Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh
Chương 113
Vì là cố ý nên tin tức Tô Tử Mặc hoà ly rất nhanh truyền khắp kinh thành, trên phố không ngớt lời đồn đãi, nói Tô Tử Mặc vẫn còn tấm thân nguyên vẹn, trong lúc nhất thời người cầu thân nối nhau không dứt suýt nữa san bằng cửa Hầu phủ.
Chung Minh liên tục nửa tháng đều quanh quẩn ở gần khu vực Hầu phủ, tất nhiên đều xem hết ở trong mắt, cũng từng cố chấp xông vào Hầu phủ, nhưng bị hai tên gác cổng dùng vũ lực chặn ở ngoài, không còn cách nào. Có lần tình cờ gặp Trương Dĩnh xuất môn, muốn nhờ nàng truyền lời, Trương Dĩnh lại cười hì hì nói,"Ta khuyên ngươi chết tâm này đi, ngươi xem xem người cầu thân không phải vương tôn hậu duệ quý tộc thì cũng là tài tử phong lưu, tướng mạo gia thế đều là thượng phẩm, chỉ bằng ngươi thì có cái gì? Tiểu cô nhà ta không gặp ngươi là vì không muốn giáp mặt nói những lời này, coi như chừa chút mặt mũi". Thấy Chung Minh vẫn không đi, không khỏi lạnh mặt nói,"Ngươi muốn làm cái gì? Tiểu cô nhà ta bị họ Tống làm hại chưa đủ thảm hay sao, ngươi muốn để người ngoài biết nàng thích nữ nhân mới chịu a, ngươi muốn hoàn toàn huỷ hoại nàng sao?"
Trương Dĩnh nói lời này rất có phân lượng, Chung Minh đúng là tìm không thấy lời nào để phản bác, nhưng không thể cứ buông tha như vậy, cho dù bị cự tuyệt, nàng cũng muốn chính miệng Tô Tử Mặc cự tuyệt nàng, đáng tiếc Tô Tử Mặc suốt ngày tránh ở trong phủ không ra cửa, ngay cả đôi câu vài lời cũng không nói được, làm cho nàng suốt ngày hoảng sợ, trong lòng không thể an bình.
Có một ngày, Chung Minh thu thập thỏa đáng, vừa chuẩn bị đi Hầu phủ, gã sai vặt đến nói có Tống phu nhân cầu kiến.
Bởi vì chuyện Tô Tử Mặc, Chung Minh không còn bận tâm tới Tống Tuấn Kiệt, Tống Tuấn Kiệt cầm bạc của Trần lão bản, đã chuộc trở lại Tống gia, lại kêu Mã Nguyệt Nga giữ bí mật, chỉ nói Tiền lão bản cho bọn họ ở tạm, để tránh Chung Minh sinh nghi, hiện tại Mã Nguyệt Nga đi vào Thương Lang viên tất nhiên cũng là ý tứ của Tống Tuấn Kiệt.
"Ả tới làm cái gì, không gặp." Chung Minh không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
Tri Họa truyền đạt lại lời Chung Minh,"Nay tiểu thư nhà ta đã không phải người Tống phủ, đã không còn liên quan, về sau đừng lui tới nữa".
Mã Nguyệt Nga tức giận:"Như thế nào không liên quan, ta là mợ nàng!"
Tri Họa cười lạnh:"Lúc trước biểu thiếu gia bán tiểu thư nhà ta cho thanh lâu, sao không thấy kiêng nể một chút tình cảm thân thích nào?"
Tống Tuấn Kiệt đột nhiên cầm một số bạc lớn, không giải thích được nguồn gốc số bạc, cũng tự biết không dễ lừa Chung Minh ra ngoài lần nữa, mới làm cho Mã Nguyệt Nga ra mặt, kế hoạch của Trần lão bản dĩ nhiên cũng nói cho ả nghe, lần này Mã Nguyệt Nga đến chính là muốn hẹn Chung Minh ra sông Hoài gặp mặt, nên ả cố áp chế lửa giận, bày ra khuôn mặt tươi cười,"Chuyện kia Tuấn Kiệt đã nói rõ với ta, chỉ là do hiểu lầm, không phải bây giờ ta cố tình tới cửa nhận lỗi rồi sao".
Tri Họa hừ nói:"Tiểu thư nhà ta không cần, ngươi nên đi nhanh đi".
Mã Nguyệt Nga cũng biết sự tình sẽ không thuận lợi, đã sớm nghĩ ra cái cớ, nói:"Hôm nay ta đến, chịu lỗi là một chuyện, kì thực là có thứ này muốn giao cho Minh nhi".
"Là cái gì?" Tri Họa hỏi.
"Di vật của lão phu nhân".
Tri Họa duỗi tay ra,"Ngươi giao cho ta là được".
Mã Nguyệt Nga vội vàng nói:"Không được, vật này rất quý trọng, ta nhất định phải trực tiếp giao cho Minh nhi". Dừng một chút lại nói,"Ngươi nói với nàng, hôm nay nếu không có phương tiện gặp cũng được, qua vài ngày nữa là tết Trung thu, ta sẽ mời tiệc ở bờ sông Hoài, dù gì cũng là người một nhà, kêu Minh nhi đến đó cùng nhau ăn một bữa cơm, người một nhà đoàn viên, đến lúc đó ta sẽ đưa vật này cho nàng".
Tri Họa trở về thuật lại chi tiết cho Chung Minh.
Chung Minh vốn không tin lão phu nhân có lưu lại cái gì cho nàng, nếu không đã sớm đưa ra, lại nghe thấy hẹn ở sông Hoài, nhất thời giật mình, thật sự là có nhiều việc xảy ra ở bờ sông Hoài, nàng kết luận Tống Tuấn Kiệt sẽ không từ bỏ ý đồ, gian kế Tống Tuấn Kiệt bất thành, tất nhiên còn chiêu khác, chợt hỏi Tri Họa,"Cả nhà biểu ca hiện đang ở nơi nào?"
Việc này Tri Hoạ có biết,"Vẫn ở Tống phủ, nói là Tiền lão bản gia hạn cho thêm mấy ngày, chờ bọn hắn đem đủ bạc đến chuộc về".
Chung Minh cười lạnh hai tiếng,"Người cho vay nặng lãi khi nào lại lương thiện như thế? Hẳn là biểu ca đã lấy được lợi từ Trần lão bản, bọn họ có thể có cái gì cho ta, chắc chắn là lập sẵn bẫy chờ ta rồi, tốt thôi, ta đi, ta thật muốn nhìn xem bọn họ muốn chơi trò xiếc gì".
Tri Họa cả kinh nói:"Tiểu thư, người biết rõ bọn họ không có ý tốt, vì sao còn muốn đến nơi hẹn?"
"Ta có tính toán rồi." Chung Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, từ từ nói:"Đợi giải quyết xong chuyện biểu ca, lại đi tìm Mặc tỷ tỷ sau".
*************
Tôn Chỉ Hải tái kiến Chung Minh đúng thật là ngoài ý muốn, hắn đã biết Tống Tuấn Kiệt mất cả chì lẫn chài, hai lão bà như hoa như ngọc đều bay mất, trong lòng thống khoái một hồi, cười híp mắt nhìn Chung Minh nói:"Ta còn nghĩ tiểu thư qua sông đoạn cầu, quên mất ước định của chúng ta".
Chung Minh cũng cười nói:"Ân tình của Tôn đại nhân, ta như thế nào quên, bất quá gần đây bận rộn nên trì hoãn, chén rượu này coi như bồi tội cùng Tôn đại nhân".
Mỹ nhân trước mặt, lại nói như vậy, Tôn Chỉ Hải làm sao còn để trong lòng, uống nửa chén rượu, sau đó có hàm ý hỏi:"Tiểu thư cảm tạ ta thế nào đây?"
Chung Minh làm sao không nghe ra ý hắn, đầu tiên là che miệng cười, lộ vẻ ngượng ngùng, ánh mắt lại hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Tôn Chỉ Hải rung động, sắc tâm đại động, nay Chung Minh là người tự do, hắn càng không cần băn khoăn, vòng qua cái bàn, ngồi xuống bên cạnh Chung Minh, sau đó tiện thể ôm nàng vào trong ngực, miệng tiến đến má nàng hôn một cái, Tri Hoạ đứng hầu hạ bên cạnh hít sâu một hơi, rốt cuộc không lên tiếng, quay mặt qua không đành lòng nhìn tới.
Chung Minh đã hạ quyết tâm để cho hắn chiếm chút tiểu tiện nghi, nếu không thì làm sao khiến cho Tôn Chỉ Hải tiếp tục tự nguyện làm việc vì nàng, lúc này cố nén ghê tởm, lại qua vài chén rượu, Tôn Chỉ Hải nương rượu lá gan càng lúc càng lớn, cử chỉ cũng ngày càng phóng đãng, Chung Minh không thể nhịn được nữa, cửa sương phòng đột nhiên "Phanh" một tiếng mở ra, dĩ nhiên là bị người dùng chân đá văng, Tôn Chỉ Hải đang muốn nổi nóng, mắt thấy người tới lập tức ảm đạm, ngoài cửa là một phụ nhân nộ khí đằng đằng, chẳng những dung mạo xấu xí, hơn nữa dáng người to béo, có điều một thân y phục coi như còn đẹp đẽ, Chung Minh hiển nhiên biết là ai, người vốn là nàng "Thỉnh" đến, lại ra vẻ không biết hỏi:"Ngươi là ai?"
Tôn Chỉ Hải đã té ra xa Chung Minh, lúc này mới cười làm lành hỏi:"Phu nhân, sao ngươi lại tới đây?"
"Ngươi còn mặt mũi hỏi ta!" Thanh âm Tôn phu nhân như cái chuông vang dội,"Nếu ta không đến, ngươi sẽ bị hồ ly tinh này câu đi mất rồi!"
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm!" Tôn Chỉ Hải giải thích,"Ta cùng Chung tiểu thư đang nói sự tình".
Ánh mắt Tôn phu nhân dừng trên mặt hai người, Tôn Chỉ Hải vẫn tỏ ra dáng vẻ nô tài, còn thần sắc Chung Minh thì thản nhiên, coi như cái gì cũng không phát sinh, miệng tuy nói:"Cô nam quả nữ có thể có chuyện gì?" nhưng khẩu khí cũng đã mềm đi ba phần.
Tôn Chỉ Hải luôn luôn sợ thê tử, lúc này trong đầu đã hoàn toàn rối loạn, đành phải nhìn Chung Minh xin trợ giúp, hy vọng Chung Minh giải vây cho hắn.
Chung Minh mới cười nhẹ nói:"Tôn phu nhân quả thật hiểu lầm, hôm nay ta hẹn Tôn đại nhân, là muốn chỉ cho Tôn đại nhân một con đường".
Tôn phu nhân khó hiểu,"Con đường gì?"
Chung Minh nói:"Tôn đại nhân làm quan thất phẩm tép riu đã là ba năm, không hề có hy vọng lên chức, nay có một cơ hội có thể làm cho Tôn đại nhân được đền bù mong muốn, nếu làm tốt, e là có thể thăng liền hai cấp".
Đừng nói Tôn phu nhân, Tôn Chỉ Hải nghe xong cũng phi thường kích động, vội vàng hỏi:"Cơ hội thế nào?"
Tôn phu nhân hồ nghi nhìn hắn một cái.
Tôn Chỉ Hải ý thức lại mới nói:"Chúng ta cũng vừa mới gặp mặt, đã nói vô chuyện chính đâu".
Tôn phu nhân vẫn ghét bỏ Tôn Chỉ Hải vô dụng, người ta làm quan hắn làm quan, người ta thăng chức liên hồi, còn Tôn Chỉ Hải mấy năm cũng không xê dịch một chút, không biết vì chuyện này đã cãi nhau bao nhiêu lần, hiện tại đột nhiên có chuyện tốt như vậy, có thể tha cho hắn, nhưng không quá tín nhiệm Chung Minh, chỉ nói:"Ngươi nói xem".
Chung Minh trước nhỏ ra vài giọt lệ, sau đó đem chuyện Tống Tuấn Kiệt lừa bán nàng cho thanh lâu, thảm thiết kể một hồi, Tôn phu nhân sớm nghe Tôn Chỉ Hải nói qua việc này, hiện tại nghe chính miệng Chung Minh thuật lại, tự nhiên tin tưởng không nghi ngờ, đều là nữ nhân nên nàng cảm thấy tức giận không chịu nổi, mắng:"Nam nhân này thực không phải là người!" Chửi không hả giận, còn cho Tôn Chỉ Hải một bạt tai,"Nếu ngươi dám học theo tên hỗn đản đó, xem lão nương làm thế nào thu thập ngươi!"
Tôn Chỉ Hải bị đánh buồn bực, ngẩng đầu, Chung Minh vốn xinh đẹp, giờ phút này bộ dáng khóc lóc yêu kiều tăng thêm vài phần thẹn thùng, phu nhân và nàng đứng cùng một chỗ, đẹp càng đẹp hơn, xấu càng xấu, huống chi phu nhân còn hung hãn ghen tị, Tôn Chỉ Hải thật muốn bỏ ả phụ nhân đanh đá này để lấy Chung Minh, nhưng không dám, lúc trước hắn nghèo rớt mồng tơi, nhờ có nhà phu nhân giúp đỡ, mới có thể một đường vào kinh thi đạt công danh, nếu như phụ bạc, sợ là sẽ bị lột da róc xương, lá gan hắn vốn nhỏ, chỉ muốn lén lút cùng Chung Minh một hồi, hiện tại bị phu nhân biết, ngay cả mơ tưởng cũng không dám, nhưng cơ hội thăng quan không thể buông tha, hỏi:"Chuyện của tiểu thư cùng Tống đại nhân làm sao liên quan đến tiền đồ của ta được?"
Chung Minh nói:"Mệnh quan triều đình tố cáo phạm nhân thì có công, nếu đại nhân bắt được ngay tại hiện trường rồi báo triều đình, có phải đạt công lớn hay không?"
"Đúng là vậy, nhưng nào có chuyện đúng dịp như thế". Tôn Chỉ Hải thình lình ngẩng đầu,"Ý của ngươi là......"
"Không sai, biểu ca ta lòng lang dạ thú, muốn đẩy ta vào chỗ chết, thỉnh đại nhân cứu mạng!" Chung Minh nói xong liền quỳ xuống.
Tôn phu nhân ở gần, vội đưa tay đỡ nàng, nghĩa khí nói:"Muội tử, ngươi đứng lên trước đi, việc này sẽ do lão Tôn nhà ta trông nom!"
Tôn Chỉ Hải xấu hổ, cho hắn nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, lần trước giúp Chung Minh điều tra Tống Tuấn Kiệt, cũng chỉ tra được Tống Tuấn Kiệt tham ô rồi nói cho Chung Minh, chứ không chịu trực tiếp tố giác Tống Tuấn Kiệt, hắn sợ bất thành phiền hà chính mình, dù sao Tống Tuấn Kiệt ỷ vào Tô Hầu gia mới nhập đường làm quan, nay liên lụy đến án mạng, càng phải cẩn thận, liền nói:"Như thế phải để ta suy nghĩ".
"Có cái gì cần suy nghĩ, ngươi nhát gan sợ phiền phức như vậy, đời này đừng nghĩ thăng quan!" Tôn phu nhân vươn tay chọt vào ót Tôn Chỉ Hải, Tôn Chỉ Hải liền lui từng bước, mới chọt vài cái, Tôn Chỉ Hải đã lảo đảo, suýt nữa té ngã, Tôn phu nhân khinh thường nói,"Xem tiền đồ của ngươi đi! Ngươi nên nhận việc này, thứ nhất cứu muội tử, thứ hai còn có thể thăng quan, chỉ có lợi ích không bị hại cái gì, sao lại không làm?"
Chung Minh biết điều mà hắn băn khoăn, hợp thời nói:"Lúc trước Tống Tuấn Kiệt là do Tô Hầu gia tiến cử, nay hắn và Tô Tử Mặc hoà ly, Tô Hầu gia còn chờ cơ hội cắt chức hắn, ta nhớ Tôn đại nhân từng giúp đỡ ta, cho nên mới muốn Tôn đại nhân làm việc này, đổi là bất luận kẻ nào, đều là lập công lớn, còn có thể được Tô Hầu gia để mắt tới..."
"Được! Ta giúp ngươi." Tôn Chỉ Hải không đợi nàng nói xong liền sảng khoái đáp ứng.
Tôn phu nhân lập tức mặt mày hớn hở, đấm một quyền lên lưng Tôn Chỉ Hải,"Như vậy mới giống nam nhân!"
Tôn Chỉ Hải suýt nữa bị đấm ngất xỉu rồi.
Chung Minh quay lưng, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
151 chương
93 chương
90 chương
138 chương
9 chương