Biến đi! oan gia!

Chương 10 : Biến đi! oan gia!

Trans: Hanna   Anh ấy kéo cô lại gần hơn, mùi kem cạo râu nam tính len lỏi vào mũi cô, mùi khá khó chịu. Giai điệu bài hát đang vang lên không quá chậm hay quá nhanh. Hai người di chuyển nhịp nhàng ăn ý, mắt anh ấy dán chặt không rời khỏi cô suốt thời gian đó. Cô căng thẳng nhìn đi nơi khác.    “Em thật đẹp.” Anh ấy thì thầm vào tai cô khi cúi người về phía trước. Gò má mịn màng, ấm áp chạm nhẹ gần má cô. Nhưng hình như anh ấy không có ý định sẽ ngẩng đầu lên. Cô hơi nghiêng đầu về phía sau để nhìn vào đôi mắt màu nâu hạt dẻ của anh ấy.   “Em không hề xinh.”   Bấy giờ anh ấy càng ôm cô sát vào người mình hơn, khiến cơ thể hai người ép chặt vào nhau, càng di chuyển hài hòa. Anh ấy hôn lên má cô! Cô trợn tròn mắt như bánh xe, bị sốc nặng khi nhận ra anh vẫn đang hôn má cô. Cô cứng đờ người bất động với anh ấy trên sàn nhảy, trong khi anh ấy xoa tròn ngón tay trên eo cô và giữ nguyên đôi môi trên má cô. Tiếng chuông báo động vang lên gấp gáp trong đầu. Tất cả diễn ra quá nhanh đối với cô. Mã Lượng kết thúc nụ thơm lên má và quay đầu lại đối mặt chính diện với cô. Đôi môi của anh ấy ở ngay trước mặt, mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô. Anh quan sát đôi môi cô rồi rướn người về phía trước.    “Không!” Cô vội vàng ngăn cản.   Đúng, anh ấy rất đẹp trai và có lẽ tính cách cũng tốt, nhưng cô không phải là một cô gái có thể nhất kiến chung tình ngay lần đầu tiên gặp mặt. Anh ấy không quan tâm đến sự phản đối đó, hai tay siết chặt hai bên hông của cô khiến cô phát đau.   “Mã Lượng! Quá nhanh!” Cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp mạnh mẽ của anh ấy, nhưng anh ấy quá khỏe. Một hơi thở đượm mùi rượu thoảng qua.  Liệu có phải anh ấy say rồi không?     “Mã Lượng! Cô ấy nói không!” Đột nhiên có giọng nói gầm gừ khàn khàn vàng lên, kéo anh ấy ra khỏi người cô.    Đôi mắt của Tưởng Gia lóe lên đầy giận dữ, nắm đấm siết chặt như muốn bóp nát cổ tay của Mã Lượng khi anh giúp đỡ ‘đặt’ anh ấy vào tường cách đó 3m. Sự giúp đỡ lịch sự!   “Thử chạm vào cô ấy một lần nữa xem, anh sẽ không tưởng tượng ra hậu quả đâu.” Anh lầm bầm một cách thô bạo và độc đoán, đến mức cô nổi cả da gà, mồ hôi lạnh toát sống lưng.   Cô biết, Tưởng Gia làm điều này không phải vì anh quan tâm đến cô, mà vì anh đang cạnh tranh với Mã Lượng về ‘sức hút’ giữa các chàng trai.   Mã Lượng cười thành tiếng: “Anh sẽ không làm gì con nai của em đâu.” Anh ấy cười gian xảo, còn cô thì khịt mũi khinh bỉ.  ‘Con nai của hắn”. Làm như Tưởng Gia sẽ quan tâm xem anh ấy và cô có làm gì đó hay không vậy!   Các vị khách không mảy may để ý đến cuộc trò chuyện căng thẳng giấu đao giấu kiếm này. Họ tiếp tục nói về quần áo, trang sức… hoặc bàn bạc về công việc kinh doanh nhàm chán.     Mã Lượng vừa huýt sáo vừa nới lỏng vòng tay lạnh lẽo của Tưởng Gia ra khỏi người mình và bước tới bên cạnh một cô gái tóc vàng nhuộm đuôi bạch kim.    Hạ May dõi mắt theo từng bước của anh ấy. Tưởng Gia lại nhìn cô ... Anh đang tìm kiếm sự tổn thương của cô à?   “Tôi vẫn ổn.” Cô chỉ nói một câu lạnh lùng đơn giản.   Anh gật đầu và tiếp tục nhìn cô chằm chằm. Cô có nên nói lời cảm ơn không? Cô vừa mở miệng muốn làm điều đó thì ông cụ hói đầu khi nãy đi đến trước mặt cô.     “Chào hai người.” Ông cụ hào hứng nói và kéo tay một người phụ nữ khác đến chỗ hai người.     Bà ấy trông có vẻ hơi bối rối và nở nụ cười rất tươi trên đôi môi tô son màu đen huyền bí: “Vậy ra cháu là cô bạn gái khét tiếng của Tưởng Gia à?” Bà ấy vừa nói vừa dùng tay trái tháo chiếc găng tay sa tanh ra khỏi tay phải, sau đó tháo nốt chiếc còn lại, giữ chặt trong tay. Ngay khi cô định sửa lại thì Tưởng Gia giành nói trước.    “Đúng vậy, May.”   Cô ho sặc sụa vì kinh ngạc đến mức bị nghẹn nước bọt. Anh cười thật tươi, ôm lấy vai cô để kéo cô lại gần mình. Đó có phải là hình phạt của anh vì việc trước đó không?     Khi cô ngẩng đầu nhìn lên, anh đang cười như địa chủ được mùa. Cô nhanh chóng nhìn xuống sàn nhà để họ không thể phát hiện một tia chán ghét trong mắt cô. Tên hề này đang làm gì vậy? Anh thừa nhận rằng, cô là bạn gái của mình? Bạn gái của tên này ư? Ha!     “Hai người thật sự là một cặp đôi ngọt ngào.” Người phụ nữ vừa nói vừa dùng chiếc găng tay mỏng manh trên tay chấm vào mắt mình... một giọt nước mắt?   Cô nuốt cục nghẹn trong cổ họng do chính mình tự tưởng tượng ra đánh ực một cái.   “Vợ chồng ngài cũng vậy.”   “Gọi bà Đinh là đủ rồi, cậu bé.”     Ông cụ cũng bật cười tiếp lời: “Và ông Đinh. Chỉ vậy thôi nhé.”     Tưởng Gia gật đầu một cách nghiêm túc kèm theo một nụ cười chân thành. Nếu không biết rõ ràng về anh thì có lẽ cô đã đổ gục vì anh quá hoàn hảo, lịch thiệp, dễ mến, thân thiện, mẫu mực và giàu có. Nhưng tiếc là cô quá hiểu anh.     “Rất vui được gặp ông bà ạ.” Cô thân thiết nói và nở nụ cười đẹp nhất có thể.     Ba cặp đôi khác cũng tham gia vào cuộc nói chuyện phiếm của bọn họ và vui vẻ chúc mừng Tưởng Gia vì anh có một cô bạn gái xinh đẹp, quyến rũ như cô. Cô muốn phản đối điều đó sao? Dựa vào biểu cảm của anh, cô biết, anh chưa từng lên kế hoạch theo cách đó hay nghĩ tới khía cạnh này. Tâm trạng của cô cũng trở nên tốt hơn.    “Làm thế nào mà hai người quen nhau vậy, đôi chim sẻ nhỏ?” Một người phụ nữ trẻ hơn hỏi, tay vuốt mái tóc giả ngắn ngang vai của cô ấy.     Đôi chim sẻ nhỏ? Rất lãng mạn! Nghe có vẻ hai người rất yêu nhau! Nhưng hoàn toàn không phải. Cô cho rằng có một cái cây và một con khỉ là cô đang quen nhau còn dễ dàng tin tưởng hơn điều này. Bởi vì ý tưởng về cô cùng Tưởng Gia là một cặp.... quá kinh khủng rồi! Quá bất thường rồi!.   Chỉ là ... hơi khó xử. Hạ May lên tiếng đúng như mong đợi, bởi vì dựa theo tính cách của anh thì chắc cô sẽ không được đẹp mặt đâu.   “Em quyết định tham gia một lớp học may vá và cậu ấy đã ở đó ... Tưởng Gia bé bỏng, yêu dấu, ngọt ngào của em!” Cô hắng giọng để che giấu tiếng cười suýt bật ra khỏi cổ họng.   “Anh ấy vừa mới may xong một chú gấu đồ chơi sang trọng màu hồng thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy em và… em nên nói thế nào đây … Đó là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết đấy!” Cô mỉm cười ngọt ngào với Tưởng Gia, người đang nhìn cô tới chết lặng.    Các bà các cô vỗ tay trong mơ màng.     “Mọi người biết đấy, anh ấy đã tặng cho em chú gấu bông sang trọng dễ thương với những trái tim màu đỏ rực trên ngực của nó. Về đến nhà, em phát hiện ra, bên trong chú gấu có rất nhiều…” Cô nhấn mạnh và kích thích trí tưởng tượng bằng cách dùng ngón trỏ và ngón cái uốn tròn để miêu tả kích cỡ của những trái tim đó.   “... Bên trong có rất nhiều trái tim nhỏ xíu, trên đó là vô số lời khen ngợi.”   Oaaaa… Tất cả phụ nữ đều tan chảy vì điều siêu lãng mạn này. Một số người thậm chí còn nhìn bạn đời của mình với ánh mắt trách móc.    Tưởng Gia bị sặc sâm panh và ho sặc sụa vì điều đó khiến mặt hơi đỏ lên.   Haha! Cô vỗ vỗ lưng cho anh bằng tất cả sự dịu dàng của mình.   “Chú gấu nhỏ của em!” Cô bĩu môi lo lắng: “Mọi thứ ổn chứ? Anh phải chú ý, anh không thể uống quá nhiều một lúc.”   Cô cắn chặt môi để không cười rộ lên khi đôi mắt nóng bỏng như dung nham ấy va chạm vào ánh mắt cô. Hạ May cắn mạnh hơn, hơi thở bắt đầu trở lên hỗn loạn. Đừng cười! Không được cười!    “Ừ, con nai con của anh.” Anh gầm gừ nhả ra từng chữ và nở một nụ cười khó chịu đau thương, lưng run lên vì tức giận.     “Bé May bé bỏng, ngọt ngào của anh.” Anh dùng chính những từ cô vừa nói: “...cũng là một con nai con ngọt ngào. Lần đầu tiên tôi hẹn hò với cô ấy, cô ấy đã thú nhận với tôi rằng, cô ấy có một vài vấn đề khá tệ ở trường và không thể hiểu được bài tập về nhà của mình. Tất nhiên là tôi đã giúp cô ấy.” Anh nhún vai bất đắc dĩ và vuốt ve tóc cô giống như cô là một đứa ngốc nghếch với chỉ số IQ cực thấp vậy!    “Vậy cậu nhận được phần thưởng gì vậy, Tưởng Gia?” Cô không nhận ra giọng nói đó thuộc về ai, nhưng nó có vẻ ghen tị và vênh váo.    “Em chính là phần thưởng!” Cô kiêu ngạo đáp lại, thích thú nhìn xung quanh.    Tưởng Gia dùng một tay bấu chặt vào bả vai cô, kéo cô lại gần mình hơn. Hạ May nghiến chặt hai hàm răng, rúc vào người anh. Tài năng diễn xuất của cô đang bị thử thách. Cô phải công nhận rằng, cô đang làm khá tốt khi những người phụ nữ khác nhìn chằm chằm vào hai người rồi nở nụ cười tinh tế trên môi.   Hiệu trưởng cũng là ba của anh, Tưởng Bân, lại lên tiếng phát biểu một lần nữa, nhưng cô không chú ý lắng nghe. Tất cả những gì cô đang cảm nhận được là bàn tay của Tưởng Gia luồn vào mái tóc cô, dịu dàng vuốt ve phía sau đầu cô. Cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.    Đôi mắt đang nhắm nghiền toát ra vẻ kỳ lạ, dường như anh đang tận hưởng cơ hội duy nhất này, tưởng chừng như sẽ không bao giờ có nữa.   Hừmmm ... Không, chắc chắn anh đang nhớ tới một người con gái khác mà anh cực kì yêu thích. Chỉ cần anh mở mắt ra nhìn cô thì chắc chắn cô sẽ không phải ngạc nhiên nữa.   Cô nắm lấy bàn tay còn lại của anh rồi đặt nó trên thắt lưng mình, cảm giác như có luồng điện ấm áp xuyên qua cơ thể. Được rồi ... tại sao anh lại không nhìn cô vào lúc này? Anh vẫn nghĩ cô là một người khác ư?   “Anh đang làm gì vậy?” Cô ngập ngừng hỏi và thấy khá bối rối.    Đột nhiên anh mở bừng mắt, cuống cuồng lầm bầm: “Tôi phải đi vệ sinh.” Sau đó, anh nhanh chân bỏ chạy. Bây giờ thì anh nhận ra cô rồi đấy!   Chà ... ngốc thật! Nhận nhầm người con gái mình thích! Dù cô ấy là ai thì cô vẫn hy vọng, cô ấy có thể ... dạy dỗ anh một chút. Bởi vì anh rất cần điều đó.   Cô cảm thấy bị bỏ rơi và xoa xoa cánh tay của mình. Có vẻ cô đang thiếu hơi ấm của anh… Không, không phải hơi ấm của anh, chỉ đơn giản là cần không khí ấm áp. Ở đây quá lạnh! Sự kinh hãi khuấy động trong lòng khiến cô rùng mình lắc đầu.   Cô không biết, thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu cho đến khi di động trong túi phải phát ra tiếng bíp.    Tưởng Gia: “Tôi đi rồi.”   Cái gì? Anh có ý gì vậy? Cô phải hiểu điều đó có nghĩa là gì?    Tưởng Gia: “Tôi đã quên mất một cuộc hẹn.”   Hạ May khịt mũi. Nhiều khả năng là... Khoan đã, cô làm thế nào để về nhà bây giờ?    Hạ May: “Anh nghĩ, tôi nên về nhà bằng cách nào?”   Anh không trả lời.    “Tưởng Gia!”   5 phút trôi qua. Vẫn không có tin nhắn mới. Chẳng lẽ bị mất điện thoại, hay làm sao?    “Tưởng Gia!”   Không có câu trả lời.    Anh là một con ký sinh trùng hư hỏng, không đúng, anh là một kẻ hèn nhát thất bại. Thậm chí không thể làm tốt những gì mà anh đã bắt đầu!    Với tin nhắn này, cô có thể chắc chắn, anh sẽ trả lời. Nếu hỏi cô muốn khiêu khích bất cứ ai thì đó chính là Tưởng Gia.    Sau 15 phút, cô buộc phải từ bỏ việc chờ đợi. Tưởng Gia thật sự không có hồi âm. Cô không thể tin nổi.  Một tin nhắn khiêu khích trần trụi như vậy sẽ hoàn toàn ném vỡ sự tự tôn đàn ông của anh kia mà!   Lẽ ra, anh nên túm lấy cô... vội vàng đáp trả với những lời chế giễu!   Cô ra ngoài tòa nhà và tìm kiếm chiếc xe phân khối lớn của anh, nhưng nó không còn ở đó nữa.    “Thật là kỳ cục!” Hạ May hét lên trong tuyệt vọng, lấy điện thoại di động của mình ra đểu cầu cứu sự giúp đỡ của Google Maps. Cuối cùng, cô cũng về đến nhà.    “Hắn sẽ phải trả giá đắt vì điều này!” Cô tự hứa với bản thân. Cô phải trở về nhà với cơ thể cứng đờ vì lạnh.    Tâm Băng” “Này, bạn yêu,”   Hạ May mỉm cười.  Cô biết, chắc hẳn có điều gì đó đã xảy ra nên chỉ nhắn lại ngắn gọn: “Hãy kể cho tớ biết mọi thứ!”