Mùi vị trên người anh rất đặc biệt, hơi thở ấm áp, Bình An tham luyến chui sát vào lòng anh, đôi tay ôm siết anh thật chặt. Nghiêm Túc ôm cô lên giống như ôm một đứa bé, đi tới ghế salon góc kia của thư phòng ngồi xuống rồi đặt cô ngồi trên đùi anh, một tay tùy ý đặt trên eo cô còn một tay khác tự nhiên tiến vào bên trong quần áo của cô, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn mềm của cô, khóe mắt khẽ nâng lên hàm chứa nụ cười dịu dàng mơ hồ, ánh mắt như phát sáng cộng với mấy phần lười biếng mị hoặc, thanh âm trầm thấp mà kéo dài, “Không phải ăn cơm cùng Từ Mạn à, sao về nhanh vậy?” Hôm nay cô có nhắn tin nói với anh sẽ gặp và thảo luận với Từ Mạn việc làm người phát ngôn, cho nên khước từ cuộc hẹn của bọn họ. “Cơm nước xong rồi nên mới tới tìm anh.” Ngón tay Bình An đâm đâm vào bắp đùi anh, nghĩ tới việc đến giờ mà Từ Mạn vẫn còn nhìn anh như hổ đói rình mồi, như vậy rất có khả năng còn có những người phụ nữ khác luôn thèm thuồng người đàn ông này, trong lòng cô lúc này không biết là đang tự hào hay là đang ghen nữa, nhưng cứ cảm thấy tất cả đều là tại anh, ai bảo đào hoa thế làm gì. “Xem ra buổi thảo luận không được vui vẻ ha.” Nghiêm Túc bắt được tay của cô, từ bắp đùi trở lên đến bụng dưới đều chứa những điểm mấu chốt của đàn ông, không nên khinh thường mà khiêu khích thế được. Bình An híp mắt cười hì hì, “Cũng không hẳn là không vui, chẳng qua em cảm giác hình như Từ Mạn vẫn còn nhớ thương anh, kiểu tình cũ khó quên ấy mà.” Nghiêm Túc ngửi ngửi trên người cô mấy cái, “Anh ngửi thấy mùi dấm chua thì phải.” “Người anh mới chua ấy.” Bình An nhéo nhéo hai bên má anh, “Đây mới là người đầu tiên thôi đó, về sau không biết còn phải đối phó với bao nhiêu người tình cũ của anh nữa đây. Anh đúng là trăng hoa quá chừng.” “Nếu em để cho anh gặp được sớm một chút, anh cần gì phải chấp nhận những phụ nữ kia?” Nghiêm Túc cười nói nửa đùa nửa thật. Thật ra anh cũng không có nhiều phụ nữ như báo chí đồn thổi, phóng viên lúc nào cũng khoái đưa tin giật gân, cứ hễ anh đứng cùng với phụ nữ nào thì y như rằng họ có thể bịa ra một đống tin đồn lâm ly bi thiết. Có đôi khi là do nhu cầu sinh lý, có lúc chỉ là tham dự các loại lễ tiệc, chưa từng dụng tâm thì tại sao lại gọi là trăng hoa? Bình An cắn cằm anh một cái, “Em mặc kệ anh, về sau hễ tình nhân cũ nào của anh tìm tới cửa thì em sẽ không hạ thủ lưu tình đâu đó.” Bàn tay đặt trên eo từ từ chui vào vạt áo cô, đầu ngón tay vẽ vài vòng trên vùng bụng bằng phẳng rồi chậm rãi vuốt ve hướng lên trên... “Đừng có lộn xộn, nam nữ thụ thụ bất thân đó nha.” Bình An đè lại bàn tay không yên phận của anh, cười lên khanh khách vì sợ nhột. Nghiêm Túc nghe vậy, môi dán vào vành tai cô cười khẽ, “Nam nữ thụ thụ bất thân hử?” “Đương nhiên rồi, khi còn bé mẹ đã dặn phải tránh xa người xấu.” Bình An ngã dựa trong lòng anh, tay chân luống cuống muốn kéo ma trảo chọc nhột trên người cô ra. “Người xấu?” Nghiêm Túc giữ chặt hông cô, đè cô xuống ghế sa lon, đầu gối tách hai chân cô ra, “Bảo bối, hôm nay sẽ để em thêm kiến thức cái gì gọi là người xấu.” Nói xong, một tay bắt lấy hai cổ tay của cô cố định trên đỉnh đầu, một tay khác gãi vào vùng nhạy cảm trên eo. Bình An thét chói tai ra tiếng, “Đồ quỷ! Nhột quá...” Cô uốn éo người muốn thoát khỏi kiềm chế của Nghiêm Túc, nhưng thật bất đắc dĩ sức lực không bằng người, bị anh chọc ghẹo đến chảy cả nước mắt, quần áo trên người cũng nhăn nhúm y như cải muối. Cho đến khi cô thở hết nổi cầu xin tha thứ, Nghiêm Túc mới thả cô ra, nhưng anh vẫn nằm đè trên người cô như trước, liếm nước mắt vì cười mà ứa ra trên khóe mắt cô, “Còn thụ thụ bất thân nữa không?” “Không, em ngày nào cũng cho anh thân.” Gương mặt Bình An ửng hồng, thở hổn hển cho không khí vào phổi. “Còn tránh xa người xấu?” Thanh âm của Nghiêm Túc khàn khàn mê người, trong mắt mang theo ý cười yêu chiều. Bình An oa một tiếng, ôm chặt lấy cổ anh, “Anh tốt nhất, không xấu chút nào.” Nghiêm Túc hài lòng nở nụ cười. Lúc muốn đứng dậy, vừa hạ mắt xuống nhìn thì hô hấp của anh trong nháy mắt ngừng lại, tầm mắt giao nhau ở trước ngực cô. Vì mới vặn vẹo giãy giụa nên nút áo trước ngực cô bị bung ra, lộ ra áo lót lụa viền ren đen, khéo léo xinh đẹp gợi cảm đều rơi vào trong mắt anh. Cảm thấy thân thể anh đột nhiên biến hóa, mặt Bình An càng đỏ hơn, giọng léo nhéo, “Em muốn đứng dậy, anh nặng quá.” Ánh mắt anh từ từ tối xuống, như hồ nước sâu thẳm trầm tĩnh đột nhiên nổi lên hai luồng chảy xiết, hô hấp dần dần trở trên nặng nề. Trong lòng Bình An căng thẳng, tim đập thình thịch, cảm giác được Nghiêm Túc bỗng trở nên nguy hiểm không giống thường ngày. “Nghiêm Túc...” Cô nhỏ giọng kêu tên anh. Anh cúi đầu, nuốt lời cô vào trong miệng, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào trong miệng thơm mùi đàn hương của cô tỉ mỉ nhấm nháp hương vị ngọt ngào, lúc bắt đầu chỉ là chiếc hôn dịu dàng nhẹ phớt, đến cuối cùng là vội vàng cường ngạnh. Bình An không tránh đôi môi anh, từ từ buông lỏng tay đang chống đỡ trước ngực anh, đáp lại nụ hôn của anh. Như cảm giác được cô buông xuôi, Nghiêm Túc cho đó là cô ngầm cho phép, ngón tay đã không còn nghe theo điều khiển của lý trí cởi bỏ nút áo trên người cô ra, kéo quần áo xuống. Bình An kêu lên một tiếng hoảng hốt, muốn bảo vệ cảnh sắc trước ngực. Mắt Nghiêm Túc rừng rực, đưa tay lôi khuôn ngực mềm mại ra khỏi nội y bao bọc, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng trêu chọc đỉnh hồng nhạt phía trên. Dòng điện tê dại lan từ điểm hồng nhạt tràn đến tứ chi xương cốt, Bình An cắn môi rên rỉ một tiếng. Anh ngẩng đầu hạ xuống hôn môi cô, ngón tay hơi tăng thêm lực, vuốt ve xoa nắn hai luồng trắng nõn đẫy đà thành đủ loại hình dáng khác nhau. Theo tiếng thở hổn hển yêu kiều của cô, nụ hôn ẩm ướt nóng cháy của anh tỉ mỉ hôn lên xương quai xanh trắng nõn mềm mại, bị da thịt mềm nhẵn của cô hấp dẫn đến không cầm giữ được nên càng dùng sức mút ra nhiều dấu ấn đỏ hồng. “Đau...” Màu mắt Bình An lúc này yêu mị như tơ, phần da thịt trơn bóng lộ ra phiếm một màu hồng nhạt quyến rũ. Đã bảy tám tháng qua không hề chạm đến phụ nữ, lúc này anh thật muốn mạnh mẽ tiến vào trong thân thể cô, cảm thụ vẻ đẹp ngọt ngào của cô. Nhưng anh muốn dùng phương thức tốt nhất để yêu thương cô, để cô trở thành người phụ nữ của anh. Thân thể anh nóng hổi căng cứng, nơi nào đó kích động chọc vào giữa hai chân cô. Bình An cảm thấy bụng có một cảm giác trống rỗng không giải thích được, ham muốn chôn sâu đã bị Nghiêm Túc khiêu khích dẫn lộ ra ngoài. “Bình An...” Anh cắn vành tai cô, há miệng thở gấp, tay anh dao động vuốt ve trên người cô điểm nào thì chỗ đó dường như đều bốc hỏa. Cô ôm thắt lưng của anh, đã không còn có thể nói ra lời. Ngón tay linh hoạt của anh dễ dàng tháo chiếc thắt lưng màu trắng của cô. Khi cô còn chưa kịp ngăn cản, tay anh đã chui vào vùng mẫn cảm của cô, nhẹ véo lấy hoa tâm, chọc cho cô run rẩy một hồi. Lúc này Nghiêm Túc cũng đã chịu đựng căng thẳng đến cực điểm rồi, đang muốn cởi bỏ những quần áo đang trói buộc trên người mình thì điện thoại di động trong túi của Bình An đột nhiên vang lên giọng Phương Hữu Lợi “Bình An, nghe điện thoại. Bình An, nghe điện thoại...” 囧... Đây là tiếng chuông đặc biệt Bình An cài riêng cho Phương Hữu Lợi, thu giọng nói của Phương Hữu Lợi lại mà thành. Nghiêm Túc nhìn vẻ mặt quẫn bách của cô gái nhỏ trong ngực, cười khổ một tiếng, rút ngón tay từ trong cơ thể cô ra, “Mau nghe điện thoại đi.” Bình An vội vàng ngồi dậy, lôi điện thoại di động trong túi ra nhấn phím nghe. Bởi giọng cô lúc này hơi khàn khàn mờ ám nên cô không dám nói nhiều với Phương Hữu Lợi sợ bị nghe ra manh mối gì, chỉ liên tục vâng dạ, mấy phút sau mới thở phào nhẹ nhõm cúp máy. Để di động xuống xong, cô mới đột nhiên phát hiện tình huống trên người mình lúc này là thế nào, móc gài sau lưng áo lót đã bị Nghiêm Túc mở ra, dây áo đang lùng nhùng vắt trên hai cánh tay cô, quần cũng bị cởi ra lộ quần lót màu da, còn... còn ướt át một khoảnh bởi mới vừa đạt cao triều... Cô cúi đầu không dám nhìn Nghiêm Túc, đưa mắt nhìn quanh tìm y phục của mình. Nghiêm Túc ôm lấy hông cô, muốn cài nút áo lót dùm cô. Nhưng Bình An lại cho là anh còn muốn tiếp tục, vội vàng nhảy ra khỏi vòng ôm của anh, “Ba... ba em gọi em về nhà, anh... anh không thể cái kia nữa.” “Anh cái kia là cái gì hả?” Nghiêm Túc nén cười ghẹo cô. “Anh biết rồi còn hỏi.” Bình An cắn môi trừng anh, rõ ràng là anh khơi mào mà giờ cứ làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, quần áo trên người cũng hoàn hảo, chỉ có cô mới bị hỗn độn một đống. Nghiêm Túc nhịn không được bật cười, Bình An của anh thật đáng yêu. “Anh chỉ muốn giúp em mặc cho xong quần áo thôi.” Sau khi cười vài tiếng, thấy cô thở phì phì tức giận thì liền nhịn cười. Bình An đoạt lấy quần áo trên tay anh, nhanh chóng xỏ vào, “Quỷ sứ, sói háo sắc!” Nghiêm Túc cười to, “Sói háo sắc đương nhiêu yêu thích cừu non em rồi”. Hai người một lần nữa ăn mặc chỉnh tề. Cuối cùng Nghiêm Túc cũng bình ổn được nỗi kích động thân thể, lái xe đưa Bình An về nhà. Vốn định mời anh vào nhà ngồi một chút, nhưng cân nhắc chuyện hai người bọn họ tối nay thiếu chút nữa thì lau súng cướp cò, Bình An sợ bị Phương Hữu Lợi phát giác ra nên chào tạm biệt Nghiêm Túc ngay tại cổng, nhanh như chớp xoay người chạy vào trong. Nghiêm Túc lắc đầu khẽ cười một tiếng, mới quay xe chạy ra đường. Bình An nhìn xuyên qua rèm cửa đến khi xe anh biến mất trong màn đêm mới nhếch khóe miệng cười tủm tỉm mà đi vào phòng khách. Nhưng khi thấy đã trễ thế này mà Phương Hữu Lợi còn ngồi ở phòng khách xem ti vi thì cô hơi sửng sốt một chút. Phương Hữu Lợi nghe được tiếng cửa mở thì sắc mặt căng thẳng mới hơi dịu lại, nhưng khi thấy nụ cười ngọt ngào còn không kịp thu hồi trên mặt con gái thì lòng ông bỗng phát chua. Bình An khi còn bé thích dính ông nhất, nhưng bây giờ thời gian ngồi cùng ông càng ngày càng ít hẳn đi. “Ba, ba còn chưa ngủ à?” Bình An theo bản năng sửa sang lại vạt áo một chút, tươi cười ngọt ngào ngồi vào bên cạnh Phương Hữu Lợi. “Đi đâu mà trễ thế này mới về?” Mặc dù trong lòng buồn bực, nhưng giọng của Phương Hữu Lợi vẫn ôn hòa như cũ, yêu thương nhìn con gái bảo bối ông nâng niu trong tay. Bình An trả lời, “Tối nay con hẹn Từ Mạn thảo luận chuyện làm người phát ngôn, nhưng rồi không thành công. Ngày mai phải tiếp tục thương lượng tìm ngôi sao khác làm người phát ngôn”. “Từ Mạn?” Phương Hữu Lợi nghĩ kỹ một lát, dường như trong trường hợp nào đấy đã từng gặp người phụ nữ này rồi thì phải, “Sao vậy, do điều kiện không phù hợp, hay là giá trị bản thân đối phương quá cao?” “Điều kiện chúng con đưa ra không thật phù hợp với yêu cầu của ngôi sao lớn, đành hợp tác lần sau vậy.” Bình An không định kể lể cái gì với Phương Hữu Lợi về thái độ của Từ Mạn cả. Con người ta một khi đã bước chân vào thương trường thì khó tránh khỏi việc phải gặp đủ các loại nhân phẩm cùng nhiều vấn đề nan giải, cô cũng không muốn dưỡng thành thói quen cứ hễ gặp phải chuyện gì cũng kể khổ với người khác để xin giúp đỡ. Phương Hữu Lợi là người khôn khéo, lăn lộn trên thương trường lâu như vậy thì loại người nào mà không từng gặp qua chứ? Bình An vừa nói như thế, ông đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì. Ông sờ sờ đỉnh đầu Bình An, “Ngôi sao có hình tượng tốt cũng không hiếm, cứ tìm một chút là được.” Bình An cười tủm tỉm gật đầu, lại khiến cho dấu hôn đỏ hồng trên cổ mơ hồ lộ ra. Phương Hữu Lợi nhìn thấy, ánh mắt trở nên mãnh liệt, đáy mắt thoáng qua một tia giận dữ, nỗi tức giận như đang gào thét trong lòng. Bảo bối ông che chở hai mươi năm thế mà lại để cho Nghiêm Túc dễ dàng chiếm tiện nghi như vậy, thật là... thật là... Vị phụ thân đại nhân yêu con như mạng này đã bị chọc giận đến mức nghiến răng nghiến lợi rồi, nhưng lại không thể biểu hiện ra ở trước mặt con gái. Sắp bị nội thương! Bình An rõ ràng cảm thấy quanh thân Phương Hữu Lợi đột nhiên dâng lên lửa giận lạ thường, đại khái cũng biết là những vết hôn trên cổ cô kia đã gây ra chuyện, cô cười hi hi vài tiếng, “Ba, khuya lắm rồi, đi ngủ sớm một chút nha ba, con về phòng trước đây, ngủ ngon.” Phương Hữu Lợi còn chưa kịp hỏi rõ ràng, Bình An đã thình thịch chạy lên lầu mất rồi. Nhìn bóng con gái đang biến nhanh như chớp sau cánh cửa phòng, Phương Hữu Lợi lặng lẽ suy tính trong lòng, liệu có nên quy định cấm cửa cái gì đó không, còn phải đề ra mấy yêu cầu với Nghiêm Túc nữa... Bình An không biết tâm tư lúc này của người cha đáng kính của cô. Sau khi về phòng, cô lấy quần áo để thay rồi vào phòng tắm. Đứng trước gương, nhìn thấy dấu vết Nghiêm Túc để lại trên người mình, cô đưa tay che kín mặt rên rỉ một tiếng. Ai mà ngờ tối nay cô chẳng khác gì một cô bé gái chưa từng nếm trải sự đời, dễ dàng mềm nhũn trong lòng Nghiêm Túc. Thật quá mất mặt đi thôi. Nhưng tuy như thế, trong lòng cô vẫn cảm thấy vui mừng vô cùng. Nằm trong lòng Nghiêm Túc, cô cảm giác mình được anh tôn trọng và yêu thương. Anh khiến cho cô cảm thấy, được ở cùng anh là một việc hạnh phúc đến thế nào. Chỉ mong cái hạnh phúc này có thể kéo dài. Ngày hôm sau, sáng sớm Bình An đã đến công ty để họp, chủ yếu là thảo luận việc chọn người phát ngôn, khai trương quầy trưng bày chuyên doanh sản phẩm sao cho khoa học, khi nào thì tiến hành quảng cáo rộng rãi. “Chị đã xem qua tư liệu về Hồng Mẫn Nhi rồi. Mặc dù còn khá trẻ nhưng hình tượng thẳng thắn trong sáng, quan hệ với mọi người cũng khá, chọn cô ấy làm người phát ngôn PSD cũng rất thích hợp.” Hàn Á Lệ nói. “Hơn nữa phí phát ngôn không cao như Từ Mạn, chúng ta có thể tiết kiệm tài chính dùng vào việc khác.” Quản lý Phát triển Thị trường gật đầu đồng ý. Bình An nói, “Hồng Mẫn Nhi còn chưa đảm trách việc đại diện nhãn hiệu mỹ phẩm khác lần nào, điều này đối với chúng ta mà nói là khá thuận lợi. Cứ quyết định như vậy đi, hôm nay liên lạc ngay với người đại diện của Hồng Mẫn Nhi.” “Không vấn đề.” Hàn Á Lệ gật đầu. “Quầy chuyên doanh cũng đã trang hoàng xong, hôm nay sẽ bắt đầu có sản phẩm trưng bày lên. Buổi họp báo chuẩn bị thế nào rồi?” Bình An hỏi. “Chúng ta cần bàn một chút chi tiết...” Buổi họp này mãi đến gần trưa mới kết thúc, mọi công việc tiếp theo đều được sắp xếp chi tiết, hiện tại chỉ còn thiếu việc liên hệ cùng Hồng Mẫn Nhi. Bình An vừa ra khỏi phòng họp, Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý đón ngay cửa, “Mới vừa nhận được tin từ Tư Tư, ngày họp báo bên đó cũng cùng ngày với chúng ta, đến lúc đó sẽ cạnh tranh với chúng ta đây.” “Địa điểm bên họ là ở đâu?” Hàn Á Lệ cau mày hỏi. “Ở quảng trường Hồng Giai.” Kỷ Túy Ý trả lời. “Ngay sát vách Trung Hoa Thịnh Thế à!” Có người kêu lên, đây đúng là khiêu chiến công khai nha. Bình An cười nhạt, “Không sao, ai có phương pháp của người nấy.”* (*) Nguyên văn: 各有各庙,各施各法, Beta-er tạm dịch: Phật nào Chùa nấy, Phật pháp khác nhau – đại loại là mỗi người đều có phương pháp riêng. Bạn nào giúp mình thành ngữ gần giống trong tiếng Việt với, định dùng “vỏ quýt dày có móng tay nhọn” nhưng không sát lắm.