Quay lưng lại hướng Biên Nhược Thủy tôi thầm thở phào, không còn thấy áp lực như hồi nãy nữa. Lúc tôi ngoảnh lại Biên Nhược Thủy đã ngồi xuống, chắc vì chân mỏi nhừ rồi, mỗi lần bệnh cậu tái phát tôi ở bên cạnh cũng thấy lòng đau nhói, cuối cùng cũng qua đi hết. Tôi ngồi cạnh Biên Nhược Thủy, giúp cậu sấy tóc, dây điện của máy sấy tóc hơi ngắn, sấy chưa được hai phút đã ngắt điện ba lần. Tôi lúng túng trở tay không kịp, vừa định lên tiếng thì Biên Nhược Thủy nói hay là ngồi sang giường bên kia. Tôi vội cản: “Đừng đi xuống, khoảng cách giữa hai giường cũng không nhỏ hơn mấy, vẫn vừa tầm dây mà, trừ phi cậu ngồi lên đùi tớ, không thì đành đứng vậy.” Biên Nhược Thủy sầm mặt nhìn tôi, tôi cũng chẳng biết làm gì hơn là cười, nói: “Thật sự là tớ không cố ý bày trò đâu, tớ làm gì thừa thời gian đi mua một cái máy sấy tóc dây ngắn tũn đúng không?” ” Tớ đứng!” Biên Nhược Thủy vừa nói vừa mặc quần áo. “Được thôi!” Tôi vui vẻ đồng ý, giây tiếp theo tôi ôm gọn cả cậu cả chăn đặt phịch lên đùi. Cậu dường như không ngờ tôi lại đột ngột làm thế, mặt đỏ lựng lên, trịnh trọng nói: “Cậu thả tớ xuống đi.” Tôi liều chết không buông Biên Nhược Thủy ra, bỏ ngoài tai ý kiến của cậu, tiếp tục giúp cậu sấy tóc, cậu lại như bị xúc phạm ghê gớm, liên tục lảm nhảm không cần phải sấy tóc hộ, lát nữa cậu cũng có thể tự làm được. Tôi vờ mất kiên nhẫn, quát lại: “Ngồi yên đi, một lần thôi chứ mấy? Về sau cậu có muốn sấy tóc cho tớ, tớ cũng chả cho cậu sấy đâu.” Mặt Biên Nhược Thủy biến sắc, răng vẫn cắn chặt môi, cả người run lên. Lúc sau cậu cũng không vùng vằng nữa, cúi đầu im lặng. Tôi cũng chẳng ho he gì, chuyên tâm sấy tóc cho cậu, đến khi tóc khô mới thôi, cuối cùng cậu không nhịn được nữa, đáp trả tôi: ” Tớ sẽ không bảo cậu cho tớ sấy tóc đâu, không bao giờ.” Lần này thì tôi dừng lại, giữ nguyên vẻ bực mình khi nãy mà nói: “Thế này đi, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, cậu đã tỏ rõ thái độ với tớ, thì nhân thể có cái gì không vừa lòng đem nói hết ra đi. Cậu sống để bụng chết mang theo tổ ức chế khó chịu, còn tớ cả đời cũng chả biết cậu nghĩ thế nào, dù sao thì bây giờ cậu cũng không cần sợ tớ gây chuyện với cậu nữa, còn có gì bực bội thì nói hết luôn đi. Tớ còn biết đường rút kinh nghiệm, lần sau chăm sóc người khác không mắc phải nữa.” Tôi có thể nhìn ra Biên Nhược Thủy phát cáu lên rồi, mà tôi cũng có khá hơn gì, miệng nói là thoải mái thế nào chăng nữa thì trong lòng cũng không sao thoải mái nổi. ” Không… Cậu là loại người gì tớ quên lâu rồi… Sấy tóc xong tớ đi ngủ.” Nói xong, Biên Nhược Thủy khởi sự cọ quậy chân, nhưng bị tay tôi đè nặng nên cũng chẳng ích gì cho cam. Tôi nhìn cậu nói: “Cậu đã không nói thì tớ cũng coi như là cậu chẳng muốn tớ chăm sóc tốt cho người ta, nên mới không chịu giúp tớ tiến bộ.” “Nghĩ thế nào thì tùy cậu…” Thấy cậu ấy không mắc lừa, tôi lại khích tiếp: “Nếu cậu cứ khăng khăng không chịu nghe lời tớ thì cậu cũng ích kỷ thật đấy, cậu nói mình hiểu rõ cuộc đời, biết cái cuộc đời này chỉ là hão huyền, thế thì nói cho tớ biết khuyết điểm của tớ tính như làm việc thiện thôi, đúng chưa? Với lại, cậu đã đồng ý là không từ chối tớ rồi cơ mà…” Biên Nhược Thủy cười gằn một tiếng, ngang như cua, kiên quyết nói dù là có phải phá vỡ toàn bộ nguyên tắc, dù có phải nói không giữ lời phá hỏng hình tượng bản thân, thì cũng nhất định không thèm nói chuyện với tôi. Tôi thấy mặt mũi cậu phờ phạc hẳn đi, khi nãy bị đau như thế, có lẽ mệt mỏi lắm rồi. Tôi thở dài một hơi: “Tóc khô rồi, đi ngủ đi…” Cậu lập tức leo giường, chui vào chăn, không ra nữa. “Nói tớ nghe cậu đang nghĩ gì đi, cậu đã không muốn nói thì để tớ nói, tớ sợ sau này sẽ hối hận… Khoan đã… Cậu trùm chăn kín thế ngạt thở bây giờ?” Tôi đặt tay lên chiếc chăn cậu đắp, muốn cậu hở đầu ra, nhưng nghĩ lại tính cậu bướng bỉnh như thế, chắc đến cơ hội nói chuyện cũng không có. “Trong mắt tớ, có lúc cậu như trẻ con ấy, còn bây giờ, có cả ngang ngược, cả chỉ thích làm theo ý mình nữa, nhưng cũng có khi lại giống như ông già 80 tuổi, lòng đầy suy tư, trải qua thăng trầm đủ cả. Thật ra tớ cũng rất muốn biết, tớ thích cậu ở điểm nào nhỉ? Cậu chẳng thích nói chuyện, cũng chẳng say mê cái gì, suốt ngày chỉ ngâm mấy tập thơ rách, bọn mình không hiểu nhau tí nào. Mà ngày xưa cậu có giống thế này đâu, có thay đổi thế nào thì cái hồi cậu không buồn chải đầu vẫn là kiệt tác, giờ nhớ lại vẫn còn thấy buồn cười… Ha ha…” Nói xong, tôi nhân thể nhắc lại chuyện cũ thời còn đi học, nhắc cái đầu hành tây của cậu, nhắc cái hộp bút thời tiền sử của cậu, cái quần lót có cái túi nhỏ đằng trước để đựng tiền, chuyện cậu ăn tám cái bánh bao bị đau bụng cũng không nỡ vứt đi, cả chuyện cậu một mình ngô nghê ngồi trong phòng học soạn bài, nói nhiều đến nỗi tôi cũng chẳng hiểu là đang nói cái gì nữa… Có thể tổn thương tôi đều làm tổn thương, đặt ở trong lòng ba năm này đã đau xót lại vừa hạnh phúc chính là nhớ lại cùng hy vọng như vậy mà một chút hiện ra, tôi thật sự sợ Biên Nhược Thủy lần này là quyết tâm, sau này muốn nói cũng không biết nên nói cùng ai. Tôi một mình hồi tưởng lại càng thêm có cảm giác, còn luôn luôn cười, cười xong nói không ra trong lòng có chút xót xa. “Biên Nhược Thủy, cậu nói xem bọn mình chia tay cách nào bây giờ?” Tôi vỗ vỗ chăn, hỏi cậu. Không có hồi đáp, lúc tôi kéo chăn ra cậu cũng không phản ứng gì, chỉ nhắm mắt, nhịp thở đều đều, như đã ngủ say. Tôi chợt thấy mình đúng là chả khác gì tụng kinh, khi không ngồi lải nhải nửa tiếng đồng hồ, chắc cậu ngủ từ đời nào rồi. “Cậu ngủ tớ mới dám nói, Biên Nhược Thủy, tớ thích người ngốc như vậy, người khác muốn học cũng chẳng học được. Tớ cũng không hoàn hảo, chỉ khi ở bên cậu, tớ mới thấy bình yên, cậu nói xem cậu đi rồi, tớ biết sống thế nào đây?…” Nói hết câu đó, có lẽ tôi chẳng thể chịu đựng được nữa, nói thêm thể nào cũng xảy ra chuyện. Tôi đành ngồi xổm xuống, mò đến ngăn kéo tủ tìm thuốc lá, định tới nhà vệ sinh công cộng giải tỏa đầu óc, mượn thuốc lá làm mình tỉnh táo lại. Tôi cố không phát ra tiếng động, sợ làm Biên Nhược Thủy tỉnh giấc, loay hoay một hồi, lôi cả cái ngăn kéo kia xuống. Cuối cùng cũng chẳng thấy thuốc lá đâu, lại thấy một lọ thuốc mỡ bôi vết thương, hộp còn nguyên chưa mở, chắc chắn là mới mua. Tôi còn đang không hiểu Biên Nhược Thủy bị thương lúc nào, bỗng nhiên nhận ra điều gì, chẳng nói được nên lời.