Sáng hôm sau, Hải Tiêu Tiêu thấy đứa em gái của mình cực kì thong dong ngồi lướt điện thoại nhưng tối hôm qua chưa xảy ra chuyện gì.
Sao nó lại lạc quan quá vậy nhỉ? Đến mức vô tâm luôn...
Dù sao thì mọi chuyện cũng không giấu được, lúc lên trường cô cũng tránh được phiền phức.
Cứ thế, cô trải qua ngày cuối tuần vui vẻ cùng gia đình, đến chiều mới mua vé tàu điện quay về thành phố A cùng với một số món ăn và dưa muối cho bố cô làm để cho cô đem về.
Đúng là một ông bố đảm đang. Không như mẹ cô, suốt ngày chỉ biết bắt nạt bố!
Ngày đi học đầu tuần, không có Trương Diệp Thành mọi thứ thật vui vẻ. Chỉ có điều phải bắt gặp ánh mắt sâu xa của Bạch Mục Thần làm cô hơi khó chịu.
Cậu ta nhìn gì chứ, sau này gặp cô còn phải gọi một tiếng chị đó biết chưa. Cho dù cậu ta cao thì cũng phải cúi đầu mới dám nói chuyện với cô nha, kaka...
Trương Diệp Thành cứ như vậy biến mất một tuần, ngoài cái đêm cô về nhà thì có nhắn tin cho cô ra thì không còn nhắn nữa. Cô cũng không qua bận tâm.
Bởi vì anh vắng mặt nên cô đi ké xe của Ôn Hạ Thanh mà không phải sợ hãi nhìn trước ngó sau nữa. Phải nói là ung dung mà đi.
Lúc trước cô không hề sợ Trương Diệp Thành đâu nha, chỉ không muốn làm mất mặt mũi anh ta thôi. Haha...
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng Trương Diệp Thành thì không thể khuất phục. (ATSM rồi đấy)
Càng ngày cô càng có cảm tình với cậu nhóc Ôn Hạ Thanh, không phải tình bạn bè hay nam nữ mà là tình chị em!!!
Đúng vậy, các bạn không nghe lầm đâu, là tình chị em đấy.
Cô không hề nói dóc đâu, có chứng cứ đàng hoàng!
Có một hôm cô đi ngang qua phòng cậu ta, tình cờ thấy cửa không khóa, cô định gọi cậu ta ra nói chút chuyện ai ngờ thấy cậu ta mặc một cái quần đùi màu hường đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng cực kì nũng nịu. May là đưa lưng về phía cô nên không phát hiện ra cô ở ngoài cửa, lúc đó cô chạy trối chết.
Từ lần đó cô bắt đầu chú ý đến cậu ta hơn.
Còn nữa, cậu ta cũng chơi cùng loại game cô đang chơi, nhưng sao nhân vật lại là nữ cơ chứ???
Rõ là có vấn đề... E hèm, dù sao thì cô cũng không kì thì người như cậu ta a... Khụ khụ... (。・ω・。)
Nhìn kĩ lại, cậu ta da dẻ trắng trẻo, thân hình có hơi mảnh khảnh đấy chứ, lại dịu dàng, ấm áp, thế nào cũng là người nằm dưới nga ^_^ so với tên thụ Lôi Hoa Vũ trong miệng Lương Lương cũng không kém là bao!!!
Trong đầu Hải Tiêu Tiêu không ngừng nổi lên những hình ảnh không trong sáng.
* * *
Chủ nhật lại đến, lần này cô không về nhà. Cả ngày ở trong trọ ôn tập bài một tí, còn lại dành thời gian để chơi game, thiết chiến sever.
Đến trưa vì đói bụng quá mới xách ví đi mua đồ ăn. Thảm hại thay, lại gặp phải con sói.
Một tuần không gặp trông anh có vẻ khá mệt mỏi, tóc cũng dài thêm một ít, người cứ như gầy đi một vòng.
Không phải chỉ là đi tập huấn thôi sao, cứ như vừa mới trải qua thảm kịch nào đấy.
Lúc đầu cô không biết vì sao anh xuất hiện ở đây, nhưng giờ thì cô biết rồi!
Anh đến chắc chắn là tìm cô.
Làm sao cô lại nói chắc chắn như thế à?
Bởi vì giờ đây cô bị tóm cổ vứt thẳng lên xe anh, đến cả một cái hét nên có trong mọi kịch bản hay câu "Anh định làm gì? " thì cô cũng chưa kịp nói ra. Cứ thế bị nhét vào xe.
Cô lật bàn.
Sao lại thô lỗ như thế!
Làm như cô kiếp trước mắc nợ anh.
Phụ nữ là để yêu thương nâng niu chứ không phải để anh vứt vào trong xe thế này đâu.
Trương Diệp Thành lên xe, cô có lời muốn hỏi, còn chưa nói đã bị anh chặt lại. Môi cảm giác được thứ mềm mại vào thoang thoảng khắp hơi thở của anh.
Anh nghiêng người qua hôn cô, tay ôm chặt cô vào lòng.
Giống như đói khát đã lâu, anh thô lỗ cạy hàm răng cô, đưa lưỡi tiến vào xâm chiếm.
Lưỡi dây dưa với lưỡi cô không ngừng, đảo trộn cả mọi thứ lên.
Anh dùng một tay áp lên đầu cô, giữ chặt gáy để cho nụ hôn càng sâu hơn, mãnh liệt hơn.
Anh vừa mút vừa cắn, làm cô không thở nổi, gương mặt lập tức đỏ bừng.
- Ưm ưm...
Bà muốn thở, anh mau buông bà ra.
Đây là câu Hải Tiêu Tiêu muốn hét lên nhưng không thành tiếng, cô sắp chết ngạt luôn rồi. Làm gì mà như người sắp chết vì thiếu nước trong sa mạc vậy chứ?
Mau buông tha cho cô a!!!
Cuối cùng anh cũng buông cô ra, hai người thở hổn hển.
Hải Tiêu Tiêu cố gắng hít thở, khí oxi tràn khắp phổi mới cảm thấy dễ chịu. Nhưng Trương Diệp Thành vẫn ôm chặt cô không buông.
Đầu anh vùi vào ngực cô, cọ cọ mặt hai cái rồi im lặng không làm gì nữa.
Cô có thở cảm nhận hơi thở nóng rực của anh qua ngực mình T_T Khuôn mặt bất giác đỏ ửng.
Dù gì cũng là đàn ông cao lớn, thân hình cũng cỡ mét tám mà lại như con nít vùi mặt vào ngực cô, hình ảnh hai người thật quái dị.
- Anh nhớ em.
Bởi vì anh không ngẩng đầu lên nói chuyện vẫn giữ tư thế cũ, nên giọng nói phát ra có chút nghẹn ngào và hơi khàn.
Giống như...!!! Giống như đang làm nũng với cô vậy.
Không cần nói nhiều, cô trực tiếp "nốc ao" tại chỗ. Anh nhắm đúng nhược điểm của cô rồi đấy!
- Có gì từ từ nói, buông tôi ra trước cái đã.
Cô vỗ vỗ lưng anh.
Anh có biết không, làn da tôi cực kì nhạy cảm đấy! Sao hôm nay cô lại mặc áo cổ chữ V nhỉ T...T nó cũng lộ hơi nhiều rồi ý.
- Không muốn.
Ai đó tiếp tục làm nũng.
Hải Tiêu Tiêu tức giận.
Mẹ nó, đàn ông đàn ang mà bây giờ đang giở trò gì đây. Cô cũng không phải bảo mẫu hay mẹ anh.
- Thầy giáo Trương, mong ngài chú ý hình tượng.
Cô cực kì nghiêm túc nói. Mấy cô bé fan cuồng của anh nếu thấy hình tượng này của anh chắc sẽ khóc thét trong nhà vệ sinh mất.
- Không cần.
- Anh không phải là con nít, thu ngay cái thái độ này lại cho tôi.
Giọng cô lại cứng rắn hơn. Hình như anh ta gặp phải chuyện gì rồi, có lẽ sock quá nên trở nên ngu ngốc thế chăng???
- Không muốn.
- Vậy anh muốn thế nào mới chịu đây?
Khuôn mặt Hải Tiêu Tiêu đã bắt đầu giật giật, vài người đi ngang qua nhìn thấy họ ở trong xe đã bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
- Muốn ôm em, để cho anh ôm.
Đầu anh lại cọ cọ vài cái, mặt dán chặt vào ngực cô.
Hải Tiêu Tiêu nít thở. Thật quá đáng, động cái không cần, không muốn, lại còn muốn ăn đậu hủ của cô ở nơi này.
Cô bảo sẽ phản kháng, vậy giờ sao không ra tay được.
Chắc chắn cô bị bệnh rồi! Phải uống thuốc.
5 phút trôi qua, sự kiên nhẫn của cô đã cạn kiệt mà tên sói háo sắc này vẫn chưa có ý định buông ra, cô bắt đầu nổi điên.
Đang chuẩn bị mắng thì bắt gặp đôi mắt tủi thân lẳng lặng nhìn cô, anh buông cô ra, tuy không còn ôm chặt nhưng hồi nãy nhưng mà tay vẫn quàng qua eo cô.
- Anh đói.
Aaaaaa...
Cô thừa nhận là cô đã bị đánh gục bởi biểu cảm này của anh a!!!
Nhìn thứ ăn cô mua lúc nãy, chỉ có một phần cơm hộp của mình cô, cô bất đắc dĩ nhìn anh hỏi.
- Anh muốn ăn gì?
- Ăn em.
Đối mặt với cô, anh bình tĩnh nói.
Má nó, đúng là không biết xấu hổ, đồ mặt dày.
Hải Tiêu Tiêu thật sự muốn tát một cái vào cái bản mặt vô tội đó của anh.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
46 chương
173 chương
235 chương