Đau đớn trên người khiến cho Yến Phi còn chưa tỉnh ngủ không thể tiếp tục ngủ thêm nữa. Giống như có người sờ lấy đầu ngón tay của hắn. Ngực vẫn có chút khó chịu, Yến Phi gian nan mở ra đôi mắt, dưới tay theo bản năng muốn nâng lên để dụi mắt, nhưng lại bị người ta bắt được. “Lão Hắc?” Mơ mơ màng màng kêu một tiếng, Yến Phi mở to hai mắt. Còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, trước mắt lại hé ra gương mặt quen thuộc làm cho hắn đau lòng. Người nọ thoáng dùng sức cầm lấy tay của Yến Phi, thanh âm mang theo một loại âm điệu bất thường kêu lên: “Anh…” Tâm giống như bị một cây búa đập mạnh vào, Yến Phi đột nhiên trừng to hai mắt, choáng váng. “Anh… thực xin lỗi…” Tôn Kính Trì buông tay của Yến Phi ra, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ghé vào bên lỗ tai của hắn, hối hận cực điểm áy náy nói: “Em là đồ hỗn đản. Anh, anh đánh em đi, hung hăng đánh em đi. Em thế nhưng không nhận ra anh, lại còn nói những lời làm cho anh thương tâm.” “Anh…” Một bên khác của giường, cũng có người tự trách hô lên một tiếng. Yến Phi dùng cái cổ cứng ngắc quay qua, là Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu đôi mắt đỏ bừng, vành mắt đen xì, vừa nhìn đã biết là một đêm không ngủ. Hơn nữa toàn thân của anh tràn ngập mùi thuốc lá, râu ria xồm xoàm. Nhạc Thiệu cũng cẩn thận ôm lấy Yến Phi, nếu không phải trên người đối phương có thương tích, anh hận không thể dùng sức đem người này nhào nặn nhét vào trong cơ thể của mình, như vậy người này sẽ không bao giờ rời khỏi bọn họ nữa. “Anh, anh đánh em đi, anh hung hăng đánh em đi, em không phải là người.” Tiêu Tiếu ngồi bên người Tôn Kính Trì nhận sai, đôi mắt đồng dạng phiếm hồng. Trợn to mắt nghe ba người quan trọng nhất trong lòng hắn vẫn như trước gọi hắn là anh, tựa như chuyện hôm qua bản thân bị bọn họ làm cho tức giận tới hộc máu chỉ là một cơn ác mộng của riêng mình. Yến Phi ngốc lăng nhìn ba người, ý thức còn chưa có hoàn toàn quay trở lại. “Anh, anh…” Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu ôm Yến Phi, Tiêu Tiếu nắm chặt tay của Yến Phi. Ba đại nam nhân giống như khi còn nhỏ, mắt cùng mũi đều hồng lên, cố gắng khắc chế ướt át nơi vành mắt. Yến Phi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra. Tiêu Tiếu nắm lấy tay của Yến Phi, nâng lên dán tại trên mặt mình, thống khổ cực kỳ: “Anh, anh sao có thể vứt bỏ bọn em? Anh sao lại có thể không cần bọn em? Anh sao lại nhẫn tâm như vậy?” Nhạc Thiệu ngẩng đầu, đem mặt lau đi: “Anh, trước kia là bọn em không hiểu chuyện. Hiện tại không như vậy nữa. Hiện tại anh muốn làm gì thì làm cái đó, không ai có thể ép buộc anh được nữa. Anh, bọn em đã có thể bảo hộ cho anh.” “Anh, em rất nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ.” Tôn Kính Trì đem đầu chôn ở cổ của Yến Phi, không ngẩng đầu lên. Yến Phi cảm giác được một cỗ ẩm ướt ở cổ của mình. Ba người cả đêm không ngủ cũng chưa từng một lần tiếp tục đi tìm hiểu xem Yến Phi có phải người kia hay không. Trong lòng có thanh âm không ngừng nói với bọn họ, Yến Phi chính là người kia, người quan trọng nhất trong sinh mệnh của bọn họ. Người kia, đã trở lại. Không phải chưa từng tưởng tượng tới sau khi ba người này biết được thân phận của hắn, hắn sẽ trừng trị bọn họ như thế nào. Hắn thậm chí còn nghĩ rằng nhất định phải chửi rủa thậm tệ bọn họ một chút. Chỉ là, mặc kệ tưởng tượng thế nào, kế hoạch cũng không cản nổi biến hóa. Nghe tới một chữ ‘anh’ kia, thanh âm kích động mà thương cảm, thời điểm Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì ôm lấy hắn, Yến Phi liền mềm lòng. Nếu như nói có gì đó uy hiếp được tới hắn, thì chính là ba người em trai khác họ mà hắn chăm sóc từ nhỏ tới lớn này. “Anh, thực xin lỗi… chờ tới sau khi anh khỏe lên, anh muốn phạt em như thế nào cũng đều được.” Hối hận nhất chính là Tiêu Tiếu, cậu thậm chí còn không dám nhớ tới ngày hôm qua bản thân đã đối với người này làm ra những gì, nói ra những gì. Yến Phi nhẹ nhàng rút ra bàn tay phải bị Tiêu Tiếu nắm lấy, nâng lên, muốn chạm vào đầu của cậu. Tiêu Tiếu lập tức cúi đầu. Cổ tay phải của Yến Phi có thương tích, cho nên cậu cầm lấy tay của Yến Phi đặt lên trên đầu của mình, cọ cọ. Tiêu Tiếu nước mắt rơi xuống. “Ngày hôm qua, quả thực làm anh thương tâm muốn hỏng rồi.” Yến Phi mở miệng. Nghe giọng điệu của hắn, nhìn động tác của hắn, ba đại nam nhân được cho là đổ máu không đổ lệ lập tức từng giọt nước mắt thi nhau chảy xuống. “Bọn em là hỗn đản, bọn em không phải là người.” “Mấy đứa là đồ ngu ngốc.” Yến Phi nở nụ cười. Chung quy vẫn là không thể nhẫn tâm a. “Bọn là đồ ngu ngốc, là đại ngu ngốc.” Tôn Kính Trì ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn mang theo ướt át chưa lau đi. Yến Phi tay phải lại nâng lên trước mặt của y, Tôn Kính Trì cúi đầu, để cho Yến Phi có thể xoa xoa đầu của mình. Vai trái của Yến Phi có thương tích, Nhạc Thiệu chủ động đem tay trái của hắn đặt lên trên đầu mình, để cho đối phương xoa loạn mái tóc của anh. Nghĩ tới bản thân có thể nhịn xuống không đi tìm bọn họ, giờ khắc này, Yến Phi mới phát hiện ra mình sai lầm rồi. Trước kia, mặc kệ hắn cố gắng tỏ ra thoải mái bao nhiêu, trong tâm vẫn luôn cảm giác vắng vẻ, không đầy đủ. Hiện tại, mới xem như là chân chính đầy đủ. “Thiệu Thiệu… A Trì… Tiểu Tiểu…” “Anh!” Ba người môi run rẩy. Đoạn thời gian sau khi Chung Phong qua đời kia, bọn họ khóc lóc giống như đứa nhỏ. Năm năm, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu khó chịu, bọn họ chìm sâu trong rượu, xằng bậy khắp nơi, cũng đều chưa từng khóc qua. Nhưng mà giờ phút này, bọn họ nhịn không dược. Bọn họ cũng không biết bản thân làm cách nào có thể sống qua năm năm này. Ngoài phòng bệnh, Hà Khai Phục vừa mới mua bữa sáng trở về nhìn thấy tình huống trong phòng bệnh, bàn tay đang mở cửa ra của gã dừng lại. Không có tiến vào quấy rầy bốn anh em vừa mới gặp lại nhau kia, gã đi tới sopha đặt sát tường ngồi xuống, chờ cho tới khi mấy người bên trong kích động xong. Hồi lâu sau, bốn người mới thoáng bình tĩnh lại một chút. Tôn Kính Trì lập tức bất mãn nói: “Anh, anh vì cái gì không đi tìm bọn em? Tiểu Dương biết anh là ai, Hắc ca biết anh là ai, chỉ có ba người thân thiết nhất với anh là bọn em trái lại lại chẳng biết gì cả. Anh coi tình cảm giữa chúng ta là sao?” Nhận thân chấm dứt, sau đó chính là tính nợ. Yến Phi không muốn thừa nhận lúc này hắn quả thực có chút chột dạ. “Em rất khó chịu.” Tiêu Tiếu ủy khuất nhìn Yến Phi. Yến Phi hạ mi mắt, được rồi, hắn càng thêm chột dạ. “Anh! Anh có phải hay không cảm thấy năm năm qua bọn em vẫn giống như trước kia, không có chút gì tiến bộ? Tiểu Dương chẳng lẽ không nói cho anh biết là bọn em trong năm năm nay có bao nhiêu thống khổ sao? Anh sao có thể nhẫn tâm lừa bọn em như vậy?” Nhạc Thiệu lớn giọng hô, có chút thẹn quá hóa giận. Ngày hôm qua anh chính là rất không tốt! Rõ ràng ngày hôm qua người bị chọc tức tới hộc máu chính là hắn, sao hiện tại ngược lại hắn lại trở thành người có tội? Yến Phi nổi giận. “Ngày hôm qua là ai nói anh có mục đích hả? Hiện tại đã quên?” Dáng vẻ ‘bệ vệ’ của ba người nhất thời giảm xuống còn một nửa. “Anh vừa mở mắt ra liền đã là năm 2015. Anh còn chưa kịp đi tìm các em thì các em đã hoài nghi anh. Anh nếu như thực sự đi tìm các em, các em có phải hay không đem anh bắt lại.” “Anh!” Ba người bất mãn. “Các em có biết ngày hôm qua thiếu chút nữa đã làm anh tức chết rồi không!” “Bọn em là đồ hỗn đản.” Ba người lập tức mềm xuống. Tôn Kính Trì chạy nhanh đi lấy bình giữ nhiệt để trên tủ đầu giường, mang tới bên giường, muốn có bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu ôn nhu: “Là bọn em hỗn đản, anh, anh bớt giận, uống nước?” Yến Phi khó chịu “ừ” một tiếng, Tôn Kính Trì mở ra cái nắp của bình giữ nhiệt, đem nước đổ vào trong nắp. Tự mình thử uống trước một ngụm, thấy không nóng, lúc này mới đỡ cho Yến Phi uống. Yến Phi há mồm, thuận theo tốc độ của Tôn Kính Trì, chậm rãi uống vài ngụm. Nếu nói trên đời này ai có thể làm cho Yến Phi buông xuống chứng khiết phích, chỉ sợ cũng chỉ có ba người này. Nếu Hà Khai Phục uống trước, sau đó lại đưa cho hắn uống, Yến Phi tuyệt đối là quay đầu đi. Sau khi Yến Phi uống nước xong rồi, Nhạc Thiệu nhanh chóng nịnh nọt nói: “Anh, anh trở nên trẻ tuổi.” Tên nhóc này. Yến Phi tức không nổi, nói: “Đúng vậy, trẻ tuổi ra, cho nên phải gọi mấy đứa các em là ‘anh’.” Ba người cười khanh khách, tựa hồ phát hiện ra chuyện bọn họ gọi một người trẻ tuổi như vậy là ‘anh’, có chút hơi quỷ dị. Thở ra một hơi, Yến Phi vỗ vỗ bên người, ba người lập tức kề sát vào một chút. Tỉ mỉ nhìn khuôn mặt đã trở nên thành thục hơn không ít của ba người, Yến Phi cố gắng cầm ngược lại ba bàn tay đang cầm lấy tay hắn, nói: “Con đường kia là do anh tự mình lựa chọn, là anh không đúng.” Nghĩ tới thời điểm bọn họ đến bệnh viện nhìn thấy thi thể của người này, ba người trong nháy mắt tình tự tựa như sắp hỏng rồi. “Nhưng nếu làm lại một lần nữa, anh chỉ sợ vẫn sẽ làm như vậy.” “Anh!” Ba người luống cuống, âm điệu bén nhọn: “Trách bọn em không có tiền đồ!” Người kia chết, là ác mộng mà cả đời này bọn họ không thoát ra được. Yến Phi lắc đầu, hắn chỉ biết ba người này sẽ nghĩ như vậy. “Cùng các em, không quan hệ.” Áp lực một đời, Yến Phi cũng không giấu diếm tâm sự của mình thêm nữa, “Nếu không phải có các em, anh chỉ sợ đã sớm đi lên con đường này.” “Vẫn là bởi vì bọn em không có tiền đồ!” Ba người cố chấp nói. Yến Phi thản nhiên nói: “Anh muốn rời khỏi cái nhà kia, vĩnh viễn rời khỏi.” Ba người sau đó ân hận, hẳn là phải đem cả Chung gia phá hủy! Yến Phi nhìn ba người nói: “Anh thực yếu đuối, bởi vì anh không muốn nhìn thấy mẹ mình khóc, cho nên mới rời nhà trốn đi. Anh đã nghĩ, nhịn một chút liền qua. Mặc kệ như thế nào, kia vẫn là mẹ ruột của anh, anh không thể để cho mẹ thương tâm bởi vì quan hệ giữa mình cùng cha. Còn có, chính là các em. Anh luyến tiếc rời khỏi các em, các em còn quá nhỏ, anh sợ anh vừa đi sẽ làm cho các em trở nên vô pháp vô thiên.” “Thế nhưng anh vẫn là đánh giá quá cao khả năng nhẫn nại của mình. Cha của anh nói với anh, anh phải cưới Quyền Hiểu Linh. Ông ấy không cùng anh giảng đạo lý, chỉ muốn anh phục tùng. Lần này anh không muốn tiếp tục phục tùng nữa, anh không muốn phải kết hôn với một nữ nhân mà mình không yêu. Anh không đồng ý, ông ấy liền một quyền đánh vào trên mặt anh. Mẹ anh ở một bên khuyên can, bảo anh nên nghe lời cha, nói là vì tốt cho anh, vì tốt cho Chung gia. Anh chịu đủ rồi, nếu như không thoát được khỏi gia đình kia, vậy anh liền đem thân thể cốt nhục toàn bộ trả cho bọn họ.” “Em chỉ biết là bọn họ đem anh bức chết!” Nhạc Thiệu nghiến răng nghiến lợi. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng chưa lên tiếng. Yến Phi hướng ba người ánh mắt đang tràn ngập phẫn nộ, cười thật sâu, thoải mái nói: “Cho nên ông trời cảm thấy anh đáng thương, để cho anh đầu thai lại một lần nữa. Anh đối với thân thể mới này rất vừa lòng, chỉ là vóc dáng thực thấp.” Tươi cười của Chung Phong luôn có thể làm cho lửa giận của cả ba người biến mất. Cho dù đã thay đổi thân thể, nhưng vẫn có hiệu quả tương tự. Sát khí trên người ba người lập tức hoàn toàn biến mất. “Không phải không muốn đi tìm các em, nhưng mà anh không biết phải tìm thế nào.” Yến Phi giải thích, “Với anh mà nói, bất quá chẳng qua chỉ là thời gian nhắm mắt mở mắt, vậy mà thực tế đã năm năm trôi qua, anh lại thay đổi một thân thể mới. Mọi thứ thực hỗn loạn. Anh vốn tính toán nghĩ biện pháp xuất hiện trước mặt các em, để cho các em tự mình phát hiện ra anh là ai, sau đó mới nói cho các em biết chuyện gì đã xảy ra. Nào có biết…” Yến Phi mím mím môi, “Nói đi, phản đồ là ai? Lão Hắc hay là Tiểu Dương?” “Là tự bọn em phát hiện ra.” Tôn Kính Trì hướng Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu nhìn thoáng qua, mặt không đỏ tâm không nảy nói: “Ngày hôm qua bọn em liền phát hiện ra điểm đáng ngờ trên người anh. Anh đánh lão tứ, đập vỡ cái cốc, còn có ánh mắt phát hỏa của anh, một chút cũng không thay đổi. Anh là anh trai của bọn em, người khác có thể nhận ra thì đương nhiên bọn em cũng càng có thể nhận ra. Sau đó lão tứ đi tới ký túc xá của anh, hết thảy mọi chuyện đều rõ ràng. Lại liên hệ tới thái độ đột nhiên chuyển biến của Tiểu Dương đối với anh, nếu như bọn em còn không đoán ra anh là ai, vậy bọn em sao xứng gọi anh một tiếng anh trai.” Nhạc Thiệu dùng sức gật đầu: “Bọn em trước kia không nhận ra anh, đó là bởi vì không thấy anh, thấy được rồi tự nhiên có thể nhận ra.” Tiêu Tiếu da mặt cứng ngắc cuối cùng tuyên bố: “Bọn em cũng không phải Tiểu Dương cùng Hắc ca, ở chung với anh lâu như vậy rồi mà chưa nhận ra được anh.” Yến Phi bị giọng điệu ‘xin phần thưởng’ của ba người làm cho tức cười: “Phải phải phải, các em là lợi hại nhất, là anh không đúng, anh hẳn là sau khi ‘sống lại’ nên lập tức đi tìm các em.” “Anh vốn nên lập tức đi tìm bọn em.” Nói không ngại là giả. Tôn Kính Trì sờ khuôn mặt của người trước mắt, thực tỉ mỉ, thực cẩn thận. Yến Phi cọ cọ tay của y, ách thanh: “Khuôn mặt này cùng với khuôn mặt trước kia của anh không có chút nào giống nhau.” Tôn Kính Trì mang theo vài phần chua xót trong lòng, nói: “Chỉ cần linh hồn là anh, khuôn mặt nhìn như thế nào cũng sẽ càng thêm giống. Đừng nhúc nhích, để em sờ một chút.” “Anh còn chưa rửa mặt.” “Em muốn sờ.” Yến Phi không tránh nữa, để cho đối phương sờ. Tôn Kính Trì không dám nặng tay, sợ sẽ đem tia linh hồn mà y ngày nhớ đêm mong đang trú tại trong thân thể này thổi bay mất. Khuôn mặt này thưc sự là một chút cũng không giống Chung ca, chỉ là khi ở bên người này, cảm giác lại quen thuộc như vậy, tự nhiên như vậy, tựa như khi ở bên người Chung ca. Nghĩ tới một người cùng với Chung Phong rất giống nhau, bàn tay đang vuốt ve của Tôn Kính Trì run lên. “Xảy ra chuyện gì?” Chú ý tới Tôn Kính Trì giật mình, Yến Phi hỏi. Tôn Kính Trì lập tức áp xuống bối rối trong lòng, cười cười: “Anh thực sự đã trẻ hơn rất nhiều.” “Trở nên trẻ tuổi, các em các cũng không thể tiếp tục gọi anh là anh trai.” Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nhíu mày, trong mắt Tiêu Tiếu hiện lên rối rắm. Không gọi là anh trai, vậy gọi là gì? Bọn họ đã gọi hơn hai mươi năm, sớm đã gọi thành thói quen. Nhưng mà với khuôn mặt đối diện này, bọn họ mà gọi anh trai thì quả thực là không thích hợp. “Anh hiện tại là Yến Phi. Trừ vài người các em ra, anh cũng không có ý định để cho nhiều người biết được thân phận của anh, cũng không thể để cho nhiều người biết được. Xưng hô này, phải sửa lại.” Yến Phi nói chính là sự thật. Nhạc Thiệu nghĩ nghĩ, do dự hỏi: “Kia, gọi là Phi Phi?” “NO!” Yến Phi trực tiếp phủ quyết. Ánh mắt của Tiêu Tiếu sáng lên: “Nếu không gọi là Yến Tử?” “NO! Kể cả Tiểu Yến Tử cũng không được.” Phủ quyết! Tôn Kính Trì sâu xa suy nghĩ một lát: “Gọi, Tiểu Phi?” “NO!” Yến Phi chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, “Linh hồn của anh vẫn là anh trai của mấy đứa đấy.” Thân phận đột nhiên thay đổi, quả thực là rối rắm a. Đáy mắt của Tiêu Tiêu hiện lên một tia sáng: “Vậy gọi Phi là tốt lắm.” Tôn Kính Trì giật mình, lập tức nói: “Vậy gọi là ‘Phi’ đi.” Nói xong, y còn kêu lên, “Phi, Phi, Phi anh ở chỗ nào, tốt lắm.” Nhạc Thiệu gõ nhịp: “Vậy liền gọi là ‘Phi’.” Yến Phi liếm liếm miệng: “Anh nghe sao cứ cảm thấy quái quái? Dứt khoát gọi là Đại Phi đi.” “Không cần, kêu Phi.” Tiêu Tiếu tùy hứng phủ quyết. “Ừ, gọi là Phi.” Mang theo tâm tư nào đó không thể nói, Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu cảm thấy gọi cái tên như vậy thực sự tốt lắm. Thấy ba người kiên trì như vậy, Yến Phi cho dù không thích lắm nhưng vẫn đồng ý: “Vậy thì gọi thế đi. Anh vẫn cảm thấy gọi là Đại Phi hay hơn.” “Hắc ca bọn họ gọi anh là Đại Phi được rồi, bọn em gọi anh là Phi. Bọn em cùng với bọn họ khác nhau.” Tôn Kính Trì cười tới thực khả nghi. Phi, Đại Phi… Yến Phi không rối rắm nữa: “Tùy các em vậy, chỉ cần đừng kêu cái gì mà Phi Phi với Tiểu Yến Tử là được.” Vấn đề xưng hô cứ như vậy liền được quyết định. Yến Phi lúc này còn không biết rằng từ nay về sau hắn đang từng bước tiến vào trong ‘bẫy rập’ của ba người kia, thẳng tới khi hắn trốn cũng không thoát. ※ Quá trình nhận thân vô cùng thuận lợi. Hà Khai Phục ở bên ngoài chờ, thấy bốn người đã trò chuyện không sai biệt lắm, mới mang theo điểm tâm đứng dậy gõ cửa. Yến Phi thực đói bụng. Năm người ở trong phòng bệnh cùng nói chuyện đùa giỡn, vừa cười vừa ăn hết bữa sáng phong phú. Yến Phi nói như thế nào thì cũng vẫn còn suy yếu, hắn nói một hồi thân thể liền tê dại, sẽ thở không nổi. Ăn xong điểm tâm, Hà Khai Phục bị Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu bắt ‘trở về’ đi ngủ. Ba người lại liên hệ với một bệnh viện tư nhân cao cấp nhất đế đô, chuẩn bị đem Yến Phi chuyển sang chỗ đó. Hoàn cảnh chất lượng cùng phục vụ của phòng bệnh bên kia tốt hơn so với bên này nhiều lắm. Đã trải qua năm năm thống khổ dày vò, người kia chỉ thay đổi một khối thân thể, nhưng vẫn là đang sống. Ba người cao hứng kích động tới cực điểm, hận không thể đem toàn bộ thế giới nâng tới trước mặt của Yến Phi.