Bình An Trọng Sinh
Chương 181
Trong lúc Bình An dần dần trưởng thành trong cuộc sống cũng như trong sự nghiệp, ở nơi phương xa kia Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần trong một năm này cũng đạt được thành tựu và mối liên hệ riêng của bọn họ.
Tương lai phát triển của Công ty Bất Động Sản tại Thành phố S rất sáng lạn, sau khi Lê Thiên Thần giành được khu đất của Chính phủ kia đã đầu tư xây dựng một tiểu khu phong cách điền viên đầu tiên của Thành phố S. Hiện tại, giai đoạn thứ nhất của công trình đã tiến hành hoàn tất, tháng trước khi đưa ra bán công khai, số lượng căn hộ được bán ra rất tốt, thậm chí còn có rất nhiều người tiêu dùng đăng ký chờ căn hộ của giai đoạn hai.
Thành phố này tuy không phát đạt như Thành phố G, nhưng kinh tế của cư dân thành phố cũng không tồi, trong tương lai sẽ có rất nhiều tiềm lực để phát triển mạnh mẽ.
Sự thành công của Lê Thiên Thần khiến cho người ở chi nhánh công ty ghen tỵ đỏ mắt và cũng sinh lòng kiêng kỵ. Tổng Giám Đốc của Tổng Công ty sắp về hưu, sang năm sẽ tuyển chọn trong số Tổng Giám Đốc các chi nhánh một người để kế nhiệm. Đó sẽ là ai đây? Đây là đề tài thuộc loại nóng nhất trong các cuộc trà dư tửu hậu của nhân viên thuộc Tập đoàn Phương Thị.
“Coi gì mà chăm chú vậy, chẳng lẽ hôm nay lại có tin tức gì đó của Phương Bình An sao?” Đỗ Hiểu Mị từ bên ngoài tiến vào, thấy Lê Thiên Thần đang chăm chú nhìn tờ báo trên tay thì trong lòng phát vị chua, tức giận đi tới rút phắt tờ báo trên tay hắn.
Quả nhiên mà, trên báo đăng tin Công ty của Phương Bình An lại vừa tung ra sản phẩm mới, cùng với đưa tin về việc chấm dứt hợp đồng hợp tác làm người phát ngôn với Hồng Mẫn Nhi. Sắc mặt Đỗ Hiểu Mị lập tức tối sầm xuống.
“Em lại làm gì đó? Cứ hễ xem báo là nhất định phải đang xem tin tức của cô ấy sao?” Đáy mắt Lê Thiên Thần hiện lên chút ánh u ám, đoạt lại tờ báo trong tay Đỗ Hiểu Mị.
Đỗ Hiểu Mị cười lạnh một tiếng, “Anh dám nói anh không hề chú ý tới cô ta không? Từ sau khi cô ta mở công ty, chẳng phải mỗi ngày anh đều hỏi thăm tin tức của cô ta đó sao?”
“Thế thì sao? Đỗ Hiểu Mị, em đừng có xía vào mọi chuyện như thế.” Lê Thiên Thần trầm giọng cảnh cáo.
“Không phải em đang xía vào chuyện của anh.” Đỗ Hiểu Mị nhẹ giọng lại, đi đến bên cạnh Lê Thiên Thần, đặt hai tay lên vai hắn, “Thiên Thần, chẳng lẽ đến bây giờ mà anh còn không thấy được sự thật sao? Phương Bình An đã yêu Nghiêm Túc, ngay cả Phương Hữu Lợi cũng phải im lặng mà đồng ý quan hệ giữa bọn họ, cho dù anh có nhớ mãi không quên cô ấy thì cũng nên dập tắt mọi hy vọng đi.”
“Anh không...”
“Anh đừng gạt em, lúc anh ở trên giường với em, có bao nhiêu chi tiết nhỏ anh xem em như là cô ta. Dù anh không nói nhưng em vẫn nhận ra được.” Giọng nói của Đỗ Hiểu Mị nhẹ nhàng từ tốn, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia tàn nhẫn. Cứ nghĩ đến con oắt con Phương Bình An kia dám nói thẳng vào mặt ả rằng nó tự nhiên có phản ứng chán ghét lý tính với ả ngay trong lần gặp mặt đầu tiên là ả đã oán hận sục sôi trong lòng.
Lê Thiên Thần nghe Đỗ Hiểu Mị nói thế lại không phản bác câu gì ngay, chỉ suy nghĩ xem nên giải thích thế nào.
Đỗ Hiểu Mị lại coi phản ứng này của hắn như một hành động cam chịu, trong ánh mắt toát ra vẻ ấm ức và bất mãn, “Anh đến Thành phố S đã lâu như vậy nhưng cô ta chưa từng quan tâm xem anh thế nào, hoàn toàn đã quên một người như anh từng tồn tại rồi. Ngay cả Phương Hữu Lợi... sợ rằng cũng không có lòng muốn triệu hồi anh về Tổng Công ty đâu.”
“Không thể nào!” Lê Thiên Thần đứng lên, vẻ mặt tối tăm, “Suốt một năm qua, chi nhánh công ty phát triển nhanh nhất, tốt nhất chính là chi nhánh tại Thành phố S. Chủ Tịch nhất định sẽ triệu hồi anh về Tổng Công ty.”
“Anh dám đoan chắc không?” Đỗ Hiểu Mị nhìn thẳng vào hắn, “Một năm qua Phương Hữu Lợi lãnh đạm với anh thế nào, chẳng lẽ anh không phát hiện ra sao? Thiên Thần, sở dĩ trước kia Phương Hữu Lợi nâng đỡ anh chẳng qua là coi anh như con rể tương lai mà bồi dưỡng đó thôi. Giờ Phương Bình An có trăng quên đèn chuyển tình cảm qua Nghiêm Túc rồi, anh đã không còn là Lê Thiên Thần từng khiến cho Phương Hữu Lợi nể trọng trước kia nữa rồi.”
Trên mặt Lê Thiên Thần hiện rõ vẻ tức giận, “Thế theo ý của cô, chẳng lẽ tôi chỉ có thể dựa hơi đàn bà mới có thể phát triển được à?”
Đỗ Hiểu Mị vội vàng vuốt giận, “Dĩ nhiên em không hề có ý đó. Em chỉ hy vọng anh có thể thấy rõ được sự thật mà suy tính kỹ càng cho riêng mình một chút.”
“Ý của cô là...” Lê Thiên Thần nhìn lại Đỗ Hiểu Mị, nhẹ giọng hỏi.
Hắn và Đỗ Hiểu Mị ở cùng một chỗ lâu như vậy rồi, người ngoài nhìn vào đều nghĩ bọn họ vô cùng yêu thương, nâng niu giúp đỡ lẫn nhau, tuy rằng chưa kết hôn nhưng đã có tư thế đồng vợ đồng chồng tát Biển Đông cũng cạn. Chỉ trong vòng một năm mà bọn họ đã lập được một thành tích như vậy, nếu nói có công lao của Lê Thiên Thần thì cũng phải nói trong đó cũng có sự cố gắng hết mình của Đỗ Hiểu Mị, không phân chia tách bạch ra được.
“Nếu Phương Hữu Lợi không đề bạt anh, chúng ta sẽ rất khó có khả năng trở về Tổng Công ty. Chắc anh cũng không nghĩ sẽ đi làm công cho người ta suốt đời chứ phải không, và hẳn cũng càng không muốn sau khi về lại Thành phố G phải mỗi ngày nhìn thấy Phương Bình An và Nghiêm Túc ân ân ái ái chứ đúng không.” Đỗ Hiểu Mị cười cười nói.
“Chẳng ai muốn suốt đời làm công cho người khác cả.” Lê Thiên Thần lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề che dấu chút nào dã tâm trong đáy mắt, “Nhưng muốn thành công cũng không dễ như vậy, hiện tại nếu rời bỏ Phương Thị thì sẽ không có lợi cho anh.”
“Không phải em muốn anh rời khỏi Phương Thị lúc này, mà là nhắc anh phải có sự chuẩn bị về tâm lý trước. Nếu Phương Hữu Lợi thật sự buông bỏ anh thì bước kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?” Đỗ Hiểu Mị chậm rãi tiến sát lại, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói những câu này.
Mắt Lê Thiên Thần tối xuống, nhíu mày chìm vào trầm tư suy nghĩ.
Bây giờ Bình An đã hoàn toàn quên hắn, Phương Hữu Lợi cũng không nhất thiết sẽ nâng đỡ đề bạt hắn như trước kia, đối với hắn mà nói, nếu tiếp tục ở lại Phương Thị thì sẽ có lợi ích gì? Nếu không thể trở về Thành phố G... hắn nên làm gì bây giờ?
Đúng thật, nên ngẫm lại! Nếu ở lại Tập đoàn Phương Thị mà không hề có một cơ hội để tiến lên cao hơn xa hơn, có phải hắn nên một lần nữa tìm lối thoát cho tương lai của chính mình hay không?
Phải bắt đầu xây dựng lực lượng cho riêng mình thôi.
***
Một năm sau...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chỉ nháy mắt thôi mà Bình An đã là sinh viên đại học năm thứ tư. Từ năm thứ ba, sau khi đưa đơn xin đi thực tập sớm, ngoài những kỳ thi cuối kỳ bắt buộc phải về trường để đối phó cho qua, cô rất hiếm khi nào quay về trường học, thường chỉ nhân những ngày nghỉ cuối tuần hay lễ lạt thì hẹn bọn Kỷ Túy Ý ra ngoài ăn cơm nói dóc để giữ liên lạc tình cảm, chứ còn các thời điểm khác thì đều đặt hết tinh lực vào trên Duy An.
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu thì mỗi kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè đều đến giúp cô tại Duy An, còn cửa hàng độc quyền LKA được giao hết cho Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân quản lý. Tuy rằng doanh thu của LKA so ra kém xa những sản phẩm xa xỉ của PSD và Nhã Hòa, nhưng dù sao đây cũng là nơi Bình An đã từng hao tổn rất nhiều tâm tư và là nơi cô khởi nghiệp đầu tiên, nên cô không nỡ cứ thế mà kết thúc nghiệp buôn bán nơi này.
Vốn Bình An cũng muốn mời Vi Úy Úy đến làm chung tại Duy An, nhưng chẳng qua sau khi Vi Úy Úy biết được chuyện tình của cô và Nghiêm Túc thì bắt đầu giữ một khoảng cách với cô.
Việc Bình An không cưỡng cầu Vi Úy Úy nữa cũng dễ hiểu thôi, vì dù gì trong chuyện này cô và Nghiêm Túc đều chẳng hề làm sai bất cứ điều gì. Vốn ngay từ đầu cô và Nghiêm Túc đã quen biết nhau trước, Nghiêm Túc cũng chưa bao giờ biết Vi Úy Úy thầm mến anh. Vi Úy Úy không bỏ qua mà mở thoáng lòng ra được là bởi vì trong lòng quá cố chấp cứ khăng khăng giữ ý niệm mà thôi. Cô gái nào trong tình yêu cũng đều ích kỷ cả.
Tình yêu giữa cô và Nghiêm Túc chỉ có thể là chuyện của riêng hai người, anh và cô.
Một năm vừa qua, cuộc sống của cô trôi qua đầy phong phú và vui vẻ. Duy An đã đứng vững gót chân trên thương trường, doanh số bán hàng của PSD và Nhã Hòa rất tốt, PSD lại tiếp tục giao cho Duy An đảm nhiệm quyền đại lý sản phẩm mới được tung ra, chị Delise cũng đồng ý ký tiếp hợp đồng hợp tác với Duy An để cho bọn họ tiếp tục làm đại diện cho các sản phẩm của Nhã Hòa.
Người phát ngôn cho PSD đã không còn là Hồng Mẫn Nhi nữa. Nửa năm trước, Bình An đã ký giải trừ hợp đồng hợp tác với Hồng Mẫn Nhi, chọn một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng khác làm người phát ngôn.
Một năm trước, sau khi gây ra xì căng đan ầm ỹ với Lương Phàm, sự nghiệp của Hồng Mẫn Nhi trì trệ không thể phát triển được, bị công ty chủ quản “ướp lạnh” sau đó đưa ra ngoại quốc để huấn luyện, hai tháng trước đã về lại Hongkong và hợp tác cùng Lương Phàm một lần nữa, dùng một ca khúc “Tình yêu tan biến” để nổi tiếng trở lại.
Giới giải trí vốn là như vậy, không có người nào là tuyệt đối thất bại. Chuyện Hồng Mẫn Nhi lại trở nên nổi tiếng lần nữa thì Bình An đã sớm đoán trước được, nhưng cô cũng chả muốn quan tâm làm gì.
Chuyện Hồng Mẫn Nhi và Lương Phàm có chia tay hay không, hay vẫn tiếp tục tằng tịu với nhau, không phải là cái mà cô quan tâm.
Chỉ cần Trình Vận được giải thoát không còn bị ảnh hưởng bởi Lương Phàm, thì hai kẻ kia đối với cô mà nói chẳng qua là người quen biết qua đường. Tuy rằng hai tháng qua sau khi Hồng Mẫn Nhi quay lại có gọi điện thoại cho cô, nhưng giữa hai cô giờ đã không thể quay lại như ngày xưa được nữa.
Sau một năm đi du lịch khắp nơi trên thế giới, Trình Vận cũng đã không còn là cô gái yêu Lương Phàm đến đánh mất chính mình như trước nữa. Qua những cuộc điện thoại, email và hình ảnh thỉnh thoảng nhận được từ chị suốt cuộc hành trình, cô đã thấy được một Trình Vận lạc quan và vui vẻ.
Nghe ý Trình Vận trong điện thoại, có lẽ chẳng bao lâu nữa thì chị ấy sẽ quay về. Đã lâu như vậy không gặp được chị ấy, cô thật sự nhớ nhung mong đợi chị.
Ah, còn phải nhắc tới Hồng Dịch Vũ nữa chứ.
Lúc trước, thời điểm mà xì căng đan của Hồng Mẫn Nhi trở thành tin giật gân nóng hổi được rêu rao khắp nơi, Hồng Dịch Vũ có tìm đến gặp Bình An. Bình An cứ tưởng anh sẽ trách cứ cô vì cô đã gián tiếp đưa Hồng Mẫn Nhi vào giới giải trí, mới có thể làm cho cô ấy trở thành người thứ ba phá hoại tình cảm người khác, nhưng không ngờ Hồng Dịch Vũ tới là để xin lỗi, muốn biết rõ một chút tình cảnh lúc đó là thế nào.
Khi đó Trình Vận đã bị Trình gia triệu hồi về cấm túc trong nhà. Hồng Dịch Vũ vốn không tin những gì báo chí đăng tải, muốn tìm gặp em gái nhưng gọi điện thoại không được, đành phải tìm đến Bình An.
“Bình An, em nói thật cho anh nghe đi, xì căng đan của Mẫn Nhi có bao nhiêu phần là sự thật?” Hồng Dịch Vũ vừa gặp Bình An xong là đã hỏi câu này đầu tiên.
“Anh Hồng, anh đã nói đúng, giới giải trí thật sự là một cái chảo nhuộm lớn. Em không muốn giả vờ giả vịt quanh co trước mặt anh, Mẫn Nhi đúng là đã trở thành người thứ ba. Em rất hối hận lúc trước đã giới thiệu cô ấy cho Trình Vận biết, lại càng hối hận lúc Trình Vận đưa cô ấy đi Hongkong thì em lại không ngăn cản. Nếu em biết cuối cùng Mẫn Nhi sẽ tổn thương bạn em như vậy, em tình nguyện lúc trước đã không quen biết cô ấy.” Lúc ấy Bình An vốn còn đang nổi nóng nên nói chuyện không nể mặt chút nào, thậm chí còn có ý muốn đem tất cả nỗi phẫn nộ đối với Hồng Mẫn Nhi phát tiết lên trên người Hồng Dịch Vũ.
Hồng Dịch Vũ chưa bao giờ hoài nghi Bình An sẽ thiên vị Trình Vận mà cố ý mắng chửi em gái anh, khi nghe Bình An nói vậy, đáy mắt anh hiện đầy vẻ áy náy khổ sở, “Bình An, Mẫn Nhi nó... trước kia nó không phải như thế.”
“Em biết, chính vì cô ấy yêu Lương Phàm nên lấy danh nghĩ tình yêu để tổn thương bạn tốt của mình mà thôi.” Bình An cười lạnh.
“Em nói dùm với Trình Vận là anh thật sự xin lỗi, chỉ tại anh không biết dạy dỗ em gái.” Hồng Dịch Vũ đau xót.
Thấy Hồng Dịch Vũ khổ sở như vậy, Bình An lại mềm lòng, “Không liên quan gì đến anh đâu, anh không cần phải như vậy.”
“Cho dù thế nào, anh cũng cảm thấy thật có lỗi. Mẫn Nhi thương tổn Trình Vận, thương tổn luôn cả em.” Hồng Dịch Vũ nói.
“Người phải xin lỗi không phải là anh.” Bình An nói.
Hồng Dịch Vũ hít sâu một hơi, không biết nên nói gì cho phải lúc này, chỉ có thể nói “thật xin lỗi” một lần nữa rồi buồn bã rời đi.
Sau đó, Bình An bận tíu tít việc của công ty nên cũng rất ít khi chạm trán với Hồng Dịch Vũ, chỉ thi thoảng ngẫu nhiên gặp mặt ở những buổi tiệc đông người nên cũng chẳng nói được mấy câu, cảm giác tự nhiên sinh ra khoảng cách và không còn hiểu nhau như trước. Đó không phải là điều mà Bình An muốn thấy, nên sau đó cô có tìm anh để nói chuyện và thẳng thắn giãi bày một chút.
Cô không nghĩ mình sẽ lại xem Hồng Mẫn Nhi là bạn. Có lẽ vì đã từng trải qua kiếp trước cho nên cô rất phản cảm và có tâm lý ghét bỏ đối với kẻ làm bên thứ ba, huống chi lần này chính lại là bạn mình tổn thương một người bạn khác của mình, điều này càng khiến cho cô không thể nào chấp nhận được. Nhưng cô vẫn có thể phân biệt được Hồng Mẫn Nhi là Hồng Mẫn Nhi, Hồng Dịch Vũ vẫn là Hồng Dịch Vũ, hai người là hai cá thể khác nhau hoàn toàn. Cô không muốn bởi vì Hồng Mẫn Nhi mà đánh mất đi tình bạn với Hồng Dịch Vũ.
Hồng Dịch Vũ khi biết Bình An vẫn xem anh là bạn như trước thì trong lòng cũng vô cùng mừng rỡ, chỉ cần hai người đừng ai nhắc tới đề tài của Hồng Mẫn Nhi thôi.
Tuy rằng một năm qua cô bề bộn công việc chân chạy không bén đất, rất nhiều lúc cũng không dành ra được thời gian để hẹn hò, nhưng may mắn là Nghiêm Túc rất thấu hiểu, luôn sát cánh bên cô để động viên. Ngay cả Phương Hữu Lợi, dưới ảnh hưởng của Viên lão phu nhân, cũng cải thiện được tâm lý đối với Nghiêm Túc ít nhiều, đã không còn khăng khăng phản đối tình cảm giữa Bình An và Nghiêm Túc nữa.
Chẳng qua dưới sự ám chỉ khi thì trực tiếp khi thì ngầm hiểu của Phương Hữu Lợi, đến bây giờ Nghiêm Túc vẫn chưa ăn Bình An sạch sành sanh đến xương cốt cũng không còn. Không phải là anh không có nhu cầu, một người đàn ông bình thường mà khi ôm cô gái mình yêu thương âu yếm vào lòng lại không thể làm được gì thì đúng là một chuyện vất vả lắm chứ. Nhưng anh thấy Phương Hữu Lợi nói đúng, nếu như anh không thể đem đến cho Bình An một tương lai đảm bảo và ổn định thì không nên không khống chế được dục tính của mình.
Anh đương nhiên có thể khẳng định anh sẽ cưới Bình An, nhưng vẫn có thể chấp nhận việc Bình An giữ lại thứ quý giá nhất của đời con gái để dành cho chồng của cô. Khi anh còn chưa chính thức trở thành chồng cô, anh sẽ tuyệt đối tôn trọng cô.
Sự săn sóc và thấu hiểu của Nghiêm Túc đã khiến cho Bình An cảm động rất lâu. Tuy rằng cô không để ý lắm nếu có phát sinh quan hệ tình dục trước hôn nhân với Nghiêm Túc, nhưng có thể có được một người đàn ông quý trọng và tôn trọng mình đến độ này, phụ nữ nào mà không cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cũng phải nói, tình huống “lau súng suýt phát hỏa” giữa hai người rất nhiều, có đôi khi Nghiêm Túc thật sự nhịn không được nhưng vẫn tình nguyện để cô dùng tay giải quyết cho anh, chứ không muốn... Ừm, nhiều khi cô thật sự hoài nghi tên công tử phong lưu trăng hoa trước kia với Nghiêm Túc hiện tại không phải là cùng một người.
Một cuộc sống bình thản an lành như vậy khiến Bình An thấy cô chưa từng bao giờ cảm thấy thỏa mãn đến như thế. Đến khi biết thân thể Viên lão phu nhân đột nhiên xuất hiện vấn đề, Bình An mới sực nhớ tới việc khi cô hai mươi ba tuổi, bà ngoại thương yêu của cô sẽ rời khỏi cô vĩnh viễn.
Hiện tại chỉ còn cách thời điểm mà cô nhớ rõ kia vỏn vẹn có ba tháng nữa mà thôi.
Viên lão phu nhân sau khi về hưu đi kiểm tra thì phát hiện bị bệnh tiểu đường, những năm gần đây bà đã rất chú ý đến chế độ ăn uống và tập thể dục dưỡng sinh, không ngờ đột nhiên lại bị trúng gió, liệt nửa người. Cô đã từng muốn lèo lái để bà ngoại tránh khỏi sự an bài của vận mệnh, rất chăm chút chú ý đến mọi việc, hy vọng bà ngoại có thể khỏe mạnh kiện khang mà sống lâu hơn, nhưng việc trúng gió này lại thật bất ngờ.
Bình An rất thương tâm khổ sở, khi đến bệnh viện chăm sóc Viên lão phu nhân cô vẫn giữ vẻ mặt tươi cười rực rỡ như trước, nhưng mỗi khi xoay lưng thì lại không nhịn được mà rơi lệ. Cô thật sự hy vọng có thể làm cho bà ngoại sống lâu trăm tuổi, rất muốn bà ngoại nhìn thấy cô kết hôn sinh con...
Bà ngoại là người thân mà cô yêu thương, cô không muốn lại phải chịu đựng nỗi thống khổ khi mất đi người thân của mình.
Nghiêm Túc luôn khuyên nhủ cô, rằng nhất định Viên lão phu nhân sẽ không có sao đâu, chỉ có cô là hiểu rõ, sinh mệnh của bà ngoại đã đi đến gần cuối con đường, nhưng cô đành bất lực.
Dường như cũng cảm giác được cơ thể của mình đã suy yếu nhiều, Viên lão phu nhân không chịu ở lại bệnh viện mà đòi về nhà. Vì để thuận tiện trong việc chăm sóc bà, Bình An chuyển đến ở cùng bà tại tiểu khu Bạch Vân, mỗi ngày đều dành thời gian để ôn lại với Viên lão phu nhân những việc lý thú trước đây.
Viên lão phu nhân nói năng không còn rõ ràng lắm, nhưng luôn kéo tay Bình An để kể những câu chuyện về Viên Lệ Hoa lúc sinh thời.
Mỗi lần Bình An nghe thanh âm ngọng ngịu không rõ của Viên lão phu nhân thì trái tim cứ như bị dao cắt.
Có một số sự việc nhất định trong vận mệnh, cô không thể nào thay đổi được.
Chẳng hạn như Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị mà cô đã muốn quên lãng từ lâu. Ngay thời điểm đó, Tổng Giám Đốc của Tập đoàn Phương Thị đã chuẩn bị về hưu, Tập đoàn sắp sửa chọn ra một người kế nhiệm để nhận bàn giao chức vụ này.
Lê Thiên Thần là nhân vật sáng giá nhất, hầu như các thành viên cao cấp của Tập đoàn đều bỏ phiếu cho hắn, quyết định sẽ chọn hắn là người đảm nhiệm chức vụ Tổng Giám Đốc sắp sửa bị bỏ trống kia.
Tin tức này đối với Bình An quả thật là sét đánh ngang mày.
Khảo nghiệm thực sự của cô rốt cuộc đã đến.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
10 chương
59 chương
11 chương
131 chương
173 chương