Khi Chung Minh trở về, đã là buổi tối, chưa biết trong phủ phát sinh đại sự, còn thầm nghĩ làm sao giải thích chuyện ngày hôm nay cùng Tô Tử Mặc. "Nhìn bộ dáng sầu não của ngươi kìa, phát sầu vì không biết giải thích thế nào với Mặc tỷ tỷ của ngươi chứ gì?" Thiệu Thi Dung lạnh lùng mỉa mai. Chung Minh thấy nàng vẫn đi theo mình, nhíu mày,"Ta đã đi cùng ngươi một ngày, ngươi còn muốn thế nào nữa?" Nàng không đề cập tới thì thôi, nhắc tới Thiệu Thi Dung liền giận cả người, Chung Minh không phải đi dạo cùng nàng, mà là như người mất hồn không tập trung, dọc đường đi còn thúc giục không thôi, lỗ tai nghe Chung Minh lải nhải đến muốn mọc kén, Chung Minh có thể vì Tô Tử Mặc vì lợi ích toàn cục mà tạm nhân nhượng nhưng ngay cả con mắt cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, nàng thật muốn một mạch tung ra hết bí mật để cá chết lưới rách*, mọi người ai cũng đừng mong được dễ chịu!"Ta đi tìm Tô tỷ tỷ." Thiệu Thi Dung giành đi phía trước nàng. Chung Minh lập tức cảnh giác, ngăn trở đường đi của nàng,"Ngươi tìm nàng làm cái gì?" "Coi ngươi sợ tới mức nào kìa", Thiệu Thi Dung khinh bỉ nhìn nàng,"Nếu các ngươi đã làm ra chuyện không biết thẹn như vậy chẳng lẽ còn sợ bị người ta nói?" Chung Minh nén giận một ngày, rốt cuộc nóng nảy không nhịn tiếp được, Thiệu Thi Dung làm khó nàng không nói, nhưng tuyệt đối không thể vũ nhục Tô Tử Mặc. Chung Minh trầm giọng nói:"Thiệu Thi Dung, ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được quá phận!" Thiệu Thi Dung khinh thường nói:"Chung Minh, ngươi trừ bỏ gây ồn ào với ta, còn có thể làm cái gì?" Chung Minh ngây ngẩn cả người, Thiệu Thi Dung vô tình nói một câu lại giống như lời tuyên án. Đúng vậy, nàng ngoại trừ nói mấy lời độc ác thì tựa hồ cái gì cũng không làm được, biểu ca vẫn còn sống an lành, nghiệp quan trường đắc ý mà thê thiếp cũng thành đàn, thật vất vả nàng mới đến được trái tim Tô Tử Mặc, còn chưa nắm chắc được, giờ ngay cả Thiệu Thi Dung uy hiếp, nàng đều không có biện pháp đối phó, một trận cảm giác thất bại đánh úp lại, nàng thấy chính mình thật rất vô dụng. "Nhỏ mọn vậy sao, nói hai câu ngươi liền nổi giận?" Thiệu Thi Dung thấy sắc mặt nàng không tốt, không khỏi nhẹ giọng. Bất quá Chung Minh rất nhanh hồi phục, sở dĩ biểu ca không có bệnh tật tai hoạ gì là do nàng không gây ra phiền toái cho hắn mà thôi, người như biểu ca có chết nàng cũng không thương tiếc. Chẳng qua lão phu nhân còn sống, biểu ca là sinh mệnh của lão phu nhân, nàng không đành lòng làm lão phu nhân thương tâm, về phần Tô Tử Mặc, Chung Minh mỉm cười, Tô Tử Mặc đã muốn tiếp nhận nàng, bước tiếp theo chỉ cần mang Tô Tử Mặc rời đi nơi này. Chung Minh cười,"Ta chẳng những không tức giận, còn muốn cảm ơn ngươi". Thiệu Thi Dung không hiểu rõ lắm,"Sao ngươi nói vậy?" Chung Minh nói:"Ta muốn cảm ơn sự trợ giúp của ngươi, nếu không nhờ ngươi, Mặc tỷ tỷ còn không biết do dự đến khi nào". Thiệu Thi Dung lập tức hiểu được, hèn gì sao lại trùng hợp như thế bị nàng nhìn thấy đúng lúc, nguyên lai là kết quả khi Tô Tử Mặc ghen tuông! Không nghĩ tới mình lại vô ý thúc đẩy các nàng, trong lòng nhất thời đầy các loại xúc cảm mặn đắng chua cay. "Ngươi đừng đi theo ta nữa, về chuyện ta cùng Mặc tỷ tỷ, ngươi muốn nói cứ nói, không có ai ngăn cản ngươi đâu." Chung Minh nghĩ thông suốt, nàng mới không để Thiệu Thi Dung uy hiếp, nói trắng ra cho tất cả mọi người đều biết mới tốt, như vậy nàng và Tô Tử Mặc có thể quang minh chính đại cùng một chỗ, đương nhiên nàng cũng cá cược một phen, nàng cược Thiệu Thi Dung sẽ không nói. Quả nhiên chợt nghe Thiệu Thi Dung nói:"Ngươi nghĩ rằng ta ngàn dặm xa xôi mà đến, là vì nhớ ngươi không chịu nỗi hay sao?" Chung Minh hiểu được tâm tư của nàng, thở dài,"Cho dù không có Mặc tỷ tỷ, ta với ngươi cũng không khả năng, ngươi cần gì phải chấp nhất, hơn nữa ta cũng không đáng giá để ngươi như thế". Thiệu Thi Dung cắt lời nàng,"Có đáng giá hay không thì cũng không đến phiên ngươi nói". "Vậy phải như thế nào thì ngươi mới hết hy vọng?" Chung Minh bất đắc dĩ hỏi. Thiệu Thi Dung nghĩ nghĩ nói:"Ta muốn ngươi thật lòng thật dạ hôn ta một chút." Nếu không chiếm được thân thể của ngươi thì chút yêu cầu nhỏ nhoi này cũng không tính là quá phận. Chung Minh lập tức từ chối,"Thật xin lỗi, ta sẽ không làm chuyện có lỗi với Mặc tỷ tỷ". "Cho dù chỉ là lừa gạt ta cũng làm không được?" Thiệu Thi Dung không thể tự chủ nâng cao giọng, hốc mắt cũng đi theo đỏ lên. "Có ý nghĩa gì đâu? Trong lòng ta chỉ có Mặc tỷ tỷ, ngươi cần gì phải tự lừa gạt chính mình". Thiệu Thi Dung suy sụp nhưng chưa từ bỏ ý định, hỏi:"Ngươi bám riết không tha có thể đả động Mặc tỷ tỷ, vì sao ta đả động không được ngươi?" Chung Minh cũng rất muốn biết Tô Tử Mặc như thế nào có thể tiếp nhận nàng, Tô Tử Mặc từng nói là bởi vì nàng đáng yêu, đây là cái lý do gì chứ. Thiệu Thi Dung thấy nàng đáp không được, lại hỏi:"Vì sao ngươi thích Tô tỷ tỷ mà không thích ta, hẳn là ngươi cũng phải biết chứ?" Hỏi xong lại không cho Chung Minh cơ hội nói chuyện,"Quên đi, ngươi không cần phải nói, dáng vẻ Tô tỷ tỷ đẹp mắt hơn so với ta, học vấn cũng tốt hơn ta, lại ôn nhu như nước, đổi ta là ngươi thì ta cũng thích nàng". "Ta đây cũng không có gì tốt hơn Mặc tỷ tỷ vậy sao ngươi lại không thích Mặc tỷ tỷ?" Chung Minh hỏi lại nàng. Thiệu Thi Dung cũng không phản đối, Chung Minh trừ bỏ có vẻ ngoài xinh đẹp thì trên người xác thực không có ưu điểm gì, vậy mà nàng lại thích, quả nhiên thích một người là không cần lý do, tức giận "Hừ" một tiếng,"Nếu ta thích Tô tỷ tỷ, ngươi liền liều mạng với ta cho coi". "Coi như ngươi thức thời." Thiệu Thi Dung quấn quít lấy nàng thì còn có thể chịu được chứ nếu có ý đồ gì với Tô Tử Mặc thì kiên quyết không được. Khi nói chuyện, hai người đã đi đến sân viện Tô Tử Mặc, Thiệu Thi Dung cũng không phải người mặt dày, không có tiếp tục đi theo vào, đột nhiên hỏi:"Chung Minh, nếu Mặc tỷ tỷ của ngươi có một ngày không cần ngươi, ngươi có thể quay về tìm ta hay không?" "Sẽ không." Chung Minh lại kiên định cự tuyệt một lần nữa. Thiệu Thi Dung trơ người tại chỗ, mắt nhìn Chung Minh đi vào phòng Tô Tử Mặc, trong lòng thầm nói, Chung Minh, sợ là ngươi chỉ cần nói với ta một câu lời ngon tiếng ngọt, ta cũng đã cảm thấy mỹ mãn. "Đã trễ thế này, Mặc tỷ tỷ còn chưa ngủ a?" Tô Tử Mặc đọc sách dưới ánh đèn, Chung Minh đi qua, dường như muốn lấy lòng, giúp nàng xoa xoa bả vai. "Đã trở lại rồi sao." Tô Tử Mặc buông sách, quay qua hỏi,"Đói không? Muốn ta kêu Thanh Nhi làm uội chút đồ ăn hay không?" Chung Minh vội nói nàng đã ăn ở bên ngoài, dựa vào thần sắc ung dung của Tô Tử Mặc, nhìn không ra nàng có giận cái gì hay không, Chung Minh thì có tật giật mình nên không đợi Tô Tử Mặc hỏi, trước hết thẳng thắn ,"Hôm nay ta cùng Thiệu Thi Dung xuất môn". "Ta biết". Tống phủ không lớn, lại nằm trong tầm mắt nàng, Tô Tử Mặc làm sao không biết, bất quá có một chuyện Tô Tử Mặc khẳng định không biết, Chung Minh nói:"Buổi sáng lúc Tri Thư thu dọn giường chiếu, không cẩn thận bị Thiệu Thi Dung nhìn thấy thứ không nên nhìn". Biểu tình Tô Tử Mặc cuối cùng cũng có biến hóa, giật mình nói:"Muội nói nàng nhìn thấy......." Nếu đoán không sai, chắc chắn là máu xử nữ, sáng nay khi nàng nhìn đến cũng đỏ bừng mặt, cho nên mới vội vàng rời đi, chỉ trách Chung Minh quá cẩu thả, lại để cho Thiệu Thi Dung nhìn thấy, có thầm oán nàng cũng vô dụng, chỉ hỏi,"Nàng có nói cái gì hay không?" "Nàng lấy chuyện này uy hiếp ta, ta bất đắc dĩ mới đáp ứng cùng nàng xuất môn". Thì ra là thế, khó trách đi không nói lời nào, Tô Tử Mặc cũng không tin chỉ đơn giản đi dạo phố như vậy, nhíu mày hỏi:"Không còn gì nữa sao?" Chung Minh nói:"Đương nhiên là nàng có yêu cầu khác, bất quá bị ta nghĩa chính ngôn từ* cự tuyệt". Vốn là sự tình gây nhức đầu nhưng Tô Tử Mặc lại bị bộ dáng nghiêm trang của nàng chọc cười, khó có khi Chung Minh lại dùng thành ngữ, cười hỏi:"Muội không sợ nàng trả thù à?" Chung Minh cũng cười nói:"Nàng không phải là người như thế". Tô Tử Mặc giả vờ giận dỗi:"Muội đúng là thật hiểu nàng ấy". Chung Minh hôn lên mặt nàng một cái, nói:"Ta da mặt dày, mặc kệ người khác nói cái gì cũng được, ta chỉ sợ danh dự của ngươi bị phá hỏng thôi". Tô Tử Mặc nhìn Chung Minh, đôi mắt đẹp nhu tình như nước, "Nếu ta sợ hãi thì sẽ không có chuyện như tối hôm qua đâu". Chung Minh lập tức kinh hỉ vạn phần, xem ra nàng vẫn là đã coi thường Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc không có tính trẻ con, thật sự là càng nhìn càng thích, sắc tâm đại động liền giở trò. "Chờ một chút." Tô Tử Mặc đỏ mặt ngăn cản nàng,"Ta có chuyện muốn nói". "Ngươi nói đi". Chung Minh cũng không nhàn rỗi, cởi bỏ nút thắt vạt áo của nàng, hôn lên xương quai xanh tinh xảo. Tô Tử Mặc theo bản năng muốn tách ra, bị Chung Minh vây chặt không thể động đậy, đành phải mặc kệ nàng, nói:"Biểu ca muội lại nạp thêm một tiểu thiếp". Chung Minh ngẩng đầu,"Phùng di nương à?" "Muội đã biết rồi sao?" Chung Minh tự biết lỡ lời, vội nói:"Khi trở về có nghe hạ nhân nói". "A", Tô Tử Mặc nói tiếp,"Phùng di nương có mang cốt nhục của biểu ca muội, rốt cuộc Tống gia cũng có hậu sinh* rồi". "Không có khả năng!" Chung Minh thốt lên. Tô Tử Mặc nghi hoặc nhìn nàng. "Đứa nhỏ trong bụng Phùng di nương không phải của biểu ca đâu". Chung Minh nói rất chắc chắn.