Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh
Chương 76
"Làm sao muội biết?" Tô Tử Mặc nghi hoặc hỏi, ngay cả Tống Tuấn Kiệt đều nói Phùng di nương mang hài tử của hắn thì sao Chung Minh có thể chắc chắn như vậy được.
Chung Minh đương nhiên biết, mặc dù sau trọng sinh có rất nhiều chuyện không còn giống trước, ví như phụ mẫu nàng vẫn khoẻ mạnh hay ví như người từ nhỏ lớn lên cùng nàng - Thiệu Thi Dung thế mà lại thích nàng, nhưng chuyện Tống Tuấn Kiệt không sinh được hài tử nào hẳn là không sai được, nếu không thì Trịnh di nương đã sớm có mang rồi, Phùng di nương kia cứ như cây liễu, tính cách lẳng lơ, kiếp trước bởi vì thất sủng* rồi cấu kết với một tên đồ tể**, mới bị nàng đuổi ra ngoài, đương nhiên mấy chuyện này không thể nói cho Tô Tử Mặc, cũng không có chứng cớ xác thực, đành phải nói:"Bộ dáng biểu ca tựa như bị người ta đội nón xanh rồi".
Tô Tử Mặc vô cùng lúng túng,"Muội là đang nói ta với muội sao?"
Chính thất cùng tiểu thiếp yêu đương vụng trộm cũng không thể coi là cho tướng công đội nón xanh, Chung Minh không mảy may xấu hổ, còn cười hì hì nói:"Ngày nào đó để biểu ca biết được mới tốt." Nghĩ đến biểu tình có thể xảy ra của Tống Tuấn Kiệt, tâm tình liền vui vẻ hớn hở.
Dù cho Tô Tử Mặc không sợ bị người chỉ trích thì cũng không thích chuyện tình lén lút không thể công khai, đành nhè nhẹ thở dài.
Chung Minh biết tâm tư Tô Tử Mặc, cầm tay nàng nói:"Mặc tỷ tỷ, để ngươi chịu ủy khuất, ngươi cho ta một ít thời gian, ta nhất định làm cho ngươi rời đi nơi này một cách quang minh chính đại".
Tô Tử Mặc không chút hoài nghi, gật gật đầu,"Ta tin tưởng muội".
Được nàng tín nhiệm như thế, trái tim Chung Minh lại nóng lên, y phục Tô Tử Mặc đã bị nàng làm cho hỗn loạn, vạt áo bị hở ra toàn bộ, khe ngực như ẩn như hiện, nhìn qua cực kỳ trêu chọc lòng người, kiếp trước Chung Minh cũng không phải là người ham thích chuyện chăn gối, không biết vì sao kiếp này lại mê luyến thân thể Tô Tử Mặc đến vậy, hơn nữa tối hôm qua, sau khi nếm trải hương vị tốt lành của Tô Tử Mặc, tuy là đi cùng Thiệu Thi Dung cả ngày, nhưng trong tư tưởng tất cả đều là bộ dáng Tô Tử Mặc động tình nằm trên giường.
"Mặc tỷ tỷ." Chung Minh kéo dài thanh âm sền sệt, nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc, con ngươi loé sáng như ánh sao xa.
Tô Tử Mặc nghe tiếng nàng gọi mà run lên, hiểu được ý đồ Chung Minh, tối hôm qua sở dĩ phóng túng, phần nhiều là nhờ say rượu, giờ phút này ý nghĩ đã thanh tỉnh trở lại, làm sao còn dám tiếp tục buông thả, liền tìm cớ,"Đã khuya rồi, muội mệt mỏi cả ngày, sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi".
Chung Minh biết Tô Tử Mặc lại lùi bước, tất nhiên nàng sẽ không bắt buộc Tô Tử Mặc làm chuyện bản thân không muốn, chỉ ôm một tia hy vọng, bĩu môi nói:"Buổi sáng đã nói rồi mà, Mặc tỷ tỷ có thể nào nuốt lời chứ".
Dáng vẻ Chung Minh nhìn qua rất đáng thương, Tô Tử Mặc đúng là bị mềm lòng, dù sao đã đến nước này, thôi thì phá bình phá suất*, chẳng qua vẫn còn vài phần cảm thấy e thẹn, rủ mi mắt, tránh đi ánh nhìn của Chung Minh, thần sắc ngượng ngùng, hết thảy đều không cần lời nói.
Chung Minh thấy nàng đã đồng ý rồi, vui sướng không thôi, sợ Tô Tử Mặc đổi ý, lập tức hôn môi nàng, bàn tay khẩn cấp tiến vào nội y......Ngay lúc tình ý dào dạt thì đột nhiên một trận tiếng đập cửa vang lên, hai người bị dọa giật mình, đưa mắt nhìn nhau, theo lý thì lúc này không thể có ai đến, Thanh Nhi sau khi bị Chung Minh nói qua một chút đã thức thời hơn rất nhiều, chỉ cần Chung Minh ở bên cạnh Tô Tử Mặc, Thanh Nhi liền đi xa ra chỗ khác, đương nhiên cũng có phần là do sợ bị đau mắt.....Tri Thư, Tri Hoạ càng không nói tới, Chung Minh mà làm chuyện xấu thì đều có sự trợ giúp của các nàng.
"Minh nhi, ta biết con ở bên trong, con đi ra cho ta." Đúng là mẫu thân của Chung Minh - Tống Văn Thục, nghe khẩu khí có vẻ không phải chuyện gì tốt.
Hai người để ý chỉnh lại y phục, Chung Minh mới đi ra mở cửa,"Đã trễ thế này, nương tìm Minh nhi có chuyện gì?" Đứng ở cửa, không có ý tứ cho Tống Văn Thục tiến vào.
Tống Văn Thục cũng không tính đi vào, trách cứ nói:"Hài tử này, sao cứ hai ba ngày là con lại ở trong phòng Tử Mặc kia chứ?" Tuy nói đều là nữ nhân, nhưng dù gì cũng là một người chính thất một người tiểu thiếp, ở chung có hòa thuận thế nào cũng không nên gần gũi như vậy.
Chung Minh còn đang buồn bực vì nương phá hỏng chuyện tốt, không kiên nhẫn nói:"Nương rốt cuộc có chuyện gì?"
Tống Văn Thục cũng lười hỏi nhiều, nói:"Con mau về phòng thu dọn đồ đạc cho ta, sáng mai theo ta về nhà".
Chung Minh thất kinh hồn vía, hỏi:"Tại sao?"
Tống Văn Thục tức giận nói:"Hôm nay con không ở trong phủ nên không biết, Tống Tuấn Kiệt thật không ra gì, hắn dẫn theo một nữ nhân có mang trở về nhà".
Nguyên lai là việc này, Chung Minh nói:"Biểu ca đem nữ nhân về đây, có quan hệ gì với Minh nhi đâu chứ?"
"Làm sao không quan hệ, có nhẫn nhục kiểu gì cũng không thể nhẫn được nữa, hắn lặp đi lặp lại nhiều lần đem nữ nhân về nhà, trong mắt nào có sự tồn tại của con, nữ nhi của Tống Văn Thục ta sao có thể bị người chà đạp như thế chứ, không được, không thể chờ đến ngày mai, hiện tại con về thu dọn đồ đi, chúng ta ra khách điếm ở". Tống Văn Thục kéo Chung Minh bước đi, nàng đã quyết định phải làm cho Chung Minh rời khỏi Tống gia, Tống Tuấn Kiệt hết thuốc chữa rồi, nàng không thể trơ mắt nhìn nữ nhi khốn khổ.
"Nương chờ một chút." Chung Minh bỏ tay Tống Văn Thục ra, nói,"Không phải nạp thiếp thôi sao? Có gì ngạc nhiên, Mặc tỷ tỷ còn không sốt ruột, thì Minh nhi cần gì phải gấp".
Chung Minh không nói thì Tống Văn Thục cũng quên mất, thoáng nhìn vào phía trong phòng Tô Tử Mặc. Nếu hôm nay Tô Tử Mặc lên tiếng không cho Phùng di nương vào cửa, cho dù lão phu nhân có ý nghĩ này cũng sượng mặt không dám làm gì, không biết Tô Tử Mặc là thật không quan tâm tới hay là quá mức khoan dung, nói:"Nàng có nói thế nào cũng là chính thất, con bất quá chỉ là thiếp, đều giống với Trịnh di nương Phùng di nương kia thôi, nói không chừng về sau còn có thêm nhiều di nương, con là hòn ngọc quý trên tay nương, cho dù nương dưỡng con cả đời, cũng không thể để cho con cùng những người đó nhập chung làm một".
Chung Minh biết nương lúc này là tức giận thật sự, làm sao nàng không muốn rời đi, nhưng mà thời cơ chưa tới, đành nói:"Đi thì dễ có điều Minh nhi cùng biểu ca đã ký hôn thư, về sau Minh nhi còn lập gia đình thế nào được?"
Tống Văn Thục nói:"Chuyện này dễ dàng, con lo thu dọn đồ, ta sẽ làm cho Tống Tuấn Kiệt viết hưu thư".
Chung Minh đột nhiên nói:"Nương làm biểu ca viết hưu thư cho cả Minh nhi cùng Mặc tỷ tỷ thì Minh nhi liền đi theo nương".
Tống Văn Thục sửng sốt,"Con phải đi thì đi, cùng nàng có quan hệ gì đâu".
Chung Minh lại giở ra tính xấu,"Tóm lại, Mặc tỷ tỷ đi thì Minh nhi đi, Mặc tỷ tỷ không đi, Minh nhi sẽ không đi".
Tống Văn Thục đã sớm cảm thấy quan hệ hai nàng quá mức thân mật, chẳng qua đều là cô nương gia giáo nên cũng không nghĩ sâu xa thêm làm gì. Hiện tại sự tình liên quan đến chuyện cả đời, Chung Minh lại đem bản thân mình cột cùng Tô Tử Mặc, cho dù là tỷ muội ruột thịt cũng không tốt đến mức vậy, không thể không sinh nghi, Tống Văn Thục cũng là người đọc qua nhiều sách, biết trong tình cảm cũng có loại xu hướng đồng tính ái, không khỏi đè thấp giọng hỏi:"Minh nhi, con thành thật nói cho nương biết, con cùng Tô Tử Mặc rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Có chuyện gì xảy ra chứ" Chung Minh lại bắt đầu giả ngây giả dại, thật ra nàng rất muốn nói chỉ sợ dọa nương ngất xỉu mà thôi.
Tống Văn Thục lại hỏi:"Con và nàng làm sao tốt đẹp như vậy?"
"Minh nhi và Mặc tỷ tỷ là tỷ muội tình thâm a." Chung Minh ra vẻ ngây thơ đáp.
Tống Văn Thục làm sao tin nàng, còn muốn hỏi tiếp thì sau lưng Chung Minh có người lên tiếng:"Cô cô, bên ngoài trời lạnh, thỉnh cô cô vào trong phòng ngồi".
Tô Tử Mặc không biết đi ra từ lúc nào.
Tống Văn Thục không thể hỏi được cái gì từ miệng Chung Minh, nghĩ chỉ có thể hỏi Tô Tử Mặc nên mới vào phòng.
Tô Tử Mặc gọi Thanh Nhi pha trà.
Tống Văn Thục biết Tô Tử Mặc thông minh hơn người, cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề:"Nếu Tử Mặc đã gọi ta một tiếng cô cô, coi như chúng ta là người một nhà, ta biết ngươi cùng Minh nhi quan hệ rất thân thiết, hiện tại Minh nhi vì ngươi mà không chịu rời đi, ngươi có giúp ta khuyên nhủ nó không?"
"Nương", Chung Minh bất mãn,"Minh nhi có quyết định của chính mình, sao đổ lên đầu Mặc tỷ tỷ được".
Tô Tử Mặc cũng không để ý tới Chung Minh, chỉ nhìn Tống Văn Thục nói:"Cô cô có dám chắc tướng công sẽ thả Minh nhi ra hay không?"
Tống Văn Thục nói:"Chuyện này tất nhiên". Là Tống Tuấn Kiệt làm chuyện có lỗi với Chung Minh, cho dù nàng không nói động Tống Tuấn Kiệt được thì còn có thể khuyên nhủ lão phu nhân, lão phu nhân thương Tống Tuấn Kiệt, cũng thương Chung Minh, lúc trước sở dĩ thúc đẩy bọn chúng cũng bởi vì bọn chúng lưỡng tình tương duyệt, hiện tại cục diện thành ra thế này, tin tưởng lão phu nhân có thể thâm minh đại nghĩa*.
"Nếu đã như vậy thì phiền toái cô cô mang Minh nhi đi đi".
Tống Văn Thục không dự đoán được nàng nói như thế, nếu Tô Tử Mặc ở giữa gây cách trở, việc này thật đúng là không dễ làm.
Chung Minh ngây người ra, lẩm bẩm nói:"Mặc tỷ tỷ, ngươi muốn đuổi ta đi sao?"
Tô Tử Mặc thản nhiên nói:"Muội vốn không nên gả vào đây".
Chung Minh không hiểu, hôm qua cái các nàng mới vừa tâm ý tương thông, sao giờ Tô Tử Mặc lại muốn nàng rời đi!? Nàng vốn là vì Tô Tử Mặc mà đến a, trước mặt nương, cũng không tiện hỏi ra miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn Tô Tử Mặc.
Tống Văn Thục ngược lại rất cao hứng, Tô Tử Mặc đã lên tiếng, Chung Minh sẽ không có cớ gì để ở lại, nếu về sau không còn ở cùng nhau, cũng không nhất thiết phải biết rõ quan hệ giữa hai nàng, giờ chỉ cần thúc giục Chung Minh nhanh chóng trở về thu thập đồ đạc.
Đáng tiếc suy nghĩ còn chưa nói ra, đã chợt nghe Chung Minh nói:"Nếu ta đi rồi, ngươi làm sao bây giờ? Dù sao sớm muộn gì đều bị người khác biết, dứt khoát đem mọi chuyện nói rõ hết một lần đi".
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
29 chương
85 chương
1195 chương
50 chương
61 chương
151 chương