Bình An Trọng Sinh
Chương 157
Mấy ngày vừa qua, Tiền Hải Quang và Cao Tinh liên lạc qua lại với nhau rất nhiều lần nên cũng đã hiểu cô ta là dạng người nào. Không thể phủ nhận được một điều là cô ta đã đạt được thành tựu nhất định trong ngành công nghiệp làm đẹp. Nhưng với tính cách thích hư vinh của cô ta thế này, muốn có nhân duyên tốt với mọi người sợ rằng sẽ rất khó. Nghe đâu trong công ty hiện tại, cô ta đã bị rất nhiều đồng nghiệp tẩy chay, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh nghĩ mình sẽ thành công mời cô ta về đây.
Ai nào ngờ cô ta còn làm cao gây khó khăn hơn là anh nghĩ…
“Cao tiểu thư, Tổng Giám Đốc chúng tôi hiện rất bận, nhưng nếu cô đã yêu cầu, tôi sẽ chuyển đạt lại lời cô đến cô ấy.” Tiền Hải Quang đáp một cách không nịnh nọt cũng không làm cao.
Cao Tinh đột nhiên xoay người lại, vừa muốn nói gì đó thì trông thấy
Bình An đang đi phía sau bọn họ, lập tức chỉ tay vào cô nghiêm nghị nói: “Tại sao cô lại đứng đây? Muốn nghe lén chúng tôi hả? Cô là ai, sao không lễ phép chút nào hết vậy. Tiền tiên sinh, đây chính là phong cách của công ty của các anh đấy à. Thứ người như vậy phải đuổi sớm để tránh mất mặt cho công ty về sau. Nếu tôi là Quản lý của công ty này, làm gì có chuyện người nào bất cẩn như vậy.”
Bình An cũng cảm thấy hơi ngượng định xin lỗi, nhưng khi nghe những lời của cô ta thì câu xin lỗi đã ra tới cửa miệng liền nuốt vào, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Cao Tinh.
Tiền Hải Quang đột nhiên cảm thấy việc mời Cao Tinh đến Duy An làm việc là một hành động rất không khôn ngoan, anh liếc nhìn Bình An một cái, rồi nói với Cao Tinh: “Cao tiểu thư, việc này đâu có tới mức nghiêm trọng như cô nói.”
“Tiền tiên sinh, anh khoan dung thái quá đối với cấp dưới rồi đấy. Nếu tôi là anh, tuyệt đối sẽ không cho phép cấp dưới thô lỗ như thế.” Cao
Tinh nghiêm giọng lên lớp.
Bình An cười nhẹ, “Thật đáng tiếc, Cao tiểu thư sẽ không có cơ hội giáo dục nhân viên của chúng tôi.”
Tiền Hải Quang nghe được lời này của Bình An thì không hiểu tại sao trong lòng đột nhiên thở phào. Anh đương nhiên hiểu được ý tứ của Bình
An, không muốn ký kết với Cao Tinh nữa. Nói thật, chính bản thân anh cũng không cách nào làm đồng nghiệp với một người như Cao Tinh.
Cao Tinh chỉ thẳng tay vào mặt Bình An, “Cô nói vậy là ý gì?”
“Cao tiểu thư.” Tiền Hải Quang vội vàng đứng chắn trước mặt Bình An, mỉm cười giải thích với Cao Tinh, “Vị này là Phương tiểu thư, cũng là người đầu tư của công ty chúng tôi.”
“Cô ta chính là Tổng Giám Đốc Công ty Duy An các anh?” Cao Tinh nghẹn họng nhìn trân trối, the thé hỏi, hình tượng tao nhã tan biến trong nháy mắt.
Sao lại là một cô gái trẻ? Cô ta đã tìm hiểu và nghe được là công ty này do Nhâm Tần Phi, Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Nghiệp vụ Hành Chính Thư
Ký HongKong, đích thân đứng ra đăng ký. Mà Nhâm Tần Phi là ai chứ? Ai mà chẳng biết anh ta là Tổng Tài của HongKong, ba cái chuyện đăng ký công ty vớ vẩn thế này giao cho nhân viên nào đi làm mà chẳng được, còn nếu phải tự anh ta ra tay, vậy chứng tỏ người đứng sau lưng Duy An nhất định không đơn giản.
Cô ta thế nào cũng không ngờ rằng người đó lại là cô bé con chỉ khoảng hai mươi tuổi đang đứng trước mặt. Đùa đấy à? Cô ta không tin, “Tiền tiên sinh, anh nói đùa phải không.”
Tiền Hải Quang cười, “Tôi nào dám, cô ấy đích thực là Tổng Giám Đốc Duy An của chúng tôi, tiểu thư Phương Bình An.”
Phương Bình An? Tên này nghe quen quen, Cao Tinh nhìn kỹ Bình An, chỉ thấy mặt cô giống như đã nhìn thấy ở đâu nhưng không nhớ rõ lắm, Phương… chẳng lẽ là…? “Phương Bình An, con gái Phương Hữu Lợi?”
“Hân hạnh, Cao tiểu thư. Cám ơn những lời tư vấn có giá trị của tiểu thư về yêu cầu chất lượng của nhân viên công ty chúng tôi, tôi nhất định sẽ học thật tốt.” Bình An nở nụ cười đáng yêu, nhưng thần sắc nơi đáy mắt hoàn toàn chứa sự thờ ơ.
Sắc mặt Cao Tinh lúc đỏ lúc trắng, nếu lúc này mà cô ta còn không nghe ra được ý tứ trong lời nói của Bình An thì cũng uổng cho hơn chục năm cô ta lăn lộn chốn thương trường, “Không dám, Phương tiểu thư vốn đã rất
ưu tú rồi, cần gì mời thêm tôi tới công ty để vẽ rắn thêm chân làm chi.”
Bình An cười cười, “Ngài là tiền bối kinh nghiệm nhất nhì trong ngành mỹ phẩm, phải học tập ngài chứ ạ.”
“Phương tiểu thư khách sáo quá.” Cao Tinh nắm chặt ví da trên vai, “Ngại quá, tôi có hẹn với bạn, hẹn Phương tiểu thư dịp khác chúng ta lại tán gẫu nhé.”
“Được, vậy không tiễn.” Bình An cười nói.
Cao Tinh lắc mông đi được vài bước rồi đột nhiên quay đầu lại, “Phương tiểu thư, tôi chúc công ty của cô khai trương may mắn, thuận buồm xuôi gió, buôn bán thịnh vượng. Nói không chừng không lâu trong tương lai, chúng ta sẽ phải bắt đầu cạnh tranh rồi.”
“Rất vinh hạnh khi có cơ hội học hỏi thủ đoạn của Cao tiểu thư.” Bình An nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Tạm biệt.” Đáy mắt Cao Tinh thoáng qua một tia giận dữ, giậm mạnh gót giày cao gót rời đi.
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đứng cạnh cửa văn phòng để xem tình huống, giơ một ngón cái về hướng Bình An, ý bảo ‘cậu rất, rất mạnh mẽ đó nha’.
Bình An nhìn sang Tiền Hải Quang, “Quản lý Tiền à, tôi nghĩ chúng ta sẽ không đáp ứng nổi Nữ thần Cao Tinh đâu.”
“Nồi nào úp vung nấy, như Cao Tinh thì cần một công ty có tố chất cao hơn. Phương tiểu thư, ngày mai cô có rảnh không?” Tiền Hải Quang hỏi.
“Chắc rảnh, sao vậy?” Bình An hỏi.
“Tôi muốn giới thiệu cô với một người bạn cũng trong ngành.” Tiền Hải Quang trả lời.
“Được, vậy mười giờ sáng mai chúng ta gặp nhau ở quán cà phê dưới lầu.” Bình An suy nghĩ một chút, ước định thời gian.
Bình An giới thiệu hai cô bạn thân với Tiền Hải Quang, hè này các cô sẽ đến làm thêm ở công ty, nhờ cho anh bố trí công việc cho các cô.
Tiền Hải Quang đồng ý ngay.
Thời gian rất nhanh đã gần tối, Bình An có hẹn với Nghiêm Túc, không thể đi ăn cơm với bọn Kỷ Túy Ý được. Tiền Hải Quang cười nói để anh mời khách, sau đó sẽ đưa các cô về tận trường.
Bình An với nói bọn Tống Tiếu Tiếu, “Quản lý Tiền mời khách, các cậu đừng có mà khách sáo đấy, nhớ ăn luôn phần mình nhé.”
Bọn họ chia tay ở dưới lầu, mỗi người đi một ngả. Bình An đi bộ đến cao
ốc của công ty Nghiêm Túc, mới vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho anh thì nhận được điện thoại của anh gọi tới.
“Xong việc rồi à?” Thanh âm trầm ấm quyến rũ của anh truyền đến.
“Dạ, đang chờ dưới lầu công ty anh nè.” Bình An cười nói.
“Đứng đó chờ anh, đừng đi đâu, anh đến ngay.” Giọng Nghiêm Túc mang theo ý cười vui vẻ, nói xong ngắt điện thoại ngay.
Không tới năm phút sau đã nhìn thấy chiếc Porsche của Nghiêm Túc lái tới.
Bình An chạy nhanh đến, không đợi Nghiêm Túc xuống xe mở cửa giúp cô, cô đã nhanh chóng phóng lên xe, cười hì hì nói Nghiêm Túc, “Tốt rồi, chúng ta đi thôi.”
Nghiêm Túc bị hành động che che giấu giấu này của cô chọc giận đến bật cười, một tay kéo cô vào lòng, cúi đầu cho cô một nụ hôn sâu triền miên, đến khi cô sắp thở không nổi mới thả cô ra, “Em cho là làm thế thì người khác không biết em lên xe của anh sao?”
“Em không có nghĩ như vậy mà.” Gương mặt Bình An ửng hồng, cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Anh muốn em có thể quang minh chính đại, không có bất kỳ áp lực gì khi ở cùng với anh.” Nghiêm Túc nâng cằm cô lên, nhìn cánh môi bị anh hôn sưng đỏ ướt át, trong lòng vô cùng xao động, dục vọng đối với cô càng ngày càng mãnh liệt, nhưng lại phải nhịn xuống bởi sợ sẽ làm cô hoảng sợ.
Huống chi ba cô vẫn chưa đồng ý cho bọn họ đến với nhau, nhất định áp lực trong lòng cô đang rất lớn.
Khóe mắt Bình An tràn ra nụ cười ngọt ngào, xán tới hôn mạnh một cái lên mặt Nghiêm Túc, “Nhất định sẽ có ngày đó, còn bây giờ, chúng ta đi ăn cơm trước cái đã.”
“Đến nhà hàng Bán đảo Italy nhé?” Nghiêm Túc phát hiện, đối với cô anh càng lúc càng dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần nhìn thấy nụ cười vui vẻ ngọt ngào của cô liền cảm thấy dù thế nào cũng đều đáng giá.
Cô nhóc con ma quái này.
Hai người ăn tối dưới ánh nến, bữa tối trôi qua vô cùng ấm áp ngọt ngào. Bình An không hề nhắc đến chủ đề gây mất hứng của Lê Thiên Thần và Đỗ
Hiểu Mị, cô rất quý trọng khoảng thời gian được ở bên cạnh Nghiêm Túc, những ngày sắp tới cô sẽ rất bận, đã vậy cô còn chưa tìm ra được phương pháp khiến cho ba tiếp nhận việc cô và Nghiêm Túc ở bên nhau...
“Đi ra ngoài dạo chút nhé?” Nghiêm Túc vươn tay ra phía Bình An, ánh mắt đưa tình nhìn cô.
Bình An ngượng ngùng nhìn anh cười, sóng mắt lưu chuyển nhu tình mật ý,
ánh mắt sáng ngời, đưa tay nhẹ nhàng đặt ở trong lòng bàn tay thật dầy thật rộng của anh, giống như đang nắm lấy hy vọng của kiếp này.
Bọn họ tản bộ dọc theo bờ sông, ánh trăng sáng tỏ soi bóng xuống dòng sông, những ngọn gió từ sông thổi vào dìu dịu làm nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, ánh sáng màu ráng chiều của ngọn đèn đường chiếu vào mắt Nghiêm Túc cũng lấp lánh như ánh sáng trên mặt sông, ẩn chứa nét dịu dàng trìu mến vô cùng.
“Hôm nay tìm anh có chuyện gì thế?” Nghiêm Túc kéo Bình An vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu của cô, hai người đứng đối mặt với mặt sông.
Bình An thả lỏng dựa vào ngực anh, rõ ràng là có chuyện muốn nhờ anh nhưng vẫn không nhịn được hỏi, “Chẳng lẽ có chuyện mới có thể tìm anh sao?”
Nghiêm Túc cười khẽ, xiết chặt vòng tay ôm eo cô, “Bất kể khi nào em tìm anh, anh đều rất vui.”
“Thật ra thì em thật sự có chuyện muốn anh giúp em.” Bình An quay người lại trong vòng tay anh, ngửa đầu nhìn anh.
“Em nói đi.” Anh không nhịn được cúi đầu, dùng môi mình vuốt ve trên gương mặt trơn mềm của cô.
Bình An nhẹ nhàng thở dài một hơi, vòng tay ôm lấy hông anh, nhỏ giọng nói, “Em muốn anh giúp em điều tra Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị một chút...”
Nghiêm Túc không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô.
Cô biết, anh là một người tràn đầy tự tin vương giả bẩm sinh, cho dù cô nhắc tới Lê Thiên Thần anh cũng sẽ không so đo, nhất định anh cảm thấy
Lê Thiên Thần không phải là đối thủ của anh.
“... Không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì, thế mà lại có thể đấu thắng gói thầu đó. Ba em lại rất tín nhiệm Lê Thiên Thần, nên em không thể nói với ba là em hoài nghi hắn. Em không có chứng cớ, nói cái gì lúc này cũng đều uổng công. Chỉ có anh mới có thể giúp em. Em sợ bọn họ làm chuyện gì đó tổn thương đến công ty, tổn thương ba em.” Bình An không có ngẩng đầu nhìn Nghiêm Túc, người yêu của cô khôn khéo đến thế, nhất định sẽ nhìn ra nỗi hận ý bất thường từ sâu tận trong tim cô đối với Lê
Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị, cô không có cách nào giải thích, nên đành cố gắng không để anh phát giác.
Nghiêm Túc sờ sờ đầu cô, chỉ cần dính dáng đến Lê Thiên Thần hay Đỗ Hiểu Mị thì cô liền đặc biệt để ý, chỉ vì cô ghét bọn họ nên mới chú ý nhất cử nhất động? Hay còn vì lý do nào khác?
Đột nhiên phát hiện, cô nhóc này thật ra còn có rất nhiều chuyện giấu anh.
Nhưng cô không muốn nói, anh cũng sẽ không bắt buộc, một ngày nào đó cô sẽ nói cho anh nghe.
“Anh sẽ cho người đi điều tra rõ ràng, đừng lo.” Anh hôn một cái lên mi tâm của cô, nhẹ giọng nói.
Bình An khẽ mỉm cười, “Cám ơn anh.”
“Đồ ngốc.” Nghiêm Túc ngắt chóp mũi của cô, cưng chiều nở nụ cười.
Bọn họ đi dọc bờ sông một lát, đến chỗ ít người, Nghiêm Túc nhịn không được kéo cô vào lòng hôn thật lâu, muốn ngừng mà không được, hận sao không thể bỏ luôn cô vào trong lòng, không bao giờ buông cô ra nữa.
Anh, Nghiêm Túc, thế mà cũng có một ngày không thể thỏa mãn dục vọng, nói ra ai sẽ tin?
Bình An không dám về nhà quá muộn, lúc cảm thấy thân thể Nghiêm Túc trở nên căng thẳng nóng bỏng liền vội vàng đưa ra yêu cầu phải về, bị Nghiêm Túc hung hăng cắn một cái rồi cuối cùng mới dắt tay cô đi về bãi đậu xe.
Sự đời sao mà khéo, lúc bọn họ đi tới bãi đậu xe thì vừa vặn chạm mặt với Phương Hữu Lợi cũng đến đây ăn cơm...
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
10 chương
59 chương
11 chương
131 chương
173 chương