Edit & Beta: Tử Linh Cửa sắt mở ra, mãng xà hai đầu vặn vẹo người như điên, theo cử động của nó, xích sắt trên người nó vang lên tiếng động rất lớn, tuy mấy sợi xích rất chắc chắn, nhưng trong mắt Thời Thất lại trông như dây thừng, cảm thấy lúc nào cũng có thể đứt phựt. "Xìiiii — —" Cự mãng giãy dụa vươn về phía Hắc Ngạo, nhìn Hắc Ngạo bằng ánh mắt tóe lửa đầy sát khí. Thời Thất bịt mắt, không dám nhìn. Đứng ở trước mãng xà hai đầu, Hắc Ngạo bình thản ngước mắt nhìn, đến khi mắt mãng xà chạm phải ánh mắt của Hắc Ngạo dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của nó biến mất trong nháy mắt, mắt phải bắt đầu thấy đau đau làm nó nhớ lại cái ngày thê thảm lúc trước. Cự mãng cẩn thận lui về sau, chậm chạp cúi đầu xưng thần với Hắc Ngạo. Hắc Ngạo vung tay ném con gà không đầu với đống nội tạng lên, cự mãng bị đói lâu lắm rồi, há mồm nuốt chửng, rồi lại nhìn Hắc Ngạo bằng ba con mắt với ánh mắt mong đợi. Chút thức ăn đó thực sự quá ít, chẳng đủ để nó nhét kẽ răng. Nhìn ánh mắt tội nghiệp của cự mãng, Hắc Ngạo không có bất cứ biểu hiện gì, xoay người rời khỏi lồng thú. Thời Thất vẫn đang bịt mắt đứng đực tại chỗ, Hắc Ngạo nhìn thân người nhỏ nhắn đang run rẩy lẩy bẩy, chớp chớp mắt, đưa chân đá một cục đá nhỏ trên đất. Cục đá bắn vào đầu gối nàng, Thời Thất vẫn đang run run tay vẫn đang bịt mắt hét lên một tiếng chói tai. "Đừng ăn ta — — !" "Là cái con kia. . . Cái con dê kia làm, không liên quan gì tới ta. . ." Mắt Hắc Ngạo giật giật, tiến lên đứng trước mặt nàng, ánh mắt quét từ trên xuống dưới nàng mấy lần, nhìn nàng lạnh run, ác tâm dâng trào, Hắc Ngạo giơ bàn tay to, nhéo mông nàng một cái thật mạnh. Đau đớn từ cái mông truyền ra làm Thời Thất giật mình nhảy dựng lên, nàng trợn mắt nhìn Hắc Ngạo đứng trước mặt đang cười khoái trá không chút dấu giếm, mắt hắn phát sáng, biểu tình trên mặt có thể diễn tả bằng bốn chữ — — —ta là lưu manh. Chưa bao giờ bị sờ mông, Thời Thất. . . Khóc. Ánh mặt trời nắng chang chang. Vài sợi tóc màu đen dính trên hai má trắng mềm, chóp mũi Thời Thất đỏ đỏ, mắt đầy nước, khóc tiếng có tiếng không, trông rất đáng thương. Thời Thất lau nước mắt, giọng nói dễ nghe chứa chút sợ hãi: "Ngươi không. . .không được làm vậy, thật lỗ mãng. . ." Hắc Ngạo vốn chỉ muốn đùa một chút thôi, nào biết nàng nhát gan đến mức độ này, nhưng mà. . . Hắc Ngạo lại gần nàng, nói vào tai nàng: "Ngươi khóc nhìn thật đáng yêu." Thật. . . Thật đáng yêu. Thời Thất sợ đến nỗi ngừng khóc, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, đưa tay che hai cái tai đỏ rực, cúi đầu không dám nhìn Hắc Ngạo. Hăc Ngạo cười khẽ, đưa tay búng vào trán nàng một cái: "Đi ăn cơm." Ăn cơm. . . Thời Thất lại bắt đầu đau khổ, con dê này làm sao lại tốt đến mức cho nàng ăn cơm, tám phần là muốn bắt nàng ăn no, cho thật béo, rồi làm thịt. Thời Thất quẹt quẹt cái mũi đỏ hồng, ủ rũ theo sau Hắc Ngạo. Cách nhà đá không xa có một gốc cổ thụ trăm tuổi, hắn tự chạm một cái bàn đá, bên cạnh có hai cái ghế dựa, mùa hè để nằm hóng mát, mùa đông thì nằm ngắm tuyết. Thời tiết hôm nay rất đẹp, Hắc Ngạo bưng đồ ăn đặt lên mặt bàn, đặt đôi đũa bên cạnh, bản thân thì cầm bầu rượu ngồi đối diện Thời Thất. Thời Thất như sắp chết ngồi vào chỗ, đồ ăn trên bàn không ngừng tỏa ra mùi thơm, chui vào mũi vào miệng khiến bụng nàng réo inh ỏi. Thời Thất không dám động đậy, nhìn cũng không dám nhìn. Hắc Ngạo lắc bầu rượu, ngồi rất thoải mái, đưa mắt nhìn Thời Thất, nhìn vẻ mặt căng thẳng của nàng, không chịu nổi mở miệng: "Sao ngồi như im như tượng thế?" "Đâu. . . Đâu có." "Vậy cầm đũa lên ăn." Thời Thất sợ hắn, đưa tay cầm đũa, trên bàn có một món mặn một món chay chỉ đủ cho một người ăn. Thời Thất gắp một miếng thịt, ngước mắt nhìn Hắc Ngạo, rồi lại nhìn đĩa thịt, nét mặt hoang mang. Hắc Ngạo hớp một ngụm rượu, nói: "Thỏ xào cay." Thỏ xào cay. . . Thỏ. . . Mặt Thời Thất dại ra, trong đầu hiện ra con thỏ nhỏ đẫm máu tươi bị lột da. Cảm giác thèm ăn nháy mắt liền biến mất, Thời Thất buông đũa, che miệng nôn khan, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn đĩa thịt trên bàn, như thấy chính tương lai mờ mịt không thấy đường của bản thân. Nàng không muốn giống như con thỏ này. . . Hắc Ngạo ngồi vắt chéo chân, thần sắc không chút bận tâm: "Ta rất hiếm khi nấu cơm cho người khác ăn, càng chưa từng cố ý bắt thỏ vì người khác, ngươi chính là người đầu tiên." Hắc Ngạo nhướn người về phía trước ngón tay nâng cằm mềm mại của Thời Thất lên, hỏi: "Có cảm động không?" Thời Thất sợ hãi, đầu lưỡi cứng lại: "Không. . . Không dám động." Mắt hắn lóe lên: "Không cảm động?" Thời Thất trong lòng giật thót, gật đầu mạnh một cái: "Cảm động cảm động, cảm động muốn chết!" Hắn cười khẽ, cảm thấy hài lòng nên buông Thời Thất ra: "Vậy ăn nhanh lên, nguội ăn không ngon." Thời Thất hít một hơi, lại cầm đũa lên một lần nữa gắp thịt thỏ. Thời Thất rất thích thỏ, thỏ không có lực công kích, rất ngoan ngoãn, còn nhát gan hơn cả nàng, quan trọng nhất là. . . "Thỏ rất đáng yêu. . ." Cái thanh âm than thở nho nhỏ này tất nhiên không thể thoát khỏi lỗ tai Hắc Ngạo. Hắc Ngạo tà nghễ liếc nhìn Thời Thất: "Thỏ không những đáng yêu, ăn cũng không tồi." Thời Thất nghe xong không dám nói gì, cái con dê này tám phần là ác quỷ đầu thai, nhân gian không thu lưu hắn, cho nên mới đẩy qua yêu đạo. Thời Thất cúi đầu nhìn dầu mỡ bóng dính trên thịt thỏ, nuốt nước miếng, cẩn thận đưa vào miệng, nhai nhai, nuốt xuống. Hắc Ngạo chống cằm nhìn nàng, thanh âm khàn khàn: "Ăn ngon không?" Thời Thất hít hít mũi: "Ngon. . . Ngon lắm." Hức hức hức, thỏ thỏ không những đáng yêu, mà. . . Ăn cũng rất ngon! Ăn no rồi, Thời Thất lại bắt đầu lo lắng. Nàng vẫn không tin con dê lưu manh này là một con dê tốt, không những đưa nàng về, làm thỏ xào cay cho nàng, nếu không phải âm mưu xấu gì đó thì chính là nuôi nàng béo tốt rồi làm thịt, nhưng mà. . . các ca ca nói dê ăn chay. . . Nàng ngước mắt đánh giá Hắc Ngạo. Ánh nắng lấp ló, cái con dê lưu manh có tướng mạo rất tốt, chỉ tùy tiện ngồi đó, không nói gì không làm gì cũng có thể thu hút một đống chú ý, chỉ là hắn khiến người khác cảm thấy cực kì kiêu ngạo, rất khó tiếp cận. Thời Thất vội vàng cúi đầu, ngón tay trắng mềm vân vê mép áo: "Ngươi. . . Ngươi vì sao mang ta về đây?" Hắc Ngạo đưa tay đặt bầu rượu lên bàn, duỗi thắt lưng, ngáp một cái, lười nhác nói: "Ta thiếu một nàng dâu, ngươi trùng hợp đi ngang qua." Thiếu một. . . nàng dâu? Thời Thất nhìn hắn, ngơ ngơ ngác ngác: "Hả?" Hắc Ngạo tà nghễ nhìn Thời Thất, đột nhiên đứng dậy chống hai tay lên bàn, nghiêng người tới gần, mùi rượu bay vào mũi Thời Thất, còn có cả hơi thở bá đạo của riêng hắn. Thời Thất sợ hãi rụt người, chưa kịp tránh đi, bàn tay to của Hắc Ngạo đã chế trụ gáy Thời Thất. Mắt hắn sáng quắc, hơi thở nóng rực. Tim Thời Thất đập loạn không thể khống chế, ánh mắt có mê mang, có không biết làm sao, nhưng phần lớn là khiếp đảm. Hắc Ngạo cong môi, chậm rãi sáp gần: "Ngươi đáng yêu như vậy, ta đương nhiên muốn bắt ngươi làm vợ ta." Ngươi đáng yêu như vậy, ta đương nhiên muốn bắt ngươi làm vợ ta. Ngươi làm vợ ta. . . Dọa Thời Thất muốn xỉu. Nàng chỉ thuận miệng hỏi, nào biết con dê lưu manh này trả lời, trả lời. . .Nói ra cái đáp án như vậy! Nhìn hắn cười vô lại, không biết là thật hay giả, nhưng dáng vẻ vẫn khiến Thời Thất xoắn não xấu hổ vạn phần. Thời Thất đẩy Hắc Ngạo ra, đứng dậy lùi liên tục về sau mấy bước. Tính tình nàng rất tốt, nếu không đã nổi điên chửi ầm lên rồi. Cổ lẫn mặt Thời Thất đều đỏ hồng, không biết là do tức giận hay xấu hổ, đôi mắt sóng nước mênh mang, cánh môi nhếch lên, càng thêm đáng yêu. "Ngươi. . . Ngươi không được nói bậy." Thời Thất khi trách móc giọng vẫn rất dễ nghe, "Ta ta . . . Ta vừa mới trưởng thành, ta sẽ không. . . Sẽ không gả cho ngươi, ngươi thu hồi lại những lời vừa nãy đi, nếu để mọi người biết sẽ cười đến chết." Nàng nhìn trái nhìn phải, may mắn nơi này ở trên cao, không có ai đến, nếu không sẽ có người cười nhạo nàng. Hắc Ngạo cảm thấy bộ dáng hoảng loạn của nàng thú vị đáng yêu, tiếp tục chòng ghẹo: "Sao lại cười ngươi? Ngươi thấy dáng vẻ ta không tốt?" Thời Thất dè dặt nhìn vào hắn, rồi lại vội vàng rời mắt: "Dáng vẻ. . . rất tốt." Nàng rất thành thật, chưa bao giờ nói dối. (Láo toét, mấy chương trước vừa bảo không phải sói) "Ta đây không lợi hại?" Nhớ tới con hổ bụng rách toác ở trên núi, người Thời Thất rụt lại: "Lợi. . . Lợi hại." "Đã như vậy." Hắc Ngạo tiến lại gần Thời Thất, "Nếu ngươi ở cùng ta, ta đảm bảo không ai dám bắt nạt ngươi, ta còn có thể làm thịt thỏ cho ngươi mỗi ngày, như thế nào, có phải rất hấp dẫn hay không?" Không hấp dẫn! Thời Thất lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với hắn, chưa lùi được hai bước lưng đã chạm phải cây cổ thụ. Dịch về phía sau một chút, lưng nàng dựa vào cây cổ thụ, lại nghe tiếng vỗ, Hắc Ngạo một tay chống lên thân cây, giam nàng bên trong. Thời Thất hoảng sợ, đưa tay đẩy Hắc Ngạo ra, khi tay chạm phải lồng ngực rắn chắc của hắn, mặt Thời Thất như thiêu như đốt, nhiệt độ lòng bàn tay tăng vọt, nàng vội vàng giấu hai tay ra sau lưng, đầu cúi gằm chỉ lộ đôi tai đỏ lựng. Thời Thất xấu hổ khổ não mắng: "Ngươi. . . Ngươi không đứng đắn!" Hắc Ngạo chớp chớp mắt: "Ngươi sờ ta, lại nói ta không đứng đắn?" Thời Thất cứng lưỡi: "Ngươi. . . Ngươi mặc quần áo hẳn hoi rồi hãy nói chuyện với ta, nam tử bình thường. . . lộ ngực lộ vú đều không đẹp." Hắc Ngạo chưa từng gặp qua cô nương nào vừa mới chọc ghẹo một chút đã thẹn thùng như Thời Thất. Người trong trại đều rất phóng khoáng, đừng nói nam tử, nếu nữ tử phanh ngực lộ vú cũng chả ai quản, sao đến lượt nàng lại thành không biết xấu hổ rồi? Hắc Ngạo khép hờ mắt, mắt hẹp dài nhìn cái dáng vẻ bị cái đầu che khuất. Hắn lười nhác nói: "Vậy ngươi giúp ta chỉnh lại." Thời Thất sẽ không giúp nam nhân xa lạ chỉnh trang quần áo đâu, lập tức lắc đầu cự tuyệt, vẻ mặt thề sống chết không theo. Hắc Ngạo: "Ngươi không giúp ta chỉnh lại quần áo ta liền cởi sạch ra vậy." Thời Thất không tin nổi trợn mắt nhìn hắn, dê lưu manh cười tà, ngón tay dài khớp xương rõ ràng đặt trên đai lưng màu đen, mắt thấy hắn sắp cởi, Thời Thất cả kinh, không chút nghĩ ngợi đưa tay ngăn hành động của hắn lại. "Ta. . . Ta chỉnh giúp ngươi, ngươi đừng cởi!" Thực hoảng sợ. Hắc Ngạo buông tay, cảm thấy thỏa mãn nhìn Thời Thất bằng vẻ mặt háo sắc. Nàng đau khổ cầm hai bên vạt áo của hắn, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Hắc Ngạo, trong lòng cảm thấy tủi thân, mắt đỏ lên, hốc mắt đầy nước, nức nở thành tiếng. Lưu manh. . . Đúng là đồ lưu manh. . . Lời tác giả: Thời Thất: Con dê lưu manh kia nhìn ta như vậy, chẳng lẽ là muốn ăn ta? QAQ Hắc Ngạo: Đáng yêu, liền muốn.