Nghe tiếng la của Kỷ Túy Ý, Bình An vội vàng từ trong lòng Nghiêm Túc quay đầu ra nhìn, khóe mắt hơi ươn ướt. Cô gái đang mỉm cười đoan trang tao nhã, thong dong đạp ánh trăng đi tới kia đúng thật là chị Trình Vận rồi! Rõ ràng chỉ mặc một bộ váy dài thanh lịch nhưng lại toát ra khí chất sang trọng quý phái, khiến cho người ta không cưỡng được nỗi nhộn nhạo trong lòng. “Chị Vận! Chị về rồi.” Bình An vui mừng hô lên một tiếng, vội vàng đi nhanh về hướng Trình Vận. Trình Vận giang hai tay ôm xiết Bình An một cái, “Lễ đính hôn của em với Nghiêm Túc sao chị lại không về dự chứ. Chúc mừng em.” “Cám ơn chị!” Bình An ôm lại chị thật chặt. Trình Vận đã quay về, vậy thì chứng tỏ chị ấy rốt cuộc đã có thể quên Lương Phàm. Thật tốt! Quá tốt! Nghiêm Túc mỉm cười nhìn thoáng qua hai cô, cất bước đi qua. Hôm nay anh mặc một bộ suite* đen sang trọng, ôm sát vóc dáng người mẫu hoàn mỹ của anh. (*) Suite: bao gồm áo sơ mi, áo gile, khoác ngoài là áo vest – tạo thành một bộ vest hoàn chỉnh, thường được mặc trong những trường hợp trang trọng. “Chị họ, về lúc nào thế?” “Mới về hôm nay, đưa ông nội về nhà trước rồi chạy tới đây ngay.” Trình Vận cười, buông Bình An ra, “Mau đi tiếp đãi khách khứa đi, rảnh thì tán gẫu tiếp.” Hôm nay quả thật không phải lúc thích hợp để ôn chuyện, cho dù cô rất muốn biết một năm qua Trình Vận sống như thế nào, nhưng hoàn cảnh không cho phép, Bình An đành phải hẹn với Trình Vận, “Được ạ, ngày mai em nhất định sẽ đến tìm chị.” Trình Vận cười gật đầu, “Đi chào hỏi khách đi.” Nghiêm Túc gật đầu một cái với Trình Vận, dắt Bình An đi mời rượu mấy vị thành viên HĐQT Phương Thị. Hàn Á Lệ cầm hai ly rượu đỏ đi tới, đưa một ly cho Trình Vận, “Hoan nghênh chị trở về, chị Vận.” “Cám ơn.” Trình Vận cụng ly với cô. “Lần này về rồi sẽ không đi nữa chứ?” Giọng Hàn Á Lệ ẩn ý chờ mong. Trước đây, cô luôn xem Trình Vận như một đối thủ kiêm thần tượng của mình, nhưng sau khi Trình Vận từ chức ở Công ty Australia Secret, cô thật sự lại có chút hụt hẫng. Như thế càng làm cô hiểu được một chuyện, nếu so với chuyện xem chị Vận là đối thủ, thì cô hy vọng có một ngày có thể làm cộng sự với Trình Vận hơn. Trình Vận nghiêng đầu cười, nụ cười kia giống như vầng trăng vừa ra khỏi lớp mây mù đen tối, trong suốt sáng ngời, hoàn toàn không còn chút khổ sở và đau đớn lúc rời đi một năm trước, “Ai lại muốn lưu lạc ở bên ngoài suốt chứ?” Hàn Á Lệ nở một nụ cười sung sướng, “Chị Vận, chị đã trở lại, thật tốt quá.” Trình Vận nhìn bóng dáng của Nghiêm Túc và Bình An, nét mặt chậm rãi lộ ra nụ cười vui mừng. Dù sự đời chìm nổi, hai người bọn họ đã để cho cô thấy được hy vọng đối với tình yêu. Nghiêm Túc vì có Bình An nên đối với bất kỳ phụ nữ nào yêu thương nhung nhớ anh đều nhìn mà như không thấy, từ một công tử phong lưu biến thành người đàn ông tốt của gia đình. Nếu như không phải là tình yêu, vậy thì còn có cái gì có thể làm cho anh thay đổi chứ? Bình An.... thật là một cô gái may mắn! “Ngày mai chị sẽ tìm mọi người để hàn huyên tỉ mỉ nhé, lúc này không phải lúc để nói chuyện của chị.” Trình Vận cười nói, mắt nhìn về phía bàn của Nghiêm lão phu nhân, cô phải đi qua chào hỏi mới được. Hàn Á Lệ nhìn theo ánh mắt chị, hiểu ý ngay, “Vậy ngày mai em gọi điện thoại cho chị nhé.” Trình Vận gật đầu, đi về phía bàn Nghiêm lão phu nhân đang ngồi. Nghiêm lão phu nhân đang nói chuyện cùng Viên lão phu nhân, nụ cười trên mặt hai bà lão tựa như ánh mặt trời tháng sáu, vô cùng rực rỡ. Hôm nay Nghiêm Lôi Hải không xuất hiện, Nghiêm gia gia hôm nay thuận tiện nhận chức đại diện nhà trai tiếp đón khách khứa cùng Phương Hữu Lợi. “Bà cô, ông dượng, Viên lão phu nhân.” Trình Vận nhỏ giọng chào hỏi khi đi gần đến bên cạnh Nghiêm lão phu nhân. “Về rồi à? Ông nội con cũng về luôn chứ?” Nghiêm lão phu nhân nhìn thấy Trình Vận cũng không tỏ ra kinh ngạc lắm, bảo cô đến ngồi vào bên cạnh. “Ông nội về một lượt với con, đã về nhà nghỉ ngơi.” Trình Vận vô cùng cảm kích Nghiêm lão phu nhân, bởi biết là nhờ có bà giúp một tay, ông nội mới có thể bảo cha để cô rời đi. Họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau mấy câu. Viên lão phu nhân vẫn cười tủm tỉm dõi theo Bình An cách đó không xa, giống như thấy được hình ảnh con gái bà lập gia đình năm đó. “Mẹ, mẹ có muốn về phòng nghỉ ngơi trước không?” Phương Hữu Lợi vốn đang tiếp đãi khách, nhưng mà nghĩ đến việc mẹ vợ không được khỏe, liền tìm cớ rời khỏi đám người, đi về phía bên này. Viên lão phu nhân cười híp mắt lắc đầu, “Mẹ không mệt.” Phương Hữu Lợi lúc này mới phát hiện ra ngồi giữa hai bà lão còn có một cô gái đoan trang tao nhã trầm tĩnh, ông đưa mắt nhìn sang, chỉ cảm thấy cô gái này có chút quen mắt. “Chủ Tịch Phương, ngài khỏe chứ.” Trình Vận tự nhiên đón nhận ánh mắt của Phương Hữu Lợi, đứng lên bắt tay với ông. Nghiêm lão phu nhân ở bên cạnh giới thiệu, “Đây là cháu gái tôi, tên Trình Vận.” Mắt Phương Hữu Lợi chợt chớp, chăm chú nhìn kỹ Trình Vận. Dáng vẻ thanh thoát dịu dàng, khí chất tao nhã, đây chính là người bạn mà Bình An thường xuyên nhắc tới đó sao? Mặc dù không cùng lứa tuổi với Bình An, cũng ít tới nhà tâm sự, nhưng sự trợ giúp của cô đối với Bình An vô cùng lớn. Hóa ra chính là cô gái này. “Chào tiểu thư.” Phương Hữu Lợi vươn tay, gương mặt đẹp trai tươi cười ôn hòa. Chỉ trao đổi ngắn vài câu, Phương Hữu Lợi đã bị bạn gọi đi. Ông nhẹ giọng nói một câu cùng các bà, “Ngại quá, xin lỗi không tiếp được.” Đi vài bước, ông lại quay đầu lại liếc mắt nhìn, đột nhiên trong lòng chợt bừng hiểu ra. Chẳng trách ông vẫn cảm thấy Trình Vận có chút quen thuộc, thì ra khí chất của người phụ nữ này... rất, rất giống người vợ quá cố của ông. *** Cùng lúc đó, một mình Đỗ Hiểu Mị ngồi trong căn hộ của Lê Thiên Thần lật xem tạp san mấy ngày nay. Con khốn Phương Bình An này thật cũng không đơn giản đâu, đính hôn lúc nào thì không đính, cố tình chọn đính hôn vào lúc này, chẳng lẽ không phải vì để thêm hậu thuẫn mà tranh vị trí Tổng Giám Đốc cùng Lê Thiên Thần đó sao? Cho là có Nghiêm Túc thì có thể thuận lợi leo lên chức Tổng Giám Đốc à? Hừ! Một con oắt chết tiệt còn chưa dứt sữa, chẳng qua chỉ tốt số hơn người khác một chút thôi chứ có gì là ghê gớm? Phương Thị là một công ty lớn như vậy, nó tưởng là nhà riêng của nó muốn làm gì thì làm đấy à? Càng nghĩ trong lòng ả càng tức ghê gớm, chỉ mới nghĩ đến việc về sau có thể sẽ bị con oắt chết tiệt này ra lệnh, toàn thân ả đã không thấy thoải mái rồi! Ả cũng đã đến tìm những thành viên HĐQT kia, có phân tích qua cho bọn họ thấy nếu để cho một con nhóc không hề có kinh nghiệm làm Tổng Giám Đốc, sau này bọn họ nhất định sẽ hối hận. Phương Thị là công ty đã được đưa ra thị trường, chứ không phải là sân chơi, không thể chấp nhận được thất bại, không phải là chỗ để đùa giỡn. Nhưng mấy thành viên HĐQT kia đều cho rằng, sau lưng Bình An còn có Phương Hữu Lợi và Nghiêm Túc, hoàn toàn không cần lo lắng. Một tuần lễ sau là đại hội thành viên HĐQT được cử hành rồi, không cần nghĩ cũng đã thấy Bình An nhất định sẽ trở thành Tổng Giám Đốc! Đỗ Hiểu Mị cắn chặt răng, đưa tay hung hăng quét bay chiếc ly rượu đỏ bằng thủy tinh cao cổ xuống đất, màu rượu đỏ rực vung vãi trên chiếc thảm màu trắng y như một đóa hoa đỏ thẫm. Ả quyết không thể cứ ngồi yên như vậy mà nhìn Phương Bình An ngồi vào vị trí Tổng Giám Đốc. Tuyệt đối không được! Muốn dùng phương pháp mà ả đã dùng ở Thành phố S để đối phó với những thành viên HĐQT kia ư... Sợ rằng đã không còn kịp rồi! Tiền? Đối với những thành viên HĐQT kia mà nói thì thứ này dường như đã mất đi sức hấp dẫn. Sắc? Bọn họ sẽ không ngu như vậy mà dễ dàng lên giường với một phụ nữ xa lạ. Vậy còn có cái gì có thể làm cho bọn họ thỏa hiệp đây? Ả suy nghĩ hơn nửa buổi tối cũng không thể tìm ra đối sách gì tốt, vừa định đứng dậy dọn dẹp mảnh thủy tinh vỡ trên đất thì Lê Thiên Thần đã từ lễ đính hôn về đến, vừa vào cửa đã đụng ngay phải cái đống đổ nát dưới đất kia. Tâm trạng của hắn lúc này không tốt, bất mãn nhìn Đỗ Hiểu Mị một cái, “Cô lại nổi điên gì nữa vậy?” Đỗ Hiểu Mị lạnh lùng châm biếm, “Anh vừa đi xem người trong lòng đính hôn về à? Có phải rất thương tâm đúng không?” “Đúng vậy!” Lê Thiên Thần tức giận lớn tiếng trả lời, “Cô hài lòng chưa?” “Giờ mà anh còn ở đó thương tâm à, vị trí Tổng Giám Đốc của anh cũng sắp mất rồi đó, anh còn không lo nghĩ biện pháp đi?” Giọng Đỗ Hiểu Mị vô cùng bén nhọn. Lê Thiên Thần cười cười, “Vậy thì sao? Bình An thực sự là con gái của Phương Hữu Lợi mà, Phương Thị sớm muộn gì cũng sẽ là của cô ấy, cô ấy làm Tổng Giám Đốc thì có sao đâu.” “Chẳng lẽ anh muốn cả đời ở lại cái nơi tồi tàn như Thành phố S đó sao?” Đỗ Hiểu Mị nghiến răng nghiến lợi hỏi. “Vậy cô muốn tôi lấy cái gì để tranh? Bảo tôi biến thành con trai, hay là con rể của Phương Hữu Lợi đây?” Lê Thiên Thần cười lạnh hỏi ngược lại. Ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Đỗ Hiểu Mị, sắc mặt ả đột nhiên trở nên vui mừng, đứng bật dậy, “Có biện pháp rồi! Cách ngày bỏ phiếu chỉ còn có mấy ngày thôi, chúng ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp để cho những thành viên HĐQT kia thay đổi ý kiến.” Lê Thiên Thần căn bản đã không còn ôm hy vọng nữa, “Cô còn có thể nghĩ ra biện pháp gì? Chẳng lẽ lại là lên giường với những thành viên HĐQT kia? Tôi cho cô biết, Đỗ Hiểu Mị, những thành viên HĐQT ở Phương Thị không phải dễ dàng giỡn mặt như vậy đâu, đừng so bọn họ với những tên ngu như heo ở Thành phố S.” Đỗ Hiểu Mị thét to, “Em phải nói bao nhiêu lần thì anh mới chịu tin, em không có lên giường với những kẻ đó. Đàn ông của em chỉ có anh, chỉ có anh thôi!” “Thế cô nghĩ được phương pháp gì?” Lê Thiên Thần không kiên nhẫn hỏi. “Thành viên HĐQT của Phương Thị chúng ta đúng là không mua chuộc được, nhưng còn một ít cổ đông bên ngoài thì sao?” Đáy mắt Đỗ Hiểu Mị thoáng qua một chút giảo hoạt, khóe miệng cong lên sắc lạnh. Lê Thiên Thần nheo mắt nhìn cô ta một lúc, rồi lắc đầu, “Đỗ Hiểu Mị, cô với Bình An là kẻ thù truyền kiếp à, hình như cô đặc biệt hận cô ấy nhỉ.” “Nếu như không phải vì anh thì sao em phải làm thế?” Mặt Đỗ Hiểu Mị liền biến sắc, uất ức nhìn Lê Thiên Thần. Lê Thiên Thần nghẹn lời, quả thật là Đỗ Hiểu Mị đã bỏ ra cho hắn không ít. Hắn có thể lên giường với ả, nhưng lại không cách nào yêu ả được. Người phụ nữ này quá thông minh, thủ đoạn lại rất tàn nhẫn, hắn không nắm giữ được ả. Đỗ Hiểu Mị cũng không nói nữa, ả cầm lấy di động đi vào thư phòng, gọi điện thoại hẹn gặp mặt vài người bạn. Ngày hôm sau, ả sẽ gặp mặt một người bạn đang làm việc trong một tòa soạn báo. Đó là một người đàn ông tên Chu Hoành Nghệ, tuổi cũng tương đương với ả, là bạn học của ả lúc trước. Bọn họ hẹn tại phòng VIP một quán bar, không biết bàn luận những gì mà hơn nửa ngày mới ra ngoài. Sau đó, ả mang vẻ mặt nhẹ nhõm đến Phương Thị họp. Đến buổi tối, Đỗ Hiểu Mị lại cùng Chu Hoành Nghệ gặp mặt, giao cho hắn danh sách mà Lê Thiên Thần đã đưa cho ả, cũng đưa cho anh ta một phong thư rất dày. Chu Hoành Nghệ cầm phong thư cười cười, cất vào trong túi rất nhanh. Hai ngày sau đột nhiên xuất hiện hiện tượng một số cổ đông nhỏ của Phương Thị bán tống bán tháo cổ phiếu, có tờ báo liền đưa tin phân tích, rằng những cổ đông này sợ Tổng Giám Đốc của Tập đoàn Phương Thị sắp từ chức, không biết ai có thể thay thế, nghe phong thanh đâu là cái cô Phương Bình An chưa đủ kinh nghiệm kia đang dựa vào quan hệ mà nhảy dù vào nội bộ Phương Thị khiến lòng người bàng hoàng. Một cô gái trẻ ăn chưa no lo chưa tới còn chưa tốt nghiệp đại học kia sao có thể củng cố và phát triển Phương Thị vững vàng được? Chỉ dựa vào quan hệ là có thể lên làm Tổng Giám Đốc Tập đoàn thì hoàn toàn không thể làm cho người chơi cổ phiếu yên tâm được, thật là đã xem công ty như trò chơi mà tung hứng. Mới đầu chỉ có một bộ phận nhỏ cổ đông bán tống bán tháo, không ngờ chỉ vài hôm sau, người bán tháo cổ phiếu ngày càng nhiều, khiến giá cổ phiếu Phương Thị bắt đầu có dấu hiệu tuột dốc không phanh. Bình An không ngờ đến phút cuối cùng rồi mà còn xuất hiện vấn đề như vậy, cô biết chắc là Đỗ Hiểu Mị đang giở trò quỷ, chẳng qua hiện tại cô không rảnh để đi đối phó với ả đó thôi. Phải nhanh chóng kiềm hãm dấu hiệu cổ đông đang không ngừng bán tháo cổ phiếu này mới được!