Trước cửa phòng phẫu thuật, đôi chân tôi mềm nhũn, chỉ biết quỳ trên đất ôm đầu khóc nức nở. Biên Nhược Thủy, cậu đang trừng phạt tớ vì tớ bỏ cuộc giữa chừng sao? Cậu muốn tớ hối hận suốt cả cuộc đời sao? Muốn tớ hối hận mình sau lưng cậu đi an ủi cô gái khác, hận mình suốt tuầnlễ chẳng màng quan tâm đến cậu, hận mình không chịu nghe cậu giải thích làm hai đứa hiểu lầm nhau, hận bản thân mang một đống đồ ăn đi phòng VIP thăm bạn gái, bỏ mặc cậu một mình ở nhà uống canh cam thảo chữa viêm khí quản; cậu đã mỉm cười với tớ, còn lời tớ đáp lại chỉ là chẳng thể kiên trì được nữa… Tôi tát vào mặt mình hai cái, dãy hành lang tĩnh lặng truyền ra tiếng vang như muốn giễu cợt, đến lúc này mới ân hận, còn có ý nghĩa gì nữa? Mẹ lại gần đỡ tôi dậy, ba cũng ở đây, tôi vững tâm hơn, tự nhắc mình không được bi quan như vậy. Tôi nghe không vào tiếng nào của ba mẹ, cứ như một kẻ ngơ ngẩn ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm sàn gạch men sứ trắng toát xung quanh. Cảm giác như chúng vừa đó vẫn nguyên vẹn, nhìn lại lần nữa thì tất cả đã vỡ vụn tự bao giờ. Đôi mắt mẹ đỏ hoe, mẹ quay qua ba: “Tôi nói với Thiên Lộ đôi câu, ông đứng đợi một lát đi.” Ba gật đầu, ngồi ở gần đó hút thuốc. Mẹ kéo tôi dậy, phủi đất trên người tôi, rồi khẽ khàng nói với tôi: “Không có việc gì, mẹ thấy Tiểu Thủy là một đứa bé tốt, chắc chắn không đoản mệnh thế đâu, lại đây, cùng mẹ qua bên kia ngồi chờ.” Tôi chẳng nhúc nhích, ngơ ngẩn nhìn mẹ, nói: “Mẹ, con nghĩ Tiểu Thủy…” Nước mắt mẹ trào ra, mẹ sợ ba trông thấy, vội kéo tôi lên che cho mẹ, tiếng khóc hơi lớn làm mẹ phải đưa tay che miệng lại. Tôi rất muốn nói với mẹ “Con không sao đâu, mẹ đừng lo”, nhưng đến một câu hiếu thảo tôi cũng chẳng nói được nên lời. Vì tôi biết rất rõ, tôi không thể đảm bảo với mẹ điều mình định nói ấy. “Mẹ thấy, thật sự… Thật sự… gì cũng không muốn quản… hai đứa từ nay về sau yêu đương thế nào nữa, chỉ cần Tiểu Thủy qua khỏi… Hai đứa hãy đi thật xa mẹ… Đừng để mẹ trông thấy…” Nói rồi mẹ đút vào tay tôi một tờ giấy, nói tờ giấy được đặt dưới chai thuốc, là viết cho tôi. Tôi mở tờ giấy ra, chữ trên giấy là mờ đi, trang giấy cũng nhăn nheo, nhưng tôi biết không phải là vì giấy bị vò nát mà vì giấy ướt đẫm những giọt nước mắt. “Tớ vì cậu mà sống, mất đi cậu, tớ chẳng thiết sống nữa.” Tôi nói với mẹ, tôi có thể cảm nhận được những buồn bực, ghen ghét, ích kỷ… của Biên Nhược Thủy. Cũng cảm nhận được cậu giữ lời hứa với tôi đến nhường nào, hiểu rằng cậu muốn hòa mình làm một với tôi, và hiểu cậu rất sợ một ngày nào đó tôi sẽ không cần cậu nữa… Có điều, đã quá muộn rồi… Hành lang bệnh viện im lặng đến kỳ lạ, yên tĩnh đến nỗi dường như có thể nghe thấy tiếng Biên Nhược Thủy thầm thì bên tai tôi . “Tên tớ không phải là Dương Thông Đầu, là Biên Nhược Thủy, mẹ mong tớ lớn lên cũng thanh thuần như nước.” “Tớ không nói đến chuyện tình yêu, nhưng nếu tớ thích một cô gái nào đó chắc chắn tớ sẽ mong cô ấy được ở bên người mình yêu thương.” “Tống Thiên Lộ, tớ thật lòng mong muốn cậu có thể hạnh phúc.” “Tống Thiên Lộ, tớ mãi mãi không thể quên được câu nói của cậu, chúng ta không giống nhau. Cậu nói rất đúng, đường cậu đi chính là thiên đường, luôn luôn bằng phẳng, tất cả đều tươi đẹp, chúng ta chỉ có thể chung sống ở nơi ranh giới, có những điều nếu ta không hiểu được thì tốt biết bao.” “Đi đi… tớ sẽ làm liên lụy tới cậu đó, mẹ tớ bị bệnh, tớ phải kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ…tớ…tớ và cậu không phải người ở cùng một thế giới, chúng ta không phải là cùng… một loại người…” “Thế giới vốn không hề tốt đẹp, tốt đẹp đều là mọi người xây dựng trong lòng mình…” “Không cần vội đâu, tớ không sao mà, nếu người tuyết tan, tớ sẽ đắp con khác chờ cậu…” “Hâm mộ ba mẹ cậu thật, cả gia đình ăn cơm cùng nhau, ôn lại chuyện ngày xưa, thật là vui.” “Tống Thiên Lộ, nửa năm qua, tớ thực ra chỉ là truyện cười của cậu sao?” “Thật sao? Tớ thích chơi đốt pháo lắm, tết nào cũng có ít tiền nên chỉ mua được một cây pháo, chỉ đốt được một lần. Tớ muốn chơi lâu hơn nên phá cả dây đi, đốt từng viên từng viên một, có thể đốt rất lâu.” “Sau này tớ có tiền nhất định sẽ mua cho cậu một quả.” “Tống Thiên Lộ… mẹ tớ… mẹ… có phải… không còn nữa?” “Kỳ thực hôm ấy không phải cậu năm mơ, tất cả đều là thật, cậu không ép buộc tớ, cậu không có cảm giác với thân thể con trai. Cậu biết không? Đêm ấy tớ vui lắm…” “Nếu tớ đi rồi, sau này sẽ không gặp lại.” “Tống Thiên Lộ, hai năm nay, ta rất nhớ cậu, nhưng tớ sợ cậu sẽ đến, tớ biết cậu sẽ đến, tớ cứ ngỡ như là hai mươi năm…” “Tớ có giận, nhưng toàn giận sau lưng cậu, tớ không dám làm cậu giận. Tớ sợ tớ lạc hậu sẽ làm cậu thấy phiền, nên kìm nén lại trong lòng, tớ lại chỉ có thể ở bên cậu, làm cho cậu chút gì đó, muốn cố gắng không gây phiền phức cho cậu…” “Tớ muốn có một gia đình…”