Lưu Văn Tuấn nhìn tôi, hạ giọng: “Tống Thiên Lộ, mày làm sao thế? Mày dọa chết tao đó, lại còn đang nửa đêm nữa chứ…Lần trước mày nói với tao chuyện ma quỷ gì đó cũng đủ chết khiếp rồi, giờ nhìn vào mắt mày thấy toàn ma với quỷ à.” Tôi tiện tay vớ đại thứ gì đó ném vào hắn, Lưu Văn Tuấn nhanh tay tóm được, cười hai tiếng, “Mày đúng là giận rồi ha, đánh tao đau tay lắm đó.” Tôi thở dài, hỏi hắn: “Mày thấy Biên Nhược Thủy thế nào?” Lưu Văn Tuấn thấy tôi không làm sao cả, bèn quay lại giường nằm, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Con người hắn à, nói thẳng ra là có lẽ trong biển người cũng không tìm ra ai giống hắn. Nhưng hắn đối với mày quá tốt, cả cái ký túc xá này đều biết. Hắn chẳng khác gì nô lệ cả. Sống biết nhường nhịn, có gì ngon đều để phần mày hết…” “Ngay cả mày cũng nhìn ra được sao!” “Mày nói nhảm gì đó? Biểu hiện của hắn rõ ràng như thế không nhìn ra thì thiểu năng cả lũ à, thậm chí bọn tao còn nghĩ…” “Nghĩ gì?” Tôi nhìn hắn. “Cái này…tao không muốn nói, khó nói lắm…ai, không nói nữa…mày cứ coi như tao chưa nói gì nhé.” “Mày phun ra ngay cho tao, không phải tao đã nói rồi sao? Tao ghét nhất người nào ăn nói lấp lửng!” Lưu Văn Tuấn nở nụ cười nhẹ, rồi nhẹ giọng nói: “Bọn tao đều nghĩ, liệu hắn có phải là thích mày không?” “Hả!” Tôi ngồi bật dậy, leo ngay xuống giường qua chỗ Lưu Văn Tuấn. Chuyện này là sao! Tình cảm anh em trong ký túc xá mà cũng dám xuyên tạc thành loại biến thái này, lại còn dám giấu, không cho tôi biết nữa. Lưu Văn Tuấn lui tuốt vào sâu trong giường, cả người co cuộn vào trong chăn, nói vọng ra: “Tống gia ơi, tao không cố ý mà, tao đã nói rồi, bọn tao ai cũng nhìn ra như thế đó!” Tôi vung nắm đấm đánh hắn, vừa hay đang muốn xả bực thì lại có đứa chạy tới tìm ngay cửa, thế còn khách khí làm gì nữa. Nghe tiếng la oai oái xin tha của Lưu Văn Tuấn, tôi cũng hiểu chuyện này chẳng có ý nghĩa gì, bèn ngồi xuống bên giường hắn, thở dài sườn sượt. Thật lâu sau, Lưu Văn Tuấn mới chui từ trong chăn ra, nhìn tôi hỏi: “Mày làm sao thế? Dạo này nhìn mày khó chịu lắm, mày không biết lớp ta mà không có mày quậy tưng lên thì buồn lắm à. Cả tao cũng thấy không có tinh thần nữa.” “Bọn mày sao lại nghĩ Biên Nhược Thủy thích tao? Hắn là nam đó…” Tôi thấy vẫn khó chịu. Lưu Văn Tuấn cười bí hiểm, ngay cả tôi cũng nhận ra, hắn nhỏ giọng nói: “Thật ra tao có thằng anh bị gay, đầu năm nay mới biết, anh ấy bảo với tao là bị nam sờ cũng có thể cứng được, lời anh ấy nói là thật. Cho nên bọn tao mới trêu chọc hắn, mày thấy bọn tao trêu hắn đâu có ít, mà hắn vẫn như thế! Mà mày cứ yên tâm đi, bọn tao thấy hắn đối với mày tốt như thế, nên cũng không ai làm quá đâu.” Tôi như bị ai dộng vào đầu, cảm giác như hai mắt bốc hỏa được, nhớ lại ngày đó mà không khỏi nuốt khan. Tối đó tôi ngủ cùng giường, đắp chung chăn với hắn, chỗ đó của hắn đúng là cứng lên. Không thể nào! Tôi lắc đầu, hỏi lại Lưu Văn Tuấn: “Này, anh em gì đó của mày nói có đúng không đó?” Câu trả lời chỉ là một câu nói lầm bầm không rõ, được điểm thêm tiếng ngáy đứt đoạn. Tôi đập vào gối cái tên Lưu Văn Tuấn chết tiệt kia một cái, cả đầu óc đã hỗn loạn lại càng hỗn loạn hơn. Tôi cũng không muốn suy nghĩ nhiều tới chuyện Lưu Văn Tuấn vừa nói, nghĩ thế nghĩ nữa thì cũng chả có tác dụng gì. Cứ cho là trước đây Biên Nhược Thủy thích tôi thì sao, giờ hắn còn chẳng thèm để ý tới tôi nữa là. Căn bản là làm sao để tôi cảm thấy nhẹ lòng đi một chút, cả ngày cứ như thế này thì sớm muộn gì cũng thăng mất. Lăn qua chán chê rồi nên giờ cũng chả còn hơi mà lăn lại, tôi quyết định đi tìm Biên Nhược Thủy một lần nữa. Cho dù sau này hắn mãi mãi biến mất, cũng mãi mãi không thừa nhận quen biết tôi, thì tôi cũng phải tìm ra được một lý do. Ít ra tôi cũng có quyền được biết sự thật, cũng có thể hiểu được những gì Tiếu Vĩ đã từng nói. Lại trốn ra khỏi trường một lần nữa, bây giờ tôi trèo qua hàng rào dễ như trở bàn tay. Tôi nhanh nhẹn nhảy xuống, vỗ vỗ tay phủi bụi, và đón tôi là khuôn mặt của thầy tổng giám thị. “Động tác cũng nhanh lắm!” Tổng giám thị cười cười, coi bộ vì muốn bắt quả tang tôi mà đã đến đứng đợi ở chỗ này mấy ngày rồi. Tôi đúng là xui xẻo, biết điều im lặng theo thầy quay lại trường. Viết một bản tự kiểm dài một ngàn năm trăm từ, óc tôi cũng muốn lòi hết ra ngoài, tôi len lén tới máy tính trong phòng thầy phó hiệu trưởng tìm chút thông tin, sau đó in ra giấy. Lúc ra ngoài, tôi phát hiện trên tường phòng làm việc thầy hiệu trưởng có rất nhiều đơn xin nghỉ. Ngó quanh quất thấy không có ai, tôi vội gỡ xuống một tờ, cầm thêm một tờ đơn xin nghỉ nữa. Giờ thì khỏe rồi, có mẫu đơn, còn có thể giả chữ kí của thầy hiệu trưởng. Sau này có thể tự do ra ngoài được rồi. Tôi quay lại dùng mấy thứ vừa in ra sắp xếp lại, thêm mắm dặm muối đôi ba câu cho hợp cảnh, thế là xong một bản tự kiểm. Lúc ngẩng đầu lên trong phòng đã không còn ai nữa, tôi viết vừa hết tròn ba tiết học. Mang đơn xin nghỉ ra, tôi điền thêm thời gian xin nghỉ, lý do, cuối cùng là đè tờ đơn lên tờ giấy xin phép nghỉ gỡ xuống trên tường phòng hiệu trưởng, giả chữ ký. Nhìn qua không ai nghĩ cái đơn này từ đầu chí cuối đều một tay tôi làm, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Xong xuôi tôi cầm tờ đơn chạy ra ngoài, cái chính là ngồi không được, mà ngủ cũng không yên, trong lòng cứ cảm thấy bức bối khó chịu, ngồi mất thời gian ở trường, chi bằng đi một chuyến giải quyết luôn tâm bệnh. Chữa bệnh phải chữa cho dứt điểm luôn! “Mày làm giả đó hả?” Lưu Duy bĩu môi nói, vẻ mặt có vẻ hơi khó hiểu. Tôi nhếch miệng cười, vỗ đầu hắn nói: “Sau này nhất định tao sẽ để ý mày hơn, đảm bảo không đứa nào dám láo với mày!” Lưu Duy cười hắc hắc, có vẻ khoái lắm, hắn nắm tay tôi, ghì chặt một lát, sau đó mới nói: “mày là đại ca của tao, cả đời này tao không tìm ra được ai có khả năng như mày cả. Mày bắt chước cũng khá giống đấy, nhìn cũng được. Chắc là đã tập qua nhiều lần rồi chứ gì? Nhưng trên giấy mày viết mày bị bệnh viêm ruột cấp tính, nếu chờ hiệu trưởng thực sự kí vào cái giấy này, chắc mạng mày cũng tiêu rồi.” Tôi nhìn lại, đúng vậy thật, dạo này đầu óc tôi không được tốt lắm, làm chuyện gì cũng xôi hỏng bỏng không. Giờ nghĩ lại thấy sợ, vội nhìn lại xem tên người viết trên giấy là tên mình hay lại nhầm nữa. Lưu Duy im lặng nhìn tôi một hồi lâu, rồi lại thở dài: “Tống Thiên Lộ, gần đây mày sao thế? Sao suốt ngày cứ điên điên đần đần ra thế hả? Cũng chả hiểu mày ở bên ngoài làm cái gì, suốt ngày quậy ở ngoài.” Tôi nóng máu lên, nói bừa: “Tao quen bạn gái, ở ngoài trường.” Lưu Duy vừa nghe xong thì tròn mắt nhìn tôi, vỗ vai: “Mày có còn là bạn thân của tao nữa không thế? Quen bạn gái mới cũng không thèm nói cho tao biết. Thế con bé đó như thế nào mà mày có thể mê tới như vậy..?” “Chuyện đó…” Tôi đem giấy xin nghỉ nhét lại vào trong túi quần, lo lắng nhìn Lưu Duy nói: “Tao phải đi cái đã, bạn gái tao còn ở bên ngoài chờ tao, có chuyện gì về tao nói sau nhé…” “Hừ!” Lưu Duy nhìn tôi vẻ khinh thường, rồi lại khoát tay: “Đi nhanh lên! Tao đã nói rồi, mày đúng là loại người chỉ biết có yêu đương mà!” Tôi chạy như bị ma đuổi tới cổng trường. Tôi cũng không hiểu tại sao nghe Lưu Duy hỏi thế lại tự cảm thấy căng thẳng, thực ra nếu bình thường, tâm sự với anh em bạn bè chuyện này nọ cũng chẳng có gì, nhưng tôi vẫn không có cách nào mở miệng nói với Lưu Duy về chuyện Biên Nhược Thủy, rốt cuộc vẫn cảm thấy sự thay đổi của Biên Nhược Thủy vẫn không thể tin được. Tôi ôm bụng vờ nhăn nhó đưa tờ giấy xin nghỉ cho bảo vệ trường, lão già liếc nhìn tôi, nở nụ cười quái gở rồi nói: “Đi nhanh lên, đừng có rề rà nữa…” Nghe chưa hết câu, tôi đã vội vàng ôm bụng chạy biến đi. Ra ngoài trường, đi qua một con đường lớn là tới một khu phố, chỗ ấy có rất nhiều thẩm mỹ viện, KTV, cửa hiệu bán đồ nướng, đủ loại. Tôi bắt đầu tìm lần lượt từ đầu phố, nói sao thì cũng không cần đi xa lắm làm gì, thôn nhà Biên Nhược Thủy nghèo rớt mồng tơi, làm gì có thẩm mỹ viện gì đó, nếu hắn làm ở một nơi quen thuộc thì chỉ ở chỗ này mà thôi. Nhưng tôi quên không tính tới chuyện chỗ này chừng ba giờ chiều thì sẽ có vài hàng đóng cửa. Mong là hắn ở không xa chỗ này quá. Đi được chừng một tiếng, dạ dày tôi bắt đầu nhộn nhạo lên, chỗ này nhốn nháo quá, trước đây chẳng ai để ý, giờ đã trở thành nhộn nhịp thế này rồi. Cứ đi qua hàng thẩm mỹ viện, hiệu làm đầu nào là lại có một đám người vây quanh, hỏi muốn phục vụ gì. Hơn nữa lại toàn là con trai, ai cũng nói cùng một kiểu phát nhàm tai. Bài trí bên trong cửa hiệu chỗ nào cũng y xì nhau, nhìn vào chói hết cả mắt, căn bản là chả nhìn ra ai với ai hết. Tôi đi tới khi cả miệng lưỡi đều khô cháy, bèn ghé qua một siêu thị nhỏ mua chai nước, ngồi uống ngay ở bậc thang. Tôi thực sự thấy mệt mỏi quá, không chỉ là cơ thể, mà còn cả tinh thần nữa. Nhớ lại bộ dạng của mấy tên ở thẩm mỹ viện cứ uốn éo như rắn mà muốn nôn. Trước đây chưa từng tới những chỗ này nên không bao giờ để ý đến, giờ thấy những người đó tôi lại không khỏi nhớ tới Biên Nhược Thủy. Nếu không phải vì hoàn cảnh gia đình hắn khó khăn, làm sao lại phải tới ở những chỗ như thế này. Xung quanh toàn là lũ thiếu văn hóa, toàn tìm cách kéo khách bỏ ra mấy ngàn tệ làm thẩm mỹ, sau đó còn phải cố làm ra bộ mặt tươi cười hèn mọn mong được hưởng hoa hồng. Thậm chí tôi còn nghĩ bọn họ có còn cái gì gọi là tự tôn không, biết rõ là làm người ta bực mình vẫn còn cố bám lấy. “Tớ là Biên Nhược Thủy, mẹ tớ mong tớ sau này lớn lên cũng thanh thuần như nước.” Tôi nhớ lại khi mới gặp Biên Nhược Thủy, nhớ lại lúc hắn tự giới thiệu với tôi, lúc ấy tôi còn ôm bụng cười to, giờ nghĩ lại không khỏi thấy chua xót. Không biết nếu hắn lộ ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt thì có ngốc hay không, hay là mấy tháng hắn biến mất đã sớm học được vẻ giả tạo kia rồi. Ném chai nước đi, tôi lại đi tìm tiếp, chân đã mỏi nhừ, phải lắc lắc mấy cái cho đỡ. Con phố này đã đi hơn nửa, tìm qua không ít hàng. Giờ tôi lại có chút mâu thuẫn, vừa muốn tìm được hắn, lại vừa không muốn gặp hắn ở chỗ như thế này. Tôi dừng lại một cửa hiệu, nhìn qua cách bài trí bên trong coi có vẻ không phải là chỗ tốt lắm, nhìn trước nhìn sau thế nào cũng thấy chỗ này giống một nhà trọ hơn. Tôi đứng ngần ngừ ở cửa, đang lúc do dự không biết có nên đi vào hay không thì cửa đã mở ra. Bên trong có tới bốn năm người tiến lại, tôi định thần nhìn lại, bất chợt cứng người lại. Biên Nhược Thủy cũng sững người nhìn tôi, có lẽ hắn không ngờ được rằng tôi lại tới đây. Người đứng trước mỉm cười hỏi tôi: “Xin hỏi ngài có thợ cố định (*) không ạ?” Tôi quét mắt nhìn Biên Nhược Thủy, sau đó chỉ tay về phía hắn: “Có, là người kia.” Biên Nhược Thủy khẽ tái mặt, nhưng vẫn im lặng. Ngay lúc ấy, cái tên phiền phức kia lại cười tiếp: “Ngài nói tới Thủy Thủy sao! Thật ngại quá, Thủy Thủy không phải thợ làm ở đây, hắn chỉ là chân chạy việc, còn đang thử việc. Ngài có nhớ nhầm với ai không?” Tôi trong lòng thầm nhổ nước bọt mắng nhiếc, cái thằng này làm sao mà kêu tên Biên Nhược Thủy thôi cũng làm tôi khó chịu thế không biết, Thủy Thủy là tên để cho mày gọi sao? “Không nhầm được! Chính là cậu ta, cậu ta ở đây thì làm gì?” Tôi lớn giọng nói. “Tống Thiên Lộ, cậu đừng quấy rối ở đây nữa!” Biên Nhược Thủy cứng giọng nói với tôi. Tôi đi tới trước mặt hắn, “Cậu không phải là không biết tôi sao?” Biên Nhược Thủy run người, không nói được câu nào, cái thằng ở bên cạnh lại lèo nhèo nữa, “là thế này, cậu ta ở đây chỉ phụ trách gội đầu, làm ít việc vặt này nọ. Nếu ngài muốn cắt tóc hay gì đó thì phải đi tìm người khác, ngài qua kia đăng ký một chút được không? Tôi sẽ sắp xếp giùm.” “Không cần!’ Tôi khoát tay, “Tôi chọn cậu ấy, anh cứ để cậu ấy gội đầu cho tôi, xong việc tôi trả tiền, như thế thì có gì không đúng đâu?” Người đàn ông kia cứng người lại, Biên Nhược Thủy xoay người đi vào trong phòng, tôi vội đi theo hắn. Chỗ này tuy rằng điều kiện có kém mấy hàng khác, nhưng nhìn cũng sạch sẽ không tới nỗi. Tôi nhìn xung quanh, trong phòng còn có một người phụ nữ là người dọn dẹp. Trước giờ chuyện gội đầu này là của nữ làm, sao giờ lại đổi ra thành nam rồi? Một người đi lại chỗ tôi đứng, người này so ra tuổi còn nhỏ hơn cả tôi, giọng nói nhỏ nhẹ, bước đi chậm rãi, thế nhưng ăn nói lại rõ ràng rành mạch, thái độ phục vụ cũng tốt. Cậu ta tới cúi chào: “Ngài trước tiên đi gội đầu, sau đó chúng ta sẽ làm những việc khác, thế được không ạ?” Tôi gật đầu, theo lên trên lầu hai, cậu ta mặc cho tôi loại áo chuyên dùng khi gội đầu, tôi nhân tiện hỏi: “Người gội đầu cho tôi đâu rồi?” “Thủy Thủy ấy hả? Thủy Thủy đang mang bao tay, đây là yêu cầu của cửa hàng, phải rửa tay thật sạch rồi đi bao tay vào, thế mới có thể đảm bảo vệ sinh cho khách.” “Động một tí là lại Thủy Thủy, nghe ngứa tai chết bà…” Tôi lầm bầm mấy tiếng rồi nói tiếp: “Cửa hàng cậu sao để ý chuyện này quá, cậu đi nói với cậu ta là đừng mang bao tay làm gì, cứ để nguyên tay trần mà gội đầu cho tôi cũng được.” “Chuyện này…” Cậu ta ngần ngừ, “Như vậy không tốt đâu! Chúng tôi cũng là vì muốn tốt cho khách…” Tôi xoa xoa cằm: “Mỗi người khách thì có yêu cầu khác nhau, mấy người các cậu không phải luôn bảo làm hài lòng khách hàng à? Thế tôi không phải khách chắc? Làm sao lại không linh hoạt được một chút đi!”