Biến đi! oan gia!

Chương 7 : Biến đi! oan gia!

Trans: Hanna    Bây giờ Hạ May đang đứng giữa đám đông nhốn nháo, người hối hả chạy ngược chạy xuôi, kẻ nhảy nhót hoặc nằm thẳng cẳng trên sàn nhà, hoặc phần nhiều chỉ đứng xung quanh một cách ngu ngốc.    Cô phải nén cảm giác kinh tởm để quét dọn bãi nôn mửa, thu gom rác và mang theo những cái khăn lau chết tiệt dọn dẹp xung quanh biệt thự, những người say rượu vứt rác bừa bãi khiến cô không chỉ một lần nổi điên nhưng vẫn phải nhặt lên.   Tất cả những điều chết tiệt này chỉ để cô không bị đuổi cổ khỏi ngôi trường tồi tệ ngu ngốc kia!    Tin nhắn của hắn khủng bố cô vào lúc mười giờ rưỡi ép cô phải đến đây! Trong khi ngày mai họ vẫn phải đi học thì giờ này cô vẫn phải cắn răng chịu đựng làm toàn những việc tào lao vô ích.    Tưởng Gia! Anh cười nhạo cô một cách tự mãn và nhục nhã cô bằng việc bắt cô phải trở thành nô lệ của mình.    Mẹ nó, làm sao cô có thể không ghét anh được!    Con người ghê tởm! Khuôn mặt của anh không xấu xí nhưng vẫn khiến cô cảm thấy buồn nôn, bụng quặn đau tới khó chịu. Chỉ cần nhìn thấy anh là cô lại tưởng rằng bản thân cô có thể lập tức biến thành kẻ sát nhân điên cuồng! Aaaaaa!  Nhưng cứ nhớ tới nụ cười chiến thắng khi cô trêu ghẹo anh lúc hoàn thành việc trang trí và tiếng rên rỉ ngu ngốc kia của anh là có thể phần nào xoa dịu cơn phẫn nộ đang bùng cháy như sắp nổ tung cả tòa biệt thự to lớn này.   May mắn thay, cô có ngực và là con gái, với anh thì chỉ cần hai thứ này là quá đủ.    Cô tiếp tục lướt qua đám đông và phục vụ những chiếc bánh pancakes.    “Bánh?” Một tên con trai nhìn cô từ trên xuống dưới và ngả ngớn nói: “Nếu em là miếng bánh thơm ngon.”   Hắn dùng những ngón tay to tròn như xúc xích của mình lướt qua mái tóc bóng nhờn và nhe mồm khoe hàm răng đen vàng. Một luồng hơi thở có mùi hôi xộc thẳng vào mũi cô, bao gồm khói thuốc và mùi rượu nồng nặc… như một đám mây đen kịt bẩn thỉu, hắn mở miệng trêu ghẹo: “Em có đoán được anh đang nghĩ gì không?”   Cô nhướng cao hai hàng lông mày: “Khi nhìn vào anh thì tôi chỉ nghĩ đến rác thôi.”    Hắn đã quá say và trông cực kì nhếch nhác.    iiiiii. Lại nôn.    “Tôi không nghĩ là mình có thể chịu đựng thêm đâu.” Hạ May gằn giọng cảnh cáo khi nhận ra ánh mắt của hắn ta không nhìn vào mặt cô.    Hắn ta đưa tay phải ra trước mặt cô tỏ vẻ vô tội và lắp bắp chữa cháy: “Không có gì để ăn ở đó, tôi nói đúng không?”   Cô gật đầu và tự hỏi, tại sao cô vẫn đứng trước những con khỉ sặc sỡ sắc thái này.    Khi hắn dơ bàn tay bẩn thỉu lên vẫy vẫy để tạo ra luồng khí phía sau tai cô, mà cô hoàn toàn không muốn biết hắn ta đã làm bao nhiêu việc ghê tởm với bàn tay đó, cô định co giò bỏ chạy thì nó lại ở ngay trước mắt cô. Hắn đang cầm trên tay một đồng xu.    “Em có muốn xem một trò ảo thuật thú vị khác không, người đẹp?” Hắn lè nhè khiến cô tức khí cười giả lả.    “Thế anh có muốn xem không?”   Hắn cười tà mị đáp lại:"Có"   "Nhắm mắt lại và đếm đến ba."   Hắn ta làm thật. Hạ May nhanh chóng quay người lại và biến mất trong đám đông. Hắn ta đã quá say, không còn đủ nhanh nhẹn để đuổi theo cô khi nhận ra cô đang lẻn đi.    Là la lá la… Hạ May thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.   Cô đã quá quen thuộc với loại người thô thiển này, đó là những gì các cô phải chịu đựng trong xã hội bất công này!   Tâm Băng! Cô ấy đang khiêu vũ với những người bạn của mình và nhắm hai mắt lại đầy hưởng thụ.    Hạ May thở dài và bỏ qua vết thương như dao đâm đau nhói trong lồng ngực.   Hàn Lệ bỗng xuất hiện trong tầm nhìn của cô, hắn đang nhìn Tâm Băng với ánh mắt nóng rực đói khát.   “Hàn Lệ, anh cũng ở đây à? Anh thích cô ấy chứ?” Hạ May cười khẩy và liếc mắt về phía Tâm Băng, người vừa bật cười rồi tiếp tục khiêu vũ.    Hàn Lệ đỏ mặt nhìn xuống đất, lắp bắp không thành câu: "Ồ…à,.. ừm…"   "Em hứa sẽ giữ bí mật." Cô đưa ngón trỏ lên miệng làm động tác suỵt.   “Em không… giận à?” Anh ngập ngừng hỏi.   Cô chỉ lắc đầu: "Không, không. Em rất thích anh, nhưng chỉ như một người bạn mà thôi.” Nói xong, cô đấm nhẹ vào vai anh ta khiến anh ta nở nụ cười như trút được gánh nặng và thở phào nhẹ nhõm.    "Em phải quay lại làm việc. Còn anh?"    Anh ta nhìn cô dò hỏi. Cô chưng ra cho anh ta thấy nụ cười quyến rũ tà mị của mình, trông giống như đang đóng giả một con cáo hoang, nhưng anh ta lại nhìn cô một cách trung lập.    "Đi với cô ấy." Mặt Hàn Lệ đỏ sậm, nhưng vẫn đứng thẳng người rồi gật đầu với cô. Anh ta như bắt đầu lên đường thực hiện ý tưởng. Cô hy vọng anh ta sẽ trở thành một hiệp sĩ dũng cảm mạnh mẽ, chứ không phải một con gà mái đực hèn nhát.   Cô chợt nghe thấy tiếng loảng xoảng như cái gì đó bị vỡ.   Ôi! Tuyệt!...ai sẽ phải dọn dẹp đây? Tất nhiên là cô!    Sẽ là một buổi tối dài, rất dài.    Cô không biết Tâm Băng đã rời đi lúc nào, hiện tại chỉ còn những tên say rượu nhất, cất tiếng gáy, nhảy múa, gầm rú, uống rượu, nôn mửa, tóm lại là những kẻ đua đòi ngu ngốc.    Cô mệt mỏi lăn ra giường và ngủ như chết, nhưng cô chỉ được ngủ trong ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi thì phải tỉnh dậy.    Hôm nay, đồng hồ báo thức của cô bị ném mạnh vào tường, hỏng tan tành và đó là lỗi của Tưởng Gia.    Như cô đã từng nghìn lần suy nghĩ trước đó, anh có năng lực biến cô thành một kẻ giết người!   Hạ May kéo căng đôi mắt tèm nhèm buồn ngủ rũ rượi ngồi trên ghế trong lớp học ngột ngạt và chịu đựng cái giọng chói tai đau đớn của giáo viên.    Làm thế nào mà cô có thể xoay sở được để đi từ phòng này sang phòng khác mà không ngủ quên mất. Cô không rõ nữa.    Cô cảm thấy người nôn nao buồn nôn, lờ đờ như zombie. Cô kiệt sức đứng xếp hàng lấy thức ăn. Với sự cố gắng lớn lao, cô mới có thể mở nửa con mắt để ít nhất, cô cũng có thể nhìn thấy nơi muốn đến.    "Ê, cô có thể cầm khay cơm cho tôi không?"   Một giọng nói kiêu ngạo vừa hỏi xong đã ấn khay thức ăn vào tay cô dù không nhận được câu trả lời. Cô hậm hực cắn vào lưỡi.    Tưởng Gia chế nhạo cô rồi mới đi về phía trước, cô phải leo đẽo chạy theo anh như một chú chó con ngoan ngoãn nghe lời.    Đồng thời, cô phải cẩn thận cầm hai khay thức ăn trên cánh tay gầy yếu sao cho cân bằng!    Cô nhìn chằm chằm như đục mấy lỗ thủng trên lưng anh.    Anh đứng bên cạnh bàn với đám người "cool ngầu" mỉm cười nhìn ghế ngồi của mình.     Lịch sự! Cô là thiếu nữ siêu tử tế! Nhưng hoàn cảnh không cho phép! Cô phải nhẫn nhịn, giữ tự chủ lắm mới chống lại được ý muốn ném thẳng cái ghế vào bản mặt ngu ngốc của anh.   Bấy giờ anh mới ngồi xuống với một nụ cười toe toét và ngả người ra sau ghế như một con ký sinh trùng không xương.     Cô phải cắn chặt lưỡi để kiềm chế không nói gì và đặt thức ăn trước mặt hắn phát ra tiếng leng keng. Sau đó cô muốn ngay lập tức quay người biến mất thì hắn đã nắm lấy cổ tay cô và nói: "Em đi đâu vậy, con nai con bé nhỏ?"    Cô khó chịu đảo tròng mắt, thở dài, không nói gì mà nhìn chằm chằm vào anh.    "Tôi đã nói là cô không nên làm như vậy nữa, con nai con!"     Với anh thì cô được coi là con nai à? Có con nai con nào là kẻ thất bại, là kẻ thua cuộc bị cô lập khắp nơi không?     Nó làm cô nhớ đến cái đầu nai treo trên tường trong phòng hiệu trưởng mà cũng là ba của anh.   Cô rùng mình giãy giụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh: "Đừng chạm vào tôi!”     Cô rít lên giận dữ, đúng là muốn đập đầu vào tường. Rõ ràng lúc nãy cô còn nghĩ sẽ cư xử tử tế với Tưởng Gia cơ mà.   A a a! Đôi mắt anh sáng lóe lên như ngọn lửa màu xanh kì dị. Chúng phát sáng theo đúng nghĩa đen, có tia lửa nhảy vọt ra, mạch máu trên cổ họng của anh đập dữ dội.  Hình như cô lại làm anh tức điên lên rồi!   "Cô làm như tôi thích chạm vào cô lắm ấy…" Anh lầm bầm rồi hét lên gay gắt: "Tôi thà chạm vào thùng rác còn hơn!"    Anh nhìn cô với ánh mắt suy sụp khó hiểu.   Mọi người trong căng tin cười rộ lên rào rào. Cô thấy Tâm Băng đang ngồi cách đó không xa cũng làm vậy.    Tại sao cô không thể bỏ qua cô ấy chứ? Bởi nếu làm được thì có lẽ sẽ giúp cô bớt đau khổ hơn.   "Sao lại hung dữ vậy? Anh đang đến ngày à?" Hạ May ngọt ngào hỏi và cười giả lả với anh.    “Thật bất lịch sự!” – Chính bản thân cô cũng tự cảm thấy điều bất ổn trong tiềm thức. Mặc dù đó chỉ là ... một câu hỏi?! Hai tay Tưởng Gia nắm chặt thành nắm đấm và cả gò má cũng siết lại cứng nhắc.    "Rác thải ở đâu tới mới khiến tôi trở nên mất bình tĩnh hả?!" Anh vừa nói vừa đứng bật dậy. Chiếc ghế sau lưng bị đẩy ngã ngửa ra sau.   Cô nhận thấy không khí lặng ngắt như tờ trong căng-tin. Mọi người đang nhìn chằm chằm vào hai người.    "Đó là lý do tại sao tôi luôn luôn khác thường như thế này khi có mặt cô!" Ôi trời, đó là một cách phản công tồi tệ!   "Mau xin lỗi đi, con nai con kia, nếu không tôi sẽ làm thịt cô!" Anh nghiến răng nghiến lợi nói, trong khi vẫn lạnh lùng nhìn cô.   Trong ánh mắt của anh phản chiếu sự chống đối ngoan cường của cô. Mà anh cũng có thể nhìn thấy điều tương tự trong đôi mắt cô.   "Tôi thà vào lò mổ, bị làm thịt còn hơn!" Cô nhanh nhảu cãi lại mà không hề suy nghĩ cẩn thận trước.   Cô đã từ bỏ suy nghĩ về việc hành xử đúng mực và "tử tế", xì một hơi dài tự giễu. Hai tay cô khoanh trước ngực, nâng cao cằm ở tư thế sẵn sàng tấn công.    Anh lù lù đi tới trước mặt cô, có lẽ đang muốn đe dọa cô và nhìn chằm chằm vào cô lạnh lẽo như đào sâu 10m đất, nhưng cô cũng nhìn lại như vậy.    Các khớp ngón tay của anh trở nên trắng bệch, bàn tay hắn nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cô vẫn có tâm trạng để tự hỏi không biết nó có chảy máu như trong phim hay không.   “Anh Tưởng Giaaa!” – Giọng một cô gái oang oang vang lên khiến cô bị giật mình chói tai.   Anh quay sang nhìn cô gái nhỏ tóc vàng và cười dịu dàng.   Tên tâm thần biến thái đa nhân cách thất thường...   Không cần đắn đo nhiều, Hạ May bước ra khỏi căng-tin với khay đồ ăn trên tay.   Mọi người nhìn chằm chằm vào Hạ May như động vật lạ. Chắc bọn họ không có việc gì tốt hơn để làm. Cô phớt lờ mọi ánh mắt.   Nhưng có người đột nhiên va vào cô.