Biên bức
Chương 17
Tư Mã Phồn thấy Bạch Thiểu Tình lẳng lặng xem xét hắn, chằm chằm nhìn vào đôi mắt trong sáng kia, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, lại thất thần mất một lúc mới bỗng nhiên kinh giác, che dấu tâm tình, khẽ ho khan một tiếng, “Vạn tiền bối, Thác Hợp công…”
“Việc Thác Hợp công, công tử từ đâu biết được?”
“Từ đâu biết được tuyệt không quan trọng, quan trọng là… Tiền bối có thể chỉ điểm.”
Bạch Thiểu Tình nhìn vẻ mặt Tư Mã Phồn, rõ ràng nhận định trong tay mình có bí kíp này, không khỏi âm thầm kêu khổ.
Không chừng Vạn Lý Hồng thật quả thực có quyển bí kíp này. Chỉ vì một quyển ‘Thác Hợp công’ người bình thường bắt được cũng vô dụng mà đắc tội Tư Mã Phồn, chắc chắn sẽ làm Tư Mã Phồn nảy sinh lòng nghi ngờ.
Đồng lỏng đã hoàn toàn đông đặc lại.
Bạch Thiểu Tình nói, “Thác Hợp công quỷ dị khó hiểu, năm đó ta bị mọi người đánh lén, chạy trốn trong lúc bị thương và hoảng loạn, không biết đã rơi mất ở đâu.” Thấy vẻ mặt Tư Mã Phồn có vẻ không vui, mỉm cười nói, “Nhưng mộ ít môn đạo trong bí kíp thì đại khái còn nhớ rõ. Âm dương thuật sâu xa khó hiểu, nhưng người khác nhau, tính tình khác nhau, võ công khách nhau thì cũng phải dùng biện pháp khác nhau. Chi bằng thỉnh Tư Mã công tử đưa người kia đến, trước tiên cứ để Vạn mỗ gặp mặt một lần xem thế nào.”
Tư Mã Phồn cười nói, “Chờ ta bắt được y, đương nhiên sẽ mang lại đây cho tiền bối nhìn kĩ.”
“Hoành Thiên Nghịch Nhật công là độc môn võ công của quý giáo, chẳng lẽ còn có người khác học được?”
“Người kia là đệ tử của tiền nhiệm giáo chủ, tiền bối chắc đã nghe qua tên Biên Bức chứ?”
Đột nhiên theo danh hào của mình từ miệng Tư Mã Phồn, tim Bạch Thiểu Tình lại đập nhanh mãnh liệt, nhưng trên mặt vẫn chẳng tỏ vẻ gì. “E là hậu bối võ lâm đi!”
“Người này hai ba năm trước đại náo võ lâm, từng gây nên một hồi mưa gió.”
“Nga?” Bạch Thiểu Tình thở dài, “Giang sơn rộng lớn khắc có người tài a. Nói vậy là võ công của Biên Bức khá công cao cường?”
“Võ công cũng chỉ qua loa tàm tạm thôi, nhưng người lại là trang tuyệt sắc.” Tư Mã Phồn hitsaua một hơi, tiếc hận nói, “Nhưng ta lại chưa có cơ hội gặp mặt lần nào. Phong Long thật là vô dụng, nếu là ta, sao có thể để y chạy được.”
Trên lưng Bạch Thiểu Tình nổi lên một trận ác hàn, cứ như mình vừa dẫm nát miếng băng mỏng dưới chân, cười khổ nói, “Xem ra công tử cực kì muốn bắt được Biên Bức kia.”
“Tiểu Biên Bức nhi…” Tư Mã Phồn rút quạt giấy từ sau thắt lưng, tao nhã phe phẩy vài cái, nói với Bạch Thiểu Tình, “Nếu tiền bối đã đáp ứng chỉ điểm, vậy thì chờ ta bắt được tiểu Biên Bức nhi rồi lại đến thỉnh giáo.”
Bạch Thiểu Tình sửng sốt, “Công tử đã biết tung tích của y?”
Tư Mã Phồn lộ ra nụ cười cổ quái, “Tiền bối yên tâm.” Chắp tay với Bạch Thiểu Tình, lập tức biến mất sau rèm cửa.
Bạch Thiểu Tình không thể bình tĩnh, nhìn thanh chuyên (gạch màu xanh) trên mặt đất, trầm mặc không nói.
“Lão Vạn có ở đó không?” Từ Phúc ở ngoài cửa ló đầu vào, lớn giọng gọi. Từ trước đến nay gã luôn thích tự cao tự đại, biết Vạn Lý Hồng cũng coi như cao nhân chốn võ lâm, thế là mặt dày gọi y là lão Vạn.
Bạch Thiểu Tình đi đến trước cửa sổ, hỏi, “Chuyện gì?”
“Đại công tử của chúng ta không thoải mái, ngươi mau tới.”
Bạch Thiểu Tình cau mày nói, “Vì sao không thỉnh đại phu?”
“Ngươi không phải là đại phu sao?” Từ Phúc tiến vào trong phòng kéo y, “Mau đi mau đi, theo ta đi nhìn xem nào. Đại công tử nhà ta cũng là tộc trưởng Từ gia, cũng không tính là bôi nhọ ngươi.”
Bạch Thiểu Tình thầm nghĩ đi hỏi thăm một chút cũng tốt, không từ chối nữa, đi theo Từ Phúc.
****Phu thê Từ Hòa Thanh ở trong một viên lạc riêng, chỗ ở còn lớn hơn so với chỗ của Bạch Thiểu Tình, đương nhiên cũng hoa lệ hơn. Hắn là muội phu của Tư Mã Phồn, đãi ngộ như vậy cũng là lẽ đương nhiên.
Vào phòng trong, trước mặt là một phu nhân ngồi trước cửa sổ, rầu rĩ không vui, đúng là Tư Mã Yến.
Từ Phúc nói, “Đại thiếu nãi nãi, đây là Vạn Lý Hồng, ta thỉnh y xem bệnh cho Đại công tử, nên sẽ tốt hơn một chút so với đại phu bình thường.
Tư Mã Yến không lên tiếng, nghiêm mặt lạnh lùng gật đầu, khăn lụa trong tay thỉnh thoảng chấm chấm lên mặt. Bạch Thiểu Tình nhìn thấy khóe mắt nàng mang lệ quang, hẳn là trước đó đã cãi nhau với Từ Hòa Thanh.
Đôi phu thê này cũng bị Tư Mã Phồn chi phối, sống cũng không vui vẻ gì.
“Lão Vạn, Đại công tử ở bên cạnh.”
Bạch Thiểu Tình đi theo Từ Phúc qua đó, chuyển qua một hành lang, vào nội thất. Rèm trong phòng đều buông xuống, mông lung mờ mịt, Từ Hòa Thanh nghiêng người dựa vào bên giường, xem ra thật sự bị bệnh.
Từ Phúc nhỏ giọng, “Đại công tử, đại phu đã tới.”
Từ Hòa Thanh ho khan một tiếng, thấp giọng nói, “Xem bệnh gì? Ta không bệnh. Từ Phúc, ngươi thỉnh hắn về đi!” Thanh âm khàn khàn hơn so với lúc nghe được ở trên nóc nhà, giống như đã gặp phải chuyện gì thương tâm khổ sở lắm.
Chẳng lẽ Tư Mã Phồn đã làm gì Từ Mộng Hồi kia rồi?
Mắt dần thích ứng với ánh sáng mỏng mang trong phòng, chỉ thấy Từ Hòa Thanh cực kì tiều tụy, khóe mắt như có nước. Bạch Thiểu Tình tiến lên trước, nói, “Từ công tử, ta giúp công tử bắt mạch, dù là chuyện gì xảy ra cũng phải bảo trọng lấy thân thể, bằng không những người quan tâm đến công tử, nhớ thương công tử thì phải làm sao?”
“Nhớ thương ta, quan tâm ta?” Từ Hòa Thanh như giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu. Tuy hắn không anh tuấn bằng Tư Mã Phồn, nhưng lại thêm vài phần nho nhã, ánh mắt nhu hòa.
Từ Phúc ở một bên nói, “Đúng vậy! Nếu công tử ngã bệnh, đại thiếu nãi nãi làm sao bây giờ? Nàng khóc trong nội thính thê thẳm lắm a.”
“Hảo, ngươi bắt mạch đi!” Từ Hòa Thanh như ra điều gì, nói với Từ Phúc, “Bắt mạch phải yên tĩnh, Từ Phúc, ngươi nhường chỗ đi.”
Từ Phúc lên tiếng, ngoan ngoãn tránh ra.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Bạch Thiểu Tình thầm kêu quá tuyệt.
Y đang muốn tìm hiểu tại sao Tư Mã Phồn nhất định phải khống chế Từ gia trong tay, hiện giờ Từ Hòa Thanh ngay ở trước mặt, không phải là thời cơ quá tốt sao?
“Từ công tử, để ta bắt mạch cho công tử trước đã.” Bạch Thiểu Tình tiến về trước, nhẹ nhàng ấn lên cổ tay phải của Từ Hòa Thanh.
Tay y chạm rất nhẹ, không muốn để Từ Hòa Thanh phát hiện địch ý gì. Hắn biết Từ Hòa Thanh bị Tư Mã Phồn hiếp bức, rất có thể ở một lúc nào đó trong tương lai sẽ trở thành minh hữu (đồng minh, người trợ giúp) của y.
Nhưng nháy mắt, khi tay đặt lên cổ tay Từ Hòa Thanh, Bạch Thiểu Tình phát hiện chuyện không phải chỉ có thế.
Bởi vì tay Từ Hòa Thanh bỗng nhiên khẽ động, lật lại ấn lên mạch môn của Bạch Thiểu Tình.
Võ công của Bạch Thiểu Tình đã không còn so sánh được với Biên Bức của hai năm trước, Hoành Thiên Nghịch Nhật công của y tuy kém hơn tuy rằng so với Phong Long cùng Tư Mã Phồn, nhưng chắc chắn không phải nhân sĩ võ lâm bình thường nào cũng có thể đối phó. Nhưng giờ phút này, Từ Hòa Thanh lại như chẳng có gì, chỉ tùy ý lật tay một cái đã bắt được mạch môn của y.
Cao thủ bị người tóm được mạch môn, chẳng khác nào đã giao mệnh vào tay kẻ đó.
Từ Hòa Thanh ngẩng đầu, “Ngươi hẳn là nghĩ, võ công của Từ Hòa Thanh không phải rất kém cỏi kính sao, đúng không?” Nụ cười của hắn tựa như gió mát.
Bạch Thiểu Tình phát hiện, ánh mắt Từ Hòa Thanh khi chăm chú nhìn người ta lại đen đến u ám, sâu không thấy đáy. Y chỉ có thể cười khổ, “Từ gia là một trong tứ đại gia tộc chốn võ lâm, công tử lại là dòng chính, sao võ công có thể kém cỏi được?”
“Không, ta thiên tư không đủ, võ nghệ khó thành.” Từ Hòa Thanh nói, “Nhưng một chiêu Mạch Nhiên Hồi Thủ này là ta được hưởng từ tuyệt kĩ trăm năm của Từ gia. Tuy chúng ta không dùng nhiều, nhưng ngày từ ngày đầu luyện võ, nhất định phải khổ luyện chiêu này. May mắn, dùng chiêu này không cần nội lực thâm hậu.”
Bạch Thiểu Tình có thể nói gì được nữa? Mạch môn đã bị người nắm trong tay, dù cho ai cũng không thể vui vẻ nổi. Huống chi y biết, Từ Hòa Thanh chắc chắn có những lời khác muốn nói.
Quả nhiên, Từ Hòa Thanh mang vẻ mặt ôn hoà hỏi, “Ngươi chính là Vạn Lý Hồng?”
“Không sai.” Bạch Thiểu Tình khẽ động khóe miệng. Vạn Lý Hồng rốt cuộc có cái gì đáng giá mà dường như người người đều cảm thấy hứng thú với cái tên này?
Chẳng lẽ Từ Hòa Thanh cũng muốn có được Thác Hợp công?
“Ngươi không phải Vạn Lý Hồng.” Từ Hòa Thanh nói, “Bởi vì Vạn Lý Hồng thực sự, đã chết từ năm năm trước. Chính ta đã tự tay mai táng lão.” Khí chất thư sinh của hắn tràn ra từ khóe môi, bộ dạng hệt như lão sư hỏi đệ tử nhỏ tuổi. “Tư Mã Phồn không phải nhân vật đơn giản, vì sao ngươi cam nguyện mạo hiểm, lẻn vào bên cạnh hắn?”
Hai suy nghĩ như điện quang hỏa thạch nổ ra trong đầu Bạch Thiểu Tình, ầm ầm va chạm một chỗ.
Từ Hòa Thanh cùng Tư Mã Phồn thông đồng làm bậy, thay Tư Mã Phồn tới thử y?
Từ Hòa Thanh vì thoát khỏi Tư Mã Phồn, cũng đang âm thầm tìm kiếm minh hữu?
Hai loại phỏng đoán, chỉ có một là đúng, còn lại là sai, nhưng kết cục lại khác nhau một trời một vực.
“Quả thật như thế.” Trong mắt Bạch Thiểu Tình hiện lên tia nhìn lạnh lẽo bén nhọn, thản nhiên cười nói, “Công tử thân là muội phu (em rể) của Tư Mã Phồn, có định vạch trần thân phận của ta luôn không?” Không đợi Từ Hòa Thanh trả lời, thản nhiên phun ra một câu, “Nhưng cho dù công tử có vì Tư Mã Phồn lập công lao này, ta thấy Tư Mã Phồn cũng chưa chắc trả lại biểu đệ Mộng Hồi cho công tử.”
Ba đầu ngón tay đè lên mạch môn của Bạch Thiểu Tình, lập tức khẽ run lên.
Bạch Thiểu Tình biết mình đã chọn đúng, mỉm cười không nói, chỉ khóa mắt khóa vào gương mặt Từ Hòa Thanh.
Vẻ mặt Từ Hòa Thanh ảm đạm, chậm rãi thu lại tay phải, thở dài, “Không sai, Tư Mã Phồn sẽ không trả cho ta.”
“Nhưng công tử chịu làm thế, Từ Mộng Hồi có chết cũng cam tâm.”
Từ Hòa Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng to mắt nhìn Bạch Thiểu Tình, cắn hàm răng trắng tinh, thấp giọng nói, “Ai dám hại y? Không không, Tư Mã Phồn dám đả thương y, ta tất nhiên sẽ báo thù này. Ngươi giả mạo Vạn Lý Hồng trốn ở đây, chắc hẳn là cừu gia của Tư Mã Phồn. Tuy ngươi có thể tránh được mắt hắn, nhưng ngươi thế đơn lực mỏng, khó thành đại sự. Ta nguyện giúp ngươi.”
Bạch Thiểu Tình xem xét hắn, bỗng nhiên lộ nụ cười đầy cân nhắc, “Công tử ở đây chịu nhục, chẳng lẽ chỉ vì một Từ Mộng Hồi?”
Lời này như kim đâm khẽ vào Từ Hòa Thanh, thân thể hắn khẽ run.
Hắn rầu rĩ nhíu mày, hồi lâu sau mới thả ra một hơi dài, như phun hết khó chịu ngột ngạt bao năm qua, sau đó nhìn Bạch Thiểu Tình nói, “Nếu hắn không bắt Mộng Hồi vào đây, ta vốn không muốn đón củ khoai lang bỏng tay này.”
Bạch Thiểu Tình không nói, lẳng lặng chờ đợi hắn nói tiếp.
“Chuyện này có liên quan rất lớn.” Từ Hòa Thanh mặc dù đang nói chuyện với Bạch Thiểu Tình, nhưng ánh mắt lại chuyển tới cành lá xào xạc như bị thương do gió thổi trúng, tựa như suy nghĩ đã bay xa lắm rồi. Hắn đang muốn nói, bỗng nhiên lại dừng lại, “Ngươi rốt cuộc là ai? Có ân oán gì với Tư Mã Phồn?”
Nếu đã cược thắng một lần, vậy đành phải tiếp tục cược tiếp.
Bạch Thiểu Tình, từ trước đến nay luôn là con bạc có vận khí không tồi.
Y đón nhận ánh mắt Từ Hòa Thanh, gỡ mặt nạ xuống, cười nhàn nhạt, chắp tay, “Tại hạ là nhi tử thứ ba của Bạch gia, Bạch Thiểu Tình. Tuy cũng coi là hậu nhân của tứ đại gia tộc, nhưng từ trước vãn chưa có phúc gặp qua Từ huynh.” Nọc ong trên mặt đã hoàn toàn biến mất, dung mạo có thể sánh với Phan An, phấn điêu ngọc trác (đẹp). Nếu y đã thừa nhận mình là người Bạch gia, đương nhiên cũng tự ý sửa lại xưng hô với Từ Hòa Thanh, sửa Từ công tử thành Từ huynh.
Nếu bàn về xui xẻo, bọn họ cũng không khác nhau là mấy.
Từ Hòa Thanh bỗng nhiên thấy gương mặt thật của y, cũng không khỏi ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói, “Ta đã nghe qua tên của ngươi, nhưng lại không biết ngươi có bộ dáng như vậy.”
Bạch Thiểu Tình vô vị cười cười, thuận tay đeo lại mặt nạ. “Bây giờ có thể thỉnh Từ huynh giải thích nghi hoặc được rồi chứ?”
Giờ phút này y nội khẩn ngoại tùng (trong lòng lo lắng căng thẳng nhưng ngoài mặt thì ung dung bình tĩnh), nhìn như tùy ý đứng, kỳ thật toàn thân đã tích tụ công lực chờ đối phó, nhĩ lực tập trung vào xung quanh, ngay cả tiếng con chuột vội vàng lủi vào trong đất dưới bồn hoa ngoài cửa sổ, y cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Chuyện này, vốn có liên quan với tứ đại gia tộc trong võ lâm. Bí mật gần trăm năm của võ lâm đều chứa trong đó.” Từ Hòa Thanh thoáng hoảng hốt, “Ta vốn không biết. Thuở nhỏ ta không thích học võ, nhưng lại cực kì có hứng thú với cổ tịch (sách cổ) trong nhà. Trong nhà có một tàng thư các cũ, là nơi rất nhiều năm qua không có người đến quét bụi, chính là nơi ta thích ở lại nhất. Mộng Hồi… Tuy y không thích đống sách cũ kĩ đó, nhưng vẫn thường theo giúp ta. Có một ngày, trong đống thư sách cũ nát rách rưới đó, ta phát hiện một bí mật.”
“Bí mật thiên hạ, sao lại có liên quan đến đống sách cũ kĩ đó được?”
Từ Hòa Thanh nói, “Bởi vì bí mật, luôn càng lâu càng đáng sợ.”
Bạch Thiểu Tình đoán một lát, hỏi, “Có liên quan đến tứ đại gia tộc?”
“Không sai. Phế chỉ này do một tiền bối Từ gia lưu lại, nam đó ông cũng là nhân vật oai phong trong võ lâm. Hơn nữa người này, cả cuộc đời chưa hề nói dối một câu nào.”
“Không bao giờ nói dối? Nếu thật sự như vậy thì người nghe ông ấy nói chuyện hẳn là không nhiều lắm.”
“Không sai, cuộc đời ông ấy rất ít nói, nhưng mỗi lời nói ra luôn làm người ta phải tin phục.”
“Ông ta viết cái gì?”
Từ Hòa Thanh trầm mặc.
“Bản ghi chép của ông ấy là về tộc trưởng của tứ đại gia tộc trong võ lâm, là một bí mật được trao đổi rất nhiều năm trước.” Sắc mặt Từ Hòa Thanh trầm xuống, như bọ cơn đau không hiểu từ đâu ép tới không thở nổi. Tay hắn nắm chặt thành đấm, tuy lưng vẫn thẳng nhưng trong mắt Bạch Thiểu Tình, y cảm nhận hắn đang không ngừng run rẩy.
Bạch Thiểu Tình thở dài, “Chính Nghĩa giáo, vốn là do tứ đại gia tộc tạo ra.”
Từ Hòa Thanh bỗng nhiên kịch chấn (chấn động kịch liệt), ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào Bạch Thiểu Tình, run giọng nói, “Sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi cũng… Nga, ngươi là người của Bạch gia, e là cũng đã phát hiện…” Hắn tìm được lời giải thích, thanh âm bình thường lại.
Hắn không bao giờ đoán được, câu Bạch Thiểu Tình vừa nói, cũng chỉ là phỏng đoán từ những gì mà Phong Long nói.
Phong Long từng nói qua, giáo chủ Chính Nghĩa giáo, là từng thế hệ của Phong gia âm thầm truyền xuống. Nếu ở Phong gia đã truyền thừa như thế, Tư Mã Phồn cũng là người của tứ đại gia tộc, có liên quan đến Chính Nghĩa, cũng là lẽ đương nhiên.
Bạch Thiểu Tình hỏi, “Ngươi là trưởng tộc của Từ gia, vì sao phải nhìn thư tín do tiền nhân lưu lại mới biết được nhân quả? Phụ mẫu của ngươi chẳng lẽ chưa hề nói cho ngươi biết sao?”
“Trăm năm trước, tứ đại gia tộc bí mật thương nghị, nhìn chung thế cục toàn võ lâm, cho ra một kết luận. Chuyện trong chốn võ lâm, dựa vào đạo lý là không thể hoàn toàn giải quyết. Muốn cho võ lâm vĩnh viễn an ổn, vô đại huyết tinh (không còn những cuộc chém giết lớn), phải dùng cả trắng lẫn đen, dùng bạch giáo hóa lòng người, lấy hắc đạo diệt trừ bất hảo không thể quang lâm chính đại diệt trừ. Vì thế mới kết minh thành một Chính Nghĩa giáo bí mật, hy vọng có thể khống chế lực lượng hắc đạo, làm cho chính nghĩa trong chốn võ lâm có thể trường tồn. Nhưng bên ngoài, không ai biết được người đứng sau rèm ủng hộ Chính Nghĩa giáo lại chính là tứ đại gia tộc.”
Bạch Thiểu Tình phỏng đoán, “Bí mật này hẳn là chỉ có vài vị tộc trưởng biết, nhưng niên đại dần thay đổi, có tộc trưởng chết bất đắc kỳ tử, chưa kịp truyền bí mật này xuống.”
“Không sai.” Từ Hòa Thanh gật đầu nói, “Từ gia cùng Bạch gia chúng ta, vốn cũng là cột trụ qua trọng của Chính Nghĩa giáo, nhưng hậu nhân dần dần làm sai lạc bí mật này, đến cuối cùng thì lai lịch của Chính Nghĩa giáo, cũng chỉ có hai nhà Phong và Tư Mã. Phong gia cùng Tư Mã Phồn, vẫn âm thầm nắm trong tay tà giáo đệ nhất võ lâm này.”
Bạch Thiểu Tình nở nụ cười.
Từ Hòa Thanh hỏi, “Ngươi không tin?”
Bạch Thiểu Tình nói, “Không, ta tin.”
Nếu y nói cho Từ Hòa Thanh, y từng thắc thỏm bất an gia nhập phân đàn Chính Nghĩa giáo, cầu xin được học Hoành Thiên Nghịch Nhật công, miệng Từ Hòa Thanh chắc chắn sẽ không khép lại được.
Nếu y nói cho Từ Hòa Thanh, Phong Long đã xem Hoành Thiên Nghịch Nhật công giáo và y, tròngmắt Từ Hòa Thanh hẳn là sẽ rớt luôn xuống.
Nhưng y không muốn miệng Từ Hòa Thanh không khép lại được, cũng chẳng muốn tròng mắt Từ Hòa Thanh rớt xuống, cho nên y chỉ có thể cười.
Càng không ngừng cười lạnh.
Từ Hòa Thanh nói, “Ta biết ngươi rất phẫn nộ, một người khi đến lúc quá mức phẫn nộ, ngược lại sẽ cười không ngừng.”
“Ta tuyệt không phẫn nộ.” Bạch Thiểu Tình nói, “Ta cười chỉ vì, thì ra Hoành Thiên Nghịch Nhật công thần bí nhất trong chốn võ lâm, thậm chí còn có phần của chúng ta.”
Từ Hòa Thanh thở dài, “Ta lại chỉ mong chưa từng có phần của chúng ta.”
“Thật sao?” Bạch Thiểu Tình khẽ hỏi.
Từ Hòa Thanh không đáp, tiếp tục nói, “Dần dần, thế lực của Phong gia đã vượt xa, đè ép được Tư Mã gia, chẳng những là là đại gia đệ nhất bạch đạo, cũng thành luôn kẻ đứng đầu Chính Nghĩa giáo. Nhưng Tư Mã dù sao vẫn là minh hữu của Phong gia, trong Tư Mã gia còn có người biết chi tiết Chính Nghĩa giáo, người này chính là tộc trưởng Tư Mã Phụ – người đứng đầu Tư Mã gia.”
“Mà Tư Mã Phồn, chính là hậu nhân của liên gia (đám cưới) giữa Phong gia và Tư Mã gia.” Bạch Thiểu Tình không cười nữa, nhíu mày.
“Bạch huynh đệ quả nhiên thông minh.” Từ Hòa Thanh gật đầu, “Tư Mã Phồn này, chính là giáo chủ dự khuyết (aka dự bị >”
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
103 chương
66 chương
195 chương
867 chương
24 chương