Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh
Chương 114
Chớp mắt đã đến Tết Trung thu, vài năm gần đây đều là vượt qua cùng Tô Tử Mặc. Năm nay không thấy Tô Tử Mặc, còn bị người tính kế, có thể hiểu được lúc này Chung Minh có tâm tình thế nào, cái gì cần chuẩn bị đều chuẩn bị, chỉ chờ đến cuộc hẹn buổi tối, lúc Tri Họa giúp nàng trang điểm ngẫu nhiên phun câu oán hận,"Tô tiểu thư thật đúng nhẫn tâm, nói không gặp liền không gặp, tốt xấu gì cũng vài năm tình cảm mà".
Chung Minh trong lòng cứng lại, thản nhiên nói:"Mặc tỷ tỷ nhất định có nỗi khổ riêng của nàng".
Tri Họa vì Chung Minh ấm ức,"Có thể có nỗi khổ gì chứ, nay nàng là đại tiểu thư Tô gia, cảm thấy tiểu thư không xứng với nàng, còn sợ tiểu thư hại đến nàng, cho nên mới trăm phương nghìn kế trốn tránh tiểu thư".
Chung Minh nghe không lọt tai, trách mắng:"Chớ có nói bậy, Mặc tỷ tỷ không phải là người như thế".
"Vậy sao không thấy nàng quan tâm tiểu thư nửa câu? Cho dù nàng bị cấm cửa, thì miệng mồm của Thanh Nhi để làm chi, truyền nửa câu cũng tốt, còn không phải là bởi vì trong lòng nàng, ngay cả chết sống của người cũng không quản, biết rõ biểu thiếu gia không phải người tốt, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu không có Tôn đại nhân chịu hỗ trợ, tiểu thư một mình bên ngoài, lão gia phu nhân không ở bên cạnh, tiểu thư còn không phải là bị người khi dễ hay sao?" Tri Họa đơn giản nói ra những lời muốn nói.
Đã nhiều ngày không gặp, Chung Minh cũng không phải không nghĩ tới đủ loại khả năng, hơn nữa lời Trương Dĩnh nói cực kỳ đả kích lòng người. Nàng cũng biết, hai nữ nhân ở một chỗ rốt cuộc vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận, dù sao Tô Tử Mặc vẫn coi trọng việc tìm được tri kỷ đẹp đôi, chẳng qua nghĩ đến những điều ngọt ngào khi ở cùng Tô Tử Mặc, trong lòng làm sao buông được, cho dù kêu nàng buông tha, cũng không thể thiếu minh bạch như vậy, nghĩ nghĩ nói:"Kêu Tri Thư đến, giúp ta chuyển lời cho Mặc tỷ tỷ".
Ngày hội Trung thu, sông Hoài ngược lại lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều, phần lớn mọi người ở nhà đoàn viên cùng thân nhân, trên mặt sông chỉ có lẻ tẻ mấy chiếc thuyền sáng tỏ dưới ánh trăng, càng phát ra vẻ lạnh lẽo, trong đó có một chiếc thuyền đèn đuốc sáng trưng, cập sát vào bờ sông, đầu thuyền treo hai đèn lồng, mặt trên viết chữ Tống.
Chung Minh cười lạnh, làm chuyện ác còn không sợ bị người biết, khoác tay Tri Họa đi lên thuyền.
Trong khoang thuyền chỉ có mẹ con Tống gia, trên bàn có rượu và thức ăn, cũng rất phong phú, thấy Chung Minh tiến vào, Tống Tuấn Kiệt vội vàng đứng dậy đón chào.
Chung Minh căm ghét trong lòng nhưng thần sắc vẫn thản nhiên, không để ý tới Tống Tuấn Kiệt, chỉ nói:"Vật gì đâu?"
Mẹ con Tống gia đều sửng sốt, mới nhớ tới vật trong lời Chung Minh là ý gì, Tống Tuấn Kiệt tươi cười nói:"Không vội, nếu biểu muội đã đến đây, ngồi xuống ăn bữa cơm đoàn viên đi".
Chung Minh cười lạnh,"Ta cùng với các ngươi không thân chẳng quen, ăn bữa cơm đoàn viên làm cái gì".
Mã Nguyệt Nga thiếu kiên nhẫn, tức giận nói:"Nói lời tạm biệt khó nghe như vậy, rốt cuộc ta cũng là mợ ngươi, Tuấn Kiệt là biểu ca ngươi".
Chung Minh lúc này phi một ngụm,"Nương ta từ mười mấy năm trước đã đoạn tuyệt quan hệ cùng Tống gia, nghe nói nhờ công lao không nhỏ của Tống phu nhân".
Mã Nguyệt Nga cứng đơ mặt, còn muốn nói nữa, Tống Tuấn Kiệt ra hiệu cho ả, tiếp tục cười làm lành nói:"Biểu muội chịu đến, thuyết minh trong lòng vẫn nhận thức mối quan hệ thân thích giữa chúng ta, đến đến đến, ngồi xuống uống chén rượu nhạt".
"Ta còn dám uống sao?" Chung Minh lạnh lùng nhìn hắn một cái,"Ai biết rượu này có bị bỏ thuốc hay không?"
Tống Tuấn Kiệt cười ngượng, nói cứng:"Sẽ không, sẽ không".
Tri Họa ở một bên hát đệm,"Hãy bớt nói nhảm đi, mau đưa vật gì đó ra đây, tiểu thư nhà ta là quý nhân nhiều sự tình bề bộn, không hơi sức dây dưa cùng các ngươi".
Tống Tuấn Kiệt quay qua nhìn Mã Nguyệt Nga liếc mắt một cái, Mã Nguyệt Nga hiểu ý, chậm rãi nuốt nước miếng rồi đứng dậy, không nghĩ tới đụng phải cái chén,"Loảng xoảng" một tiếng rớt bể nát.
Chung Minh giật giật mi mắt, biết là ám hiệu, quả nhiên, lúc này nghe như có người lên thuyền, thanh âm tựa hồ có không ít người đến đây, khi Trần lão bản vén rèm lên đi vào, Chung Minh vẫn nhàn nhã như cũ.
Trần lão bản đúng là lão hồ ly, cười tiếp đón,"Chung tiểu thư, đã lâu không gặp".
Tống Tuấn Kiệt không biết chi tiết giữa bọn họ, chỉ biết là hôm nay vô luận như thế nào Chung Minh đều chạy không thoát, trước mặt Chung Minh, trực tiếp cùng Trần lão bản nói:"Ta đã mang người đến cho ngươi, khế bán mình của Như Yên cô nương đâu?"
Chung Minh nhíu mày, nói với Tống Tuấn Kiệt:"Nay ta đã không còn là tiểu thiếp của ngươi, ngươi còn muốn đem bán ta?"
Tâm lý Tống Tuấn Kiệt không vững, mặt đỏ tới mang tai, không có lên tiếng.
Trần lão bản lộ ra nụ cười gian tà:"Đừng ngây thơ, ngươi thật nghĩ là thê thiếp mới có thể bán sao? Đàn Ngọc viện của ta rất nhiều cô nương, sao có thể biết được xuất thân mỗi người, ngươi cho rằng nha môn sẽ quản hộ tịch* từng người a?"
Chung Minh nhếch mày,"Ý của ngươi là, hôm nay Tống Tuấn Kiệt đặc biệt dụ ta đến, sau đó bán cho ngươi? Như vậy có khác gì đồ lừa đảo*?"
Trần lão bản nói:"Ngươi không nên nói như vậy".
Ánh mắt Chung Minh lại chuyển qua người Tống Tuấn Kiệt, lạnh lùng nhắc nhở hắn,"Nhưng ngươi là mệnh quan triều đình".
Tống Tuấn Kiệt rùng mình, hắn tự biết hiểu luật mà phạm luật thì tội càng tăng thêm, chính là điều kiện rất mê người, đáng giá mạo hiểm, hơn nữa, chỉ cần làm sạch sẽ lưu loát, không người nào biết được, mặt lạnh nói:"Biểu muội, ngươi cũng đừng trách biểu ca nhẫn tâm, ai kêu ngươi tuyệt tình trước, nếu ngươi thức thời, chúng ta đều bình an vô sự, cùng chung phú quý, ngươi đã bức ta vào con đường chết thì chớ trách ta vô tình".
Chung Minh cười khinh hai tiếng,"Không lẽ tất cả sai lầm đều của ta, bởi vì những thứ vàng trắng này mà ngươi đẩy ta vào đường chết, người phú quý trong kinh thành có nhiều lắm, sao không thấy ngươi đi trộm cắp chém giết, cứ có ý đồ với một nữ nhân như ta?"
Tri Họa nói theo:"Còn không phải thấy tiểu thư một mình bên ngoài sao, lúc đầu rõ ràng tiểu thư vì hắn mới xuất giá xa nhà gả đến kinh thành, thật là đồ lang tâm cẩu phế".
Tống Tuấn Kiệt có thể làm chuyện vô sỉ đến mức này, tự nhiên không sợ bị người chế nhạo, không tranh võ mồm vô vị cùng Chung Minh nữa, chỉ nói với Trần lão bản:"Lúc này ngươi cũng không thể nói mà không giữ lời".
"Tất nhiên." Trần lão bản sảng khoái xuất ra khế bán mình Như Yên giao vào tay Tống Tuấn Kiệt, mặt khác lại cho Tống Tuấn Kiệt hai ngàn lượng ngân phiếu, còn kêu Tống Tuấn Kiệt quan tâm tới việc làm ăn lần sau.
Chung Minh thờ ơ nhìn, đợi bọn hắn giao dịch xong rồi, lúc này mới nói:"Đừng có nằm mơ, ta thà nhảy vào sông Hoài chết đuối còn hơn để các ngươi thực hiện được gian kế".
Trần lão bản lạnh lùng nói:"Chuyện tới nước này, ta khuyên ngươi đừng giãy giụa vô ích, ngươi biết ta sẽ không để ngươi chết một cách dễ dàng". Ý tứ của hắn chỉ có Chung Minh biết.
Tống Tuấn Kiệt không muốn ở lâu, cúi đầu nói với Mã Nguyệt Nga:"Nương, chúng ta đi thôi".
Mã Nguyệt Nga nguyên bản trong lòng còn có chút bất an, nhìn thấy ngân phiếu, một chút lương tri ít ỏi cũng mất sạch, biết rõ bọn Trần lão bản không một ai là người tốt, ả vẫn bỏ lại Chung Minh để nàng tự sinh tự diệt, trước khi đi còn hơi do dự, theo cổ tay áo xuất ra một khối ngọc bội, nói:"Đây là ta thu thập phòng lão phu nhân tìm được, lưu lại tưởng niệm đi".
Chung Minh nhận ra quả thật là di vật của lão phu nhân nên không cự tuyệt, trơ mắt nhìn bọn họ đi ra khoang thuyền, đột nhiên nói:"Chờ một chút, ta còn có lời muốn nói".
Mẹ con Tống gia dừng bước quay đầu, Trần lão bản ngăn lại Chung Minh không cho nàng tiến lên.
Chung Minh cười lạnh nói:"Như thế nào, các ngươi nhiều người như vậy còn sợ ta chạy thoát sao?"
Trần lão bản biết nàng không nói sai, trên thuyền tất cả đều là người của hắn, cho dù Chung Minh nhảy sông tự sát, hắn cũng sẽ mò lên, tra tấn nàng sống không bằng chết, bất quá vẫn sợ Chung Minh có ẩn giấu quỷ kế, theo nàng cùng nhau đi lên mũi thuyền.
Chung Minh cầm ống tay áo Tống Tuấn Kiệt, cất cao giọng nói:"Ngươi làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế, không sợ ông trời báo ứng sao?"
Vừa lúc một trận gió lạnh thổi qua, Tống Tuấn Kiệt cảm thấy rét cả người, ban đêm yên tĩnh, thanh âm Chung Minh càng trong trẻo, tựa hồ có thể truyền được rất xa, Tống Tuấn Kiệt trong lòng có quỷ, cũng không biện giải, thầm muốn vứt bỏ Chung Minh, chạy nhanh rời khỏi nơi này, không nghĩ Chung Minh nắm chặt quá, giãy không ra, Mã Nguyệt Nga lại ở một bên thúc giục làm hắn quýnh lên, dùng hết sức đẩy Chung Minh, còn quát khẽ một câu,"Tránh ra!"
Chung Minh vốn đang đứng gần mép thuyền, dưới lực đẩy mạnh, chân nàng bị hụt, "Ầm" một thanh âm vang lên, dĩ nhiên nàng ngã vào trong nước.
Đột nhiên xảy ra biến cố, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, chợt nghe Tri Họa hô to một tiếng:"Cứu mạng a, tiểu thư nhà ta không biết bơi!"
Trần lão bản sớm đề phòng chiêu này của Chung Minh, nhưng đột ngột quá không kịp lúc ngăn cản, hắn mặc kệ Chung Minh tự mình nhảy sông tự sát hay là bị Tống Tuấn Kiệt đẩy mạnh té xuống, vội sai người xuống sông vớt.
Bọn tay chân đáp ứng một tiếng, đều nhảy xuống từ chỗ Chung Minh trượt chân, nhưng mà tìm một phen cũng không tìm được người.
Trần lão bản tức giận đạp chân,"Người ngã xuống ngay tại đây, mới có một lát thôi, làm sao có khả năng không thấy được, tìm mau, cẩn thận tìm cho ta, tóm lại, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Tri Họa thấy thế, nói:"Tiểu thư nhà ta không biết bơi, có lẽ đã chìm xuống đáy sông". Tiếp theo lôi kéo Tống Tuấn Kiệt, khóc nháo lên,"Là ngươi giết tiểu thư nhà ta, ngươi đền mạng cho nàng mau!"
Tống Tuấn Kiệt kinh sợ, làm sao còn quản được Tri Họa ăn nói có hợp lý hay không, vội vã biện giải:"Không phải ta, là tự nàng ngã xuống, không liên quan đến ta".
Tri Họa nói:"Rõ ràng là ngươi đẩy nàng xuống, ngươi trước lừa tiểu thư nhà ta lên thuyền, lại đem nàng bán cho lão bản thanh lâu, còn muốn giết người diệt khẩu, nói như thế nào tiểu thư nhà ta cũng là biểu muội ngươi, ngươi làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, ngươi mau đền mạng cho tiểu thư ta!"
Trừ bỏ tội danh giết người, thì những cái khác Tri Họa đều không có đổ oan hắn, Tống Tuấn Kiệt không thể phản bác, tuy rằng khu vực này không có nhiều người lắm nhưng vẫn là có người, nháo ra động tĩnh lớn như vậy e là kinh động đến người khác. Hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, không thể để người ta nhìn thấy hắn, nếu không thì hết thảy coi như xong, hắn cũng không quan tâm Chung Minh sống chết ra sao, lôi kéo Mã Nguyệt Nga bước đi, mới lên bờ, bỗng nhiên xa xa truyền đến một trận tiếng bước chân khá nhanh, lập tức có đoàn người xếp hàng trật tự đi đến trước mặt, tất cả mặc y phục một màu, đúng là quan binh tuần tra ban đêm, chỉ có một người mặc thường phục, đợi hắn tiến đến, Tống Tuấn Kiệt nhận ra là đồng liêu Tôn Chỉ Hải, đầu tiên là kinh ngạc nói:"Tôn đại nhân, ngươi làm sao ở nơi này?" Tiếp theo trong lòng vui vẻ, Tôn Chỉ Hải có quan hệ không tệ với hắn, chắc sẽ không khó xử hắn, liền muốn kéo Tôn Chỉ Hải qua nói chuyện.
Tôn Chỉ Hải không thèm để ý, mà lớn tiếng hỏi:"Bản quan mới vừa nghe có người kêu cứu mạng, lại mơ hồ nghe được giết người, chuyện gì xảy ra?"
Tri Họa đương nhiên thấy được bọn họ, lại nghe hắn hỏi nên vội vàng rời thuyền, sau đó quỳ gối trước mặt Tôn Chỉ Hải,"Thanh thiên đại lão gia, oan uổng a!" Tiếp theo chỉ vào Tống Tuấn Kiệt,"Hắn giết tiểu thư nhà ta!"
Tống Tuấn Kiệt vội nói:"Tôn huynh, ngươi đừng nghe nàng nói bậy, ta không có!"
Tôn Chỉ Hải công chính liêm minh, thanh âm lạnh lùng nói:"Liên quan đến mạng người, mau đến đây, bắt lấy toàn bộ người có liên can". Trước có hai người đi lên bắt Tống Tuấn Kiệt, làm cho hắn không thể động đậy.
Trần lão bản luôn ở trên thuyền, nếu nhảy sông đào tẩu thì cũng dễ dàng, chẳng qua nếu bị quan phán tội thì gia nghiệp to như vậy chỉ sợ sẽ bị sung vào công quỹ, vả lại là Tống Tuấn Kiệt giết người, không liên quan đến hắn nên hắn không phản kháng, còn bọn tay chân trong nước vừa nghe có quan binh, đã sớm đào tẩu bốn năm hướng.
Tri Họa cũng theo bọn họ trở về thẩm tra, đi thật xa, mới lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Mọi nơi yên tĩnh rồi Chung Minh mới nhô đầu lên từ trong nước, ném xuống cái ống thở, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, bơi tới bên bờ, Tri Thư đã chờ sẵn, khoác áo choàng cho nàng, lòng còn sợ hãi nói:"Tiểu thư, người làm ta sợ muốn chết".
Chung Minh vốn không biết bơi nhưng sau khi sống lại, cảm thấy có khả năng ngày sau dùng tới mới lén học, nếu không cũng nghĩ không ra kế kim thiền thoát xác này.
Tri Thư lại nói:"Xe ngựa đã chuẩn bị tốt , sáng sớm ngày mai ra khỏi thành".
Chung Minh cúi đầu "ừ" một tiếng, giống như nhớ tới điều gì đó, đưa mắt nhìn bốn phía, cũng không thấy nửa bóng người.
Tri Thư biết nàng nhìn cái gì, nhỏ giọng an ủi:"Chỉ sợ là bị chuyện gì trì hoãn mới không thể tới".
Chung Minh cười khổ hai tiếng,"Thôi, đi thôi".
Tri Thư nghe ra ý tứ của nàng, cẩn thận hỏi:"Chuyến đi này chỉ e không phải một chốc là có thể trở về, muốu lưu phong thư đưa cho nàng hay không?"
"Nếu hôm nay nàng đến đây, ta sẽ giáp mặt nói cho nàng biết, nếu nàng không đến, để thư lại có ý nghĩa gì đâu?" Đêm lạnh như nước, cả người ướt đẫm, Chung Minh không khỏi rùng mình, nhưng dù thân thể có lạnh thế nào cũng không bằng sự lạnh lẽo trong lòng.
***********
"Tiểu thư, lão gia căn dặn đêm nay người không thể ra phủ." Hai gia đinh Tô phủ ngăn lại, như hai vị thần giữ cửa.
Tô Tử Mặc lạnh giọng quát:"Nếu cha ta trách cứ, ta sẽ chịu trách nhiệm, các ngươi tránh ra!"
"Tiểu thư cũng đừng làm khó chúng ta". Hai gia đinh vẫn như cũ làm hết phận sự, che tay trước mặt nàng.
Nếu thuyết phục bọn họ không xong, Tô Tử Mặc sẽ bất chấp xông ra.
"Đứng lại!" Sau lưng vang lên một thanh âm uy nghiêm.
Tô Tử Mặc xoay người, hô một tiếng,"Cha".
"Đêm hôm khuya khoắc, con muốn đi đâu?" Tô Hầu gia chắp tay sau lưng đến gần, hỏi.
Tô Tử Mặc nói:"Nữ nhi có việc gấp cần xuất môn một chuyến".
Tô Hầu gia lạnh lùng nói:"Ta đã nói hôm nay là Tết Trung thu, thế nào cũng không cho đi".
Tô Tử Mặc không khỏi nâng cao thanh âm,"Nhưng ta đã cùng phụ thân ăn bữa cơm đoàn viên rồi".
"Vậy cũng không cho!" Tô Hầu gia bắt đầu cao giọng,"Đừng cho là ta không biết con muốn cái gì, trở về cho ta".
Tô Tử Mặc vẫn kiên quyết,"Nếu phụ thân đã biết, vậy nhất định ngài cũng biết ta không đi không được".
Tô Hầu gia hừ lạnh:"Con gặp ai cũng có thể, nhưng không được gặp nàng".
Tô Tử Mặc nghe lời nói của phụ thân, trong lòng phát lạnh, rơi lệ:"Cha, ngài đã hại nữ nhi một lần, còn muốn làm nữ nhi lầm lỡ cả đời sao?"
Tô Hầu gia nghe nàng nói như thế, không khỏi giảm nhẹ thanh âm,"Tử Mặc, cha đã nói sẽ giúp con chọn một phu quân thật lý tưởng".
Tô Tử Mặc lắc đầu,"Ngài biết lòng nữ nhi đã có nơi chốn thuộc về, không có khả năng nhận thêm người nào nữa".
Tô Hầu gia thấy nàng khăng khăng một mực, cường ngạnh nói:"Ngươi cũng nên biết cha ngươi không chấp nhận người trong lòng ngươi!"
Nếu là bình thường, Tô Tử Mặc còn có thể tạm nhân nhượng vì đại cuộc để tính kế lâu dài, chẳng qua nếu không phải Chung Minh xảy ra chuyện thì tuyệt đối sẽ không kêu Tri Thư chuyển lời kiên quyết dứt khoát như vậy "Đêm nay nếu không đến, đời này không còn gặp lại nữa". Mà hiện tại nàng lại bị phụ thân ngăn trở, đến bây giờ còn chưa ra khỏi cửa, lòng càng phát ra hối hận, không nên thử chân tình này kia làm cái gì, Chung Minh đối với nàng thế nào làm sao cần phải thử, bất an cũng càng ngày càng mãnh liệt, không để ý phụ thân phản đối, nói thẳng:"Thanh Nhi, chúng ta đi".
Tô Hầu gia ngay tại bên cạnh, hai tên gia đinh cũng không dám tiếp tục ngăn cản.
Tô Hầu gia tức giận đến thổi râu trừng mắt, buông lời tàn nhẫn,"Nếu ngươi cố ý đi ra khỏi cái cổng này, từ nay về sau, ta coi như không có nữ nhi là ngươi!"
Tô Tử Mặc ngừng cước bộ, không xoay người, chỉ nói một câu,"Thứ nữ nhi bất hiếu, phụ thân bảo trọng." Vượt qua cánh cổng cao cao của Tô phủ, đầu cũng không quay lại, Thanh Nhi vội vàng đuổi theo.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
53 chương
66 chương
29 chương
191 chương
12 chương
81 chương