khai! Ả cũng muốn chỉnh đốn tư cách nhân viên tại chi nhánh công ty, nhưng cả công ty chỉ có vẻn vẹn mười người, trình độ học vấn không cao, đầu óc lại không linh hoạt, hoàn toàn là những kẻ ngồi không ăn lương rồi chờ chết ở công ty. Muốn tìm kiếm mối quan hệ để đầu tư đất đai, thế mà nhân viên địa phương lại cố tình chẳng quen biết một ai, những quan chức Thành phố sau khi cầm tiền của ả cũng mất hút con mẹ hàng lươn. Những phương pháp trước kia có thể sử dụng ở Thành phố S đến nơi này lại chả có một chút tác dụng nào, cho dù ả có tìm được một lãnh đạo tiếng nói tương đối có trọng lượng để đàm phán hợp tác thì đối phương càng theo kiểu ông nói gà bà nói vịt. Sau khi ả điều tra thì mới biết, hóa ra Thành phố P đã có công ty môi giới bất động sản địa phương cấu kết tay trong với những người đó, hoàn toàn không cần người địa phương khác nhúng tay vào. Người ta nói “Anh hùng không đất dụng võ” đố có sai, ả bây giờ đã chẳng còn bất cứ biện pháp nào rồi. Chẳng trách Phương Bình An nhất quyết điều ả đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, con oắt thối tha kia hẳn đã biết trước Thành phố P là một nơi như thế nào. Còn mấy tên thành viên HĐQT kia nữa, toàn là đồ úng não, chỗ này có thể có gì để sinh lời? Muốn lỗ vốn thì đúng hơn! Đỗ Hiểu Mị càng nghĩ thì trong lòng càng tức, cầm ly nước trên bàn lên lại thả trở về, nghĩ mãi cũng nghĩ không ra một biện pháp tốt nào, cuối cùng hung hăng vung tay quăng mạnh ly nước xuống đất. Ả sẽ không cứ vậy mà nhận thua đâu! Tuyệt đối sẽ không! Phương Bình An cho là làm như vậy là có thể đối phó ả được sao? Không thể nào! Trái ngược hẳn với Đỗ Hiểu Mị đang đầy bụng phẫn hận, dạo gần đây Bình An lại vô cùng thuận buồm xuôi gió. Kể từ lần tranh luận trong hội nghị nửa tháng trước, sau khi Bình An lấy 100 mẫu đất ra để đánh cuộc với HĐQT, Lê Thiên Thần không hề nói bất kỳ câu phản đối nào nữa. Cũng không phải Lê Thiên Thần đã thay đổi cái nhìn mà cho là Bình An đã quyết định chính xác, hắn chẳng phải là loại người sẽ cho rằng bản thân sai chỗ nào, đặc biệt khi đối phương lại là Bình An đã từng sùng bái hắn như Thần. Cái hắn cảm thấy là Bình An đang ỷ thế hiếp người, mấy cô thiên kim tiểu thư có tiền bạc rủng rỉnh trong tay đều là như vậy, nghĩ rằng hễ có tiền là có thể quyết định tất cả. Hắn sẽ chờ xem đến lúc đó cô thảm bại thế nào. Trải qua hai tháng ngắn ngủi này, tất cả quyến luyến và yêu thích của Lê Thiên Thần đối với Bình An cũng đã bị tức giận và không cam lòng thay thế. Hắn sâu sắc cảm nhận được là Bình An thấy hắn không vừa mắt, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác hai năm rõ mười rằng Bình An hoàn toàn khác biệt so với trước kia. Cô xem thường hắn... Điều này so với việc cô không thích hắn càng làm cho hắn không tài nào chấp nhận nổi. Lê Thiên Thần không hề ra mặt đối nghịch rõ rệt cùng Bình An nữa. Hắn biết bất kể hắn nói thật lòng thế nào cô cũng sẽ không nghe vào tai. Cái hắn phải làm bây giờ là bồi dưỡng tay chân tâm phúc của mình bởi hắn đã rời khỏi Tổng Công Ty hai năm, rất nhiều mạng lưới liên lạc quan trọng cần phải thiết lập mới. Hắn muốn Bình An phải thấy rõ, cho dù không có cô, Lê Thiên Thần cũng có thể thành người thành công. Bình An dĩ nhiên không biết Lê Thiên Thần có mấy ý tưởng này. Hiện tại, cô không phải đối mặt với Lê Thiên Thần suốt ngày phản đối cái này kháng nghị cái kia nên rất nhiều kế hoạch được thực hiện thông suốt dễ dàng hơn nhiều, nhưng không vì vậy mà cô có giây phút nào buông lỏng cảnh giác đối với Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị. Tin tức truyền tới từ Thành phố P, Đỗ Hiểu Mị dường như sắp hết sạch nhẫn nại rồi. Cô gọi điện thoại cho Khổng Thu Hinh, hạ giọng căn dặn cô ấy mấy câu, rồi chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay cô có hẹn với bên Sở Thiết kế để thảo luận trực tiếp. Vì lần này Phương Thị đầu tư vào khu giao tiếp giữa trung tâm thành phố và ngoại ô, mà thành phố vốn đang khuyến khích việc môi giới giao dịch và đầu tư bất động sản nơi khu vực giáp ranh này, hơn nữa Phương Thị còn có thể mang đến một khu trung tâm thương mại phồn vinh cho Thành phố G, nên thái độ phía chính quyền là hoàn toàn tán thành. Bình An còn chưa quen với việc giao tiếp với những người đại diện chính quyền, cũng may có Hồng Dịch Vũ và Tạ Hồng Phương đi với cô. Hai người này đã nhiều lần giao thiệp với phía cơ quan nhà nước nên biết phải đề xuất từ góc độ nào mới tương đối dễ dàng nói chuyện. Cô là người ngồi không hưởng lợi nha! Sau khi đã được xác định, Bộ phận Phát triển và Bộ phận Công Trình liền bắt tay vào thực hiện công việc, thành lập một tổ nhỏ để khảo sát và lên phương án công trình cùng chi phí phát sinh kỹ lưỡng hơn, bao gồm lựa chọn thiết kế kiến trúc, tài liệu, khách hàng tiềm năng trong tương lai, v.v. tất cả những thứ này đều phải lên kế hoạch chi tiết. Ngoài việc mỗi ngày xử lý công việc bình thường tới tay, Bình An vẫn còn dư một chút thời gian, sực nhớ cũng đã lâu không có tụ tập với đám bạn bè thân thiết rồi. Buổi tối, cô hẹn với Trình Vận và mấy người bạn cùng nhau đến FOREST tụ hội. Hiện giờ, Bình An gần như là nửa chủ nhân của FOREST rồi, cho dù không có thẻ Vàng cũng được thẳng tiến qua cửa. Mà là bạn tốt của Bình An, bọn Kỷ Túy Ý đương nhiên không hề khách sáo mà la hét muốn có thẻ hội viên. “Giờ muốn hẹn cậu ra y như hẹn lãnh đạo quốc gia vậy, cậu quá bận rồi đấy.” Kỷ Túy Ý vừa nhìn thấy Bình An liền không kìm được mà mở miệng oán trách. Nhân viên FOREST rất tinh ý, biết Bình An muốn tụ tập với bạn bè liền cố ý giữ lại cho cô một phòng riêng. Phòng riêng chỗ này không phải quán rượu bình thường nào cũng có thể so sánh được, rất nhiều người muốn đặt trước cũng đặt không được. Bình An nhấp ngụm nước trái cây, cười khổ nói, “Tớ mà thành lãnh đạo quốc gia ấy hả, lập tức cho cậu nằm ườn ở nhà cũng có cơm ăn.” “Ngài thật đúng là có cốt cách lãnh đạo.” Kỷ Túy Ý cười ghẹo. Trình Vận ngồi cạnh Bình An, thấy cô gầy hơn so với trước kia liền quan tâm dặn dò, “Em cũng đừng có quá cắm đầu liều mạng như thế, công tác mới phải từ từ mà tiến, không thể ngày một ngày hai được đâu.” “Em biết rồi em biết rồi, hôm nay chẳng phải đã hẹn mọi người ra đây thả lỏng đó sao?” Bình An cười hì hì. “Hiểu Vân, sao Lâm Tĩnh còn chưa thấy tới vậy?” Kỷ Túy Ý hỏi Diệp Hiểu Vân, cô đã gọi hai học muội vẫn còn ở trường cùng tới, dù sao bây giờ họ rất khó khi nào tìm được thời gian tụ tập vui vẻ một chỗ. Diệp Hiểu Vân trả lời, “Cậu ấy không có ở trường, nói sẽ lập tức đến.” “Con bé này dạo này thần bí quá ta.” Kỷ Túy Ý cười lém lỉnh. Trình Vận và Hàn Á Lệ đang nói với Bình An tình hình gần đây của Duy An. Có Trình Vận trấn giữ, Duy An phát triển càng nhanh chóng, gần đây mới mở thêm mười cửa hàng độc quyền nữa, đang định hướng phát triển đến những thành thị khác. “Có Chị Vận ở Duy An, em khỏe re.” Bình An ôm cánh tay Trình Vận, cười ngọt ngào, “Chị Vận với Chị Á Lệ đúng là song kiếm hợp bích, không biết ông chủ Công ty Australia Secret có vì vậy mà hận chết em không, em thật sự là đào tường khoét ngạch moi mất hai đại tướng của ổng nha.” “Ổng dám hận em thì đi mà tố cáo với Nghiêm Túc ấy.” Giọng Hàn Á Lệ mập mờ chế nhạo Bình An. Bình An ửng đỏ mặt cười, “Mắc mớ gì tới ảnh.” Vốn đang chọn bài hát, Kỷ Túy Ý giống như sực nhớ ra cái gì đó, kéo ống tay áo của Bình An, nhỏ giọng hỏi bên tai cô, “Vi Úy Úy tìm cậu chưa?” “Có thấy đâu, tớ còn đang muốn hỏi cậu xem cậu ấy tìm công việc thế nào rồi? Hai tháng sau là đã tốt nghiệp, chẳng lẽ cậu ấy muốn về nhà với ông bà?” Bình An nghi hoặc hỏi. Kỷ Túy Ý bĩu môi, hơi tức giận nói, “Tớ còn tưởng cậu ấy sẽ tìm cậu. Tớ nghe bạn học trong lớp nói, Vi Úy Úy tới Tập đoàn Nghiêm Thị nộp đơn rồi, mà cậu biết nộp đơn xin vào chỗ nào không? Nhân viên bán hàng! Cậu xem, dù gì cậu ấy cũng coi như tốt nghiệp đại học xịn, vào công ty đó chẳng phải sẽ dễ dàng xin được chân người đẹp văn phòng sao, thế mà lại chạy đi làm nhân viên quèn bán chung cư.” Mắt Bình An tối xuống, thở dài thật nhẹ nói, “Cậu ấy sao ngốc vậy...” “Tớ thấy cậu ấy tinh ranh thì có. Bình An, có thể cậu phải canh kỹ Nghiêm Túc đấy, tớ cảm thấy thái độ Vi Úy Úy kỳ lắm.” “Tớ hiểu rồi, có rảnh tớ sẽ tìm cậu ấy nói chuyện một chút vậy.” Bình An bất đắc dĩ nói. Kỷ Túy Ý kéo cô, “Thôi cậu đừng tìm, để tớ đi nói cho. Hai năm qua mặc dù cậu ấy không nói ra miệng, nhưng kỳ thật vẫn đối với cậu... Mà tớ cũng nghĩ mãi không thông, sao cậu ấy lại chết cũng không buông như vậy nhỉ, cậu với Nghiêm Túc cũng đã đính hôn rồi, chẳng lẽ còn có chỗ cho cậu ấy à?” Bình An trấn an một Kỷ Túy Ý còn kích động hơn cả cô, “Đừng nóng, cậu ấy đã làm gì đâu?” “Đợi cậu ấy làm gì thì đã trễ!” Kỷ Túy Ý tức giận gõ cốc cốc vào đầu Bình An, “Mặc dù cậu ấy là bạn tụi mình, nhưng có vài thứ dễ dàng bỏ qua vài thứ khác lại không. Thay vì để mặc cho cậu ấy tiếp tục chui vào vòng luẩn quẩn, không bằng làm cho cậu ấy hoàn toàn hết hy vọng. Cậu ấy không có tâm tư gì khác thì tốt, chứ nếu có bất kỳ ý niệm nào mơ tưởng đến người đàn ông của bạn mình thì nhất định không thể được, như vậy là bạc tình bạc nghĩa.” Thật ra thì cô cũng mơ hồ cảm thấy Vi Úy Úy đối xử với mình không giống như trước kia, “Tớ biết rồi, sẽ chú ý.” Kỷ Túy Ý vẫn cảm thấy không thể trông cậy vào Bình An nói chuyện rõ ràng với Vi Úy Úy được. Cô nhóc này mặc dù sáng suốt, nhưng vẫn còn quá coi trọng tình cảm, không lấn đến trên đầu thì cô ấy cũng không biết đường mà đánh trả. Mặc dù Vi Úy Úy cũng là bạn cô, nhưng cô nhìn không quen loại hành vi phản bạn này, cho nên xét về mặt đạo đức và cảm tình, cô chọn đứng về phía Bình An. “Lâm Tĩnh đến rồi!” Tiếng Diệp Hiểu Vân cắt đứt trao đổi của bọn họ. Bình An và Kỷ Túy Ý đồng loạt nhìn về phía ngoài cửa, cũng đồng loạt trợn tròn hai mắt, thiếu chút nữa còn phải giơ tay lên đỡ cằm luôn. Kỷ Túy Ý lớn tiếng hỏi, “Lâm Tĩnh, sao em tới cùng Khâu Thiếu Triết vậy?” Hơn nữa tại sao lại tay trong tay? Bình An nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang lồng vào nhau ý bảo ‘chúng tôi đi chung’ của hai người. Lâm Tĩnh lúng túng ngượng ngùng nhìn lướt qua mọi người, “Anh ấy nói quá lâu rồi không gặp mọi người, nên cùng đi tới.” “Hai người phát triển thành gian tình từ lúc nào?” Kỷ Túy Ý rất nhanh hồi tỉnh và phản ứng kịp từ trong cơn kinh ngạc. “Học tỷ!” Lâm Tĩnh càng thêm quẫn bách dậm chân, buông tay Khâu Thiếu Triết ra. Khâu Thiếu Triết cười thoải mái ôm bả vai Lâm Tĩnh, nói với Kỷ Túy Ý: “Chúng tôi đang qua lại với nhau thì sao chứ? Cái gì mà gian tình, nói khó nghe thế. Chúng tôi đây là tình đầu ý hợp, trời sinh một đôi mới phải chứ.” Bình An cau mày nhìn Khâu Thiếu Triết. Cô biết, kể từ sau khi Khâu Thiếu Triết cứu Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh vẫn rất thích anh, thầm mến anh hai năm, nhìn Khâu Thiếu Triết thay hết cô bạn này đến cô bạn khác. Hôm nay nhìn thấy hai người bọn họ lại tay trong tay, Bình An thật sự hơi bị kinh hoảng. Cô nhớ, ban đầu lúc Khâu Thiếu Triết và Trịnh Yến Đình chia tay, Lâm Tĩnh cũng đã thổ lộ với anh, lại còn bị cự tuyệt nữa là. Sao giờ hai người lại đang cùng nhau rồi? Trình Vận và Hàn Á Lệ trước đây cũng đã gặp Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân rồi nên cũng biết hai người là bạn rất tốt của Bình An và Kỷ Túy Ý, Trình Vận cười nói, “Các em cũng đừng dọa Lâm Tĩnh sợ, người ta thật vất vả mới nói yêu thương nhau, các em còn không đồng ý nữa à?” “Đúng là, cứ làm y như mẹ người ta.” Hàn Á Lệ hùa theo trêu ghẹo. Kỷ Túy Ý kéo Lâm Tĩnh tới cạnh, nhỏ giọng, “Nói, đừng ép chị đây dụng hình nha.” Khâu Thiếu Triết nhìn hai người bọn họ một cái rồi ngồi xuống cạnh Bình An, giơ tay lên chào hỏi, “Chị Vận, Chị Á Lệ, đã lâu không gặp, hai chị càng ngày càng đẹp nha. Mà sao không thấy mấy mỹ nữ khác ở đây vậy?” Bình An đá qua một cước, “Anh còn muốn có thêm bao nhiêu mỹ nữ ngồi chỗ này với anh đây?” Sau đó nhéo tay anh thật mạnh, “Em cảnh cáo anh đó, Lâm Tĩnh không giống với mấy cô bạn gái trước kia của anh đâu, anh muốn chơi đùa thì tìm người khác đi.” “Anh không đùa.” Khâu Thiếu Triết nhỏ giọng trả lời, mặc dù vẫn mang bộ dạng bất cần đời, nhưng giọng nói thì vô cùng nghiêm túc, “Lần này anh không phải chơi đùa.” “Em tạm tin anh một lần vậy.” Bình An nhìn anh một hồi mới nhẹ nhàng nói ra câu này.