Biến đi! oan gia!

Chương 8 : Biến đi! oan gia!

Trans: Hanna.   "Anh không có mắt trên đầu à?"   Hạ May khó chịu càu nhàu với người đã đụng vào cô.   Cô liếc nhìn từ dưới chân, một đôi giày thể thao màu trắng, lên trên một khuôn mặt rám nắng với đôi mắt màu nâu hạt dẻ, kết hợp với mái tóc rối bù.     Cứ như thể hắn vừa trở về từ kỳ nghỉ ở bãi biển ... trông thật quyến rũ!   Hắn lại chỉ mỉm cười khiến cô càng không thể không thừa nhận rằng, hắn là một thanh niên tuyệt vời.     "Tôi nghĩ là tôi có đấy!"   Mặt của cô đột nhiên đỏ bừng.  Thật là xấu hổ! Tại sao vừa nãy cô có thể thô lỗ với một người đẹp trai nóng bỏng như vậy? Không thể là một người trông bình thường hoặc xấu xí được à?    Làm thế nào mà cô có thể hét lên cáu bẳn vào mặt anh ấy như vậy? Ôi, vận mệnh trớ trêu luôn xáo trộn các quân bài và bắt chúng ta phải chơi theo ván bài đã sắp xếp sẵn.    Định mệnh, chẳng lẽ cô vẫn luôn luôn chơi bài dở tệ để ứng với câu nói của các cụ: Đen bạc, đỏ tình ư?   Nghĩ vậy, Hạ May lại một lần nữa đỏ mặt ngượng ngùng.   "Em xin lỗi, Em hơi ... căng thẳng."   Cô vừa thành khẩn nói vừa nhún vai bất lực.  Anh ấy lại bật cười, hàm răng trắng sáng như toả nắng.   "Anh tên Mã Lượng."   Anh lại sử dụng nụ cười mật ngọt chết ruồi, mà cô, không thể không làm con ruồi ấy. Bàn tay to có lực đưa ra trước mặt cô.    "M...May,"    Cô lắp bắp khi anh sắp chạm vào tay mình. Ủa, tại sao cô lại trở thành kẻ ngốc nói lắp?   Mọi thứ không thể tồi tệ hơn được nữa ... Cô đã quát vào mặt anh, lắp bắp như một người điên và cũng xin lỗi thảm thiết. Thật đáng thương!   "Anh rất vui được biết em. Nhưng anh phải đi rồi."    Đúng rồi, cô cũng phải chạy khỏi đây!   Anh nở một nụ cười không thể cưỡng lại được rồi xoay người biến mất. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào tấm lưng vạm vỡ đang dần dần đi xa.     Anh ấy bỏ lại cô ở phía sau, nhưng cô không nghĩ ra được cách gì để giữ anh lại trong chốc lát. Vì cách cư xử dở tệ… Cô khó khăn nuốt nước bọt.     Chết tiệt!     Cô cẩn thận nghĩ lại, nhưng cũng không thể nhớ ra, cô đã từng gặp anh ở đâu đó chưa.    Trước đây, cô thực sự chưa bao giờ nhìn thấy anh. Thế mà cô từng nghĩ, cô quen thuộc với tất cả học sinh ở trường này.     Sau đó, tiếng chuông báo hiệu vang lên, học sinh được ra về. Cô không thể không nhảy cẫng lên, đưa tay lên trời một cách vui vẻ. Cô có thể cảm nhận được, tiếng reo hò sung sướng đang cồn cào trong bụng.   Cuối cùng cũng kết thúc!    "May, có thể giúp cô sắp xếp lại chỗ thùng giấy này không?"    Bắt buộc phải là bây giờ à?  Giờ tan học đến rồi mà cô vẫn phải ngồi lại cái trường ngu ngốc này và phân loại những thứ chết tiệt?!    Nếu cô nói không thì sao? Chắc cô sẽ bị trù đến chết.     Cô ấy sẽ cố tình làm cô bối rối trước lớp với những câu hỏi mà cô ấy biết chắc rằng cô không thể trả lời, ví dụ như "Âu Mĩ có bao nhiêu dân?"    Sau đó, cô ấy sẽ khó tính hét lên, bình luận khiếm nhã về câu trả lời của cô và cả lớp cười toe toét. Điều đó khiến cô rùng mình kinh hãi.   Cô ấy vẫn nhìn cô chờ đợi và hơn nữa là... tính toán. Kẻ giết người không dao!   Các giáo viên có vẻ thích thú vẽ nguệch ngoạc bằng bút đỏ trong vở bài tập của học sinh và giải thích chính xác những gì học sinh đã làm sai, trong khi cố gắng che giấu nụ cười vì thầm nghĩ bọn bay thật ngu ngốc. Hoặc là vui vẻ chỉ huy học sinh xung quanh như thể đấy là người làm nhà họ.     Tại sao cuộc đời này không yêu thích cô chút nào vậy?    "Vâng. Em rất vui được giúp đỡ cô!" Hạ May nói dối với một nụ cười bị thuyết phục.   Sau thời gian dài đằng đẵng như hàng 100 năm, cô cũng thu dọn xong đống rác này với hai tay đau nhức. Cảm giác cơ thể nặng như chì.    Cô rời khỏi trường, đi đến trạm xe buýt với lời "cảm ơn" sau lưng của giáo viên đáng ghét, người luôn cười ác ý với cô vì cô ấy không thể cười khác được.     Cô không thể nghe thấy gì khác, ngoài tiếng gió và tiếng giày của cô dẫm lên sỏi đá kêu rắc rắc.   Chuyến xe buýt cuối cùng đã chạy. Cô sẽ phải đi bộ 30 phút! Cô ngồi sụp xuống, gục đầu ôm gối, nguyền rủa cô giáo kia.     "Thực sự phải là bây giờ à?! Bà già xấu xí đáng...đáng....đáng ghét."    Cô tức giận hét to với bầu trời. Thậm chí, cô không thể không chửi rủa thậm tệ!     "Chỉ vì con quỷ...quỷ...quỷ cái này!"     Tâm trạng tốt hơn nhiều. Cô vỗ vai tự nhủ trong đầu, chửi thầy cô là không tốt nhưng cảm giác càng ngày càng sảng khoái. Bởi vì khi cô phàn nàn về giáo viên, cô luôn cảm thấy như họ đang ở phía sau...   Phù, cô biết, cô chỉ đang tự hoang tưởng mà thôi.   “Cô có cần một vé cùng đi không?” Ai đó hỏi cô một cách tự mãn từ sau lưng khiến cô giật mình sợ hãi.   Khi cô quay đầu, anh đang nhếch nửa môi mỉm cười với cô một cách bất lịch sự.   “Đừng có hù doạ tôi như vậy!” Cô lên tiếng buộc tội anh và cố gắng đứng dậy.     Ý nghĩ Tưởng Gia đến để giúp đỡ cô loé lên, không...không thể nào! Người nào khác cũng có thể, trừ hắn!   “Tôi sẽ phải làm gì?”    Cô nghi ngờ nâng cằm, tay kéo áo khoác lại gần người hơn.    Từng cơn gió lạnh hết đợt này tới đợt khác tạt vào người cô, xé toạc thân xác cô, khiến tóc bay tán loạn, đập vào mặt, như sợi mì Ý tống vào miệng cô. Nếu chúng thật sự là mì Ý thì cô cũng không từ chối mà nhổ ra đâu.    Tưởng Gia cười chế giễu.   "Cô muốn gì?!"     Anh liếc mắt nhìn cô một cái, cười tà mị.    Ơ kìa! Cô nắm lấy cổ họng mình, tạo ra những tiếng động như đang nghẹn ngào.   "Trí tưởng tượng của anh bay cao nhỉ? Anh nghĩ là tôi muốn gì từ anh chứ?"     Lần này là cô bật cười châm chọc khiến anh hơi căng cứng hàm, nhìn cô kiên quyết.   Lòng tự tôn của anh lại bị tổn thương nặng nề à? Cô hy vọng thế!   "Cô đang cố tình sếp tôi vào hạng người nhàm chán. Cô không cần phải trả giá bất cứ điều gì cho chuyến đi này hết!."    "Tôi làm từ thiện." Anh mỉm cười: "Bởi vì, cô có thể nói cho mọi người biết, tôi là một nhân vật tuyệt vời đến mức nào."    “Tôi phải nói dối à?” Cô nhanh nhảu bật thốt ra, sau đó cụp mắt bối rối.     Mắt anh nheo lại: "Nào, lên đi. Chúng ta không có nhiều thời gian nữa đâu."    Anh phóng vụt xe đi khi cô vừa chạm mông xuống ghế, khiến cô bất ngờ vòng tay ôm chặt lấy vòng eo săn chắc cùng cơ bụng sáu mũi của anh.    Cô nghe thấy tiếng cười cuồng loạn của anh.     Chết tiệt! Anh lái xe nhanh như đi ăn cướp!    “Chậm thôi!” Cô hét lên vì kích động. Sự lo lắng hãi hùng tăng vọt lên khi anh còn vít tay ga, tăng tốc nhanh hơn nữa.   Dù muốn hay không thì nỗi sợ hãi ngày càng lớn khiến cô càng ôm chặt lấy anh.    “Chúng ta định tự tử à?” Cô hét lên như muốn tắt thở và cầu nguyện dù cô không theo đạo.    Nhưng nếu cô sống sót vượt qua hôm nay, có lẽ điều đó sẽ thay đổi ...   Anh lại cười và nghe…có gì đó hơi sai… khàn khàn và thâm sâu.     “Có chúng ta à?” Anh khẽ lầm bầm, nhưng cô hiểu ý của anh.    “Anh nằm mơ đi.” Cô cười chế nhạo. Nhưng anh lại không làm vậy.   Anh dừng xe trước cửa nhà cô và gay gắt ra lệnh: “Mặc cái gì đó đẹp và lịch sự một chút. Nhanh lên!"    Anh nhìn ra đường một cách khó chịu. Cô khó khăn bước xuống khỏi khung xe phân phối lớn của anh.    Chân tê cứng, đầu đau nhói, nhưng may quá, cô còn sống! Suýt chút nữa cô phải ngã xuống, ôm hôn cái sàn nhà thân thương!   "Thoải mái chứ?" Anh không quên bộc lộ bản chất của mình.    “Tên khốn!” Cô lẩm bẩm khiến anh lại một lần nữa bật cười ra tiếng dù vẫn không rời mắt khỏi con đường xám xịt.   Có phải anh lại đang ủ mưu để xử lý cô không vậy?    Cô mặc một chiếc váy bó sát người màu đỏ mận, chân váy xoè ra, dài quá đầu gối một chút, sau đó trang điểm nhẹ nhàng rồi đến gần Tưởng Gia, nở một nụ cười quyến rũ: "Như vậy đủ sang trọng chưa?"    Anh chỉ lạnh lùng gật đầu, hất cằm về phía bên kia đường khi cô phát hiện anh vừa nhìn chằm chằm vào cô. Một tay vỗ nhẹ vào chỗ ngồi sau lưng.   Cô cẩn thận trèo lên, ngồi sau anh một cách tao nhã nhất có thể, nghịch ngợm ghé sát bên tai anh.    "Nói không nên lời ư?” Cô vừa nhẹ thở ra đã thấy tóc gáy anh dựng đứng lên.     Anh từ từ quay đầu lại, đôi mắt màu xanh thẳm như xuyên thấu mọi suy nghĩ tính toán của cô.     Anh đang nhìn cô.