Biên bức
Chương 19
Cảm giác nóng rực dọc theo cổ tay xuyên qua người, giống như bị kềm sắt nong đỏ kẹp chặt lấy. Bạch Thiểu Tình kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân mềm nhũn, không dùng được tí ti khí lực.
Keng! một tiếng, kiếm rơi xuống đất.
Trong phòng thật sự rất im lặng, cho nên một tiếng keng! Này vang lên, quả thực chấn động đến đau cả tai.
Hai đại hán bưu hãn cùng Từ Mộng Hồi, đã không biết bóng dáng.
Tư Mã Phồn một tay cầm lấy cổ tay Bạch Thiểu Tình, một tay khinh bạc đặt lên thắt lưng y, nhân tiện ngồi lại xuống ghế, kéo nhẹ, để Bạch Thiểu Tình ngã ngồi trên đùi mình.
“Đồ Long?” Tư Mã Phồn trêu chọc, “Kiếm kiếm đủ ngoan, nhưng vẫn cũng không đủ tuyệt (đủ hung dữ nhưng không đủ độc ác).” Hắn lột mặt nạ của Bạch Thiểu Tình ra, thấy gương mặt tuấn mỹ, cũng không hề giật mình, chỉ thở dài, “Phong Long thật có phúc.” Vươn người qua hôn lên.
Bạch Thiểu Tình tức giận đến cả người phát run.
Bên ngoài viện ồn ào ầm ĩ, huyên náo một hồi, lại nghe như tiếng châm ngòi pháo hoa. Lập tức trê không trung hiện lên vài quầng sáng, không biết là tín hiệu khói lửa nào của đồng đạo võ lâm.
“Thám tử được Phong Long xếp vào đã bị xử lý thỏa đáng.” Tư Mã Phồn nhìn pháo hoa nở rộ trên trời qua khung cửa sổ, quay đầu nói, “Nhưng nếu ngươi mở miệng cầu ta, ta còn có thể cho ngươi chờ thêm một chút.”
“Chờ ai?”
Tư Mã Phồn cười khẽ, “Còn có thể là ai?”
Hắn vừa nói, vừa xem xét khuôn mặt Bạch Thiểu Tìn, chậc chậc nói, “Ta đã cho hắn cơ hội tới cứu ngươi, nhưng sao hắn lại không đến chứ? Đáng tiếc, đáng tiếc.” Tay vẫn ấn lên mạch môn của Bạch Thiểu Tình.
“Có mồi, không nhất định là sẽ có cá.” Bạch Thiểu Tình vẫn còn cười được.
Nhưng y cười rất miễn cưỡng, cho nên đôi môi mỏng manh cũng bắt đầu run nhè nhẹ. Vô luận là ai, mạch môn bị nung cháy như bằng dung nham, nụ cười đều có vẻ miễn cưỡng.
“Miếng mồi thơm ngon như ngươi, đổi lại là ta, nhất định sẽ mắc câu.” Tư Mã Phồn tiến đến bên cổ Bạch Thiểu Tình, ngửi ngửi, ngả ngớn nói, “Hắn không đến cũng đừng lo, trước tiên ta cùng tiểu Biên Bức nhi luyện Thác Hợp…” Nói đến hai chữ sau, âm điệu lại bỗng nhiên thay đổi.
Tư Mã Phồn đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trừng trừng nhìn Bạch Thiểu Tình, “Kiếm của ngươi tên là gì?” Hắn luôn ôn nhu nhã nhặn, giờ phút này lại khàn khàn rên rỉ.
“Kiếm pháp là Đồ Long kiếm pháp, kiếm đương nhiên là Đồ Long kiếm.” Bạch Thiểu Tình cũng không phát run, tựa hồ thú vị nhìn hắn, “Không ngờ Đồ Long đao cũng có thể dùng để đối phó với sài lang.”
“Ngươi đúc lại Tam Xích đao…” Bộ mặt Tư Mã Phồn nhợt nhạt vặn vẹo, đúng là vẻ đáng sợ trước nay chưa từng có.
Bạch Thiểu Tình như không hề phát giác, lại nói tiếp, “Hàn tính trên Tam Xích đao tuy vì đúc lại mà hiện lộ ra kém một chút, nhưng hàn khí nhập thể (đi vào người) vô thanh vô tức, đối với kẻ luyện Hoành Thiên Nghịch Nhật công mà nói, lực sát thương lại càng thêm bá đạo. Tư Mã giáo chủ, ngươi chẳng lẽ không biết ngày đó Phong Long bị thương dưới Tam Xích đao của ta sao? Thiết khí (vũ khí bằng kim loại) có thể nấu chảy đúc lại, đạo lý kia ngay cả vũ phu (con nhà võ) bình thường cũng biết, ngươi chưa bao giờ nghĩ tới sao?”
Từ cổ họng Tư Mã Phồn phát ra thanh âm nhè nhẹ, liều chết trừng Bạch Thiểu Tình, rốt cục cười rộ lên, “Ngươi muốn ta giết ngươi sao? Phép khích tướng này không khỏi buồn cười quá đấy.” Nụ cười của hắn hoàn toàn khác lúc trước, không còn vẻ tiêu sái nữa, đôi mắt đỏ ngầu như độc xà chằm chằm nhìn vào Bạch Thiểu Tình, cực kì ác độc.
Hắn điểm huyệt đạo của Bạch Thiểu Tình, hung hăng quật Bạch Thiểu Tình xuống đất.
“Ta không thể giết ngươi. Ta muốn cho ngươi nếm thử chút tư bị của kiếm này.” Hắn nhặt Đồ Long kiế rơi trên đất lên, cười tà, “Chẳng phải ngươi cũng luyện Hoành Thiên Nghịch Nhật công đó sao?” Hắn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, không thèm chà lau, mặc tơ máu chảy bên khóe miệng, nhìn chằm chằm Bạch Thiểu Tình nhẹ nhàng nói, “Ta muốn dùng kiếm này, từ từ, nhẹ nhàng vạch ra mười bảy mười tám đường trên người ngươi, cho ngươi sống không được mà chết cũng không xong.”
Bạch Thiểu Tình bị hắn dùng ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm, không khỏi rùng mình một cái, khóe miệng cong lên, như cười như không mà thở dài, “Đáng tiếc, như vậy Hoành Thiên Nghịch Nhật công của ta cũng bị giảm đi, Thác Hợp công cũng không giúp được ngươi.”
Tư Mã Phồn tựa hồ thật không ngờ đến điểm ấy, sửng sốt một chút nói, “Đúng, ta tuy bị thương, nhưng đã có sẵn thứ để chữa thương.” Nhìn ánh mắt Bạch Thiểu Tình, lập tức quang mang dâm tục lóe lên, đe dọa.
Bạch Thiểu Tình sửng sốt.
Nếu có thể nhúc nhích tay được tí chút thì nhất định y sẽ tự bạt tai mình hai ca chục cái.
Tư Mã Phồn chậm rãi tới gần, tà tà cười nói, “Đây là chính ngươi tự tìm, ta vốn không hề nghĩ đến việc dùng ngươi như vậy.”
Tay hắn nhẹ nhàng lần mò vào trong vạt áo Bạch Thiểu Tình.
“Trơn nhẵn thật. Tiểu Biên Bức nhi, ngươi trị thương thế cho ta, ta sẽ hảo hảo đối đãi với ngươi.” Tư Mã Phồn hỏi, “Nếu ngươi muốn cùng Phong Long hợp táng, ta cũng sẽ đáp ứng tâm nguyện này của ngươi.”
Răng Bạch Thiểu Tình, rốt cuộc run lên.
Y nhắm mắt lại.
Khoảng khắc nhắm mắt lại, khuôn mặt đáng giận của Phong Long lóe lên trong đầu. Tay Tư Mã Phồn chạm vào da thịt, cả người nổi hết da gà, cảm giác sền sệt ghê tởm phủ khắp từ đầu đến chân, giống như một con sên nhầy nhụa đang bò trên người y.
Phong Long…
Cổ họng y bị cái gì đó chặn lại, muốn thốt ra một cái tên, rồi lại không muốn bật ra. Tên này cũng đáng hận như chủ nhân của nó, kẹt sâu trong yếu hầu, đập cho lòng Bạch Thiểu Tình đau quặn từng cơn.
“Ta thực muốn biết, rốt cuộc có bao nhiêu kẻ đã chạm qua ngươi?”
“Ngươi có biết, ta có bao nhiêu võ công các phái?”
“Ba mươi bốn nhà.”
“Như vậy, đương nhiên không chỉ có ba mươi bốn tên…”
Bạch Thiểu Tình chợt nhớ, từ lúc rời đi Phong Long đến nay, chưa hề có ai chạm vào y.
Hai năm, duy nhất có thể thân mật tiếp xúc với da thịt của y, được y giấu trước ngực, là ngọc tiêu xanh biếc kia.
Mà hiện giờ, tay Tư Mã Phồn đã duỗi vào.
Bạch Thiểu Tình nghĩ, tất cả đã hết rồi.
Ngay lúc này, bỗng nhiên có thanh âm truyền đến. Gần như là thanh âm mềm nhẹ, không biết là phát ra từ đâu, như tiếng gió thổi khẽ qua tai, nhưng Bạch Thiểu Tình biết đây không phải là tiếng gió.
Tư Mã Phồn trầm thấp kêu lên một tiếng.
Trên người Bạch Thiểu Tình chợt nhẹ hẫng, Tư Mã Phồn đã bị quăng qua một bên. Bạch Thiểu Tình còn chưa kịp mở mắt, toàn thân đã nhẹ bổng, được người ôm lên từ dưới đất.
Lại là cảm giác đằng vân giá vũ, tiếng gió vù vù, nghe thấy vài tiếng hô to kinh ngạc, sau đó là hai ba thanh kêu thảm thiết liên tục, rồi chỉ còn lại tiếng gió.
Bạch Thiểu Tình vốn muốn mở mắt ra, nhưng bây giờ lại càng cang dùng sức nhắm chặt hơn.
“Đại ca có khinh công, ôm ngươi lên rất dễ dàng. Thiểu Tình, ngươi cũng đừng mở mắt.” Dường như trở lại nơi ngọn núi kia, có người ôm lấy kẻ vờ như không hề có võ công như y.
Y đã biết người vừa xuất hiện rốt cuộc là ai.
Người lúc này đang ôm y vào lòng, không chừng đang mang y về hang ổ.
Đồ Long kiếm của y không ở trên tay.
Không xong nhất chính là, huyệt đạo của y còn chưa được giải, không thể nào dùng sức được.
.
Rốt cục, tiếng gió cũng ngừng lại.
Thanh âm quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyền đến, “Vì sao ngươi không mở mắt?”
Bạch Thiểu Tình nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới hỏi lại, “Vì sao ngươi lại cứu ta?”
“Cứu ngươi? Ta chưa từng cứu ngươi?” Hắn mang theo tiếng cười phủ nhận.
“Ta tuy hận ngươi, nhưng cũng không phải kẻ không phân biệt được thị phi. Lần này là do ngươi cứu ta từ trong tay kẻ điên Tư Mã Phồn kia, ta rất cảm kích.” Bạch Thiểu Tình vẫn không chịu mở mắt, giống như kẻ ôm y lúc này chính là con quỷ cực kì ghê tởm. Y nhỏ giọng nói, “Ta đáp ứng ngươi, sau khi giết chết ngươi, sẽ hảo hảo an táng ngươi, sẽ không để chó hoang ăn thi thể ngươi.”
“Ta quả thật không cứu ngươi.” Người trên đỉnh đầu nhìn xuống y, cười đến nghiêm túc, “Nhưng bổ dược như vậy mà để Tư Mã Phồn ăn thì rất đáng tiếc. Ta cũng đã trúng Tam Xích đao, trên người cũng có thương, cũng học được biện pháp thải dương, hơn nữa e là còn học tốt hơn hẳn so với Tư Mã Phồn. Cho nên ta nghĩ, vẫn là ta đến thải ngươi thì có lợi hơn.”
Sắc mặt Bạch Thiểu Tình đột nhiên thay đổi, trợn trừng mắt, hun hãn trừng hắn, từng lời từng lời rít qua kẽ răng, “Phong Long, ta quyết định cứ để cho chó hoang thịt ngươi xem ra còn tốt hơn.”
Y vừa mắng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm gương mặt đã lâu không gặp của Phong Long, chỉ cảm thấy người trước mắt gầy đi không ít, nhưng khí phách vẫn như cũ. Một chút hơi thở ấm áp lặng lẽ đọng lại trong cổ, ẩn ẩn bồi hồi không chịu thối lui.
Phong Long vẫn cười đắc ý, thấy Bạch Thiểu Tình mở to mắt, thoáng thu nụ cười, cẩn thận đánh giá y, thấp giọng nói, “Ngươi vẫn cứ nhẹ như vậy.”
Mặt Bạch Thiểu Tình nóng lên, Phong Long ôm tay mình, giống như truyền lại nhiệt lượng cực cao vào người, nhất thời xấu hổ, oán hận nói, “Ngươi thả ta xuống.” Huyệt đạo y chưa được giải, ngay cả hơi chút giãy giụa tượng trưng cũng không làm được.
Y ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Phong Long, rồi lại bày ra bộ dáng hung tợn, làm ánh mắt Phong Long sáng ngời, như hai đốm lửa nhỏ đã được thắp lên trong đó.
Bạch Thiểu Tình thấy ánh mắt Phong Long, trong lòng bỗng nhiên như bị đập mạnh. Không ngờ Phong Long lại gật đầu nói, “Hảo.”
Hắn đi hai bước, tìm một chỗ bằng phẳng, thả Bạch Thiểu Tình xuống thật.
Bạch Thiểu Tình thoát khỏi nhiệt độ từ Phong Lon, trong lòng thoáng an tâm, lúc này mới nhìn ra xung quanh. Bọn họ dường như đang dừng lại trong một ngôi miếu cũ nát, xem ra Phong Long ôm y một đường chạy trốn đến đây. Mà nơi y đang nằm, chính là thạch bàn (bàn đá, để dâng hương ấy) của miếu.
Phong Long buông Bạch Thiểu Tình, cúi đầu nhìn kĩ Bạch Thiểu Tình, mặt mày mũi miệng đều cẩn thận tỉ mỉ nhìn thật kĩ, một lúc sau mới cau đôi mày rậm, hỏi, “Đây là cái gì?” Vươn tay quét ngang trán Bạch Thiểu Tình, thấy rõ là vết bẩn không biết dính vào từ lúc nào, lúc đó mày mới giãn ra; một lúc sau lại nói, “Tiểu Biên Bức nhi, ngươi vẫn như cũ.”
Bạch Thiểu Tình bị hắn nhìn, cả người không được tự nhiên, tựa như vẫn đang trong lò luyện (aka lò luyện đan, aka rất nóng), thần trí tựa như bị vây trong cực nóng. Nơi ánh mắt Phong Long chiếu xuống, bất giác nong nóng, mơ mơ màng màng đáp, “Đại ca, ngươi gầy đi không ít.” Vừa mở miệng, chính mình lại hoảng sợ, ánh mắt mông lung lập tức sắc bén lại, nhìn chằm chằm Phong Long, nói, “Sư phụ, ngươi giải huyệt đạo cho ta đi!”
Trong con ngươi Phong Long bắn ra vài phần thâm thúy, ôn nhu tới cực điểm, lại dần dần tiêu tán, còn lại vẻ trêu chọc bên miệng. “Chờ sư phụ nhìn xem hảo đồ nhi trộm giấu cái gì trên người rồi sẽ giúp giải huyệt cho ngươi.” Tay lại tiến vào vạt áo Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình cảm nhận được bàn tay Phong Long đang sờ soạng trên người, tâm nội cả kinh: hắn muốn bắt ta luyện công sao? Nhưng nhìn vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Phong Long, trong lòng tràn ra lửa hận, liều chết cắn răng nghĩ: hừ, có gì phải kinh ngạc. Hắn vốn đối xử với ta như vậy mà!
Bất giác, trong oán hận còn có vài phần bi thương, giống như rất nhiều năm phải chịu ủy khuất, ngay lúc này tranh nhau tràn ra.
Khóe mắt ngưa ngứa, y nghĩ rằng rơm rạ trong không trung bay loạn, cọ vào mặt mình. Muốn nhấc tay hất ra, lại phát giác huyệt đạo còn chưa được giải,chút ít khí lực cũng không có, trong lòng lại đau như bị kim châm muối xát.
Bàn tay Phong Long đi vào, nhưng không hề xằng bậy như Bạch Thiểu Tình tưởng tượng, ngay cả chút hành động khinh bạc cũng không có, không lâu sau, quả nhiên lấy ra được một thứ.
“Uổng công ngươi bảo vệ thứ này thật tốt.”
Ngọc tiêu còn mang theo cơ thể nhiệt độ của Bạch Thiểu Tình, Phong Long chậc chậc nhìn, đưa ngọc tiêu đến bên miệng, như đang muốn thổi một khúc để bày tỏ sự cao hứng, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lẩm bẩm nói, “Sao ta lại quên giúp người giải huyệt đạo được nhỉ?” Tay búng ra, giúp Bạch Thiểu Tình giải huyệt đạo.
Bạch Thiểu Tình vốn là vừa bi vừa hận, tưởng lại bị Phong Long nhục nhã, thấy Phong Long cực kì quy củ, rất là ngạc nhiên, sau lại thấy Phong Long lôi ra ngọc tiêu mà y trộm khi trước, bất giác xấu hổ.
Trong lúc ngạc nhiên và xấu hổ, cả người buông lỏng, nhất thời có thể nhúc nhích, lại kinh ngạc phi thường. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, sau khi thả lỏng lập tức bật dậy khỏi bàn. Y cực kì kiêng kị Phong Long, đầu tiên một chưởng hướng thẳng vào vai phải Phong Long, chiêu số lợi hại nhất lại giấu trong chiêu ở chân phải đến ngay sau đó; chiêu trước chiêu sau, chính là chiêu dự bị để chạy.
Y vốn không trông cậy một chiêu này có thể gây tổn thương đến Phong Long, không ngờ bốp! một tiếng, lòng bàn tay lại in xuống bả vai phải rắn chắc của hắn.
Bạch Thiểu Tình cực kì kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Phong Long, hắn cũng là vẻ mặt kinh ngạc. Kinh ngạc in hằn trong khuôn mặt tuấn tú kia lại đâm thẳng đến trái tim Bạch Thiểu Tình, chính y cũng phải giật mình. Phong Long cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, nhướng mày, một ngón tay chỉ thẳng lên Bạch Thiểu Tình. Bạch Thiểu Tình không dám coi khinh, lập tức xoay người, lại chụp thêm một chưởng.
Nhưng một ngón tay Phong Long có lực rất yếu, tiếp tục xảy ra ngoài ý liệu của Bạch Thiểu Tình, bị Bạch Thiểu Tình dễ dàng tránh được.
Bỗng nhiên, thanh âm cực thanh thúy truyền đến, thì ra chưởng kia được Phong Long cầm tiêu chống đỡ, ngọc tiêu lập tức gãy đôi.
Bạch Thiểu Tình quay đầu nhìn lại, nhìn hai đoạn ngọc tiêu trên đất, lại nghĩ: đúng rồi, thương thế của Phong Long chưa ổn, vừa nãy còn chạy như điên, tiêu hao nội lực, đương nhiên là nỏ mạnh hết đà.
Nghĩ đến đây, e ngại đã hoàn toàn biến mất, cũng không công kích nữa.
Y dừng lại, Phong Long cũng ngừng lại.
Hai người đối diện mà đứng, nhìn nhau, như đang phán đoán tâm tư của đối phương. Bạch Thiểu Tình bỗng nhiên nghĩ: hôm nay hắn yếu thế, ta muốn báo thù, há chẳng phải là thời điểm tốt nhất ư? Nhưng lúc này, lại không thể nghĩ ra được Phong Long và y có nỗi hận gì phải đánh đến sống chết. Giống trí nhớ đã phai mờ đi nhiều từ hai năm trước, chỉ còn lại chút ít thủy châu lãng hoa và hồ điệp.
Phong Long mở miệng nói, “Ngươi cũng chỉ có một cơ hội thế này, động thủ đi.”
Bạch Thiểu Tình như bị thứ gì đó bén nhọn đâm một cái, bỗng nhiên trừng hắn, “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ động thủ, nhất định không mềm lòng.”
Phong Long khẽ cười, “Đáng tiếc, Đồ Long kiếm kia của ngươi không ở đây.”
Bạch Thiểu Tình ngạo nghễ nói, “Không có Đồ Long kiếm, cũng có thể giết ngươi.”
Phong Long không đáp lời, chỉ cười, cười cười, nhẹ nhàng ấnngực, khẽ nhíu mi. Bạch Thiểu Tình căng thẳng. Nhưng Phong Long nhanh chóng đứng thẳng lại, mặt mày giãn ra, vẫn là nụ cười thản nhiên như trước.
Bạch Thiểu Tình cảm thấy Phong Long cười đến chói mắt, không muốn nhìn hắn nữa, cúi đầu tránh đi. Vừa cúi đầu, nhìn thấy trên mặt đất là hai đoạn ngọc tiêu lẳng lặng nằm đó, càng cảm thấy chói mắt.
“Vì sao ngươi còn chưa động thủ?”
“Vì sao ngươi muốn ta động thủ?”
Phong Long nhẹ giọng nói, “Chờ ngươi giết ta, tự nhiên khắc biết.”
Bạch Thiểu Tình nghe hắn nói đến bí hiểm, nhất thời nổi lên cảnh giác, thầm nghĩ: chẳng lẽ hắn lại đang âm thầm vạch ra quỷ kế gì đó? Chắc chắn thế, nếu ta động thủ, chắc chắn sẽ rơi vào kế của hắn. Vẫn là không nên động thủ thì hơn; còn nhiều thời gian, ta cuối cùng sẽ có cơ hội giết hắn.
Xác định xong, lại lui về sau, dựa lưng lên tường, nhìn bốn phía xung quanh, xem thử Phong Long có âm thầm bố trí bẫy rập không, lại lạnh lùng nói với hắn, “Ta muốn giết ngươi lúc ngươi không muốn chết nhất.”
Phong Long ha ha cười nói, “Ta chỉ là không thành kế [1] thôi, tiểu Biên Bức nhi không cần kinh hoảng.”
Bạch Thiểu Tình càng thêm không tin, liếc ngoài cửa, “Hôm nay tha ngươi trước, ngày sau sẽ lại đến lấy mạng ngươi.” Thi triển thân pháp, lao ra ngoài cửa.
Lúc đi qua Phong Long, hắn đột nhiên ra tay. Bạch Thiểu Tình sớm liệu định hắn sẽ không dễ dàng thả mình đi, lập tức chụp một chưởng về phía hắn, nghĩ chỉ cần hắn xoay người tránh đi là mình có thể thừa cơ ra khỏi cửa miếu.
Nào ngờ Phong Long không có ý tránh né, lại dang hai tay ôm lấy Bạch Thiểu Tình, trầm giọng nói, “Ta không cho ngươi đi.”
Bạch Thiểu Tình không ngờ hắn không thèm tránh, thấy một chưởng này sẽ chụp vào người hắn thật, vội vàng triệt chưởng, chỉ một khác trì hoãn, y đã bị Phong Long ôm chặt hai tay, hai người đồng thời ngã lăn trên đất.
Bạch Thiểu Tình nổi giận quát, “Buông tay!”
“Không buông!”
“Ta giết ngươi!”
“Ngươi giết đi!”
Phong Long dùng hết sức ôm chặt lấy Bạch Thiểu Tình. Bạch Thiểu Tình dến lúc dó mới biết, Phong Long cho dù không có nội lực, chỉ cần sức mạnh đơn thuần thôi cũng đã rất lợi hại. Tình thế cấp bách, một lòng chỉ muốn trốn thoát, nhưng lại hoàn tòa không muốn dùng nội lực để đối phó.
Hai người lăn lộn trên đất hệt như thô hán bình thường triền đấu, để cho người khác thấy, trăm triệu không thể tin được hai người này chính là Biên Bức công tử cùng Giáo chủ Chính Nghĩa giáo đại danh đỉnh đỉnh.
…
“A! Cuối cùng cũng tìm được chỗ nghỉ chân. Đều tại Hòe nhị ca, nếu không phải huynh đi sai đường, sao chúng ta đến mức ngay cả một gian khách điếm cũng không có, phải đến nghỉ ở nơi rách nát này chứ!”
Trong lúc đang tranh chấp, bỗng nhiên có tiếng người từ bên ngoài truyền đến. Hai người lập tức dừng trận đấu, đồng thời nghe động tĩnh bên ngoài.
“Có miếu đổ nát là không tồi rồi. Nữ nhi giang hồ (người giang hồ nói chung), chịu chút đau khổ sợ cái gì?”
“A! Hảo một cái danh xưng nữ nhi giang hồ nha. Tiểu Mạc ngươi có cốt khí đấy.”
Kẻ tới hình như là cả đám người, đang hướng về phía ngôi miếu đổ nát.
Phong Long đứng lên từ trên mặt đất, “Ta không thể gặp người trong võ lâm, ngươi mau theo ta đi.”
Bạch Thiểu Tình cũng nhảy dựng từ trên đất, hạ giọng nói, “Muốn ta đi theo ngươi, trừ phi thiên hạ hồng vũ (trời hạ mưa đỏ aka chuyện không tưởng).”
Phong Long chằm chằm nhìn Bạch Thiểu Tình, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, trầm giọng nói, “Cuối cùng ta sẽ đến tìm ngươi.” Bước lên một bước, như muốn sờ cổ tay áo Bạch Thiểu Tình.
Bạch Thiểu Tình lập tức lui ra sau, bày ra chiêu thức. Phong Long hít một tiếng, “Ta thật sự đi rồi.” Lập tức tránh ra sau miếu. Bạch Thiểu Tình thấy thân ảnh Phong Long nhấp nhô lên xuống vài lần, rốt cuộc hoàn toàn biến mất, cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình dườn như cũng đã đánh mất một nửa, cả người không thoải mái, đang nghĩ không biết có nên trốn sau miếu hay không, thì đã có mấy thân ảnh bước vào từ cửa chính, nhìn thấy Bạch Thiểu Tình, đều ngạc nhiên sửng sốt.
Hồi lâu sau, một tiếu niên với anh khí bừng bừng trong đám người reo lên, “Tiểu Mạc, ngươi lại sai rồi, miếu này có chủ nhân kìa!”
Bạch Thiểu Tình đứng trước bàn, vỗ vỗ vụn rơm rạ trên người, cũng không lên tiếng.
“Có chủ nhân?” Chỉ chốc lát sau, lại có một đại thiếu niên như thế chạy tới, mày rậm mắt to, nhìn Bạch Thiểu Tình một cái, xoay người gõ trán thiếu niên vừa rồi, “Đã nói ngươi ít lịch duyệt (không trải đời) mà, miếu này rõ ràng là miếu đổ nát. Người ta không phải hòa thượng, cũng không phải miếu chúc (người canh miếu), rõ ràng chỉ là người đi qua thôi. Không hiểu chuyện thì không được lung tung ồn ào, nghe không?” Xem ra hắn chính là Tiểu Mạc.
Bạch Thiểu Tình nhìn hướng Phong Long biến mất, càng nghĩ càng biết là tư vị gì, lại nghe phía sau hai thiếu niên nói chuyện có vẻ thú vị, liền chỉnh chỉnh xiêm y, xoay người nói, “Tại hạ cũng là đi ngang qua, các vị muốn nghỉ ngơi thì cứ vào đi!”
Y xoay người lộ mặt, trong mắt mọi người đều như tỏa sáng, giống như ngôi miếu cổ trước mắt này không thật, cứ lập lòe hư hư ảo ảo.
Tiểu Mạc há mồm cứng lưỡi, nửa ngày mới “A” một tiếng, lớn tiếng nói, “Cuối cùng chúng ta cũng gặp được cao thủ rồi.”
Một thiếu niên khác ngạc nhiên nói, “Sao lại là cao thủ được? Rõ ràng là một đại mỹ nhân.”
Tiểu Mạc chậc chậc lắc đầu, “Ngươi không biết gì hết. Trong chốn võ lâm có một loại người, võ công cao siêu, diện mạo phi thường, bộ dạng tựa như thần tiên, chỉ xuất hiện ở nơi rừng hoang núi vắng, làm bàn với cái gì mà kỳ lân linh thú ấy, chỉ có người có phúc khí tốt mới gặp được. Người này tuy thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng thực sự đã luyện đến thanh xuân vĩnh trú (trẻ mãi không già), trên người ít nhất cũng có hai, ba trăm năm công lực.”
Thiếu niên kia tin tưởng vô cùng, ánh mắt nhìn Bạch Thiểu Tình còn trợn lớn hơn nữa.
Tiểu Mạc ho khan một tiếng, mặt mày nghiêm túc, đi đến trước mặt Bạch Thiểu Tình, cúi đầu thật sâu, cất cao giọng nói, “Xin hỏi tiền bối cao tính đại danh.”
Bạch Thiểu Tình gặp được một kẻ hoạt bảo (kẻ dở hơi, thằng hề…) như vậy, cũng thấy buồn cười, thuận miệng đáp trả, “Lão phu là Vãng Sinh Tử ở Đông Hải, mỗi trăm năm lại từ Đông hải tới Trung Nguyên du ngoạn, lần này đã lần thứ năm.”
Tiểu Mạc càng thêm ngưỡng mộ, “Vậy võ công của ngài nhất định là vô cùng cao siêu.”
Bạch Thiểu Tình chỉ muốn cười, vừa định trả lời, người còn lại đã bước vào miếu, tựa như chính là Hòe nhị ca trong lời bọn họ đã thu xếp cho ngựa xong, giờ mới bước vào.
Hòe nhị ca vừa thấy Bạch Thiểu Tình, ngạc nhiên sửng sốt, vẻ mặt. Bạch Thiểu Tình bỗng nảy lên nghi ngờ, Hòe nhị ca đã kêu to lên, “Bạch Tam công tử! Ngươi là Tam công tử Bạch gia!”
Tiểu Mạc cả kinh nói, “Y chính là Bạch Thiểu Tình?”
Một thiếu niên khác nghi ngờ, “Hòe nhị ca, huynh đã gặp được Tam công tử Bạch gia rồi sao?”
“Không sai được, năm đó ta chúc thọ Bạch lão thái gia, y đã dập đầu ngoài cửa đại sảnh mà.”
“Bạch Tam công tử?” Tiểu Mạc vỗ vỗ đầu mình, dậm chân nói, “Sao ta lại ngốc vậy được chứ?! Bạch Tam công tử là mỹ nam tử đệ nhất võ lâm, ta vừa thấy mặt nên nghĩ đến mới đúng. Đáng chết, đáng chết.”
Thiếu niên kia gật đầu nói, “Quả thật đáng chết, còn lừa ta nói cái gì mà hai ba trăm năm công lực.”
Bạch Thiểu Tình chẳng biết tại sao. Đã lâu ykhông biết chuyện trong giang hồ, thật sự không rõ vì sao mình bỗng nhiên nổi danh. Chẳng lẽ chuyện Biên Bức chính là Bạch Thiểu Tình đã bị lộ? Nhưng nhìn vẻ mặt bọ họ, tựa như không phải bộ dáng gặp phải Biên Bức với tội ác tày trời.
Hòe nhị ca bước đến trước mặt Bạch Thiểu Tình, bỗng nhiên cúi đầu.
Bạch Thiểu Tình vội đưa hai tay ra đỡ, “Vị đại ca này, xin đứng lên.”
Bối phận người trong võ lâm rất rõ ràng, thể diện là thứ quan trọng hơn tất cả, với niên kỉ (tuổi) của Hòe nhị ca thế này, mới gặp một người không quen biết mà đã bái thì đúng là không bình thường.
Hòe nhị ca nói, “Bạch công tử, ngươi chịu nhục, lẻn vào tổng đàn Chính Nghĩa giáo, hóa giải một hồi hạo kiếp (tai ương) cho võ lâm, trí dũng song toàn, thiết đảm lòng son (can đảm và nghĩa khí), làm Hòe mỗ ta phải cúi đầu.”
Bạch Thiểu Tình giật mình, không biết lời này từ đâu đến.
Hòe nhị ca lúc này vừa gập người bái, vừa thở dài, “Đáng tiếc cả Bạch gia nhưng lại bị tên tặc tử Phong Long kia hạ độc thủ. Bạch công tử, ngươi vì võ lâm hy sinh đến mức này, Hòe mỗ bội phục. Không ngờ Phong gia là đại tộc trăm năm, lại sản sinh ra một nghịch tử ác độc như thế, cam lòng sa đọa cùng tà giáo, hủy hết thanh minh của Phong gia.”
Tiểu Mạc ở bên cạnh lớn tiếng nói với thiếu niên kia, “Hiểu Kiệt, lúc này chính là lúc chúng ta có thể nổi danh đây. Chúng ta đã tìm được Bạch công tử, đây chính là đại sự trong chốn võ lâm.”
Bạch Thiểu Tình trăm tư không được kỳ giải (khó hiểu mà không được giải đáp), đành phải thỉnh giáo Hòe nhị ca, “Việc Phong Long là người trong Chính Nghĩa giáo, chốn võ lâm cũng biết cả rồi?”
“Bạch công tử, ngươi không cần giấu giếm vì Phong gia, Phong Long kia tư chính là giáo chủ Chính Nghĩa giáo, uổng cho chúng ta mắt như mù, để hắn đảm đương chức minh chủ võ lâm nhiều năm như vậy.”
Bạch Thiểu Tình càng thấy kỳ lạ, “Việc này rất cơ mật, sao lại truyền ra được?”
Tiểu Mạc chen ngang, “Hai năm trước, các nơi ở Trung Nguyên tự dưng được dán rất nhiều thư nặc danh, chỉ rõ Phong Long chính là giáo chủ Chính Nghĩa giáo, sau khi Bạch công tử biết được , chịu nhục lẻn vào Chính Nghĩa giáo, tìm mọi cách phá hủy kế hoạch độc hại võ lâm của Chính Nghĩa giáo. Sau đó hành tích (dấu vết hoạt động) của Bạch công tử vô ý bị lộ, Bạch gia chịu họa diệt môn, sau khi Bạch công tử thoát được đã tìm Phong Long quyết đấu, hai người đồng thời mất tích… Oa! Đúng là kỳ sự phấn khích trong võ lâm a!”
Trong lòng Bạch Thiểu Tình mang ý châm chọc đến hỗn loạn tê dại, nhưng trên mặt không có ý gì là vui vẻ.
Hòe nhị ca thầm khen Bạch Tam công tử quả nhiên là phong phạm của danh gia, lại nói, “Chúng ta vốn không tin, đủ loại thực tế chứng minh đều được dán tiếp, làm chúng ta không tin không được. Phong Long đã là kẻ thù chung của võ lâm, mỗi người đều có thể giết. Hiện giờ có Bạch công tử đi ra chủ trì đại cục, lại càng kì diệu.”
Tiểu Mạc lại hỏi, “Bạch công tử cùng Phong Long quyết đấu, kết quả rốt cuộc thế nào? Bạch công tử vì sao mất tích quá lâu như vậy?”
Việc đã đến nước này, Bạch Thiểu Tình không thể không nói bậy bạ, “Ta lẻn vào Chính Nghĩa giáo bị phát hiện, cả nhà đều bị giết sạch. Ta cùng Phong Long quyết đấu, chung quy không địch lại hắn, bị hắn một chưởng đánh rớt xuống sơn nhai (vực núi). May mà mạng lớn, túm được cành cây, nhặt lại được một mạng, nhưng lại e ngại Chính Nghĩa giáo tiếp tục đuổi giết, vì thế dưỡng thương luôn ở thâm sơn, hôm trước thương thế mới ổn định, rời núi chuẩn bị tìm Phong Long báo thù.” Y cau mày nói, “Ta bất hạnh vì không có chứng cớ có thể công khai hành vi phạm tội của Phong Long ra chốn võ lâm, ai lại có bản lĩnh, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi đã lột được mặt nạ hắn xuống như vậy?”
Hòe nhị ca nói, “Chắc chắn là có cao nhân tiền bối trong võ lâm, không thể thấy bọn đạo chích giữa đường, liền rút đao tương trợ.”
Bạch Thiểu Tình thầm nghĩ: vị ‘cao nhân tiền bối’ kia chỉ e chính là Tư Mã Phồn. Thứ nhất có thể phá hủy thanh danh của Phong Long, vô duyên vô cớ được thêm một đám người giúp đỡ; thứ hai lại có thể cho người trong giang hồ cùng tìm Biên Bức, cũng coi như kế một hòn đá ném hai con chim.
Nói không chừng Tư Mã Phồn cũng tính toán học theo Phong Long, kiêm luôn chức giáo chủ Chính Nghĩa giáo cùng minh chủ võ lâm vào người, đương nhiên trước tiên phải dọn sạch hòn đá vướng chân tên Phong Long này đã.
Nhớ tới Tư Mã Phồn, không biết hắn bị Đồ Long kiếm đâm bị thương sẽ thế nào? Nếu đã chết, vậy là tốt nhất.
Hòe nhị ca nói, “Trong chốn võ lâm xảy ra chuyện lớn như vậy, Duệ Trí đại sư của Thiếu Lâm đã phát thiếp võ lâm, thỉnh cao thủ từ khắp các nơi, vào ngày mùng bảy này sẽ tề tụ ở Thiểu Thất Sơn để thương nghị. Bạch Tam công tử là đại anh hùng, đương nhiên phải đi. Cùng chúng ta đi đường thì thế nào?”
Tiểu Mạc xen mồm nói, “Đúng, chờ chúng ta thương nghị xong xuôi, bắt được Phong Long, vì võ lâm trừ hại.” Lại không hề biết rằng Phong Long mới vừa rồi còn đứng ở nơi hắn đang đứng hiện tại.
_____________________________________________________
[1] Không thành kế: Kế thứ 32 thuộc Bại chiến kế (空城計) – thuộc Binh pháp Tôn Tử
Trong hoàn cảnh thành không có quân lại bị quân địch uy hiếp thì phải dùng những hành động kì lạ, trầm tĩnh khiến quân địch khiếp sợ tưởng có mai phục mà bỏ đi.”Không thành kế” là kế bỏ thành trống, thành bỏ ngỏ.
Kế này có hai loại: – Một là lúc tình thế cực khẩn cấp, nguy hiểm như treo trên sợi tóc, buộc phải dùng nghi binh để lừa dối đối phương mà dựa vào đó để trốn thoát.
– Hai là rút lui với đầy đủ kế hoạch dụ cho địch quân xâm nhập rồi mới bao vây tiêu diệt.
“Không thành kế” thực ra là một cách tạo nghi âm cho đối phương, mục đích là không cho đối phương sớm có một quyết định.
Đương nhiên là cách của Phong ca chính là cách thứ nhất: dụ Tình nhi cho ẻm sợ, không dám giết mình ^^
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
86 chương
594 chương
11 chương
9 chương
28 chương