Biến đi! oan gia!

Chương 11 : Biến đi! oan gia!

Trans: Hanna   Thứ bảy.   Suốt nửa buổi tối, Hạ May phải lắng nghe Tâm Băng hào hứng kể về cuộc hẹn hò giữ cô ấy và Hàn Lệ đã trôi qua như thế nào như thế nào.   Bữa tối ấy tỉ mỉ, cặn kẽ tới từng chi tiết trong suốt ba giờ đồng hồ!    Trong lúc đó, cô đếm được hơn 200 chiếc lá bay lắc lư, lướt qua trước khung cửa sổ, quan sát chiếc khăn trải bàn, phát hiện có vết đen ở góc trái, cũng như đếm được số nếp gấp trang trí trên đĩa và nĩa ...   Không biết đã mấy giờ sáng, cô chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều của Tâm Băng phát ra từ điện thoại. May quá, cô ấy đã ngủ thiếp đi.   Một thời gian sau,    “Mẹ ơi.” Hạ May thì thầm, ngồi xuống mép giường và nắm lấy bàn tay gầy gò của mẹ mình.   "Con mang cho mẹ một thứ." Cô vừa nói vừa cẩn thận đeo một chiếc dây chuyền bạc quanh cổ tay bà, phía trong khắc dòng chữ: Con sẽ yêu mẹ cho dù mẹ ở đâu, làm gì. ~mãi mãi~.   Nó trông thật đáng yêu, rất thích hợp đeo trên cổ tay của bà ấy, khuôn mặt cô giãn ra, nở nụ cười chân thành.    Sợi dây chuyền là cô may mắn trông thấy ở một cửa hàng nhỏ trong trung tâm thành phố. Có lẽ là số phận sắp đặt hoặc chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng nó đã ghim chặt vào đầu ngay khi cô nhìn thấy nó. Dường như, sợi dây có một sức mạnh bí ẩn thu hút linh hồn cô.   "Mẹ ơi?" Chính bản thân cô cũng không biết, mình đang chờ đợi điều gì. Có lẽ cô mong rằng, bà ấy đột nhiên mở mắt và nói: mẹ không sao. Hay bà ấy mỉm cười đứng dậy và nói muốn đi ăn kem với cô?    Cô không biết, nhưng cho dù cô có nghĩ gì đi chăng nữa thì điều đó cũng không thể xảy ra.    Khi cô rời đi, bà vẫn nằm im bất động như cũ. Chỉ khác là lần này với một sợi dây chuyền tinh xảo trên cổ tay, chứng tỏ bà ấy được yêu thương. Bà ấy sẽ biết điều đó ngay khi tỉnh lại.    Cứ ngỡ thật yên bình, nhưng thật ra lại lặng lẽ, buồn không tả xiết. Đen và trắng, sáng và tối. Phòng bệnh luôn luôn như vậy.    Không ai có thể nhận ra, bà ấy từng là người luôn luôn lạc quan vui vẻ, luôn luôn nở nụ cười trên môi và là một người mẹ tuyệt vời yêu thương cô nhất trên đời. Tất nhiên bà ấy không hoàn hảo, nhưng ai mà chưa từng phạm lỗi?    Cảnh tượng ngày hôm đó khiến trái tim cô đau đớn vô cùng, còn biến bà ấy trở thành một người phụ nữ ốm yếu, đang vật lộn từng giây từng phút để tồn tại. Và tất cả rồi sẽ lại tràn ngập màu sắc tươi sáng nếu bà ấy có thể thức dậy…   Cô sẽ bật khóc vì sung sướng và ôm bà ấy thật chặt, không bao giờ buông tay. Cô sẽ nói với bà ấy mỗi ngày rằng, cô yêu bà ấy nhiều như thế nào và cô sẽ giúp bà ấy tìm ra con đường ngập tràn ánh sáng hạnh phúc… Nếu bà ấy có thể tỉnh dậy….   Nhưng ... bà ấy đã không làm vậy và có lẽ sẽ không bao giờ làm được. Cô vẫn hi vọng giống như ai đó đã từng nói, không có gì là không thể!   Chủ nhật.   Hồ bơi trong nhà có không khí ngột ngạt, rất ấm nhưng quá nhiều người, cứ ba bước chân cô lại đụng phải người khác. Cuối cùng, cô cũng đến thành bể bơi, chắc chắn cô đã có ít nhất 10 vết bầm tím mới. Và tất cả những rắc rối này đều là vì anh.    Anh còn đang say sưa bơi lội. Bằng những cú đánh tay vươn người mạnh mẽ, anh chinh phục được mặt nước, như thể dòng nước cũng phải khuất phục dưới chân anh.   Cơ bắp của anh chuyển động kịch liệt theo mỗi động tác bơi lội, cô nhìn thấy cách anh ưỡn người bơi về phía trước với những cú đá nhanh, chuẩn, nhẹ nhàng và hai cánh tay luân phiên đưa từ trên đầu xuống dưới mặt nước, các cơ bắp gồ lên, căng tràn đầy quyến rũ. Khi cánh tay duỗi ra, anh kéo cơ thể chuẩn như người mẫu tạp chí ra khỏi mặt nước và tiếp tục tiến về phía trước bằng cách rướn khuỷu tay lên càng cao.    Chết tiệt, anh như bức tượng nghệ thuật được tạo ra chuẩn từng milimet!    Từ xa, cô cũng có thể nhìn thấy những giọt nước chảy trên lưng anh rồi rơi xuống. Cô lắc lắc đầu, thật lãng phí của trời!   Cô vội vàng dời tầm mắt khi nhận ra bản thân bị thu hút tới mức nhìn chằm chằm vào anh. Vâng .. nuốt chửng tâm hồn cô theo đúng nghĩa đen!    iiiii. Tưởng Gia!   Tuy nhiên, cô vẫn không thể không tìm thấy nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của anh khi anh thành công tăng tốc bơi lội. Mọi người đều có thể thấy, anh đang được là chính mình, tận hưởng một niềm vui chinh phục biển cả đầy thú vị.   Nhưng nếu ai đó hỏi anh có thích bơi không, chắc chắn anh vẫn sẽ mỉm cười chế giễu. Có thể lắm. Bởi vì anh là một tên ích kỷ, kiêu ngạo chết tiệt. Cô thực sự nghĩ anh là một tên chết tiệt.    Và cô đang chăm chú quan sát tên chết tiệt ấy bơi lội! Thật đáng xấu hổ! Cô cảm thấy tự khinh bỉ bản thân mình, cuống cuồng quay lưng lại với anh. Cô như một đứa trẻ nhỏ tò mò, xoa xoa tay và đi đến chỗ nằm nghỉ ngơi của Tưởng Gia.     Cô xác định mục tiêu rõ ràng, cố ý với tay lấy chiếc chìa khóa được giấu dưới khăn tắm màu xanh của anh. Hạ May có thể chuẩn xác làm như vậy, bởi vì cô đã theo dõi được, anh trải rộng khăn tắm ra rồi đặt chìa khóa dưới đó như thế nào.    Cô thấy mình rất có năng khiếu làm một điệp viên giỏi... hoặc một kẻ theo dõi bệnh hoạn!!   Cô đội một chiếc mũ màu hồng phấn, đeo cặp kính râm khổng lồ màu đen mà có thể là của hãng Madonna, khoác một chiếc túi dính sát sau lưng và mặc một cái áo gió màu đen gồm 3 lớp vải, mà nó khiến cô nóng phát điên khi vào bể bơi trong nhà ấm áp. Tất cả chỉ vì Tưởng Gia!     Cô hăng hái cắm chìa khóa vào tủ đựng đồ cá nhân, giật tung cánh cửa sắt khiến nó nhảy lên với một tiếng vang lớn. Sau đó vội vàng vơ lấy chiếc túi đen rồi cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh.     Cô lục tung chiếc túi cho đến khi tìm thấy dầu gội đầu đang muốn tìm kiếm, dùng hết sức bình sinh để đổ hết chất dầu dinh dính xuống cống nước thải rồi thêm vào thuốc nhuộm tóc màu cam mà cô vừa mua. Tất nhiên, hỗn hợp không màu cam mà có màu trắng như dầu gội đầu bình thường.    Sau đó, cô lấy kem nhuộm da nâu, sữa tắm của anh và làm tương tự. Hóa chất mới có màu tối hơn một chút, nhưng anh sẽ không thể nhận ra nó ... ít nhất là cô hy vọng như thế.   Cuối cùng, ném lại dầu gội đầu và sữa tắm vào túi, đóng chặt nắp lại, rón rén trở lại tủ đồ và nhét chúng vào đó như ban đầu. Xong!   Sau hành động lần này, hy vọng anh sẽ không gây rắc rối cho cô nữa, tốt nhất là tránh xa cô và để cho cô yên.    Cô nghiến răng nghiến lợi nghĩ lại buổi tối thứ sáu tuần trước, khi anh vừa nói đi là đi và cô phải chạy bộ về nhà trong thời tiết rét lạnh cắt da cắt thịt. Thậm chí còn không nhận được một lời giải thích đàng hoàng!    Ấn chặt chiếc mũ xuống để che mặt rồi cẩn thận bước đi để không giẫm lên bất cứ vật gì. Bây giờ chỉ cần đặt chìa khóa lại chỗ cũ và chờ đợi.    Hai tiếng sau, lâu đến nỗi khiến cô đứng trên bờ vực của sự tuyệt vọng, anh dừng bơi, cuối cùng cũng phải dội nước và đi tắm.   Hừ hừ, bây giờ mới là phần khó nhất. Cô cẩn thận bước vào phòng tắm nam.    May mắn thay, trời đã tối muộn và chỉ có một vài người còn ở đây. Một chàng trai đứng soi gương quan sát kỹ lại bản thân một lượt thì nhìn thấy cô ... một người mặc áo khoác đen, đội mũ hồng và đeo kính râm… trông như một kẻ biến thái dị hợm.   "Xin lỗi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi." Hạ May thì thầm xấu hổ trước tiếng ồn ào của nước chảy. Âm thanh đó át hết tiếng xin lỗi của cô.   Anh ta bị sốc nặng, nhìn chằm chằm vào cô. Chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái trông giống biến thái à?   Cô không chờ đợi những lời mà anh ta định nói dù đã lên tới môi sắp bật ra tiếng. Cô nhanh chân đi đến giá để khăn tắm của Tưởng Gia. Bên dưới đúng như dự đoán, có chùm chìa khóa của hắn.   Đôi tay run rẩy túm lấy nó rồi cuống cuồng lao từ nhà tắm vào phòng thay đồ. Cô vội vàng đổi những thứ đắt tiền của anh và … sắp xếp mọi thứ xong xuôi.   Phù, sắp xong rồi, cô tự động viên mình, thực hiện động tác cuối cùng là chạy ngược vào nhà tắm nam để trả chìa khóa cũng như treo một chiếc quần lót màu xanh nõn chuối và một chiếc khăn tắm siêu nhỏ lên trên giá quần áo.   Chiếc khăn tắm màu xanh siêu to đã bị cô cất vào ba lô. Nó quá to. Anh sẽ nảy ra ý tưởng thông minh là dùng khăn tắm quấn kín người.   “Cô làm gì ở đây?” Chàng trai lúc nãy lên tiếng khiến cô giật mình sợ hãi.  Hắn vẫn còn làm quái gì ở đây nữa?  Có lẽ bây giờ hắn mới tìm lại được giọng nói của mình.    Ồ, hắn không còn bị sốc hay bối rối nữa mà rất tức giận, hung hăng nắm chặt tay và đứng chắn trước mặt cô như một tảng đá cứng. Cô không thể trốn thoát vì bị bao vây.   "Tôi chỉ là một cô gái chưa lập gia đình, vì không vui nên lạc đường chăng?" Tại sao điều đó nghe giống một câu hỏi hơn là một câu trả lời? Khốn nạn thật!    Đột nhiên, tiếng động dừng lại, điều này chỉ có thể có nghĩa là ... Tưởng Gia đã tắm xong. Ồ, sự khốn nạn được nhân đôi!    Tên con trai hào hoa phong nhã lại đang chắn trước mặt cô, nhướng lông mày, khoanh tay trước ngực với vẻ không thể tin được. Mà theo đó, cô phát hiện hắn còn chưa mặc áo phông, lông ngực màu đen phủ trên cánh tay ... giống như một chiếc chăn.    Cô nuốt khan, liều mạng chạy nhanh đâm sầm vào làn da ướt đẫm của hắn, cố gắng tự thuyết phục bản thân, đó tuyệt đối không phải là mồ hôi!   Hắn ngạc nhiên đến mức loạng choạng lùi lại và cô có một con đường tự do duy nhất. Vì vậy, cô cố gắng hết sức để không bị Tưởng Gia nhìn thấy. Tại sao cô lại mặc một thứ rác rưởi như vậy! Toàn thân cô đổ mồ hôi như tắm   Cô dừng lại trong không khí ẩm ướt của bể bơi. Cô giấu mình không quá gần cũng không quá xa tủ đựng đồ của Tưởng Gia để không bỏ lỡ cảnh tượng thú vị.    Bình tĩnh lấy máy ảnh ra và chờ đợi. Sau 5 phút, Tưởng Gia tức giận chạy ra khỏi nhà tắm khiến cô phải vất vả nhịn cười.    Da của anh không được nâu rám nắng như loại thuốc tự nhuộm da rẻ tiền đã quảng cáo ... mà giống màu da cam hơn. Một thứ thật xấu xí màu cam! Mái tóc của anh có màu cam sáng. Gần như màu xanh neon. Tóm lại, anh trông cực kì tệ hại và dị hợm. Thật không may, màu này chỉ tồn tại trong 5 ngày. Haha, cuối cùng thì anh cũng có vẻ ngoài trùng khớp với bản chất bên trong, cụ thể là tên khốn nạn tồi tệ chết tiệt! Đáng tiếc chỉ có 5 ngày… Tiếc thật!   Nhưng không sao, máy ảnh của cô đã quay lại tất cả một cách tuyệt vời. Khi anh mở tủ đựng đồ của mình, anh đã hét toáng lên, hung hăng như một gã kinh dị chạy ra từ trong nhà tắm, tay cầm một chiếc túi yểu điệu màu hồng phấn. Một vài người vẫn còn ở lại chụm đầu vào nhau, thì thầm chỉ tay sau lưng Tưởng Gia. Một số người khác ... chỉ cười nhạo thích thú.    Cô cũng phải bật cười.    Trong nhà thì ấm nhưng bên ngoài thì lạnh. Tưởng Gia cũng biết điều đó, bởi vì sau một hồi chần chừ, anh cũng mặc quần áo vào. Tiếng gầm gừ không kiểm soát vang lên, tiếng chửi thề lại dai dẳng không dứt.   Biểu cảm duy nhất trên khuôn mặt anh chính là ham muốn giết người cháy bỏng. Anh đi ra ngoài với chiếc túi màu hồng bánh bèo, trong đó có rất nhiều thứ giúp anh không bị ốm. Tất nhiên là để đề phòng anh sẽ không xuất hiện ở trường với bộ dạng kinh hãi này.    Thậm chí anh còn dậm chân tức tối một vài lần. Hạ May đã kết thúc ghi âm khi anh đến xe mô tô và đọc được mẩu giấy nhắn đính kèm của cô.   Ngay lập tức anh giống như một bà phù thủy ác độc giận dữ không làm ra phép thuật hung hăng xé nát mẩu giấy, tà ác nguyền rủa, cúe như thể nhất định sẽ giết chết Hạ May.   Cô không nghĩ, anh lại phát hiện ra người gây chuyện là cô nhanh như vậy. Nhưng vẫn suýt nữa thì bật cười. Hắn chẳng thể nghĩ ra ai khác sẽ làm điều này hay sao? Hay do chính những lời nói trên mẩu giấy nhớ mà anh đã từng nói với cô khiến anh nhận ra. Thực ra thì cũng không có gì đặc biệt mà nhỉ.      -------------------- Lời của tác giả:  + Chờ Hạ May bị nghiệp quật hay là đáng bị trừng phạt hơn nhỉ?    p/s: Đừng là nghĩ cô ấy là người xấu, không biết điều, tội nghiệp~.~ Cô ấy là người có oán báo oán, có ân báo ân. >.<  -Ary-