Bình An trầm mặc ngồi bên ghế phụ xế, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa xe. Nghiêm Túc xoay vai cô qua, ngón tay dịu dàng vuốt ve gò má cô, thanh âm trầm thấp, “Làm sao vậy? Trình Vận đâu?” “Chị ấy về trước rồi.” Bình An tham luyến sự ấm áp của đôi tay Nghiêm Túc, giống như có thể mượn được một chút sức mạnh từ trên người anh, đưa tay nắm chặt tay anh, trong lòng trăn trở mình nên làm thế nào để giúp Trình Vận. Nghiêm Túc nhẹ nhíu đôi lông mày tuấn tú, “Xảy ra chuyện gì vậy em?” “Chị ấy bị buộc đến xem mắt Phạm Đức Vũ, mất đi tự do trong cuộc sống của chính mình, ra khỏi cửa là lúc nào cũng bị người giám thị. Tại sao Trình Bính Khôn có thể đối đãi với con gái mình như vậy?” Bình An căm giận bất bình hỏi. Theo như anh hiểu biết về cách làm người của cậu, quả thật đúng là như vậy, ông luôn chuyên quyền độc tài, không quá để ý xem con cái có suy nghĩ gì, “Trước kia cậu cũng từng ngăn cản Trình Vận và Lương Phàm yêu nhau, đại khái chắc không ngờ hai người chia tay nhiều năm như vậy mà vẫn còn có thể hợp lại, thậm chí còn gây ra xì căng đan lớn đến thế, nên khó tránh khỏi đối xử nghiêm khắc với Trình Vận hơn bình thường một chút.” “Bộ chị Vận là trẻ con đấy à? Chị ấy cũng trưởng thành rồi chứ bộ, còn cần ông ấy quản lý từng bước chặt chẽ như vậy sao?” Phương Hữu Lợi xem Bình An như bảo bối mà che chở, nhưng chưa bao giờ võ đoán ra bất kỳ quyết định chuyện gì thay cô, cho nên Bình An cảm thấy Trình Bính Khôn đối đãi với Trình Vận như vậy thực sự là thái quá. Nghiêm Túc cảm thấy lúc này thật sự không thích hợp để thảo luận về phương pháp dạy con của Trình Bính Khôn, “Giờ Trình Vận định làm thế nào? Chị ấy có cảm giác thế nào đối với Phạm Đức Vũ?” “Còn có thể làm thế nào? Trình Bính Khôn nói gì làm nấy, chị ấy cũng không thể làm gì khác, ngay cả công việc ở Công ty Australia Secret cũng không biết có thể tiếp tục làm tiếp hay không. Nghiêm Túc, em muốn giúp chị ấy, nhưng mà không biết giúp như thế nào đây.” Khóe mắt Bình An ướt át nhìn Nghiêm Túc, tự nhiên cảm giác anh hẳn sẽ có biện pháp để giúp Trình Vận. Thấy cô bạn gái nhỏ vì chuyện của người khác mà thương tâm như vậy, Nghiêm Túc vừa đau lòng lại bất đắc dĩ. Anh thật sự không muốn nhúng tay vào chuyện nhà Trình gia, những năm gần đây Trình Bính Khôn và Nghiêm gia bọn họ quan hệ bình thường, nếu không có mối liên hệ của Nghiêm lão phu nhân thì sợ là cũng chẳng liên lạc gì với nhau. Trình Bính Khôn là cháu trai của Nghiêm lão phu nhân, liệu có thể nghe lời khuyên giải của Nghiêm lão phu nhân không đây? Nghiêm Túc nhìn đồng hồ, “Ngày mai đi tìm bà nội anh đi, có lẽ bà có thể giúp được một chút.” Ánh mắt của Bình An rạng lên, “Thật ạ?” “Ngày mai mới biết được.” Nghiêm Túc thấp giọng nói, sau đó nâng mặt cô lên, giọng đầy bất mãn, “Có phải em nên phân chia một tí sự quan tâm sang cho bạn trai của em là anh đây không? Mấy hôm nay tâm tư của em toàn đặt ở trên người khác, tính lạnh nhạt anh tới khi nào đây?” “Ghen hả?” Bình An ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh một chút, cười hì hì hỏi. Nghiêm Túc khẽ hừ nhẹ một tiếng, đè lại gáy cô, đầu lưỡi đẩy môi cô ra, dùng sức mút vào hôn thật sâu. Bình An thiếu chút nữa thở không nổi, hai tay nắm chặt bả vai rắn chắc dày rộng của anh. Một tay anh đè lại gáy cô, một tay kia ôm lấy hông của cô, làm cho cô dán sát vào anh hơn, hô hấp hơi dồn dập, lực khống chế của anh đối với cô đã đến cực điểm. Càng chung đụng với bé con này lâu, dục vọng của anh đối với cô càng mãnh liệt, chỉ hận không thể làm cho cô trở thành người phụ nữ của anh nhanh nhanh một chút. Bình An vò mái tóc anh đến rối loạn. Tay của anh chui vào trong vạt áo phía dưới, vuốt ve da thịt non mịn trắng nõn của cô, dọc theo đường cong mảnh khảnh thẳng hướng đi lên trên, cầm lấy noãn ngọc non mềm của cô. Cảm giác tê dại từ trên sống lưng truyền đến, Bình An nhịn không được rên rỉ một tiếng. Nhìn hai gò má cô đỏ hồng, ánh mắt như say, dáng vẻ kiều mỵ, dưới thân Nghiêm Túc co rút nhanh một trận, yết hầu trướng đau phát ra thanh âm trầm thấp. Anh ôm cô vào lòng, hơi thở nóng bỏng phun bên tai cô, “Đừng vì chuyện của Trình Vận và Lương Phàm mà cảm thấy bất an, anh không phải là Lương Phàm.” Hốc mắt cô đột nhiên xông lên một cỗ nong nóng ướt át, trái tim Bình An bởi vì nghe được lời nói của Nghiêm Túc mà nhộn nhạo bởi một cảm xúc ê ẩm, ngọt ngào, có cả đau đớn chua chát. Cô chưa hề nói gì nhưng anh vẫn nhìn thấu sự bất an và sợ hãi của cô. Dường như, bởi vì chuyện giữa Lương Phàm và Trình Vận, cô đã bị buộc phải khơi gợi lại rất nhiều ký ức đã lãng quên, đối với tình yêu, cô cố tình không muốn tìm kiếm cũng không giữ chằm chặp, vì đã bị Lê Thiên Thần thương tổn một lần nên cô rất sợ sẽ không có kết quả gì với Nghiêm Túc. Nhưng anh nói anh không phải là Lương Phàm, anh sẽ không thương tổn người anh yêu. “Nghiêm Túc...” Cô dụi trong lòng anh, nhẹ giọng nói, “Nếu như có một ngày anh yêu người khác, không muốn ở cùng em nữa, xin anh nhất định phải nói cho em biết, em không muốn là người cuối cùng được biết chuyện.” “Sẽ không có ngày đó.” Nghiêm Túc hôn một cái lên khóe miệng cô, lòng mềm mại như muốn nhũn ra nước. “Đời này em đừng mơ tưởng anh sẽ thả em ra.” “Ngay cả khi em không thương anh, anh cũng không buông em ra à.” Bình An nhịn không được nở nụ cười. “Không thể nào có ngày đó, em không có cơ hội yêu người khác.” Nghiêm Túc nói đầy ngang ngược. Cô thật sự yêu phong cách dịu dàng nhưng ngang ngạnh này của anh. Tâm lý sợ hãi và bất an trong cô dần dần tiêu tán, tất cả tình yêu đều là một canh bạc, đã từng thua trắng một lần, nhưng cô vẫn tin tưởng lần này sẽ thắng, cũng không muốn bỏ qua cơ hội đánh cuộc lần nữa này. Hơn năm giờ chiều hôm sau, Nghiêm Túc mang Bình An đi tìm Nghiêm lão phu nhân.