Gõ cửa tiến vào, Tôn Kính Trì một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi vào trong phòng khách, ngồi xuống trên sopha. Tiêu Tiếu đi ra mở cửa cho y mặt không chút thay đổi ngồi xuống vị trí trước đó của mình. Nhạc Thiệu miệng ngậm một điếu thuốc còn chưa châm lửa, trên tay cầm một tờ báo, hỏi: “Không đùa chết người đi?” Di động của anh cùng Tiêu Tiếu đều tắt máy, chặt đứt toàn bộ liên hệ từ bên ngoài. Tôn Kính Trì khoé miệng mỉm cười, nói: “Anh trai bảo không được nháo ra tai nạn chết người, tớ rất nghe lời.” Tiêu Tiếu khịt mũi phát ra thanh âm khinh thường, đều là người trưởng thành cả rồi, còn ‘nghe lời’, cũng không ngại mất mặt. Cậu hoàn toàn không nhớ đến những khi bản thân ở trước mặt Yến Phi làm nũng. Tôn Kính Trì không thèm để ý đến Tiêu Tiếu, đối với Nhạc Thiệu nói: “Chờ giải quyết xong Mai gia, tớ liền xử lý Chung gia. Bưu kiện Chung Dũng ký gửi cho anh trai, tớ đã mang về nhà.” Nhạc Thiệu thoáng nhíu mày, nói: “Đám người râu ria, tớ mặc kệ cậu. Nhưng Chung Chấn Tả… vẫn nên lưu lại cho ông ta một mạng, bằng không Phi bên kia chúng ta không dễ ăn nói.” “Tớ có chừng mực.” Tôn Kính Trì cũng không tính toán nói ra kế hoạch của mình. Ba anh em bọn họ ngày thường làm việc chỉ báo lại cho nhau một tiếng, có một số việc không tất yếu phải nói tỉ mỉ. Nhìn thời gian, đã sắp 10 giờ, Tôn Kính Trì hỏi: “Anh trai còn chưa dậy?” “Chưa dậy.” Nhạc Thiệu buông xuống tờ báo, lấy ra điếu thuốc, “Tối hôm qua gây sức ép đến khuya, anh ấy phỏng chừng sẽ ngủ thẳng đến trưa.” Không phải không tự đắc. “Cái đệch.” Tôn Kính Trì rất không khách khí tặng cho hai người một ngón giữa, “Các cậu lại thừa dịp tớ vắng mặt để ăn mảnh.” Tiêu Tiếu trong mắt hiện lên sung sướng, nói: “Không thừa dịp cậu vắng mặt, chẳng nhẽ còn chờ cậu trở về a.” “Đệch, cậu đúng là thiếu đánh!” Tôn Kính Trì đứng dậy nhào qua, đem Tiêu Tiếu đặt dưới thân, vung một cú đấm. Tiêu Tiếu tự nhiên xuất toàn lực phản kháng. Nhạc Thiệu nhìn hai anh em bọn họ náo loạn, không nhúng tay. Đem Tiêu Tiếu đánh một trận, Tôn Kính Trì thoải mái hơn. Một chiếc di động trên mặt bàn vang chuông, Tôn Kính Trì cầm lên di động, cũng không quản di động này có phải của mình hay không, y liền tiếp nhận. “Alo.” “Con lớn?” Thanh âm bên kia điện thoại mang theo vài phần cẩn thận cùng không xác định. Tôn Kính Trì giọng nói ôn hoà: “Yến thúc a, Phi còn đang nghỉ ngơi. Tôi là vị hôn phu của anh ấy, tên là Tôn Kính Trì.” “A a, cậu, a.” Yến Tam Ngưu nhất thời thất kinh, không biết phải nói tiếp thế nào. Tôn Kính Trì trấn an nói: “Yến thúc, chuyện của ba anh em chúng tôi cùng Phi, hẳn là nhị ca đã nói cho chú biết đi.” “A, ừm, ừm.” Yến Tam Ngưu thanh âm mang theo lo lắng cùng mất mác. Tôn Kính Trì nói: “Vài ngày trước chúng tôi đã cầu hôn Phi. Chờ tới nghỉ hè, chúng tôi sẽ đem hai người đón đến đế đô, chúng tôi tính tổ chức một buổi lễ đính hôn long trọng náo nhiệt. Chú cứ an tâm, ba người chúng tôi đối với Phi là thật lòng.” Yến Tam Ngưu trầm mặc vài giây, sau đó xuất phát từ lo lắng của một người cha dành cho đứa con, áp chế bất an trong lòng, lấy dũng khí nói: “Tôi, không phải người có tài cán gì, chuyện của con lớn, tôi làm ba, nhưng cũng không giúp được thằng bé. Nếu… nếu một ngày nào đó, các cậu hết yêu thích thằng bé… các cậu, các cậu hãy để thằng bé trở về quê, đừng làm thằng bé bị tổn thương, có được không? Tôi cam đoan, tuyệt đối không để cho con lớn quấn lấy các cậu.” Giờ khắc này, Tôn Kính Trì cũng bị người cha thiện lương này làm cho cảm động. Y nhẫn nại nói: “Yến thúc, hiện tại cho dù tôi có nói gì, chú cũng không tin tưởng. Chú cứ chờ đi, chờ đến khi chúng tôi cùng Phi bạc đầu, vẫn ân ái yêu nhau. Ba người chúng tôi phải chờ đợi rất nhiều năm mới có thể chiếm được anh ấy, xin chú hãy tin tưởng chúng tôi.” “… A, tôi tin, tôi tin.” Yến Tam Ngưu liếm liếm môi, vẫn nói: “Con lớn nếu có chỗ nào… không tốt, các cậu đừng để bụng. Dân quê, ăn nói vụng về, nhưng thằng bé tuyệt đối là một đứa nhỏ tốt.” “Chúng tôi đương nhiên biết anh ấy có bao nhiêu tốt. Không tốt, như thế nào có thể khiến cho ba anh em chúng tôi đều coi trọng. Yến thúc, chờ đến khi Phi nghỉ hè, ba người chúng tôi sẽ tới thăm hai người.” “Được, được.” Lần trước Nhạc Thiệu thông qua điện thoại tràn ngập cường thế cùng uy hiếp khiến cho Yến Tam Ngưu mỗi ngày đều ngủ không ngon, hiện tại nghe xong những lời này của Tôn Kính Trì, ông mới có thể thoáng an tâm. Nhất là một tiếng ‘Yến thúc’ này của đối phương, khiến cho Yến Tam Ngưu cảm nhận được ba vị đại thiếu gia thân phận tôn quý kia thực sự coi trọng con trai nhà mình. Cũng không dám làm chậm trễ thời gian của người ta, Yến Tam Ngưu lập tức nói: “Vậy cậu tiếp tục bận rộn đi. Bao giờ con lớn ngủ dậy, nhờ cậu bảo thằng bé gọi về nhà một cú điện thoại.” Tôn Kính Trì hỏi: “Có phải hay không trong nhà xảy ra chuyện gì?” Yến Tam Ngưu vội nói: “Không có không có, chỉ là tôi cùng má thằng bé muốn nghe thanh âm của thằng bé, xem xem thằng bé có khoẻ hay không.” “À, được, chờ bao giờ anh ấy tỉnh dậy, tôi sẽ bảo anh ấy gọi điện thoại về nhà. Trong nhà hết thảy đều tốt là được rồi.” “Tốt, tốt. Vậy cậu tiếp tục bận rộn đi.” “Được.” Tôn Kính Trì cúp điện thoại, đối với Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu nói: “Điện thoại của Yến Tam Ngưu, bảo anh trai gọi điện thoại về nhà.” Sau đó y đem những lời của Yến Tam Ngưu lặp lại một lần. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu nghe xong cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Tình cảm của bọn họ đối với Yến Phi, trừ bỏ vài người biết chân tướng ra, chỉ sợ sẽ trở thành nghi hoặc của rất nhiều người trên đời này. Nhạc Thiệu nói: “Yến gia bên kia, lúc nào rảnh rỗi, cậu gọi tới trấn an một chút. Tớ cùng lão tứ không có kiên nhẫn, cũng không biết cách an ủi người khác.” Anh vô cùng tự hiểu lấy bản thân. Nếu nói Nhạc Thiệu sẽ an ủi ai, cũng chỉ có Yến Phi (Chung Phong). Về phần Tiêu Tiếu, càng đừng hy vọng. Ngẫm lại cũng đúng, mặc kệ nói thế nào, Yến gia cũng là nhà ‘vợ’ trên danh nghĩa của bọn họ. Kể cả xuất phát từ mục đích dỗ cho Yến Phi cao hứng, đối với Yến gia, bọn họ vẫn phải bảo trì hữu hảo nhất định. Tôn Kính Trì gật gật đầu. Di động của Yến Phi lại vang lên, Tôn Kính Trì cầm lấy, ngay lập tức sắc mặt trầm xuống. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu ngó qua, nhìn thấy hiển thị ghi ‘Tư Quang Nam’. Tôn Kính Trì tiếp nhận. “Alo.” “Yến Phi?” “Anh ấy còn đang nghỉ ngơi, cậu tìm anh ấy có việc gì?” Khẩu khí rất không khách khí. “…” Đối phương nghẹn một hơi, vội vàng nói: “Xin chào, tôi là xã trưởng của xã đoàn thư pháp cùng hội hoạ đại học Đế Đô. Tôi muốn hỏi Yến Phi một chút xem bức tranh dự thi của cậu ấy thế nào rồi. Còn có mùng 8 xã đoàn có cuộc họp, không biết cậu ấy có thời gian tham gia hay không.” Ton Kính Trì không kiên nhẫn nói: “Hiện tại đang trong kỳ nghỉ, hỏi tranh ảnh họp hành cái gì. Trong khoảng thời gian này, cậu cũng đừng gọi tới quấy rầy anh ấy.” Cũng không quản đối phương có phản ứng gì, Tôn Kính Trì trực tiếp dập máy. Ba người bọn họ đối với một nam nhân xa lạ như Tư Quang Nam vốn ôm tâm lý vô cùng phản cảm, càng đừng nhắc đến bạn gái của Tư Quang Nam có quan hệ với Trần gia. Loại thời điểm này gọi điện thoại cho Yến Phi, rất dễ khiến cho Tôn Kính Trì liên tưởng đến sự tình đêm hôm qua. “Ai?” Tiêu Tiếu ánh mắt không tốt, hỏi. “Tư Quang Nam.” Câu trả lời của Tôn Kính Trì rước lấy Nhạc Thiệu không vui, hỏi: “Cậu ta tìm Phi làm gì?” “Nói muốn hỏi Phi về bức tranh dự thi, còn có xã đoàn bọn họ tổ chức cuộc họp gì đó.” Tôn Kính Trì hừ lạnh, “Ai biết được có phải hay không gấp gáp cầu tình giúp Mai gia.” Tiêu Tiếu vô cùng trực tiếp nói: “Cậu ta tốt nhất không nên có tâm tư gì khác.” Lười để ý những người này, Tôn Kính Trì đứng lên: “Tớ đi xem Phi đã tỉnh chưa.” “Cậu đừng gọi anh ấy.” Nhạc Thiệu dặn dò. Tôn Kính Trì không đáp, đi thẳng tới phòng ngủ. Nhạc Thiệu cầm tờ báo tiếp tục đọc, Tiêu Tiếu cũng cầm lấy một tờ báo. Trong phòng ngủ, Yến Phi vẫn đang chìm trong giấc mộng, nhìn ra được đêm hôm qua có bao nhiêu mệt mỏi. Đi tới bên giường, Tôn Kính Trì một chân quỳ lên giường, khom người, tại trên mặt Yến Phi hạ xuống một nụ hôn. Ngày hôm qua Trần Thiên Lại ở trước mặt y trình diễn một màn đông cung sống kia, tự nhiên cũng khơi dậy dục vọng của y, y hiện tại thầm nghĩ muốn cùng một người làm tình, cũng chỉ có người này mới có thể khiến cho y cảm nhận được song trọng khoái cảm đến từ tinh thần cùng thể xác. Hôn hôn, dục vọng của Tôn Kính Trì liền bị khơi dậy. Quyết đoán cởi ra quần áo, y chui vào trong ổ chăn. Người đang ngủ say bị một bàn tay sờ tới sờ lui trước ngực, không ngừng quấy rầy. Từ sau khi cùng ba tiểu tử kia ở chung một chỗ, Yến Phi thời điểm đi ngủ không còn mặc quần áo ngủ, nhiều nhất chỉ mặc áo ba lỗ cùng quần lót. “Ừm…” Yến Phi ừm một tiếng, muốn tỉnh. “Anh trai…” Tôn Kính Trì ở bên tai của Yến Phi thấp giọng gọi, tay tiến nhập vào trong quần lót của hắn. “Ừm ha…” Yến Phi muốn xoay người, né tránh quấy rầy. “Anh trai, em muốn làm.” Thanh âm của Tôn Kính Trì ám ách khiến cho người ta rung động, quần lót của Yến Phi trong lúc hắn mơ mơ màng màng đã bị đối phương cởi bỏ. Bàn tay tuyệt đối không thuộc về hắn tại trên những điểm mẫn cảm của hắn không ngừng vuốt ve âu yếm, Yến Phi hô hấp dần dần trở nên dồn dập, muốn tỉnh lại. Thời điểm Yến Phi tỉnh lại, Tôn Kính Trì đã ở trên thân thể của hắn lưu lại vô số những vết tích thuộc về bản thân. Không chút nào lo lắng sẽ khiến cho đối phương bị thương tổn, hai ngón tay cái của Tôn Kính Trì cùng nhau tiến nhập vào tiểu huyệt đã có chút ướt át của Yến Phi. “A…” Yến Phi mở mắt, dưới loại tình huống này còn có thể tiếp tục ngủ, trừ phi là người chết. Thấy rõ ràng là ai đang ‘quấy rối’ mình, hắn bất mãn đấm cho đối phương một đấm, hắn vẫn còn buồn ngủ. “Phi, em đói bụng.” Tôn Kính Trì mang theo tràn ngập tình dục liếm láp vành tai của Yến Phi, rút ra ngón tay, dùng sức đâm vào. “Khi nào thì, ừm…” Thân thể bị xé mở, Yến Phi thả lỏng, “Trở lại?” “Vừa về.” Muốn hôn miệng của Yến Phi, Tôn Kính Trì vừa cúi đầu đã bị đối phương né tránh. Chưa đánh răng, hắn tuyệt đối không cùng bọn họ hôn môi. Bất đắc dĩ, môi Tôn Kính Trì đành phải hạ xuống trên cần cổ của Yến Phi. Trong dạ dày có chút không thoải mái, Yến Phi buồn ngủ nói: “Chậm một chút.” “Được.” Xốc chăn lên, gập lại hai chân của Yến Phi, Tôn Kính Trì chậm rãi luật động. Tiếng rên rỉ của Yến Phi bởi vì còn chưa ngủ đủ mang theo trầm thấp mềm mại, khiến cho Tôn Kính Trì nghe được càng thêm dục hoả mãnh liệt. Thanh âm thân thể giao hoà rất nhanh liền vang lên rõ ràng, Yến Phi một tay đặt trên bụng, có chút không thoải mái. Một tay kia cầm lấy cánh tay tràn ngập vết thương của Tôn Kính Trì, hắn lên tiếng: “Đổi… tư thế.” Tôn Kính Trì dừng lại, rút ra bản thân. Yến Phi thở hổn hển vài hơi, nói: “Anh ở phía trên.” Tôn Kính Trì rất phối hợp đem người ôm lên trên người mình, Yến Phi nâng mông lên, tiếp nhận đối phương. Tư thế này thoải mái hơn, Yến Phi hai tay ôm lấy cổ của Tôn Kính Trì, chủ động làm động tác lên xuống. “Hô…” Tư thế như vậy cũng khiến cho Tôn Kính Trì cảm nhận được một phen cảm giác khác biệt. Hai tay không ngừng ở trên mỗi một tấc da tấc thịt của Yến Phi lưu lại khí tức của chính mình, phần eo của y thuận theo động tác của Yến Phi, không ngừng đưa đẩy. Cửa phòng ngủ mở ra, ngoài cửa là Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu. Vừa thấy được tình huống trong phòng, hai người đối với hành vi của Tôn Kính Trì đều biểu hiện tuyệt đối khinh bỉ. Bất quá hai người cũng không qua quấy rầy, tốt bụng đóng cửa lại. Tôn Kính Trì hoàn toàn không chú ý đến có người phát hiện ra bản thân ‘ăn vụng’. Hiện tại, toàn bộ cảm giác cùng suy nghĩ của y đều đặt ở trên người Yến Phi. Yến Phi cũng say mê, thân thể mẫn cảm khiến cho hắn mỗi lần hoan ái đều đạt được thoả mãn lớn nhất. Cho dù qua ngày hôm sau đều mệt muốn chết, nhưng giờ phút này ở trên người Tôn Kính Trì, hắn cảm nhận được khoái cảm mà Tôn Kính Trì tạo ra cho hắn. Cố tình không khiêu khích phân thân của Yến Phi, cũng cố ý không đâm vào điểm mẫn cảm trong huyệt động của Yến Phi, Tôn Kính Trì chỉ theo bản năng luật động. Nghẹn một đêm, y từng đợt từng đợt đem lưỡi dao sắc bén của mình đâm vào trong cơ thể của Yến Phi. Tại khi hai tiếng kêu lớn vang lên, Tôn Kính Trì đem tinh hoa của bản thân bắn vào bên trong cơ thể của Yến Phi. Huyệt động của Yến Phi cũng đồng thời đạt tới cao tráo, hắn mệt mỏi xụi lơ trong lồng ngực của Tôn Kính Trì, từng ngụm từng ngụm thở phì phò. “Thực xin lỗi, đánh thực anh.” Tôn Kính Trì giải thích không hề có thành ý. Yến Phi khẽ cắn bờ vai của y, tỏ vẻ khó chịu, hắn quả thực vẫn chưa tỉnh ngủ. Tiếp theo, Yến Phi đánh một cái ngáp thật lớn. Tôn Kính Trì nâng lên thân thể của Yến Phi, rút ra chính mình, từ trên tủ đầu giường lấy tới vài chiếc khăn tay, lau qua cho cả hai. Yến Phi híp mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?” Tôn Kính Trì lười biếng nói: “Mười giờ rưỡi. Muốn tiếp tục ngủ hay là dậy?” Yến Phi lười biếng nói: “Dậy đi, tuy rằng còn buồn ngủ, nhưng đã đói bụng.” “Để em đi lấy thứ gì đó cho anh ăn. Anh nằm xuống đi.” Tôn Kính Trì xuống giường. Yến Phi ghé vào trên giường, không muốn động, gần đây chung quy cảm thấy rất mệt mỏi. Mặc vào quần áo, Tôn Kính Trì đi vào phòng tắm, nhúng khăn ấm để lau hạ thân cho Yến Phi, sau đó đi ra ngoài, gọi người mang cơm đến. Y vừa đi ra, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu liền tiến vào. Nhìn quần lót của Yến Phi nằm ở trên chăn, hai người rục rịch. Vừa thấy biểu tình của hai người, Yến Phi lập tức nói: “Đừng tới đây, anh không muốn nằm trên giường cả ngày. Anh đói bụng, đi lấy đồ ăn cho anh đi.” “Anh, anh bất công.” Tiêu Tiếu rất vô sỉ. “Anh thiên vị lão tam nhất.” Nhạc Thiệu cũng rất vô sỉ. Câu trả lời của Yến Phi chính là cầm quần lót ném đến trên mặt của Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu túm lấy quần lót, vẻ mặt đáng khinh bật cười nhào tới trên giường, thấy thế nào cũng là ác bá cưỡng gian dân nữ. Nhìn vậy, Yến Phi bật cười thành tiếng, dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt của Nhạc Thiệu, tiểu tử hư hỏng này. Tiêu Tiếu cũng nhào đến trên giường, ba anh em náo loạn thành một đoàn. Tôn Kính Trì ở trong phòng khách nghe được tiếng cười của Yến Phi, y cũng nở một nụ cười. ※ Ăn no bụng rồi, rửa sạch nhớp nháp dính trên người, Yến Phi gọi điện thoại về nhà. Từ khi xuống du thuyền, hắn còn chưa kịp gọi điện thoại về nhà. Lại nói tiếp, Yến Phi cũng có chút áy náy, hắn luôn quên mất chuyện gọi điện thoại hỏi thăm hai vị cha mẹ hiền lành kia của Yến gia. Nhận được điện thoại của Yến Phi, Yến Tam Ngưu có vẻ rất kích động, dường như vô cùng vui sướng vì con trai vẫn còn sống tốt. Trong điện thoại, Yến Tam Ngưu hỏi: “Con lớn a, nghỉ hè này, con có trở về không?” Yến Phi sắm vai đứa con ngoan hiền, nói: “Có về, muộn nhất là khoảng đầu tháng 7 sẽ trở về. Tường tử khi nào thi cấp ba?” “Thằng bé nói mùng 2 tháng 7.” “A, tốt lắm, có lẽ con sẽ cùng em ấy trải qua kỳ thi cấp ba. Em ấy ở trường mới tốt chứ?” “Thằng bé nói tốt lắm, chỉ là mỗi ngày đều phải học thêm. Buổi tối trở về nhà cũng đã 8, 9 giờ tối, giữa trưa cũng không trở về, cuối tuần lại đi học thêm.” “Cha bảo với thằng bé, đừng tự gây cho mình áp lực quá lớn, cứ phát huy bình thường là được rồi.” “Ừ, ba cũng nói với thằng bé như vậy, cố gắng học, cố gắng thi, nhưng đừng miễn cưỡng bản thân. Cái đó, con lớn, bao giờ con về nhớ gọi điện thoại báo trước cho ba, để ba cùng má con chuẩn bị.” Yến Phi nở nụ cười, trong lòng ấm áp dào dạt. “Cha cùng mẹ không phải gấp, cũng không cần chuẩn bị cái gì. Con chính là muốn ăn sủi cảo do mẹ gói.” Yến Tam Ngưu vừa nghe liền vô cùng cao hứng: “Được được, để ba nói với má con, con muốn ăn cái gì má con liền làm cái đó.” Mỗi lần Yến Tam Ngưu gọi điện thoại tới, Yến Phi tâm tình sẽ trở nên đặc biệt tốt, bởi vì từ trong lời nói của ông, hắn cảm nhận được nồng đậm tình thương của cha. Yến Phi hỏi: “Cha, ở trong nhà không xảy ra chuyện gì đi? Người cùng mẹ thế nào?” “Tốt, tốt, tất cả đều tốt, chỉ là có chút nhớ con. Cũng đừng lo lắng chuyện trong nhà, con phải chiếu cố tốt bản thân.” Yến Tam Ngưu dừng lại một chút, thanh âm thấp đi vài độ, “Mặc kệ có uỷ khuất gì, đều có thể nói với ba má, con đừng một mình gánh chịu trách nhiệm.” Yến Phi hốc mắt nóng lên, nụ cười càng thêm sáng lạn: “Cha, người an tâm đi. Con hiện tại a, tuyệt đối không để cho bản thân phải chịu uỷ khuất. Con trai người chết qua một lần rồi, tâm tính kiên cường hơn rất nhiều. Về sau, người cùng mẹ sẽ trải qua những ngày lành.” Bên kia điện thoại, hốc mắt của Yến Tam Ngưu cũng đỏ lên. Ông lau lau vành mắt: “Được được, ba cùng má đều nghe lời con. Vậy thôi, ba không nói với con nữa, nghỉ ngơi đi.” “Dạ.” Cúp điện thoại, Yến Phi thật lâu không thể bình tĩnh, cha mẹ cỡ nào thiện lương đáng yêu a. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ở một bên nghe được nội dung cuộc đối thoại, Tôn Kính Trì nói: “Nghỉ hè, em cùng anh trở về.” Vốn bọn họ cũng muốn bồi người này trở về thăm gia trưởng. Yến Phi nói: “Các em an bài tốt công tác. Nếu nghỉ sớm, anh trở về trước, các em về sau cũng được.” “Được.” Ba người đều gật đầu. Bên kia, sau khi cúp điện thoại, Yến Tam Ngưu đồng dạng cũng không thể nào bình tĩnh. Điền Vãn Hương ngồi xuống bên cạnh ông, khó hiểu hỏi: “Chuyện kia, ông không nói cho con lớn biết sao?” Yến Tam Ngưu nhíu mày, nói: “Con lớn cùng ba người kia ở chung một chỗ, nói ra lại khiến cho thằng bé phải bận tâm, hơn nữa còn có thể còn gây rắc rối cho ba người kia. Chuyện giữa con lớn cùng ba người kia vẫn luôn khiến cho tôi cảm thấy lo lắng, chúng ta tận lực không gây thêm phiền phức cho con lớn. Con lớn bảo kỳ nghỉ hè này nhất định sẽ trở về, lúc đó nói cho thằng bé biết cũng không muộn. Tôi đã bảo với ‘bọn họ’, chuyện trong nhà này đều do con lớn làm chủ, nói với tôi cũng vô dụng.” Điền Vãn Hương do dự: “Tôi chỉ sợ bọn họ tìm đến đây náo loạn.” Yến Tam Ngưu hàng lông mày càng thêm nhíu chặt lại: “Trong khoảng thời gian này chúng ta hạn chế ra ngoài, bọn họ cũng không vào được đây. Lát nữa tôi tìm Tường tử nhắc nhở, bảo thằng bé ở trường học cẩn thận một chút.” “Ừm.” Điền Vãn Hương nắm lấy bàn tay của chồng mình, lo lắng.