Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc
Chương 3 : Chính sự Tam Quan
Cổ loa Thánh thành, là một thành trì cực kì rộng lớn khoảng chín trăm dặm vuông. Thành trì này mang một hình dạng hơi kì dị, nhưng lại rất mạnh mẽ. Nó được lực tăng phúc bởi Tiên Nguyên lực phụ trợ.
Nhìn xa xa, Cổ Loa Thánh thành như một con ốc lớn. Nó có được lực tăng phúc mạnh mẽ như vậy kì thực cũng chính là do chính hình dạng hiện tại của nó. Tuy, trông vẻ bề ngoài giống một con ốc lớn không có gì đặc biệt. Nhưng thực ra ẩn giấu bên trong nó là cả một trận pháp được xây dựng cơ bản giống một cơn lốc xoáy. Thiên địa linh khí bị hút điên cuồng, men theo rìa ngoài của Thánh thành, dần dần đến trung tâm của thành trì tích tụ lại đến cực hạn, giống như một cơn lốc xoáy thiên địa linh khí ở đây.
Bất cứ khi nào xảy ra nguy hiểm, nó lại giãn xoáy, bắn ra toàn bộ cái thiên địa linh khí đã tích tụ bấy lâu, về phía địch quân.
Tương truyền, Cổ Loa Thánh thành có thể chống lại và tàn sát trong nháy mắt trăm vạn binh cường. Không chỉ có thực lực công kích cường đại, Cổ Loa Thánh thành còn là nơi phụ trợ tu luyện tốt nhất ở Nam Thiên quốc. Bởi nó luôn có lượng thiên địa linh khí vô cùng dày đặc, xuất hiện từ trận pháp hình lốc xoáy bên trong, mà có hình dạng bên ngoài là vỏ ốc kia.
Trên lý thuyết cơ bản Cổ Loa Thánh thành đích thị là một thành trì được xây dựng theo kiểu trận pháp tụ linh. Theo truyền thuyết Cổ Loa Thánh thành được xây dựng nhờ thần Kim Quy đã đem thần vật trấn thủ cho An Dương Vương vào hàng trăm năm trước, nhằm cố định thiên địa linh khí, ở vùng trung tâm khu vực lốc xoáy. Khu vực trung tâm lốc xoáy của Cổ Loa Thánh thành không đâu khác, chính là hoàng cung của triều đình họ An.
Năm trăm năm trước, An Dương Vương nhờ vào thực lực cường hãn của chính mình, là một cao thủ Nội Khí tầng ba sơ kì của Nam Thiên quốc. Và nhờ tài chiêu mộ binh sĩ, cùng chấn an dân chúng. Ông đã thống nhất tất cả các bộ lạc của Nam Thiên quốc, chấm dứt triều đại của họ Hùng mở ra một triều đại mới của riêng mình.
Triều đình họ An hiện giờ được trấn thủ bởi nhiều tộc, mỗi tộc có sự chuyên trách về nhiệm vụ riêng biệt. Đứng đầu những tộc đó có thể kể đến bốn tộc hùng mạnh và có nhiệm vụ chuyên trách quan trọng nhất, đó chính là bốn tộc người Mường, Thái, Thơng và người Chăm.
Phân biệt chuyên trách nhiệm vụ như sau: Tộc người Mường đứng đầu tộc này là Đinh Doãn là một người vô cùng cơ mưu và tài chí luôn được An Dương Vương trọng dụng, tộc này là một trong những tộc có lượng người trong tộc đông và lớn mạnh nhất tại Nam Thiên quốc. Nhiệm vụ chuyên trách, cung cấp những dũng sĩ tinh nhuệ nhất trong lĩnh vực cận chiến.
Tộc người Thơng thủ lĩnh là Kha Lùng, là một người luôn luôn chăm chỉ cần mẫn, có hơi kém thông minh. Nhưng luôn được An Dương Vương tin cẩn, tộc người Thơng luôn có những binh sĩ khéo léo và chăm chỉ nhất, có tài xạ tiễn. Nhiệm vụ chuyên trách, cung cấp xạ thủ, trấn thủ Cổ Loa Thánh thành.
Tộc người Thái thủ lĩnh Lò Inh là một người giỏi thích ứng với công việc, tộc người này có tài chế tạo vũ khí sắc bén cứng rắn à thanh thoát nhất Nam Thiên quốc. Nhiệm vụ chuyên trách, cung cấp vũ khí chế tạo quân bị.
Tộc người Chăm thủ lĩnh Heng Mun, là một người âm hiểm xảo trá, tuy nhiên, rất có tài ngoại dao. Được An Dương Vương giao cho chức Chánh Sứ Liên Triều. Tộc người Chăm là một tộc người có tài xây dựng giỏi kiến thiết công trình quân sự. Nhiệm vụ chuyên trách, điều tra xây dựng phòng thủ chiến tuyến.
Tại Thánh điện hoàng cung.
An Dương Vương mình cao một trượng chín thước, tay đeo vòng nạm khảm ngọc, chân đi hài có thêu hình Huyền Vũ sắc nét chói lọi, hoàng bào có hình chim Lạc màu xanh thanh thúy vô cùng rực rỡ, đầu đeo mũ miện lông vũ màu đỏ uốn lượn, giữa miện có đính một viên minh châu đại biểu cho Chu Tước, thân mình toát ra khí thế anh vũ phi phàm.
An Dương Vương yên vị chính giữa đại điện hoàng cung, hai bên quần thần hàng ngũ chỉnh tề chắp tay quỳ lạy, miệng hô vạn tuế, nhất thời tạo lên khí thế uy nghiêm vô bờ. Am Dương Vương toát ra khí thế vương giả, tuy nhiên trông lại không có vẻ xa cách, mà làm cho quần thần cảm giác gần gũi và thân thiết vô cùng, chính điều này làm lên sắc thái riêng biệt của An Dương Vương luôn khiến cho quần thần vì vậy mà kính phục hết mình.
Triệu Vô Tùy bước lên trước đại điện, thân mình hơi cúi. Tỏ vẻ kính trọng với An Dương Vương, nhưng cư nhiên cũng không có quỳ lạy như chúng triều thần khác, bởi bản thân Triệu Vô Tùy chính là cao thủ nội khí tầng ba đỉnh phong hơn An Dương Vương mấy bậc. Bản thân chính là đứng đầu một Tông môn bậc nhất Nam Thiên Quốc quần thần khác há có thể so sánh với ông ta. Ở cái thế giới cường giả vi tôn này, đây chính là một chuyện hết sức bình thường. Triệu Vô Tùy cũng không có nhất thiết phải cúi mình trước An Dương Vương, đây chẳng qua là nể mặt An Dương Vương cho ông ta chút uy vọng trước chúng thần phía dưới điện mà thôi.
An Dương Vương cũng không có vì vậy mà phẫn nộ. Thậm chí còn mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, cất một giọng nói sang sảng như chuông đồng vang vọng khắp đại điện hoàng cung:
“Triệu Vô Tùy khanh đến rồi a, khanh có biết trẫm đang như ngồi trên đống lửa hay không?”.
An Dương Vương hồ hởi nói, trong lòng còn không ngừng cười khổ, cũng không phải tại cái hài tử của ngươi hay sao. Nếu không Nam Thiên quốc không đâu lại bị Bắc quốc sát phạt như vậy. Có điều chỉ là nghĩ trong lòng, An Dương Vương cũng không dám nói ra miệng. Triệu Vô Tùy tu vi hơn ông ta mấy bậc, mặc dù là đế quân một nước, thế nhưng không phải chuyện gì cũng có thể quyết định.
Triệu Vô Tùy chỉ bình tĩnh nhàn nhạt mà nói:
“Ta đã biết rồi, bệ hạ không cần phải lo lắng. Triệu Thánh Tông sẽ dốc toàn lực phù tá Nam Thiên Quốc!!”.
“Trước hết bệ hạ xin cho ta biết tình hình một chút!”.
An Dương Vương trong lòng nghe câu này của Triệu Vô Tùy liền rủa thầm, cũng không phải tại ngươi liên lụy ta hay sao. Chuyện này nếu ngươi khốc dốc toàn lực cũng không được a.
An Dương Vương bên ngoài nét mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ mà nói:
“Ài... Bắc Quốc này quả thật cũng không có coi trẫm ra gì mà!”.
“Ngươi nói cho hắn nghe đi!!”. An Dương Vương vẫy vẫy tay, hiệu cho tên nội thị bên cạnh nói thay mình, căn bản ông ta cũng cảm thấy khá mệt mỏi vì chuyện này.
Nội thị thấy vậy vội vã cất lời:
“Bẩm Triệu Tông chủ, Bắc Quốc lần này ngoài đem sáu trăm bảy mươi chín vạn cường binh, phân làm mười đạo. Còn đem theo hơn một ngàn chiến thuyền phòng thủ Thiên Địa Nguyên Lực, muốn một đòn ép chết mạn nam chúng ta!”.
“Kèm theo một lực lượng cường giả vô cùng lớn, của Võ Đang Tông. Theo tình báo của thám quân, thậm chí có thể xuất hiện một vài cao thủ nội khí tầng ba. Lượng cường giả lớn vô cùng kia, cũng không biết xuất hiện từ đâu đến, uy thế diễm diễm”.
“Theo dự đoán, Võ Đang Tông không thể sở hữu lượng cường giả này. Bởi môn chủ của bọn chúng cùng lắm cũng chỉ là cao thủ nội khí tầng hai đỉnh phong”.
Triệu Vô Tùy lại chăm chú gật đầu mà lắng nghe.
“Chiến tuyến của Bắc Quốc kéo dài trăm dặm, đông đảo vô cùng cờ xí rợp trời, thiết nghĩ lực lượng của bọn chúng, chắc không chỉ có gần bảy trăm vạn. Mà thậm chí còn lớn hơn nữa, xem ra Bắc Quốc lần này quyết diệt Nam Thiên Quốc chúng ta rồi…”.
Nói rồi nội thi cũng không kìm được mà tỏ vẻ cảm khái.
Triệu Vô Tùy ánh mắt nghiêm nghị, dáng người bỗng chốc vươn cao đầy khí thế, uy phong lẫm lẫm, khoát tay xuống triều thần đại điện mà nói:
“Bệ hạ chớ có lo lắng, lực lượng lần này bọn chúng tung ra chắc chắn chỉ là hư chương thanh thế mà thôi. Tuyệt không thể đông đảo như vậy mà toàn là cường binh. Theo hạ thần biết, Bắc Quốc cùng lắm chỉ chữ tồn bốn trăm vạn hùng binh, còn lại tuyệt đối là binh sĩ già yếu hoặc chưa trải qua đào tạo thành quân chính quy. Cái này chính là kế Hư Trương Thanh Thế, không đánh mà khiến đối thủ mất sức chiến đấu”.
An Dương Vương cảm giác Triệu Vô Tùy nói ra có phần rất chắc chắn. Bèn kinh hỉ mà hỏi:
“Nói như vậy, là khanh nhất định có kế sách chống lại lần tiến công quy mô này của Bắc Quốc?”.
Triệu Vô Tùy khẽ mỉm cười:
“Chính là như vậy!”.
“Xin hỏi bệ hạ? Hiện nay binh lực chúng ta có bao nhiêu?”.
An Dương Vương ôn tồn mà đáp:
“Khoảng một trăm năm mươi vạn võ sĩ tinh nhuệ!”.
Triệu Vô Tùy bỗng cười lớn ha hả mà nói:
“Nam Thiên Quốc chúng ta xưa nay tu tiên phát triển, thiên tài lớp lớp mà nổi lên, chiến địa tự nhiên trải dài khắp các vùng đất. Cộng thêm một trăm năm mươi vạn binh này, thiết nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể nắm chắc phần thắng!!”.
“Hơn nữa, bệ hạ còn quên mất một việc… Cổ Loa thành chẳng phải còn một báu vật hay sao?
An Dương Vương tỏ ra khó hiểu:
“Ý khanh nói là Nỏ Thần Kim Quy sao? Nó thì có liên quan gì? Đó chỉ là vật trấn thủ để duy trì trận pháp phòng thủ và hội tụ thiên địa nguyên lực của Cổ Loa Thánh thành mà thôi !
Triệu Vô Tùy vẫn mỉm cười:
“ Chắc bệ hạ không biết rằng, Nỏ Thần Kim Quy khi dụng nội khí vào nó, kéo một mũi tên hình thành bởi sự hư ảo của thiên địa nguyên lực. Có thể diệt sát bất cứ thứ gì trong vòng trăm dặm …. vậy, bệ hạ nghĩ, chúng ta, liệu có thể quyết một trận sống mái với Bắc Quốc hay không ?
An Dương Vươn lập tức kinh hỉ không tin mà hỏi dồn:
“Có chuyện này??”.
Địch thực ông ta đã nắm trong tay Nỏ Thần Kim Quy bấy lâu, thế nhưng việc Nỏ Thần có thể uy lực đến như vậy, đây cũng là lần đầu ông ta biết được. Chỉ trách lão rùa già Kim Quy Đại Thần, trao đồ không đem theo cả hướng dẫn sử dụng a.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
10 chương
8 chương
11 chương
60 chương