Bích huyết hán khanh

Chương 54 : Năm đó

Thi thể Địch Tĩnh không hoàn chỉnh, chính xác mà nói thì cất giữ trong hòm băng, kỳ thật chỉ có cái đầu Địch Tĩnh, mà cho dù là cái đầu này, cũng có quá nửa đã thối rữa biến dạng, nhiều chỗ lộ ra xương trắng ơn ởn, tai trái đã rữa nát quá nửa, treo lủng lẳng trên đầu, lại cố tình không rơi xuống, hốc mắt trái không còn tròng mắt, chỉ có một cái lỗ đen sâu hoắm, phần dưới của mũi cũng hoàn toàn trống rỗng, cơ thịt chỗ đó rốt cuộc là đã nát, hay là bị giòi bọ ăn mất, có lẽ chỉ có người năm đó bảo vệ cái đầu này mới biết được. Một cái đầu thế này, quả thực có thể khiến người hơi nhát gan chỉ nhìn một cái là cả đời sẽ bị ác mộng quấy rầy, một cái đầu thế này, trên cơ bản không ai có thể từ nó đoán ra dung mạo ban đầu của Địch Tĩnh. Song, tình cảnh đáng sợ như thế, Phó Hán Khanh nhìn vào mắt, ngay cả mắt cũng chẳng chớp một lần. Y chỉ an tĩnh mà yên lặng nhìn lại, cũng như nhìn ba di thể khác, không kinh ngạc, không chấn động. Tựa như y không có khái niệm xấu đẹp, đối với thi thể hài cốt chân tay gãy mấy thứ này đều chẳng có cảm xúc gì, càng khỏi nói đến sợ hãi hoặc buồn nôn. Ở thời đại của y, thân thể của nhân loại không còn chút cảm giác thần mật và thần thánh nào nữa, mọi bộ vị của cơ thể người, bao gồm đại não đều có thể tùy ý chế tạo. Mọi người đã sớm mất đi hết thảy lòng hiếu kỳ với thân thể, lần cuối cùng phân tích đại não phức tạp của nhân loại kia, cũng là chuyện từ hơn ngàn năm trước. Cũng bởi vậy, với Phó Hán Khanh mà nói, một cái đầu người bình thường cùng đầu người trong phòng thí nghiệm, hoặc trong giảng dạy, hoặc tiết mục phổ cập khoa học thông thường, chẳng có gì bất đồng, tối đa chỉ là cái đầu này bởi vì thiếu phương tiện bảo vệ mà có phản ứng thối rữa. Tiếng Dao Quang vang bên tai: “Ngươi đừng nhìn dáng vẻ ông ta đáng sợ như vậy, kỳ thật khi còn sống ngoại hình vẫn rất không tồi, cũng như mấy giáo chủ khác, dung mạo đều giống tổ sư gia, mà ông ta, là một dạng với tổ sư gia, là thần thoại võ công cao đến chừng như không giống người, song thần thoại này lại thành tai nạn của toàn võ lâm, cũng thành tai nạn của giáo ta. Năm đó ông ta bỗng nhiên võ công đại tiến, bắt đầu không còn cam tâm cục diện giáo chủ và chư vương chia đều quyền lực tiếp tục, ông ta chủ trương không kiêng nể gì, điên cuồng trả thù thiên hạ các phái, chư vương phản đối phương pháp quá cấp tiến này, cho rằng việc này sẽ dẫn đến càng nhiều địch nhân cho giáo ta, nhưng ông ta chẳng những không nghe, ngược lại đương trường trở mặt, lấy sức một người giết Khẩn Na La vương, bại Càn Đạt vương, trọng thương Long vương, đánh tàn phế Đại Bằng vương, lại thêm Dạ Xoa vương sớm chết, Minh vương không chịu lộ diện, trong giáo chẳng còn ai có thể áp chế sự điên cuồng của ông ta, cuối cùng chỉ có thể yêu cầu, trước khi hành động chí ít phải lưu cho giáo chúng một đường để lui. Mà ông ta dường như cũng sớm có chuẩn bị, đương trường lôi ra bản vẽ lộ tuyến cùng cơ quan của Thiên Ngoại thiên, vì thế mọi người không còn lời nào để nói, sau đó nữa chính là một trường hạo kiếp của võ lâm…” Dao Quang khe khẽ thở dài một tiếng, mới nói tiếp: “Trong vòng một năm, ông ta lại tiêu diệt hơn năm mươi môn phái lớn nhỏ, chiếm toàn bộ tài phú của họ vào mình, sau đó lại khiến mấy trăm bang hội không thể không xưng thần hiệu trung, nạp cung hiến bảo. Chuyện ông ta làm mỗi ngày, chính là giết chóc, chiếm đoạt, hủy diệt, cướp bóc. Người thiên hạ nghe danh Tu La mà tái mặt. Từ sau đó, Tu La giáo mới chân chính trở thành Ma giáo trong miệng mọi người. Cho đến cuối cùng, thành công quá độ, khiến ông ta gần như điên cuồng, lại bắt đầu muốn lấy sức bang hội đi tiêu diệt quốc gia. Hành vi cướp đoạt tài phú của ông ta, quả thực không giống người bình thường, thậm chí từng nhiều lần xông vào kho báu hoàng cung của mấy quốc gia, sau khi cướp bóc giết chóc, lại phóng hỏa thiêu rụi. Khi ông ta làm điều ngang ngược tới cực điểm, thậm chí có việc, trong vòng một ngày vô cớ giết liền hơn ba trăm giáo chúng vô tội, mà đến cả các loại tài vật trân quý của các đời giáo chủ chư vương giáo ta khổ công đoạt được, cũng đều bị ông ta nạp vào mình, không trả lại trong giáo nữa. Cuối cùng kích mấy quốc gia cùng dốc sức ra tay, lại thêm tất cả các nhân vật võ lâm có thù với ông ta thừa thế nổi lên, mà bên trong giáo ta, lại đã chẳng còn mấy ai muốn hiệu trung cho ông ta. Mấy chiến dịch kia, ông ta cơ hồ lấy sức một người mà địch thiên hạ. Nhưng cuối cùng, vẫn chiến bại. Rốt cuộc ông ta bại vong như thế nào, đã không còn ghi chép để có thể tìm ra, tương truyền sau trận chiến thất bại cuối cùng, ông ta vẫn trốn về sào huyệt của mình, trong cấm địa giáo chủ ở chốn cũ của giáo ta, sau đó nhóm truy binh đầu tiên của các môn phái xông vào cấm địa. Có lẽ từng xảy ra huyết chiến, tóm lại là sau đó khi người ta đuổi tới, trong cấm địa đã chẳng còn một người sống. Họ chặt đầu Địch Tĩnh, truyền đến các nước, mà thi thể thì bị tất cả những người có thù oán thiên đao vạn quả, nghe nói lúc ấy kẻ thù quá nhiều, thi thể thì chỉ có một, căn bản không thể chia hết, một người chém một đao cũng chẳng đủ để chém, vì thế đã có người bổ đến tranh đoạt thịt, có thể nhai sống một miếng cũng có thể trút căm ghét trong lòng. Lúc ấy giáo ta tự nhiên cũng là kẻ thù chung của toàn thiên hạ, đối tượng cho tất cả các thế lực quét sạch. Giáo chúng giáo ta chỉ có lui về Thiên Ngoại thiên, mới giữ được tính mạng, những người không kịp rút đi đều bị giết sạch, vốn Địch Tĩnh là tội nhân lớn của giáo ta, nhưng niệm ông ta có công kiến tạo Thiên Ngoại thiên, giáo ta vẫn phái ra một tổ cao thủ, trả cái giá cực nặng nề, mới đoạt được lại cái đầu của ông ta, nhưng trên đường bảo quản bất lợi, cho nên thối rữa rất nhiều.” Dao Quang chợt cắn răng, như vẫn còn oán hận mà nói “Đương nhiên, ta rất hoài nghi đám cao thủ kia phải chăng cố ý bảo quản không tốt, nếu ta cũng là một trong những người trộm đầu năm đó, ta sẽ cùng đồng bạn dọc đường lấy cái đầu này làm bóng đá cho hả giận.” Phó Hán Khanh lẳng lặng nhìn cái đầu trong lớp băng kia, lẳng lặng nghe Dao Quang nói từng tiếng, năm đó… năm đó… năm đó… Năm đó… Năm đó y cũng vào một đêm trăng sao như thế, cứu người kia từ giữa sông lên. Năm đó, y tận mắt nhìn thấy khuôn mặt giống hệt cố nhân trước đây, năm đó, y lười biếng mặc người nọ lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh, hoặc cầm rượu ngon, hoặc mang món ngon, nói chuyện thiên hạ vạn dặm, sau đó y cũng chẳng để ý lắm mà mặc người nọ hút hết nội lực, năm đó… Năm đó, y trơ mắt nhìn người nọ, không chút lưu tình giết chết đồng bạn, y đến nay vẫn có thể cảm giác được rõ ràng, ngón tay người nọ đặt trên mắt y, còn cả thanh âm vang lên bên tai như nói mớ kia. “Từ hôm nay trở đi, vĩnh viễn quên thân phận lai lịch của ngươi, vĩnh viễn không được nói với bất kỳ ai, trong tên của ngươi có một chữ hán, vĩnh viễn không được dùng đôi mắt trong suốt hơn cả hài tử này nhìn người, vĩnh viễn không được…” Y hiện tại đã minh bạch, người nọ vì sao muốn đối phó y, câu di ngôn khiến người không sao hiểu được kia đã thuyết minh hết thảy. Song y thủy chung không thể hiểu được, vì sao lựa chọn cuối cùng của người nọ, lại không hề như Dạ Xoa vương nói, giết chết y. Chính như y hiện tại nhớ lại lời nói năm đó, đã có thể minh bạch, năm đó người nọ muốn móc mắt y, cắt lưỡi y, nhưng không biết vì sao sau khi ngưng mắt nhìn hồi lâu lại chẳng xuống tay. Còn nhớ khi ấy nằm ngửa dưới đất, nhìn tinh không mênh mông vô hạn sau lưng người nọ, đó là lần cuối cùng y trông thấy sao, trông thấy bầu trời đêm. Sau đó, sinh mệnh đời thứ tư của y, vĩnh viễn bị nhốt trong chiếc lồng sắt hoa lệ đẹp đẽ.Trong chiếc lồng sắt kia có bảo vật trân quý nhất trên đời, dụng cụ đẹp đẽ nhất nhân gian, đến cả một kiện y phục tùy tiện, một vật phẩm trang sức trên người y, đều vô giá. Nhưng y bị xiềng xích tinh xảo nhất khóa chặt, căn bản không thể bước ra khỏi chiếc lồng sắt hoa mỹ kia một bước. Y quá lười, không thích di chuyển, không thích ra ngoài, nhưng mà, vậy không có nghĩa là y sẽ thích bị xích lại. Y không giỏi giao lưu với người, cũng lười cùng người giao lưu, nhưng vậy không có nghĩa là y sẽ thích người hầu hạ bên cạnh đều bị chọc tai rút lưỡi, biến thành tàn phế. Người nọ luôn nói với y, ta sẽ cho ngươi những thứ tốt nhất, ta sẽ cho ngươi tất cả mọi thứ trên đời này, chỉ cần ngươi không đi gặp người khác. Thế nhưng, người nọ không biết từ rất lâu rất lâu kiếp trước, y đã thấy tất cả những thứ tốt nhất trên đời, y đã gặp, rất nhiều người đem mọi thứ gọi là tốt nhất dâng cho y, song y biết đó không phải là thứ y thích. Mặc dù mãi đến hiện tại, dẫu rằng đã biết, y lại thủy chung không thể lý giải, vì sao thế nhân lại cho rằng, hết thảy những thứ đó, chính là tốt nhất. Vì thế, sinh mệnh một lần nữa bắt đầu đơn điệu lặp lại, hết thảy Địch Tĩnh làm và mấy người trước kia, dường như chẳng mảy may bất đồng. Dành cho y mọi thứ tốt nhất, không ngừng làm mấy vận động chẳng hề có ý nghĩa, không ngừng kề tai y nói mấy lời vô nghĩa, không ngừng hỏi trong lòng ngươi có ta không? Ta cho ngươi mọi thứ ngươi thích không? Tại sao ngươi luôn không cười với ta, tại sao ngươi không nói chuyện? Có lúc, A Hán lười nhác kia cũng muốn bảo với y, ta không thể nói, là bởi vì ngươi đã làm ta không thể nói nữa, ngươi đã quên, là ngươi tự tay đổ thuốc câm cho ta uống sao? Ta không cười, là bởi vì ta không biết vì sao phải cười, ta không thích ngươi, trong lòng không có ngươi, bất quá, ngươi dường như không hề thật sự cần câu trả lời của ta, cho nên, nếu ngươi có thể im lặng một chút, đừng phiền người như vậy nữa, để ta có thể ngủ thêm một lúc, ta sẽ cao hứng hơn. Nhưng mà, càng nhiều thời điểm, A Hán cho dù không bị độc câm, cũng sẽ chẳng có sức đi trả lời truy hỏi vĩnh viễn vĩnh viễn điên cuồng kia. Lúc đó, dường như đã đạt thành cuộc sống lý tưởng cả ngày ăn ngủ ngủ ăn, lười biếng chẳng cần làm việc như A Hán kỳ vọng, song y không vui vẻ, dù rằng y vẫn không biết vì sao mình thủy chung không vui vẻ. Mà Địch Tĩnh dường như còn không vui hơn, y không thể chấp nhận ánh mắt A Hán có một chớp mắt không nhìn y, không thể chấp nhận tư tưởng của A Hán có một chớp mắt không tập trung trên người y. Vì nhắc nhở trong lòng trong mắt A Hán, thời thời khắc khắc đều chỉ có thể có y, y đã dùng mọi phương thức y biết, mất hồn, đau đớn, tàn nhẫn, ôn nhu, y đã nói mọi lời y biết, điên cuồng, cấp thiết, chân tình, si mê. Song, y nhận được, lại luôn chỉ có sự hoang mang của A Hán. A Hán đã thấy hành vi kiểu này của nhân loại nhiều lắm rồi, cũng biết nhân loại đối mặt với mọi thứ quá mỹ lệ, dục vọng độc chiếm sẽ đạt tới cảnh giới điên cuồng này, nhưng y lại vĩnh viễn chẳng thể lý giải đây là vì sao? Mỗi một lần y đối mặt với Địch Tĩnh, luôn sẽ không nén nổi mà nghĩ đến người có dung nhan đồng dạng kia rất nhiều rất nhiều năm trước. Khi đó, nếu ở bên cạnh không phải là một tiểu nam sủng bình thường tên A Hán, mà là một tuyệt thế mỹ nam tử trong tên có chữ hán, người kia liệu có thể cũng giống như Địch Tĩnh trước mắt, điên cuồng như thế, cố chấp như thế, không thể lý giải như thế hay không. Song, mỗi lần ý niệm này hiện lên trong đầu, y sẽ không nghĩ nữa, nhắm mắt, bình yên thiếp đi, trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác thật giống như lại bị người ra sức lắc, lại có người ở bên tai nghiến răng quát: “Ngươi dám ngủ, ngươi dám không chuyên tâm như thế.”