Chín giờ tối, bệnh viện yên ắng như tờ, đến một tiếng động nhỏ cũng không có. Trong phòng bệnh của Biên Nhược Thủy có hai chiếc giường, tôi trước sau gì cũng không qua cái giường kia nằm tí nào, vẫn không rời mắt khỏi Biên Nhược Thủy, chăm chú quan sát cậu ấy. Tôi mệt không chịu nổi, bình thường ở trường chạy đến mười nghìn mét cũng không thấy rã rời như bây giờ. Chuyện này dường như quá mức giày vò hai đứa, nếu cậu ấy có mệnh hệ gì, tôi không biết mình còn có thể rời khỏi nơi này hay không. Cơ thể đã chịu đựng đến cùng cực, tinh thần lại căng thẳng cao độ, tôi cảm thấy hết sức mệt mỏi, nhưng vẫn không sao ngủ được. Ngoại trừ chuyên tâm nhìn Biên Nhược Thủy, tôi chẳng muốn làm việc gì khác, đi vệ sinh cũng phải không thể nhịn nổi nữa mới đi, hơn mười giây là xong, lại vọt ngay tới trước mặt Biên Nhược Thủy. Có đôi khi hình như Biên Nhược Thủy động đậy, nhưng sau đó tôi lên tiếng gọi, cậu ấy đều không phản ứng. Tuy bác sĩ nói sáng mai mới có thể tỉnh lại, nhưng tôi vẫn sốt ruột, liên tục thì thào tự nhủ, sợ cơ thể cậu yếu ớt, lại vẫn chưa tỉnh nữa thì xong rồi. Lúc ba, bốn giờ đêm, nhiệt độ trong phòng bắt đầu tăng, tôi mở điều hòa rồi lại ngồi cạnh giường Biên Nhược Thủy, tôi cúi đầu nhìn đôi mắt cậu, từ từ ngả lưng xuống. Tôi nằm bên cậu ấy, đưa tay nhẹ nhàng khoát lên người cậu, ôm cậu vào lồng ngực. Gương mặt của Biên Nhược Thủy gần kề với tôi, tôi mở mắt thật to ngắm nhìn đôi môi mím chặt của cậu, hơi thở từ mũi thật mỏng manh. Tôi cẩn thận đưa tay chạm vào khuôn mặt ấy, nếu không nhìn ở khoảng cách gần thế này, chắc tôi cũng không nhận ra gò má cậu vừa gầy vừa hơi hóp lại. Tôi lại nhớ tới lời bác sĩ nói, lòng dịu đi thoáng qua lại nhói lên, bàn tay cũng không dám sờ xuống dưới nữa, sợ động đến sẽ cảm giác chỗ nào cũng toàn là xương, không còn chút thịt nào. “Chờ cậu tỉnh lại, trước tiên tớ sẽ cho cậu ăn cơm thật ngon, một tháng phải tăng ít nhất mười cân, giảm cân nào là tớ tuyệt thực một ngày đấy.” Cam đoan như thế xong, lòng tôi tốt hơn một chút. Trước đây dù cũng không cho Biên Nhược Thủy được cái gì, nhưng chưa bao giờ tôi thấy bản thân mình vô dụng như hiện tại. Giờ phút này rốt cuộc tôi mới thấu hiểu những điều mẹ nói, thời khắc khó khăn nhất không phải là khi một mình đối mặt với gian khổ, mà là khi người con yêu thương nhất đưa tay về phía con muốn chiếc bánh ngọt lớn, nhưng con chỉ có thể cho người đó nửa cái bánh ngô nhỏ nhoi. Tôi cứ ôm cậu như thế, nói liên miên lải nhải rất nhiều, thật ra chính tôi cũng không biết mình nói cái gì. Cuối cùng khi trời sáng, tôi thấy mí mắt Biên Nhược Thủy liên tục động đậy, như rất muốn tỉnh lại, tôi tức thì nhanh nhạy hẳn lên. Cậu ấy tỉnh lại thật, cũng là tự nhiên tỉnh dậy, mắt chưa mở cả người đã co lại thành một khối, tay ôm bụng, vẻ mặt đau đớn dồn dập, miệng không ngừng thở mạnh, rồi lại rên rỉ không ngừng. “Sao thế?” Tôi bị biểu hiện của cậu dọa điếng người, tay chân luống cuống, đến lúc ấy mới nhớ ra ấn nút kêu cứu. Bác sĩ không thể chạy tới ngay, tôi lại không biết mình có thể làm gì, chỉ có thể đau lòng ôm chặt lấy cậu. Kết quả cậu ấy ở bên ngực tôi một chút cũng không yên, còn lấy chân liên tục gắng sức đạp tôi. Mãi đến khi tôi cuống cuồng đến độ đầu đầy mồ hôi, y tá trực mới vừa mặc áo khoác trắng vừa chạy tới, sau đó nhìn giấy cứng trong tay, xác nhận gì đó, dùng tốc độ nhanh nhất đổi bình thuốc nước, chích kim vào cổ tay Biên Nhược Thủy. Khoảng nửa tiếng sau, tình hình vẫn chưa có gì khả quan, tôi sốt ruột hỏi y tá: “Đây là làm sao thế ạ?” Y tá trực không hề nóng vội như tôi, cô bình thản nói: “Dạ dày co giật, vừa tiêm làm giảm đau, chịu đựng một lát là ổn rồi.” Tôi chưa hỏi phải chịu đựng bao lâu mới hết đau thì cô y tá quay đầu đi mất. Tôi cúi xuống nhìn Biên Nhược Thủy, cậu ấy vẫn nhất quyết không mở mắt nhìn tôi làn nào, cứ một mình đau đớn rên rỉ, không rảnh quay đầu nhìn, tôi nghĩ nếu không đau đớn khủng khiếp, chắc chắn cậu sẽ không như vậy. Tôi nắm bàn tay đang đặt ở dạ dày của cậu, muốn giúp cậu xoa đi, lại thấy cậu sống chết đẩy tay tôi ra, không biết là vì đau đến mất tỉnh táo, hay là vì không muốn tôi giúp cậu xoa. “Khi nào mới hết đau bây giờ…” Tôi ở bên nhịn không được lên tiếng. Nhìn cậu tỉnh lại thành ra thế này, thà cậu vẫn chìm trong giấc ngủ còn hơn, đến khi dạ dày hết đau mới tỉnh dậy. Nhìn cậu đau đớn như thế, thà cứ thẳng tay cầm dao chém tôi hai nhát còn hơn. Năm phút đồng hồ qua đi, cơ thể Biên Nhược Thủy cũng dần thả lỏng. Tôi giúp cậu lau mồ hôi đầm đìa, tay cũng hơi run run. “Không cần…” Tôi nghe thấy câu đầu tiên Biên Nhược Thủy nói với tôi, tuy tiếng cậu rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe được. Cậu nói không cần, vừa rồi tôi giúp cậu xoa dạ dày, cậu ấy sống chết muốn đẩy tay tôi ra cũng là bộc lộ thái độ cự tuyệt tôi. Cậu giận ư? Vẫn không tha thứ cho tôi sao? Tôi không dám hỏi, sợ cậu bị kích động, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của cậu đứng qua một bên. Thế cũng tốt, chẳng phải tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình sao? Cậu ấy biểu cảm với tôi là được rồi, được vậy lòng tôi cũng yên ổn phần nào. Trong đầu nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia, nhưng đứng bên cạnh nhìn cậu nằm một mình trên giường, chẳng thể nói được lời nào, cũng chẳng hay biết gì, thật sự khó chịu vô cùng. Tôi không sợ cậu căm hận tôi, chỉ sợ cậu cùng tôi không thể vượt qua được, càng sợ cậu không cho tôi một cơ hội để bù đắp lại. “Cậu mới tỉnh dậy, nên ăn gì đấy dễ tiêu cho chắc bụng, vận chuyển thẳng đường glucose cũng không được đâu!” Tôi ở bên nói với Biên Nhược Thủy. Biên Nhược Thủy nằm quay lưng về phía tôi, không nhúc nhích, cũng không trả lời. Tôi lại thử hỏi thêm câu nữa: “Cậu có thấy khá hơn không? Vẫn còn đau à?” Lần này Biên Nhược Thủy hồi đáp, yếu ớt nói với tôi cậu không sao cả. Tuy câu nói giống nhau, nhưng giọng điệu này không giống với lúc trước. Trước kia cậu nói không sao vì sợ tôi lo lắng, bây giờ cậu vô cảm nói không sao, chỉ là lời miễn cưỡng trả lời tôi, chẳng muốn tôi hỏi tiếp, hoặc là vì lễ độ nên đành phải lên tiếng. Giờ mới hiểu cảm giác bị người ta lạnh nhạt đau lòng đến vậy, muốn nói gì là nói, nghĩ gì nói nấy, đây đúng là một sự trừng phạt ập xuống đầu tôi, tôi chợt nhận ra bản thân mình ngày trước đã xử sự tàn nhẫn với Biên Nhược Thủy đến thế nào.