Bình An Trọng Sinh
Chương 165
Phương Hữu Lợi hiểu rõ mẹ vợ mình, bà luôn giữ hình tượng một kiểm sát trưởng chí công vô tư. Ông luôn nghĩ kiểm sát trưởng là người lúc nào cũng đặt yêu cầu về hành vi và đạo đức đối với người khác cao hơn rất nhiều so với người bình thường, bởi vậy nên khi nghe lão phu nhân nói
Nghiêm Túc không tệ, ông thật sự có cảm giác mình bị nội thương trầm trọng.
“Mẹ, mẹ cũng đồng ý cho Bình An qua lại cùng Nghiêm Túc à?” Phương Hữu Lợi cau mày hỏi.
Viên lão phu nhân đã biết con rể phản đối chuyện tình cảm giữa Bình An và Nghiêm Túc, hôm nay gọi ông đến ăn cơm cũng là vì muốn khuyên ông một chút, “Môn đăng hộ đối có gì là không tốt? Hơn nữa, bất kể nhìn từ góc độ nào, Nghiêm Túc đều là rồng trong biển người, là người có thể bảo vệ
Bình An thay con, con còn so đo cái gì?”
Phương Hữu Lợi mấp máy môi, nhỏ giọng nói, “Không thể phủ nhận Nghiêm
Túc là một nhân tài không thể khinh thường, nhưng... Nghiêm Túc là người đứng đầu Nghiêm Thị, hiện là đối thủ của Phương Thị, cậu ta có thật tình với Bình An hay không còn cần phải đánh giá thêm.”
“Có bắt con phải lập tức gả Bình An cho thằng bé đâu mà con lo, chúng nó chỉ đang quan hệ tình cảm thôi mà. Con có thể từ từ quan sát, bằng ánh mắt của con chẳng lẽ không nhìn ra được Nghiêm Túc thật lòng hay giả ý sao?” Viên lão phu nhân cười nói.
“Mẹ...” Phương Hữu Lợi bất đắc dĩ thở dài, chẳng lẽ chỉ có mỗi mình ông phản đối việc Bình An qua lại với Nghiêm Túc thôi sao?
Viên lão phu nhân trừng mắt liếc ông một cái, “Cho dù Nghiêm Túc là người đứng đầu Nghiêm Thị thì sao chứ? Chẳng lẽ con gái con bây giờ vẫn rất ngây thơ ngu ngốc đấy à? Sao con cứ nghĩ là Bình An sẽ bị lừa gạt nhỉ, nói không chừng sau này con gái con bắt nạt người khác thì có ấy.”
Bình An nãy giờ vẫn im lặng ăn cơm, nghe vậy thì khóe mắt co rút mấy cái, nhỏ giọng cự nự, “Cháu gái bà đáng yêu thiện lương xinh đẹp như thế sao có thể bắt nạt người khác chứ?”
“Hữu Lợi, con không thể lúc nào cũng xem Bình An như một đứa trẻ chưa trưởng thành mà đối đãi được. Con bé có con đường nó phải tự đi, có mồ hôi và nước mắt phải tự đổ. Đứa trẻ nào cũng cần phải có một lần thất bại mới có thể trưởng thành, con có thể bảo vệ con bé cả đời ư? Tương lai con cũng sẽ già, không bằng cứ để cho con bé tự lựa chọn cuộc sống của riêng mình, lựa chọn tình yêu của mình. Làm cha mẹ, những gì có thể làm cho con cái cũng chỉ là hướng dẫn chúng lúc ban sơ, và an ủi chúng sau khi chúng té ngã.” Viên lão phu nhân ngữ trọng tình thâm khuyên nhủ.
Mặt Phương Hữu Lợi lộ vẻ do dự, dường như đã bị thuyết phục. “Nhưng trước kia Nghiêm Túc xì căng đan không ít, bạn gái cũng thay đổi liên tục, trông có vẻ rất lăng nhăng.”
“Con hư nghĩ lại quý hơn vàng*! Con bây giờ cũng có không ít bạn gái, nhưng hồi ở cùng với Lệ Hoa, con có làm chuyện gì có lỗi với nó sao?”
Viên lão phu nhân cười hỏi.
(*) Nguyên văn: Lãng tử hồi đầu kim bất hoán.
“Làm sao có thể!” Phương Hữu Lợi không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Thì giờ cũng vậy thôi. Con phải tin Bình An, tin con gái mình chứ. Nếu con bé đã tin Nghiêm Túc rồi, chúng ta cũng phải tin tưởng con bé mới đúng.” Viên lão phu nhân nói.
Phương Hữu Lợi nhìn sâu vào Bình An, nhíu lông mày trầm tư. Chẳng lẽ thật sự vì ông có thành kiến nên đối xử với Nghiêm Túc quá mức hà khắc sao? Ông nhớ tới việc Lê Thiên Thần mới đi Thành phố S không lâu đã có tin đồn dính dấp với Đỗ Hiểu Mị. Cho tới nay, trước mặt ông, biểu hiện của Lê Thiên Thần đều vô cùng ôn hòa khiêm tốn, mặc dù không tỏ vẻ quá xum xoe lấy lòng với Bình An nhưng cũng không có phát sinh bất kỳ quan hệ mập mờ nào với những phụ nữ khác. Ông vẫn rất coi trọng cậu thanh niên này, cho rằng anh ta là người thích hợp nhất với Bình An. Không nghĩ rằng tới cuối cùng anh ta vẫn làm cho ông thất vọng.
Cho nên, người không có bạn gái không có nghĩa là sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ, người từng có rất nhiều bạn gái cũng không phải là thật sự lăng nhăng.
“Ba, từ khi quen biết con, Nghiêm Túc không hề truyền ra bất kỳ một tai tiếng nào nữa.” Bình An nhỏ giọng nói. Thật ra cô cũng không thể chắc chắn liệu Nghiêm Túc có thể toàn tâm toàn ý với cô hay không. Sau khi trọng sinh cô hiểu được một chuyện, trên đời này không có bất cứ cái gì là vĩnh hằng cả, không phải cô chỉ dựa vào Nghiêm Túc mới có thể sống được, cuộc sống của cô dù không có tình yêu cũng vẫn có thể rực rỡ như cũ. Chẳng qua hiện tại cô rất thích Nghiêm Túc, mà Nghiêm Túc cũng yêu cô nên bọn họ mới qua lại với nhau, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến biển cạn non mòn cả.
Chuyện sau này ai mà biết được, hiện tại cứ hưởng thụ và thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất.
“Được rồi, ăn cơm đi.” Phương Hữu Lợi cầm đũa lên lần nữa, cười đầy yêu chiều với Bình An.
Đây có phải là... ngầm cho phép cô qua lại với Nghiêm Túc không? Bình An cùng Viên lão phu nhân trao đổi ánh mắt, trong lòng mừng thầm, đúng là chỉ có bà ngoại mới có thể thuyết phục được ba.
“Ăn cơm ăn cơm!” Bình An gắp cho hai vị trưởng bối hai con tôm bự.
“Hừ, mặc dù ba không phản đối, nhưng không có nghĩa là đồng ý đâu nhé.” Phương Hữu Lợi cố ý nghiêm mặt nói.
“Phải quan sát theo dõi chứ, cũng không thể để Nghiêm Túc dễ dàng mà ôm mỹ nhân về nhà như vậy được.” Viên lão phu nhân cười nói.
Trong lòng Phương Hữu Lợi vẫn còn chút bất an, nhưng không còn phản đối mãnh liệt như trước nữa.
Tối đó sau khi về nhà, Bình An nhắn tin cho Nghiêm Túc, nói ba không phản đối quan hệ của bọn họ nữa. Nghiêm Túc lập tức gọi điện thoại tới, hai người nói hơn nửa ngày mới cúp máy.
Bình An hôm nay tâm trạng thật tốt, giờ cô sẽ chờ xem sau khi Lê Thiên
Thần và Đỗ Hiểu Mị thấy ảnh chụp trên diễn đàn thì sẽ có phản ứng gì.
Ngày thứ hai, cô đến chi nhánh công ty Nhã Hòa Hongkong gặp mặt Delise.
Thường thì Delise hoàn toàn làm việc tại Hongkong, hiếm lắm mới đến
Thành phố G. Sản phẩm của Nhã Hòa mặc dù nổi danh quốc tế, nhưng tại thị trường Thành phố G vẫn chưa được khai thác hoàn toàn. Lần này vừa may
Delise tới Thành phố G họp nên Bình An có cơ hội gặp mặt.
Bởi đã có hẹn trước, cô đợi không lâu thì đã được thư ký dẫn tới văn phòng của Delise. Đây là chi nhánh công ty Nhã Hòa ở Thành phố G, được trang hoàng rất hiện đại và ấm áp khiến người ta vừa vào liền có cảm giác thân mật.
Cũng giống như văn phòng của Duy An, ở đây sử dụng cách bố trí văn phòng theo không gian mở, trong văn phòng của Delise liếc mắt là có thể thấy được tình hình làm việc bên ngoài của toàn bộ nhân viên.
“Lúc trước có nghe Nghiêm Túc nói cô chuẩn bị thành lập công ty, còn tưởng phải chuẩn bị rất lâu, không ngờ cô đã chuẩn bị tốt hết rồi. Duy
An còn chưa có sản phẩm để giới thiệu ra thị trường mà đã khiến không ít người trong nghề cảm thấy có áp lực cạnh tranh rồi đó.” Bởi vì Delise có quan hệ với Nghiêm Túc nên đã xem Bình An là bạn bè.
Hôm nay Bình An mặc áo sơ mi lam nhạt, quần dài đen ôm lấy vóc người thon dài cao gầy của cô, thể hiện khí chất điềm tĩnh bình thản, cô khiêm tốn cười, “Duy An giống như một đứa bé mới chập chững bước chân ra ngoài xã hội, còn cần rất nhiều tôi luyện, càng cần hơn nữa là chỉ dẫn của những người đi trước mới có thể phát triển được.”
Delise tự nhiên đan hai tay vào nhau, nghiêng đầu nhìn Bình An, “Đừng nói Duy An mà ngay cả cô cũng chỉ là một đứa trẻ.”
“Con người ta bất kể tuổi tác và tầng lớp cũng đều hy vọng thành công.” Bình An khẽ mỉm cười, ung dung nói.
“Rất nhiều phụ nữ đều cho rằng tìm được một người đàn ông ưu tú để kết hôn chính là thành tựu lớn nhất.” Delise cười nói.
Bình An gật đầu, “Tôi cảm thấy, tìm được một người đàn ông ưu tú để kết hôn, lại có một phần sự nghiệp tốt, mới là mục tiêu lớn nhất của người phụ nữ.”
Delise cười khẽ, “Bình An, cô biết không, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi thật sự kinh hãi đến lắp bắp không nói nên lời. Nghiêm Túc chưa từng nhờ tôi giúp chuyện gì, càng không bao giờ đặc biệt giới thiệu bất cứ cô gái trẻ nào cho tôi biết. Mặc dù anh ấy không nói rõ nhờ tôi giúp cô, nhưng anh ấy vẫn có ý tứ đó. Tôi cho là tôi sẽ nhìn thấy một cô gái thành thục khêu gợi, không ngờ là... Có thể làm cho Nghiêm Túc hồi tâm hóa ra lại là một cô gái còn trẻ như vậy, thật sự làm cho tôi cảm thấy không thể tin được.
“Tôi cũng từng nghĩ việc cô muốn thành lập công ty mỹ phẩm chỉ là chơi cho vui mà thôi, dù sao cô đã có Phương Thị và Nghiêm Thị làm chỗ dựa, hoàn toàn không cần cố gắng bỏ công bỏ sức làm gì. Nhưng bây giờ tôi không còn nghĩ vậy nữa.” Delise chăm chú nhìn Bình An, thật sự mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy Bình An, cô cũng chẳng coi trọng cô gái có xuất thân bất phàm này mấy. Sau vì chú ý đến việc thành lập của Duy An nên cô mới phát hiện, thì ra bất kể tuyển dụng hay đàm phán hợp tác gì, Phương Hữu Lợi và Nghiêm Túc cũng không hỗ trợ gì nhiều, mà hoàn toàn chỉ dựa vào cô ấy tự thân cố gắng.
Không thể phủ nhận bởi vì có quan hệ của Phương Hữu Lợi và Nghiêm Túc nên cô có được rất nhiều thuận lợi, nhưng một cô gái được nuông chiều từ bé có thể làm được tới trình độ này đã là rất tốt.
Bình An đã sớm quen với việc người khác hiểu lầm, cười cười nói, “Dựa vào chính mình sẽ có cảm giác đạt được thành tựu.”
Delise gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Bình An, “Nhưng, cô biết không, phụ nữ mà muốn có được thành công ngang ngửa đàn ông, thì phải trả giá và hy sinh nhiều hơn nhiều so với đàn ông đấy.”
Sao cô không biết chuyện đó được? Nhưng cô tin tưởng, có mất tất có được, “Tôi biết chứ, tôi vẫn hiểu rõ ràng mục tiêu của mình ở nơi nào.”
“Tốt!” Delise cười cười, “Cô nói chút xem, hiện tại cô muốn thảo luận với tôi cái gì?”
“Quyền đại lý sản phẩm Nhã Hòa tại Trung Quốc.” Bình An nhìn Delise, giọng nói thật bình tĩnh.
Delise nhíu mày, thời gian Nhã Hòa tiến vào thị trường Trung Quốc còn chưa lâu, hiện tại còn đang thương lượng để chọn công ty đại diện, cả hai công ty Australia Secret và Tư Tư đều đang thương nghị với cô, nhưng mà cô cảm giác vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó nên chưa đáp ứng hợp tác.
“Duy An liệu có năng lực này sao?” Delise nhẹ giọng hỏi, giọng cũng không có ý xem thường Bình An.
“Tôi sẽ làm cho Duy An có năng lực này.” Bình An tự tin trả lời.
Delise yên lặng nhìn Bình An một lát, “Ba ngày sau, tôi cho cô câu trả lời thuyết phục.”
Bình An vui mừng trong lòng, ít ra không phải là cự tuyệt ngay, hy vọng sẽ có cơ hội, “Được, cám ơn cô.”
Ra khỏi Nhã Hòa, Bình An lập tức quay về Duy An. Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu
Tiếu đang vội vàng sửa sang lại tư liệu, vừa thấy cô đi vào lập tức ngoắc ngoắc kêu Bình An qua.
“Đang soạn gì đó?” Bình An đi về phía bàn làm việc của họ.
“Chị Á Lệ kêu chúng tớ tìm tư liệu của các nữ minh tinh, xem có ai phù hợp với hình tượng PSD không.” Kỷ Túy Ý nói.
Bình An nghi hoặc nhìn bàn làm việc bày đầy các loại tạp chí, “Không phải đang bàn bạc với đại diện của Từ Mạn ư? Sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý vậy?”
“Nghe nói AM2 cũng đang đàm phán với Từ Mạn, chị Á Lệ cũng chỉ muốn ngừa ngộ nhỡ.” Tống Tiếu Tiếu nói.
“Ai ở AM2 đang đàm phán cùng Từ Mạn?” Bình An cầm lên một quyển tạp chí đăng bài phỏng vấn Từ Mạn.
Kỷ Túy Ý bĩu môi, “Còn ai ngoài con công kiêu ngạo Cao Tinh kia!”
A, đúng rồi, Cao Tinh đi ăn máng khác, qua làm Quản lý nhãn hiệu cao cấp ở AM2. Không ngờ bọn họ bắt đầu bước vào cạnh tranh nhanh như vậy.
“Chị Á Lệ đang trong công ty chứ?” Bình An hỏi.
“Mới đi ra ngoài, tới công ty quảng cáo bàn chuyện quảng cáo rồi.” Tống Tiếu Tiếu nói.
Bình An nhíu mày suy nghĩ một lát, “Đem mấy thứ này vào văn phòng tớ, chúng mình cùng nhau chọn đi. Đâu cứ gì phải chọn Từ Mạn mới được.”
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
63 chương
22 chương
111 chương
33 chương
29 chương
42 chương