Biên Nhược Thủy

Chương 97 : Phiên ngoại 4 : Khai giảng [3]

Tôi về nhà thay quần áo, đội mũ lưỡi trai muốn đi đón Biên Nhược Thủy. Quần áo không lịch sự, mũ ép xuống thật thấp. Tôi thật sự không muốn nói nhảm, mỗi lần đi đều gặp người quen, thực nghĩ mãi không rõ, nhiều người đã qua tuổi học đại học, sao còn muốn vẻ mặt sầu khổ nhập học, lưu ban, rồi lại nhập học. Khai giảng tháng 8 chỉ là học bù, trong lúc học bù không có môn tự học, cho nên sau tiết thứ tư, các học sinh liền lục tục tan lớp. Rất dễ dàng tìm được Biên Nhược Thủy, trường chúng tôi quy định phải mặc đồng phục, chỉ có Biên Nhược Thủy là không có, tự nhiên so với người khác liền bắt mắt hơn. “Tống Thiên Lộ, cậu tới chơi sao?” Lúc này tôi mới dời mắt khỏi đám người, phát hiện Chung Giai đang đứng cách tôi 10cm. Tôi nhích lui về sau một chút, hướng cô ta vừa cười vừa nói: “Không phải, đến đón người.” “Đón ai?” Chung Giai hỏi. “A, em họ của tôi.” Chung Giai miễn cưỡng nở nụ cười, thần sắc có vẻ rất mỏi mệt, cô ta đeo một cái balo lớn ở trên lưng, trong tay còn bưng một chồng sách. Tôi cho rằng cô ta chào hỏi xong liền bỏ đi, kết quả cô ta vẫn đứng ở đó, không có chút ý tứ rời đi. “Cậu không về cùng bạn à?” Tôi nhớ trước kia Chung Giai rất thích ở một mình. “Không phải cậu đang đứng chờ sao? Tôi đợi cùng cậu.” Tôi ấn chuông xe đạp, hướng bạn học cách đó không xa phất phất tay, hời hợt nói: “Không cần, cậu ôm nhiều sách như vậy, rất nặng a!” “Tại tôi thấy bộ dáng cậu đứng chờ một mình rất nhàm chán, nên muốn đợi cùng cậu, ha ha…” Tôi kiên trì nói một câu: “Cám ơn!” Biên Nhược Thủy đang đi về hướng này, tôi huýt sáo một tiếng, Biên Nhược Thủy từ hơn 100m đã bắt đầu hướng tôi cười, nụ cười ngốc nghếch đáng yêu. “Em họ tôi đang tới!” Tôi chỉ chỉ Biên Nhược Thủy, ý bảo Chung Giai có thể đi. Chung Giai không hề có chút tự giác, vẫn luyên thuyên như trước: “Các cậy đều đậu hết a, thực hâm mộ, tôi ngồi cùng bàn với Mạnh Hàm, vốn thành tích hơn cậu ấy, mấy lần thi thử đều thua điểm tôi, vậy mà khi thi vào đại học lại cao hơn tôi 3 điểm. Trong lòng tôi cảm thấy thật bất công …” Biên Nhược Thủy thấy Chung Giai nói chuyện với tôi, rất tự giác đứng ở một bên chờ Chung Giai nói xong. “Cô ta điền nguyện vọng rất lớn mật, chọn trường đại học báo chí Thượng Hải, kết quả năm nay điểm vào trường báo chí Thượng Hải lại rất thấp. Mà tôi chọn lựa cẩn thận, kết quả lại thiếu hai điểm, cậu biết không? Khi đó tôi liền muốn tự tử …” “Ha ha… trong loại chuyện này a, vẫn là có chút may mắn. Không có việc gì, năm nay lại thi, có lẽ sẽ mỹ mãn.” Tôi ý bảo Biên Nhược Thủy leo lên xe, sau đó đạp đi. Chung Giai đi sát theo, vừa đi mau vừa nói: “Cho dù năm sau tôi thi đậu, trong mắt cô ta tôi vĩnh viễn đều kém hơn cô ta.” “Cậu từ từ đi, chúng tôi đi trước.” Tôi mau chóng đạp nhanh. Kết quả còn chưa đạp được vài bước, tôi liền phát hiện không đúng, mặc dù Biên Nhược Thủy rất gần, cũng phải có trọng lượng. Tôi vừa quay đầu lại, quả nhiên, Biên Nhược Thủy đang ở đó trò chuyện với Chung Giai. “Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, có đôi khi thành bại của một người cũng không cần người khác đánh giá. Có lẽ do cậu quá để ý, mà người ngồi cùng bàn kia, trong lòng chỉ vui sướng với kết quả thành công của mình, chứ không hề chê bai cậu thất bại, có đôi khi chúng ta cảm thấy bị khinh bỉ cũng hoàn toàn là do mình tự nghĩ ra …” “Ân, tôi cũng hiểu, chỉ là đôi khi khống chế không được suy nghĩ của mình…” Chung Giai vừa nói vừa nhìn nhìn tôi, hỏi: “Vừa rồi cậu làm gì vậy?” Tôi không trả lời Chung Giai, mà là sắc mặt không tốt lắm nhìn nhìn Biên Nhược Thủy, “Em đi không?” “Đi…” Biên Nhược Thủy có chút ngại ngùng hướng Chung Giai nở nụ cười. Thẳng đến khi đạp ra đường cái, Biên Nhược Thủy mới hỏi tôi: “Bạn học của anh nói chuyện với anh, sao anh không để ý cô ấy chứ?” Tôi cảm thấy rất bực bội, “Không phải anh không để ý cô ta, mà là nếu em giả bộ nhiệt tình, cô ta sẽ luyên thuyên không dứt. Em không biết cô ta, anh học với cô ta một năm, ban đầu anh tưởng cô ta là một cô gái tùy tiện, về sau chậm rãi phát hiện, cô ta hơi bị thần kinh.” “A…” Biên Nhược Thủy trầm mặc. “Sau này đừng gặp ai cũng nói chuyện, trong lớp học cũng vậy, nghe thấy không!” “Vì sao? Cùng bạn học nói chuyện phiếm rất bình thường a.” Tâm tình tốt của tôi hoàn toàn bị Biên Nhược Thủy phá đến loạn thất bất tao, trạng thái ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì cả của em khiến tôi thấy phiền. Hai chúng tôi luôn thế này, toàn là ông nói gà ông nói vịt, tôi cố gắng tránh những khía cạnh mẫm cảm, còn em hết lần này đến lần khác chẳng hiểu được. Cho dù trong lòng em cảm thấy gì, nếu em không nói ra, tôi cũng không giải thích. Nhiều khi 1 giây trước chúng tôi đang ngọt ngào, giây sau đã u ám như trời mưa. “Chú ý! Phía trước có tảng đá lớn.” Biên Nhược Thủy mau chóng đập đập vào lưng tôi. Kỳ thật tôi đã sớm thấy nó, chính là cố ý cưỡi lên tảng đá đó, đợi cho Biên Nhược Thủy bắt đầu sốt ruột, tôi mới thắng gấp lại, đầu Biên Nhược Thủy đập mạnh vào trên lưng tôi. Tôi có thể nghe được tiếng em hít khí, trong nháy mắt, tâm tình của tôi vì hành động tà ác này mà trở nên vui vẻ. Đạp xe từ trường đến nhà chúng tôi ước chừng hơn một giờ, cho nên đạp đạp trời liền tối. Chúng tôi xuyên qua từng con đường con đường, tuy không nói nhiều với nhau, nhưng chẳng thấy mệt mỏi, cũng không thấy hư không. Bắt đầu từ khi tôi rời trường học lúc xế chiều, tôi đã minh bạch thời gian không còn dài nữa, mặc dù chúng tôi có ngày nghỉ, thế nhưng thời gian để tôi đưa đón em như thế này không còn dài nữa, chỉ còn chưa đến 10 ngày. Một khi biết thứ gì đó sắp không còn, sẽ bắt đầu hiểu được quý trọng, bởi tương lai sẽ có vô số đường rẽ mà tôi không sao lường trước được. “Anh có chuyện này, em muốn nghe không?” Nghe được ngữ khí của tôi đã trở lại bình thường, Biên Nhược Thủy vẫn nói chuyện có chút cẩn thận, rất nhiệt tình nói, “Muốn nghe.” “Xế chiều hôm nay, anh thấy được một quảng cáo tuyển người mẫu cho công ty T, nam nữ đều được. Anh đi tới xem thử, em không đoán được đâu, khi anh tới nơi thì họ đã kết thúc tuyển người, thế nhưng người quản lý kia bảo có một chỗ dự bị, thế là tuyển anh vào, làm trong 5 ngày, mỗi ngày được 500, thế nào?” “Thật sao?” Ta đều có thể tưởng tượng được biểu tình không thể tin trên khuôn mặt của Biên Nhược Thủy, thoáng cái liền đặc biệt có cảm giác thành tựu. “Đúng vậy, chồng em đẹp trai như vậy, bọn họ bỏ lỡ sẽ rất tổn thất.” Lời này nói thật lâu, Biên Nhược Thủy đều không lên tiếng, tôi quay đầu lại nhìn em một cái, Biên Nhược Thủy tựa hồ có chút mất hứng. Lúc đầu tôi tưởng rằng em không thích xưng hô buồn nôn này, chính là sau khi ngẫm lại, cảm thấy không phải, chắc là em lại lo lắng tôi làm việc quá nhiều. “Việc này không tốn nhiều sức, mà lợi nhuận lại cao, em đừng luẩn quẩn trong lòng! Anh bực rồi đó, sao em lại không vui khi anh đi làm như vậy, anh cũng không phải kẻ bất lực, rời khỏi em sẽ xảy ra chuyện. Vốn tâm tình rất tốt…” “Không phải!” Biên Nhược Thủy thoáng cái cắt đứt lời tôi. “Em không cảm thấy anh làm người mẫu có gì không tốt, em biết rõ anh giỏi hơn em rất nhiều, hơn nữa, tin vừa rồi cũng khiến em rất hưng phấn. Chính là, em lo lắng một việc…” “Mau nói! Có gì mà ấp úng.” Tôi thúc giục. Biên Nhược Thủy trầm mặc một hồi, nói: “Về nhà sẽ nói cho anh biết a.” “Sao em dài dòng như vậy a!” Tôi phàn nàn một tiếng, đạp mạnh bàn đạp, vội vàng đạp về nhà. Đến cửa nhà, Biên Nhược Thủy mở cửa bước vào trước, tôi bước vào sau cũng thuận tay khóa cửa lại. Em muốn đi bật đèn, lại bị tôi kéo lại, nhốt giữa hai cánh tay của tôi và cửa ra vào. “Trước nói cho xong đã rồi làm chuyện khác, bằng không anh cứ phải tò mò.” Biên Nhược Thủy nhìn nhìn tôi, đôi mắt ngây thơ trong sáng, “Kỳ thật cũng không có gì…” “Không cần phải vòng vo, nói thẳng!” “Chính là em không hy vọng anh quá mệt mỏi, anh làm càng nhiều, em lại càng sợ …” “Sợ cái gì?” Tôi ôm lấy em. Trái tim Biên Nhược Thủy đập dồn dập, tôi có thể cảm giác được em do dự cùng khẩn trương, kỳ thật ban đầu tôi chỉ cảm thấy em sợ tôi mệt nhọc. Nhưng hôm nay, sau khi tôi nói cho em biết tôi nhặt được tiện nghị, em vẫn có chút không vui, tôi liền biết trong lòng em còn có suy nghĩ khác. “Em sợ anh làm càng nhiều, sẽ càng cảm thấy bất công, cảm thấy trả giá quá lớn cho phần tình cảm này. Em thực sợ sẽ có ngày anh cảm thấy mệt mỏi, muốn lựa chọn một cuộc sống thoải mái hơn, cho nên em muốn làm tất cả mọi việc, để anh vẫn có cuộc sống thoải mái như trước kia, làm thế trong lòng em mới không phải …” “Em thật là khác người.” Tôi cắt đứt lời Biên Nhược Thủy, dùng sức nhéo nhéo mặt em. “Có phải mỗi ngày anh cần phải đánh em, không có việc gì cũng chửi mắng em vài câu thì lòng em mới thoải mái? Hơi chút đối tốt với em liền không quen?” “Cũng không phải…” Biên Nhược Thủy cười khổ một cái, tựa hồ ngay cả chính mình cũng phải bó tay với mình.