Bình An Trọng Sinh
Chương 184
Bình An không hề có ý từ chối lời cầu hôn của Nghiêm Túc. Đã chung đụng với anh nhiều ngày vậy rồi, tình cảm của cô đối với Nghiêm Túc từ lâu đã hơn hẳn tình cảm cô dành cho Lê Thiên Thần kiếp trước. Chẳng qua, tình yêu kiếp này của cô khác hẳn với tình yêu mù quáng ở kiếp trước, cô yêu Nghiêm Túc hoàn mỹ, nhưng sẽ không đánh mất chính mình.
Không nhất định đơn phương trả giá mới là tình yêu.
Nghiêm Túc đối xử với cô tốt đẹp bao nhiêu, trong lòng cô đều thấu hiểu mà không cần nói trắng ra ngoài miệng. Người đàn ông này thật sự là người mà cô muốn được ở bên cạnh suốt đời.
Khi anh nói ra câu “em chỉ thuộc về anh”, Bình An liền ôm lấy anh, chủ động dâng lên nụ hôn. Giờ khắc này, cô thật sự muốn hoàn toàn trở thành người của anh, cùng anh hòa làm một thể.
Khi Nghiêm Túc áp đảo cô trên ghế sofa, cô có thể cảm thấy biến hóa của thân thể anh, da thịt nóng bỏng, thân thể tinh tráng, tay của cô dán vào trên lồng ngực của anh, đôi môi đỏ mọng hé mở, ghé vào lỗ tai anh dồn dập thở khẽ.
Tay của anh đã cởi đến quần lót của cô...
“Bình An!” Anh đột nhiên khàn giọng mở miệng, động tác trên tay cũng dừng lại, “Không biết ba em có đồng ý hôn sự giữa chúng ta hay không nhỉ, hay là hỏi ông trước đã, được không?”
Bình An quấn hai chân thon dài trắng nõn lên hông anh, mắt mơ màng mị hoặc như tơ, “Nếu ba em phản đối, anh sẽ không dám lấy em sao?”
Nghiêm Túc dùng sức đụng mạnh vào một chút, phía dưới càng căng cứng hơn, “Anh chỉ hy vọng em sẽ không có bất kỳ nuối tiếc nào.”
Không phải là không muốn để mình phóng túng mà chiếm hữu lấy cô bởi anh hy vọng cô mau trở thành người phụ nữ của mình hơn bất kỳ ai khác, nhưng nếu như Phương Hữu Lợi phản đối quyết liệt hôn sự của bọn họ, Bình An nhất định sẽ đau lòng. Anh không nỡ để giữa hai người có một chút không vui và tiếc nuối gì.
“Biết rồi.” Bình An hôn trên mặt anh một cái, “Anh yên tâm, ba sẽ đồng ý mà.”
Nghiêm Túc kéo cô ngồi dậy, cố gắng bình phục xao động ở thân dưới, nói chuyện để dời đi lực chú ý, “Anh sẽ làm cho ba đồng ý.” Dừng một chút, “Mấy hôm nay em bận gì thế?”
Bình An sửa sang lại quần áo trên người vừa bị Nghiêm Túc làm nhăn, trả lời: “Bác Anh sắp về hưu, nghe nói Lê Thiên Thần có khả năng sẽ trở thành Tổng Giám Đốc.”
Lê Thiên Thần? Nghiêm Túc nhướng cao một bên mày, “Quan hệ riêng của hắn ta ở Phương Thị cũng không tầm thường nhỉ.”
“Ai biết hắn có bản lĩnh gì mà có thể khiến cho đa số Hội đồng quản trị đều cảm thấy hắn có thể đảm đương được chức vụ đó.” Bình An tức giận nói, “Tuyệt đối không thể để cho hắn trở thành Tổng Giám Đốc!”
Nghiêm Túc đưa mắt nhìn Bình An, “Vậy em có biện pháp gì để ngăn cản?”
Bình An nhìn anh, nghĩ thầm, đa số đàn ông đều không thích phụ nữ quan tâm quá nhiều đến sự nghiệp, lại càng không thích phụ nữ mạnh mẽ. Liệu Nghiêm Túc có không thích việc cô trở thành Tổng Giám Đốc của Phương Thị hay không?
“Em...” Cô do dự mở miệng, “Trừ việc tự em đứng ra tranh vị trí này, em không thể nghĩ ra ai mà em có thể tin tưởng được.”
Nghiêm Túc cau mày, im lặng không nói.
Trong lòng Bình An trầm xuống, “Có phải anh không thích phụ nữ quá mạnh mẽ không?”
Có ý gì đây chứ? Nghiêm Túc buồn bực nhìn cô, đề tài xoay chuyển quá nhanh thì phải. Anh nhẹ nhàng vuốt đầu cô, “Vậy phải xem xem mạnh mẽ về phương diện nào. Sao em lại hỏi cái này?”
“Thật ra thì em cũng không thích trở thành phụ nữ mạnh mẽ đâu, chỉ vì em không muốn thấy Phương Thị rơi vào tay Lê Thiên Thần thôi.” Bình An chu môi phụng phịu.
Có phải vì cô đã từng mơ thấy cơn ác mộng kia nên mới cảnh giác phòng bị đối với Lê Thiên Thần như vậy chăng? Nghiêm Túc nhớ tới sự kiện nửa năm trước, khi Bình An ngủ ở phòng làm việc của anh, đột nhiên bị một cơn ác mộng làm tỉnh lại trong hoảng loạn. Sau khi tỉnh lại, cô kể với anh những gì cô chứng kiến trong giấc mộng. Mà ác mộng này cô không phải chỉ mơ thấy một lần, cho nên mới khẩn trương đề phòng Lê Thiên Thần đến thế.
“Đương nhiên có sự nghiệp cho riêng mình là chuyện tốt, chuyện này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chuyện có là phụ nữ mạnh mẽ hay không. Em đó, nhìn ngang nhìn dọc gì cũng chẳng thấy có khí chất của một phụ nữ mạnh mẽ đâu, yên tâm đi.” Nghiêm Túc cười an ủi cô.
Bình An bất mãn kéo kéo vạt áo anh, “Nghiêm Túc, anh nói vậy nghĩ là sao? Em không có khí chất của phụ nữ mạnh mẽ à? Em cho anh biết, em muốn làm nữ vương! Nữ vương!”
Nghiêm Túc bật cười thành tiếng, “Đồ ngốc! Người phụ nữ mạnh mẽ chân chính không phải là so về mặt khí thế hay sự nghiệp phải ngang ngửa với đàn ông. Nếu như em có khả năng khiến cho người khác phải cam tâm tình nguyện làm việc cho em, không phải việc gì cũng tự mình ra tay, đó mới là năng lực mà một người lãnh đạo tất yếu phải có.” Anh nghiêm túc nhìn Bình An, “Anh sẽ không ngăn cản em làm việc em thích làm, nhưng em phải nhớ kỹ, bất kể gặp phải khó khăn trở ngại gì, thì em còn có anh! Em chỉ cần làm nữ vương của một mình anh là đủ rồi.”
“Ừ, về sau phải hầu hạ bản nữ vương thật tốt đó!” Bình An vỗ vỗ đầu Nghiêm Túc, hất cao cằm nói.
Nghiêm Túc hôn mạnh lên môi cô.
Bình An cười né tránh nụ hôn của anh, “Còn chưa nói hết á, anh nói xem em phải làm sao bây giờ? Em vốn không phải là nhân viên của Phương Thị, muốn từ trên trời nhảy tọt xuống như bộ đội nhảy dù thế này sợ là không dễ dàng đâu.”
“Người khác khi nhìn Lê Thiên Thần thì cũng nghĩ như vậy thôi, dù sao em còn có Duy An, lại là con gái của Chủ Tịch, người ta vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ.” Nghiêm Túc nhỏ giọng nói, “Em nói anh nghe thử xem, hiện tại tiến hành đến đâu rồi.”
“... Sáng nay em có đến gặp bác Anh, nhờ bác ấy tiến cử em thành Tổng Giám Đốc, ngày mai em muốn đến chào sân với Lý Thiệu Hỉ và Lục Vân Đình, hai người này chắc sẽ ủng hộ em. Nhưng thật ra cái em lo lắng nhất chính là việc bản thân em không phải là nhân viên của Phương Thị, cũng không có làm ra thành tựu đặc biệt gì khiến người ta có ấn tượng. Mặc dù Duy An phát triển tốt nhưng nào có cùng lĩnh vực với Phương Thị đâu, phương thức quản lý cũng không giống nhau, HĐQT chưa chắc sẽ chấp nhận em.” Bình An bất đắc dĩ nói ra những phiền não cô đang trăn trở trong lòng, hiện tại cô lo lắng nhất là HĐQT không chấp nhận cô.
“Em còn nhớ lúc Phượng Hoàng Thành còn chưa có đầu tư không, em đã từng cực kỳ khẳng định Phượng Hoàng Thành nhất định sẽ được tiêu thụ mạnh, còn tin tưởng vào thành công của nó hơn cả người đầu tư là anh không?” Nghiêm Túc mỉm cười nhìn cô, “Phương Thị chuyên về địa ốc, mặc dù em phát triển và thành công bên thị trường mỹ phẩm, nhưng như vậy đâu có nghĩa là em không có năng khiếu về đầu tư địa ốc, Phượng Hoàng Thành chính là chứng minh tốt nhất.”
Đúng vậy, khu một của Phượng Hoàng Thành đã hoàn công nửa năm trước, hiện đã bắt đầu được đưa ra bán đại trà trên sàn giao dịch địa ốc dạng biệt thự thành thị, ngoài người mua để đầu cơ chờ giá tốt hơn sau này sẽ bán, dự án còn phát triển những gói trang thiết bị gia dụng và đồ gỗ nguyên bộ khác nhau dành cho những khách hàng có nguyện vọng dọn vào ở ngay.
Từ trước tới nay, giới đầu tư địa ốc ở Thành phố G chỉ khai thác dạng nhà đơn lập, quây quần lại thì thành tiểu khu, cao nhất là tòa nhà chung cư cao tầng, bây giờ khái niệm biệt thự thành thị của Phượng Hoàng Thành đã đột phá khái niệm biệt thự truyền thống, khác xa quy hoạch vốn có, và được xây dựng đồng bộ.
3000 căn biệt thự chỉ trong vòng một tháng đã bị tranh mua không còn một căn nào...
Cũng giống như ở kiếp trước, Phượng Hoàng Thành đã khẳng định và củng cố vị trí đầu rồng của Tập đoàn Nghiêm Thị trên lĩnh vực địa ốc, chỉ có một điều khác với kiếp trước là, Phương Thị vì có tham gia đầu tư vào công trình này nên thu hoạch cũng không nhỏ.
Phương Hữu Lợi cũng không có tiếc nuối vì đã không tham gia như ở kiếp trước, hơn nữa, cho tới bây giờ ông vẫn không xuất hiện bất cứ vấn đề gì về sức khỏe, vẫn cường tráng khỏe mạnh như trước nay.
Bình An tuyệt đối tin tưởng rằng bệnh tim của Phương Hữu Lợi ở kiếp trước hoàn toàn là do người khác giả tạo ra, nguyên nhân tử vong cũng không đơn giản như báo chí đã đưa tin... Điều đáng phẫn hận chính là ở kiếp trước cô chưa kịp tự tay tổ chức tang sự cho ba thì đã bị Đỗ Hiểu Mị tống vào nhốt trong bệnh viện tâm thần, đến nỗi ngay cả cơ hội gặp mặt ba lần cuối cũng không có, đừng nói chi đến chuyện kiểm tra nguyên nhân tử vong.
Nghiêm Túc không hề phát hiện thần sắc biến hóa của Bình An, tiếp tục nói, “Em nè, chỉ trong năm vừa qua em đã mua không ít đất đai, bây giờ giá trị tài sản đã tăng không ít, đặc biệt là mấy trăm mẫu đất ngay cạnh Phượng Hoàng Thành kia giờ có bỏ ra vài trăm triệu cũng khó mà mua được. Em muốn tiến vào Phương Thị thì nhất định phải dùng lợi ích để hấp dẫn các vị thành viên HĐQT, Bình An, em hiểu ý anh muốn nói không?”
“Ý của anh là muốn em thương lượng đưa mảnh đất kia cho bọn họ khai thác?” Cô nhớ mảnh đất thôn Đông An đó ở kiếp trước đã được một công ty bất động sản khác mua đứt, sau đó xây dựng thành một khu trung tâm thương mại lớn và quảng trường kinh doanh. Không tới một năm thì nơi đó đã trở thành khu vực phồn hoa nhất.
Cô mua mảnh đất kia vốn là định bán qua tay cho công ty bất động sản lấy lãi.
“Như vậy rất có lợi cho em, không phải sao?” Nghiêm Túc cười nói, “Đừng quên, đây chính là vũ khí tốt nhất để em tiến quân vào chức Tổng Giám Đốc Phương Thị, trong tay em còn các khu đất khác nữa, hãy tin anh, bọn họ sẽ không từ chối em đâu.”
Đúng vậy, những người trong HĐQT cũng chỉ vì nghĩ đến lợi ích mới đề cử Lê Thiên Thần, nếu như cô đồng ý đưa mảnh đất cạnh Phượng Hoàng Thành kia ra cho bọn họ đầu tư, lợi nhuận thu được có thể khẳng định là sẽ không thấp. Lê Thiên Thần làm cách gì đi nữa cũng kiếm không ra một lợi ích tương tự như vậy mà đưa cho HĐQT được.
Sao trước đây cô lại không nghĩ tới điểm này nhỉ! Mắt Bình An sáng ngời như sao, “Em sẽ đến thuyết phục từng thành viên để cho bọn họ chấp nhận bầu em lên làm Tổng Giám Đốc của Phương Thị.”
Có lẽ ngay lúc này họ sẽ bị ích lợi mê hoặc mà để cho cô thành Tổng Giám Đốc, nhưng cô sẽ chứng minh cho họ thấy, cô tuyệt đối có tư cách ngồi lên vị trí này.
“Em nhất định sẽ làm được!” Nghiêm Túc hôn nhẹ lên trán cô, “Đến giờ rồi, giờ chúng ta lên đường đến chỗ Viên lão phu nhân thôi.”
Bình An còn đang đắm chìm trong vui sướng, cô vốn còn đang phiền não nên dùng phương pháp gì để thuyết phục những thành viên kia, giờ được Nghiêm Túc nhắc nhở, cô đã cảm thấy tự tin trăm phần trăm rồi.
Nghiêm Túc mỉm cười nhìn Bình An, đôi mắt khẽ lóe sáng. Dường như Lê Thiên Thần đến Thành phố S phát triển rất tốt nhỉ, chỉ trong có hai năm mà đã có thể khiến cho HĐQT coi trọng cậu ta, trừ khi bản thân tài hoa kinh người, chứ không thì nhất định bên trong có gì đó không minh bạch.
Anh chẳng hy vọng sau này Bình An phải hao hơi tổn sức để đối phó với những người như vậy, nên phải điều tra thật kỹ mới được.
Lúc hai người đi tới khu biệt thự Bạch Vân thì đã gần giờ cơm tối, Phương Hữu Lợi và Viên lão phu nhân đã ngồi trong phòng khách chờ họ.
“Ba!” Bình An thấy Phương Hữu Lợi cũng đã ở đây thì mắt sáng rực lên, “Ủa, hôm nay ba không dự tiệc sao?”
“Đã từ chối rồi, chỉ thèm ăn bữa cơm gia đình thôi.” Phương Hữu Lợi liếc nhìn Nghiêm Túc một cái, rồi vui vẻ nói với Bình An.
Viên lão phu nhân cao hứng cười híp cả mắt, “Người một nhà phải cùng ăn cơm với nhau mới tốt.”
Nghiêm Túc bước qua ngồi vào bên cạnh Viên lão phu nhân, “Bà ngoại, dạo này bà thấy sức khỏe sao rồi ạ?”
“Tốt, tốt hơn rất nhiều.” Viên lão phu nhân cười híp cả mắt gật đầu lia lịa, cầm lấy tay Nghiêm Túc, “Bà còn muốn nhìn thấy con cùng Bình An kết hôn mà, nhất định phải bảo trọng thân thể chứ.”
Nghe Viên lão phu nhân nói vậy, mắt Bình An hơi hơi đỏ lên, “Bà ngoại, bà nhất định sẽ thấy được mà.”
Phương Hữu Lợi nhỏ giọng nói, “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng nói là Bình An kết hôn, tương lai mẹ còn phải ôm chắt trai.”
“Đúng đó, đúng đó, con đã đồng ý lời cầu hôn của Nghiêm Túc rồi. Bà ngoại, bà nhất định sẽ nhìn thấy chúng con kết hôn sinh con.” Bình An kích động kêu lên.
Sắc mặt Phương Hữu Lợi tối xuống, “Hồ đồ! Hôn nhân đại sự sao có thể tùy tiện như vậy!”
Bị Phương Hữu Lợi quát như vậy, Bình An hơi co rúm bả vai lại, mắt bất giác liếc về phía Nghiêm Túc.
Viên lão phu nhân như không nghe thấy lời nói tức giận của Phương Hữu Lợi, “Tốt, kết hôn rất tốt!”
“Mẹ, Bình An còn nhỏ mà.” Phương Hữu Lợi bất đắc dĩ thở dài.
“Bác trai, chúng con có thể đính hôn trước.” Nghiêm Túc nhìn Phương Hữu Lợi nói một cách nghiêm trang.
“Cậu theo tôi ra ngoài!” Phương Hữu Lợi trừng mắt nhìn Nghiêm Túc một cái, hất đầu ý bảo anh ra ngoài ban công nói chuyện với ông.
Bình An sợ Phương Hữu Lợi sẽ hung dữ với Nghiêm Túc, vội vàng kéo tay ông lại, “Ba, con thật sự thích Nghiêm Túc, dù sao trước sau gì rồi cũng sẽ kết hôn, lấy sớm hay lấy muộn gì chẳng phải cũng giống nhau sao?”
Phương Hữu Lợi nghẹn tức, đúng là nữ nhi ngoại tộc mà! Đúng là nữ nhi ngoại tộc* mà!
(*) Nữ nhi ngoại tộc: con gái là con người ta – câu này đã là thành ngữ Việt Nam.
Nghiêm Túc mỉm cười véo lòng bàn tay của Bình An, “Anh với bác trai ra ngoài nói chuyện một chút, em nói chuyện với bà ngoại đi.”
Hai người đàn ông xuất sắc giống nhau một trước một sau đi ra ngoài ban công, cánh cửa sổ thủy tinh sát đất ngăn cách tiếng nói chuyện của bọn họ. Bình An vừa nói chuyện phiếm với Viên lão phu nhân, vừa lo lắng quan sát tình hình bên ngoài ban công.
Hai người đàn ông này đều là người quan trọng nhất của cô, cô không muốn thấy một trong hai người không vui. Mặc dù hồi đầu ba phản đối cô và Nghiêm Túc ở bên nhau, nhưng sau khi được bà ngoại thuyết phục, ba đã chấp nhận quan hệ của bọn họ rồi, nhiều lần còn bảo cô dẫn Nghiêm Túc về nhà ăn cơm mà, sao còn có thể phản đối hôn sự của bọn họ?
Hai người đàn ông đứng ngoài ban công cũng chú ý tới ánh mắt lo lắng của Bình An, đồng thời quay đầu lại nở nụ cười trấn an với cô.
Phương Hữu Lợi liếc xéo Nghiêm Túc một cái, “Cậu thật lòng muốn kết hôn với con gái của tôi?”
“Con và Bình An đã quyết định thế rồi ạ.” Ánh mắt Nghiêm Túc lấp lánh nhìn Bình An, khóe miệng khẽ cong, giọng điệu vẫn thong dong bình tĩnh như từ xưa tới nay, hoàn toàn không tỏ vẻ lo lắng rằng Phương Hữu Lợi sẽ phản đối chuyện của bọn họ.
“Cậu chắc cũng biết sau này Bình An sẽ thừa kế Tập đoàn Phương Thị.” Mặt Phương Hữu Lợi trầm xuống, nói.
“Cái đó không liên quan tới việc chúng con kết hôn với nhau.” Nghiêm Túc quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Phương Hữu Lợi, chậm rãi cười cười.
Bất kể lúc nào, Nghiêm Túc đều có một vẻ tự tin cùng thong dong bẩm sinh, dù xét về khí chất hay về bản lĩnh, ông cũng chưa thấy người đàn ông nào có thể so hơn được với Nghiêm Túc. Ở trong mắt của hầu hết mọi người, Nghiêm Túc thậm chí được xem là thần linh cao xa mà người phàm không thể chạm tới, là người khiến người khác e ngại. Nhưng ở trước mặt ông, Nghiêm Túc vẫn lấy tư cách là vãn bối mà tôn trọng ông.
Thành thật mà nói, Nghiêm Túc làm con rể ông, là thừa tư cách.
“Nghiêm Thị lúc trước bắt đầu lớn mạnh như thế nào, sau đó lại nội loạn thế nào, cậu biết hết không?” Phương Hữu Lợi cau mày hỏi.
“Bác trai, bác không cần phải lo lắng, sau khi Bình An kết hôn với con hoàn toàn sẽ không ảnh hưởng gì đến Phương Thị. Phương Thị vĩnh viễn là Phương Thị, con cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương Bình An và Phương Thị.” Nghiêm Túc thấp giọng nói, “Nếu như bác không phản đối, sau này đứa con đầu tiên của con và Bình An sẽ theo họ của Bình An, để bác trai và Phương Thị có người thừa kế.”
Phương Hữu Lợi chấn động, “Cậu nói cái gì?”
“Bác coi Bình An như trân như bảo, con của Bình An cũng là cháu ruột của bác, mang họ của bác cũng hợp lý mà.” Nghiêm Túc cười nhẹ nói.
“Bình An được nuông chiều từ bé, thế mà hai năm qua nó phải chịu vất vả khổ cực để gây dựng sự nghiệp, đó cũng là vì nó muốn tương lai nó có tư cách tiến vào Phương Thị. Bây giờ đã có cơ hội, nhưng chưa chắc đã có thể ngồi vững, việc đính hôn cùng cậu... có lẽ có thể giúp nó.” Phương Hữu Lợi nghĩ đến việc phải đem Bình An gả cho Nghiêm Túc thì vẫn không cam lòng, cố tìm cách viện cớ cho mình.
Nghiêm Túc hơi mỉm cười, bởi anh biết Phương Hữu Lợi nói như vậy là đã đồng ý rồi.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
10 chương
59 chương
11 chương
131 chương
173 chương