Tôi để hộp thuốc mỡ còn nguyên vào tủ quần áo, cầm thuốc lá đi ra ngoài. Nhà vệ sinh công cộng ở xa, tôi sợ chẳng may Biên Nhược Thủy xảy ra chuyện gì nên chỉ tìm một chỗ thoáng gió ngồi cạnh cửa cầu thang. Nhìn khói thuốc bay, tôi xúc động đến mức hộp thuốc lá trong tay suýt rơi xuống đất. Tôi thấy mình như đang hút ma túy để xoa dịu cơn đau, bàn tay cầm điếu thuốc run rẩy. Đến khi khói luồn vào cổ họng, lòng tôi mới nhẹ đi. Tôi chưa từng nghĩ Biên Nhược Thủy sẽ từ bỏ tôi mà đi, thế nên đến bây giờ tôi vẫn không chấp nhận ngày mai hoặc ngày kia thôi cậu ấy sẽ quay lưng đi theo người khác. Cậu không giống mọi người, cậu không còn ai thân thích, cậu bước vào cuộc sống của một người nào đó nghĩa là cậu sẽ đặt trọn cả đời mình trong tay người ấy. Không chấp nhận được, thật sự không thể chấp nhận được… Tôi nhìn làn khói lơ lửng trước mặt, lòng như có sợi dây ghìm chặt đến đau rát. Vì sao tôi lại mắc hết lỗi lầm này đến lỗi lầm khác không thể tha thứ được, để đến giờ này cả một chút can đảm lẫn tư cách cũng không có, cũng chẳng biết mình còn có thể chống chọi được mấy giờ hay mấy ngày nữa. Tôi không nghĩ gì cho bản thân, chỉ muốn chăm sóc cậu thật tốt những ngày còn lại, nhưng vẫn không thể nào ngăn được ham muốn giữ chặt Biên Nhược Thủy cho riêng mình. Tuy ở bên tôi cậu luôn phải chịu thiệt thòi, nhưng ít nhiều tôi vẫn luôn tìm cách bù đắp cho cậu. Nếu cậu sống cùng người khác, hạnh phúc hay đau khổ tôi cũng không biết, dù là hèn hạ nhưng tôi vẫn tin rằng, chỉ mình tôi yêu Biên Nhược Thủy thật lòng. Vương Trung Cường có hiền lành, ngay thẳng ra sao thì cũng chỉ là ấn tượng bên ngoài, anh ta và Biên Nhược Thủy mới quen nhau vài ngày, đâu thể biết được có phải là người đáng tin cậy hay không. Biên Nhược Thủy thật thà, ngốc nghếch, nhỡ về sau Vương Trung Cường thay lòng đổi dạ, nhất định cậu sẽ bị tổn thương, cũng chỉ biết chịu đựng một mình. Cậu là người hướng nội, một người bạn cũng không có, nếu cậu định bỏ đi thật, tôi sợ cậu sẽ chẳng còn nơi nào để đi nữa… Tôi nhả khói càng lúc càng hấp tấp, càng lúc càng dày đặc, cho đến khi cả người lẫn mặt đất toàn là tàn thuốc, tôi mới nhận ra hết thuốc rồi. Tôi đứng dậy, phủi tàn thuốc trên người, định trở về phòng, lòng chẳng vợi bớt, lại mang thêm buồn thảm. Thôi, cứ chữa hết bệnh cho Biên Nhược Thủy đã! Dù có xa nhau, cũng phải nhìn cậu khỏe mạnh ra đi. Khẽ đẩy cửa ra, tôi thấy Biên Nhược Thủy đứng ở cửa, giống như đang chuẩn bị mở cửa để ra ngoài, mũi chân hướng về phía trước, vừa nâng lên giữa chừng đã đột ngột hạ xuống. Biên Nhược Thủy có vẻ cũng bị tôi dọa, hít một hơi mạnh, quay đầu bước lại vào trong. Tôi thấy có gì là lạ, kéo cậu lại, phát hiện cậu đã mặc áo ngủ từ bao giờ. “Làm gì đấy?” Tôi vừa mở bóng đèn nhỏ trên tường, vừa hỏi, tôi sợ cậu trả lời cậu muốn lén trốn đi. “Đi vệ sinh…” Biên Nhược Thủy nói dứt câu lại nhanh chóng vùi mình vào chăn, như là không có chuyện gì. Có lẽ động tác mạnh làm cậu ở trong chăn ho sù sụ, ngoài đau dạ dày, tôi sợ nhất có lẽ là lúc Biên Nhược Thủy bị ho. Cậu ho dữ dội đến nỗi cả người run bần bật, mặt mày đỏ bừng, mãi không thôi. Tôi vội vàng lấy nước, đỡ Biên Nhược Thủy dậy, cho cậu uống ngay một ít, cuối cũng cũng bình thường trở lại. Biên Nhược Thủy nín thinh, cũng không nhìn tôi, uống nước xong lại tiếp tục chui vào chăn. Tôi nhìn cậu, thử hỏi: “Cậu đừng gạt tớ, cậu đi vệ sinh thật sao? WC cách cửa ra vào một khoảng xa, cậu đâu cần đi vòng xa như thế!” Biên Nhược Thủy vẫn không ho he một tiếng, dù hai ngày nay thái độ của cậu vẫn thế, tôi vẫn cảm giác gì đó khác thường. Tôi đưa mặt lại gần, xốc chăn lên, nhận ra đôi mắt cậu sưng đỏ, quanh mắt còn ướt nước, chắc chắn là cậu vừa khóc. “Sao cậu lại khóc? Nói tớ biết đi… ” Tôi phủ nửa người trên lên cậu, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cậu. “Không phải khóc, là vì ho…” Biên Nhược Thủy càng kéo mạnh chăn lên, trùm kín cả khuôn mặt. “Cậu còn muốn chạy hay sao?” Biên Nhược Thủy nghe xong lời tôi, lập tức lắc đầu, trả lời giọng khản đặc: “Tớ không phải người nói không giữ lời, tớ muốn đi là đi, không thừa dịp lúc này mà đi.” Tôi chợt nghĩ đến một khả năng khác, nhưng cái ý nghĩ đó quá xa vời, tôi chẳng thể đòi hỏi được. Nhưng giờ phút này tôi vẫn ôm một tia hy vọng, nhịn không được mà hỏi thẳng Biên Nhược Thủy: “Cậu muốn đi tìm tớ phải không? Có phải cậu vẫn chưa ngủ, những lời tớ nói khi nãy cậu nghe cả rồi đúng không?” Biên Nhược Thủy phản ứng mạnh trước nhận định nói của tôi, cậu nhô ra khỏi chăn, nghiến răng nói: “Đừng có tự suy diễn, tớ nói rồi, là tớ đi vệ sinh, cậu tin hay không thì tùy.” Tuy Biên Nhược Thủy luôn cãi lại tôi, nhưng chưa bao giờ cậu dùng giọng điệu gượng gạo đến thế, nhưng tôi cũng chẳng tức, thậm chí còn xúc động. Tôi biết chỉ có người thật sự bị chọc giận thì mới nói năng kỳ lạ như vậy, nếu cậu còn bị chọc giận được, chứng tỏ cậu vẫn còn tình cảm với tôi. Nghĩ vậy, tôi cảm giác như từ địa ngục sống lại, tôi chạy nhanh ra cửa, sập mạnh khóa cửa lại. Tắt phụt bóng đèn, hối hả chui vào chăn theo Biên Nhược Thủy, Biên Nhược Thủy giật nảy người, đến lúc bĩnh tĩnh lại tức thì lớn giọng: “Cậu tránh ra, cậu cứ thế này là tớ đi bây giờ đấy.” “Không cho cậu đi!” Tôi ép cậu quay lại, ôm ghì vào lòng, tay giữ chặt đầu cậu, để cậu dán sát vào ngực tôi. Thoáng chốc, cảm giác ngực mình ướt đẫm, tôi luống cuống, vội vàng buông cậu ra. “Xin lỗi, tớ không kiềm chế được, tớ… Tớ thật sự muốn giữ cậu lại, cậu muốn thế nào cũng được, cậu muốn tớ quỳ xuống cũng được, chỉ xin cậu đừng đi… Có được không?” Một khoảng lặng dài qua đi, Biên Nhược Thủy mới lên tiếng: “Tớ nói rồi, cậu rất tốt, tớ không trách cậu, tớ chỉ xin cậu đáp ứng việc cuối cùng tớ đã nói… ” Nghe lời cậu nói, tôi cười gằn một tiếng, vừa rồi đáng lẽ không nên hy vọng hão huyền mới phải, chỉ thất bại mà thôi, đau khổ còn nặng nề hơn cả ban đầu. Mới dấy lên một chút hy vọng, lại lập tức bị dập tắt, lòng tôi lạnh buốt, nhưng không trách Biên Nhược Thủy, chỉ trách tôi không đủ mạnh mẽ. “Tớ nhớ kỹ chuyện này mà, tớ chỉ đùa với cậu chút thôi, cậu cho là thật sao, đừng nổi nóng, tớ xuống đây.” Nói xong, tôi vội xuống giường, chân vừa chạm đất, trong chăn chợt có tiếng khóc của Biên Nhược Thủy. Tôi đã muốn gục ngã hoàn toàn lắm rồi nhưng vẫn phải cố dỗ dành cậu. “Cậu có chuyện gì trong lòng thì nói ra đi, nói thế nào cũng được, xin cậu đấy, cậu đừng khóc có được không? Cậu biết tớ sợ nhất là nghe cậu khóc, nhất là khóc vì tớ… Cậu trách mắng tớ đây này, tất cả là tại tớ làm hại cậu, tớ, mẹ kiếp, không phải là người!” Dứt lời, tôi đánh mạnh vào mặt mình, hết lần này đến lần khác, hận không thể đánh đến chết cho rồi. Nghe thấy tiếng động, Biên Nhược Thủy vụt ngồi dậy, nhìn tôi hét như muốn xé toang cổ họng: “Tớ với cậu chẳng có quan hệ gì hết, cậu còn đánh nữa tớ sẽ đi ngay. Tớ giận bản thân tớ, ban nãy tớ định ra ngoài là vì tớ sợ cậu đi mất, hơn hai giờ liền không thấy cậu về… “