Bí Mật Vượt Thời Gian

Chương 6 : Tiểu thư nhà họ Ngô

“Mấy ngày nay cô không ăn gì sao?”, Thượng Quân Trừng trông thấy bộ dạng ấy của Từ Nam Phương, không hiểu sao chợt cảm thấy miếng bánh hành trong tay mình trở nên nhạt nhẽo vô cùng. “Đúng vậy…”, Từ Nam Phương ngẩng đầu liếc Thượng Quân Trừng một cái, mím môi. die»ndٿanl«equ»yd«on Thượng Quân Trừng nhìn vào bộ dạng ăn uống của Từ Nam Phương, đột nhiên hỏi: “Cô tên gì?”. “Hả?”, Từ Nam Phương ngẩng lên, vẻ mặt mông lung. “Bỏ đi, cô không biết thì thôi.” Thượng Quân Trừng coi như mình vừa “đàn gẩy tai trâu”. “À, không phải, chỉ là vì lâu rồi không có ai hỏi tên tôi.” Từ Nam Phương mặt biến sắc, lộ ra một chút bi thương, “Tôi họ Từ, tên là Nam Phương”. Nói ra tên mình như vậy, cô chợt cảm giác kỳ quái, làm cung phi đã lâu, tất cả mọi người đều biết cô họ Từ, là Từ phi. Ngoài phụ thân ra trên thế gian này sợ rằng không còn ai khác biết cô tên là Nam Phương. DiễnđànLêQuýĐôn. “Từ - Nam – Phương”, Thượng Quân Trừng bất giác đọc tên Từ Nam Phương ra. Từ Nam Phương nghe Thượng Quân Trừng gọi tên mình, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, chợt có cảm giác là lạ trong lòng. Thế nhưng Thượng Quân Trừng gọi tên cô xong, lập tức nói tiếp: “Nam Phương, tên quê quá đi mất! Haizzz… Nhà cô ở đâu? Tôi thật sự không thể tưởng tượng ra được, Trung Quốc lại có một nơi bần cùng như vậy”. Từ Nam Phương lập tức thu lại ánh mắt kỳ lạ của mình, thay bằng dáng vẻ tội nghiệp, bưng hộp mỳ lên ăn tiếp. Thượng Quân Trừng dường như thấy mình có phần thất thố, bèn lơ đễnh cầm lấy điều khiển từ xa, mở ti vi lên. Tiếng nhạt phát ra từ ti vi khiến Từ Nam Phương giật nảy mình, trông thấy cái ti vị đột nhiên xuất hiện những người bé xíu, Từ Nam Phương kêu lên thất thanh, sợ hãi lui về đằng sau. Thượng Quân Trừng vội vã ấn nút trên điều khiển, nhìn bộ dạng hồn bay phách tán này của Từ Nam Phương, anh tí nữa thì bị dọa cho sợ chết vía. Thượng Quân Trừng đứng dậy, liếc Từ Nam Phương vẫn còn đang hoảng hốt, anh cắn một miếng bánh: “Tôi đi trước đây”. Thượng Quân Trừng cảm thấy mình không nên chọc vào cô gái quê mùa, hay cô gái tâm thần này thì tốt hơn. “Đừng!”, Từ Nam Phương khẽ thốt lên, giọng yếu ớt vẫn còn đầy khiếp đảm, nhìn Thượng Quân Trừng, toàn thân run rẩy, “Đừng đi… Tôi… tôi sợ… cái kia…”. Cô chỉ vào ti vi, giống như chỉ vào một con cọp dữ vừa được thả vào rừng rậm. Thượng Quân Trừng dừng chân, bước đi không nổi. Anh lùi lại, chẳng hiểu sao lại kiên nhẫn giải thích với Từ Nam Phương: “Cái này là ti vi, người trong đấy không phải người thật. Tắt đi rồi, không sao đâu”, anh vò đầu bứt tóc nhìn Từ Nam Phương. Từ Nam Phương mất một lúc lâu mới đè nén được nỗi sợ hãi, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt quái dị của Thượng Quân Trừng đang nhìn mình chằm chằm, cô giận đến tái mặt: ‘Tôi không phải người điên…”. Lời biện bạch của cô có phần yếu đuối, cô mở to đôi mắt vô tội nhìn Thượng Quân Trừng. Thượng Quân Trừng cười cho có lệ: “Hay là cô nói cho tôi biết nhà cô ở đâu, tôi nhờ người đưa cô về?”. Diễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn Từ Nam Phương nhìn Thượng Quân Trừng, hắn ta chủ động đưa mình về nhà, càng chứng tỏ hắn ta là kẻ cứng miệng nhưng mềm lòng, chỉ có điều cô đâu có nhà để về. Từ Nam Phương lắc đầu, nụ cười hiện rõ vẻ đau khổ: “Tôi cũng không biết tôi muốn đi đâu, tôi… có thể đi theo anh được không?”. “Đương nhiên không thể.” Thượng Quân Trừng từ chối không suy nghĩ, làm sao anh có thể mang theo một người phụ nữ điên khùng được chứ. Từ Nam Phương nghe vậy cũng chỉ cười nhạt, ánh mắt lộ rõ sự kinh hoảng và cô đơn: “Ừ, tôi biết, tôi quá mơ tưởng hão huyền, thực ra, tôi đã mang lại quá nhiều phiền phức cho anh”. “Cô biết là tốt rồi.” Thượng Quân Trừng chợt gai mắt với sự khách sáo của Từ Nam Phương. Nói những lời này ra, trong lòng anh có cảm giác buồn bực, tựa như mình chịu thua thiệt cái gì. Thế nên, anh bổ sung: “Cô ở đây một đêm, sáng mai chúng tôi đi Bắc Kinh, cô nghĩ xem muốn đi đâu, nếu tiện đường chúng tôi có thể đưa cô đi”. Thượng Quân Trừng cũng không ngờ mình lại tốt bụng đến thế. “Bắc Kinh?”, Từ Nam Phương nghe thấy vậy liền kích động, “Bắc Kinh nào? Là kinh thành ư?”. “Cô muốn đi?”, Thượng Quân Trừng chau mày nhưng vẫn nói: “Cô đưa chứng minh thư cho tôi, mai tôi bảo người mua vé máy bay giúp cô”. “Chứng minh thư? Vé máy bay?”, Từ Nam Phương bối rối, cái mù mờ của mình khiến cô xấu hổ, cúi đầu nói, “Tôi… không có”. Thượng Quân Trừng cười gượng gạo, móc di động trong túi quần ra, giơ lên trước mặt Từ Nam Phương chụp một kiểu ảnh, rồi mỉm cười với cô, đồng thời gọi một cuộc điện thoại: “Phi Vũ, cậu giúp tớ làm một cái chứng minh nhân dân Đại lục, sáng sớm mai mang tới cho tớ với, càng sớm càng tốt. Lát tớ gửi ảnh cho cậu luôn, cậu căn cứ vào đó mà làm là được:. Anh liếc nhìn ánh mắt mờ mịt của Từ Nam Phương, cười nói: “Tên là Từ Nam Phương…”. Làm chứng minh giá ở Đại lục nói chung vẫn khá dễ dàng. Từ Nam Phương nghe thấy tên mình từ miệng Thượng Quân Trừng thốt ra, lại ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt kia, cô vẫn hoàn toàn không biết mình nhìn vào đôi mắt như sao ấy đúng ba giầy. Thượng Quân Trừng không giải thích với Từ Nam Phương vì sao anh lại nói chuyện một mình, anh chỉ nói: “Ngày mai nếu như muốn đi Bắc Kinh, có thể đi cùng chúng tôi”. Nói xong, Thượng Quân Trừng đi ra cửa, đợi đén khi Từ Nam Phương định thần lại, trong phòng chỉ còn lại mình cô. Từ Nam Phương đi tới cạnh cửa, đang định đóng cửa thì nghe thấy tiếng cửa của Thượng Quân Trừng, cô cẩn thận lui vào trong, không dám phát ra tiếng động. Diễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn Cô nghe thấy Thượng Quân Trừng gọi ai đó đi lại: “Không phải tôi đã dặn cô hướng dẫn cô ta dùng đồ đạc trong phòng rồi sao, cô lẽ ra nên nói với cô ta dùng ti vi thế nào chứ?”. “ Tôi… tôi nói rồi mà…”, giọng nói này Từ Nam Phương nghe quen tai, chính là cô gái mà Thượng Quân Trừng tìm tới dạy mình. Từ Nam Phương biết rõ đây là quán trọ, cô gái vừa rồi là nha đầu hầu hạ trong khách trọ. Nghe cô ta nói đã dạy mình cách dùng ti vi, cô chợt chột dạ. Qủa thực là cô biết dùng, cũng đã nhìn thấy hình người trên ti vi, dù không biết nguyên lý nhưng ít nhất cũng sẽ không bị giật mình, vừa nãy cô cố tình tỏ ra sợ hãi là để tranh thủ lòng thương của Thượng Quân Trừng. Cô nín thở chờ đợi phản ứng của Thượng Quân Trừng, liệu anh ta có thể đoán được mình giả vờ hay không? Vẫn may, Thượng Quân Trừng cho rằng cô nhân viên kia nói dối, anh lên tiếng: “Cô vẫn nên dạy lại lần nữa thì hơn, nếu vẫn không được thì chuyển ti vi trong phòng cô ta ra ngoài”. “Hả?”, cô gái ngạc nhiên thốt lên, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ta nhận được một yêu cầu kỳ quái đến vậy. “Cái này cho cô”, Thượng Quân Trừng nói câu này xong, cô gái kia liền thay đổi giọng điệu: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề”. Từ Nam Phương biết Thượng Quân Trừng đưa cho cô gái kia cái gì đó có lợi. Cô đoán chừng cô gái kia sắp tiến vào phòng mình, bẻn rón rén đi vào trong. Từ Nam Phương vào phòng tắm, mang toàn bộ đồ trang sức của mình gói gém cẩn thận, nghe thấy Lưu Đạm Chân đi vào, cao giọng nói: Này này, người đâu rồi?”. Vẻ thiếu kiên nhẫn của cô ta toát lên qua lời nói và sắc mặt. Từ Nam Phương ra khỏi phòng tắm, vẻ đáng thương trên mặt đã mất hoàn toàn, thay vào đó là một sự lạnh lùng, cô nhìn Lưu Đạm Chân, nghiêm nghị nói: “Vào phòng phải gõ cửa, nói chuyện với khách cũng phải chú ý xưng hô”. Thái độ của cô khiến Lưu Đạm Chân cả kinh. Đây cũng là lần đầu tiên trông thấy Từ Nam Phương sau khi cô tắm rửa xong, so với bộ dạng ban đầu quả thật khác một trời một vực. Mặc dù chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần thể thao đơn giản, nhưng dáng dấp đoan trang, phong thái đúng mực và cả cái cách hất hàm của Từ Nam Phương cũng khiến Lưu Đạm Chân hoàn toàn không liên tưởng được người đàn bà điên hay một kẻ quê màu mà bọn họ nhắc đến. Chẳng lẽ cô ta phát bệnh gián đoạn? Lưu Đạm Chân đứng chôn tại chỗ, chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy có chút mất mặt, giọng nói không tăng không giảm: “Là ngài Thượng bảo tôi tới hướng dẫn chị cách dùng ti vi, rõ ràng tôi đã nói một lần rồi, chị vẫn còn không biết…”, cô ta lầm bầm, giọng nói không lớn, nhưng dường như Lưu Đạm Chân chỉ có thể dùng cách này để vớt lại chút thể diện của mình trước một bệnh nhân tâm thần. Từ Nam Phương không hề tức giận, cười nói: “À, hóa ra như vậy. Đấy không phải là bổn phận của cô sao? Hay là để tôi đi nói với ông chủ của cô, khi làm những điều này cô đã nhận đút lót của người khác? Nhận đút lót rồi mà vẫn tỏ ra vô lễ với khách?”. Từ Nam Phương khôngg biết hiện tại thương nhân còn coi khách hàng là thượng đế nữa không, nhưng cô nghĩ bụng, kẻ dưới một mình nhận đút lót của khách hẳn là không được phép của ông chủ. Huống hồ, cho dù ở tình huống nào đi nữa, báo cáo với cấp trên những điều sai trái nếu như không phát sinh điều gì ngoài ý muốn vẫn luôn là một cách làm hiệu quả. Quả nhiên, Lưu Đạm Chân nghe vậy mặt liền biến sắc, bỏ tám trăm đồng trong tay ra, giọng nói có phần hờn giận: “Tôi không ko chuyện ở phòng này nữa. Nếu như chị có gì không biết dùng thì có thể rung chuông gọi phục vụ”. Tuy rằng nói với vẻ gượng gạo nhưng cô ta cũng không dám vô lẽ với Từ Nam Phương nữa. Diễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn Từ Nam Phương nhìn thoáng qua mấy tờ tiền mà Lưu Đạm Chân ném trên bàn, cô cầm lấy, thầm nghĩ, chẳng nhẽ đây chính là ngân phiếu thời nay người ta dùng? Cô có thể nhận ra mặt chữ Hán trên đó, cũng có thể đọc được số Ả Rập. Lưu Đạm Chân thấy Từ Nam Phương cầm lấy tiền, bèn quay lưng định đi ra nhưng lại bị Từ Nam Phương gọi lại: “Cô ấy, làm tốt phận sự của mình là tốt rồi, tôi ghét nhất người nào huyên thuyên lắm chuyện, nói hươu nói vượn. cô không nói linh tinh cái gì, tôi cũng sẽ không tới tìm ông chủ của cô mà kiếm chuyện thị phị. Cô hiểu hay không?”. Lời lẽ Từ Nam Phương dùng có phần kỳ quặc nhưng hàm ý trong lời nói thì Lưu Đạm Chân nghe thấy rõ. Lưu Đạm Chân gật đầu, trong lòng hụt hẫng, thật sự không ngờ được mình lại bị người phụ nữ điên kia uy hiếp. Từ Nam Phương từ phía sau vỗ nhẹ lên vai Lưu Đạm Chân khiến cô ta giật mình. “Anh Thượng bên kia, cô cũng không cần quan tâm nữa”. Lưu Đạm Chân bị hết Thượng Quân Trừng đến Từ Nam Phương làm cho quay cuồng, hơn nữa lại bị uy hiếp như vậy rồi, đâu nào dám quản chuyện của Thượng Quân Trừng nữa, lúc này cô ta chỉ hận không thể nhanh chóng rời khỏi đây ngay lập tức mà thôi. Từ Nam Phương đuổi Lưu Đạm Chân ra ngoài rồi nghĩ một kế sách. Cô mở cửa, đi sang căn phòng kế bên, cửa phòng Thượng Quân Trừng khép hờ, Từ Nam Phương đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng Jim vọng ra: “Không phải chứ? Cậu muốn đưa người đàn bà điên kia tới Bắc Kinh sao? Cậu cho rằng phiền phức cô ta rước đến chưa đủ hay sao?”. Jim gằn giọng rất lớn, Từ Nam Phương đứng ngoài cửa thậm chí còn cảm nhận được cửa bị chấn động. “Anh đừng nói cô ta điên, tôi thấy cô ta cũng không đến nỗi nghiêm trọng thế đâu.” Thượng Quân Trừng nghiễm nhiên lại biện minh cho Từ Nam Phương. Từ Nam Phương nghe vậy thì cười nhạt một tiếng, hắn ta quả nhiên là một kẻ cứng miệng mềm lòng. Thế nhưng, trong lòng có một cảm giác gì đó rất kỳ lạ không thể nói thành lời. Diễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đôn “Lại còn không nghiêm trọng? Tôi nói cho cậu biết, Danny, tôi đã liên lạc về công ty, họ nói chiều nay có mấy kênh thông tin của Đài Loan và Hồng Kông phát tin tức ra ngoài rồi. Đương nhiên mấy kênh đó vẫn còn tốt chán, đều cho rằng có fan ca nhạc điên cuồng quấn lấy cậu. Nhưng đó đều là những kênh có quan hệ tốt với công ty chúng ta, còn những kênh theo bọn Mika vẫn chưa biết sẽ tung ra những kiểu tin đồn gì nữa, bọn họ chuyên gia xuyên tạc, nếu người phụ nữ điên kia là bạn gái của cậu, cậu sẽ làm thế nào hả?” “Thôi được rồi, quan tâm người ta nói làm gì chứ.” Thượng Quân Trừng khuyên Jim, “Anh đi ngủ đi, thuê phòng khác nhé, phòng của anh tôi cho cô ta ngủ rồi…”. “Cậu…”, Jim không còn gì để nói, Thượng Quân Trừng đã đi ra phía cửa tiễn khách. Cửa vừa mở ra, anh liền chạm mặt với Từ Nam Phương chưa kịp lánh đi. Thượng Quân Trừng lúng túng nhìn Từ Nam Phương, nhưng vẫn cố gắng ngang ngạnh nói: “Này, sao cô lại đứng đây nghe trộm hả?”. Từ Nam Phương đỏ mặt, bàn tay tóm chặt quần, tỏ ra vô cùng áy náy. Trông thấy hai người họ như vậy, Jim khẽ ho khan một tiếng, đang định mở miệng nói gì thì bỗng nhận ra mình thừa thãi, đành phẫn nộ bỏ đi. Từ Nam Phương ngẩng đầu, dè dặt nói với Thượng Quân Trừng: “Lúc trước tôi có phải mang lại rất nhiều rắc rối cho các anh…”, không đợi Thượng Quân Trừng đáp, Từ Nam Phương liền tỏ ra hối hận, “Nhât định là vậy rồi, thật ra tôi cũng biết…”. “Thôi được rồi!”, Thượng Quân Trừng mất kiên nhẫn, “Cô tới đây là để nói cái này à?”. “Không, không phải…”, Từ Nam Phương vội nói, chìa mấy đồng tiền kia ra đưa cho Thượng Quân Trừng, “Đây là do cô gái kia nhờ tôi giao cho anh”. “Tiền? Thế là thế nào?”, Thượng Quân Trừng khó hiểu, nghĩ một lát mới hiểu “cô gái” trong miệng Từ Nam Phương nói tới là ai. “Đúng, cô ấy nói dạy tôi không tốt”, Từ Nam Phương dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Thượng Quân Trừng, dường như sợ anh sẽ đi tìm Lưu Đạm Chân trách mắng, vội lên tiếng cản: “Anh cũng đừng trách cô ấy, tôi… có lẽ là quá ngu dốt. Cô ấy cũng không dễ dàng gì mà dạy được”. “Vậy thì cô đúng không phải là ngu dốt bình thường”. Thượng Quân Trừng liếc mắt. “Anh… dạy tôi được không?”, Từ Nam Phương lùi một tiến hai, “Ừm, nếu anh bận thì thôi vậy. tôi… tôi cũng không sợ con quái vật kia đâu… “. Cô cố ý tỏ ra vừa sợ hãi, vừa miễn cưỡng không cần Thượng Quân Trừng dạy. Diễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đôn Từ Nam Phương quả nhiên đánh giá chuẩn Thượng Quân Trừng, tuy ngoài miệng anh nói năng không hề khách khí nhưng anh đã quay nguời đi sang phòng Từ Nam Phương. Từ Nam Phương theo Thượng Quân Trừng vào phòng mình đã thấy anh đứng trước ti vi, chỉ tay vào màn hình lớn giải thích: “Cái này không phải quái vật, người trong đó cũng không phải người thật”. Thượng Quân Trừng không phải người học về tự nhiên nên không biết giải thích thế nào cho Từ Nam Phương hiểu. Anh nhíu mày, kéo Từ Nam Phương vào trong phòng tắm, đứng đối diện chiếc gương nói: “Giống như cái gương này, cô có thể nhìn thấy chính mình trong đó phải không? Người trong gương cũng không phải người thật, đó chỉ là hình ảnh, cũng giống như cái ti vi ngoài kia, chỉ có nó còn có chức năng ghi nhớ. Ti vi có thể thu nhập những hình ảnh không cùng thời gian, rồi giữ lại hình ảnh… Haizzz… tóm lại là không phải quái vật, cô hiểu không?”. Từ Nam Phương gật gù nửa hiểu nửa không, e thẹn cười: “Anh giải thích, hình như tôi hiểu hơn chút”. “Thật sự hiểu rồi?”, Thượng Quân Trừng ngờ vực hỏi, những lúc chỉ có anh và Từ Nam Phương nói chuyện với nhau, anh luôn không kiêng dè gì mà tỏ thái độ khinh bỉ. Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Thượng Quân Trừng đổ chuông, là Jim gọi tới. Từ Nam Phương đứng im nghe Thượng Quân Trừng, có lẽ do màn đêm quá yên tĩnh, cô cũng nghe thấy vật nhỏ kia phát ra âm thanh: “Danny, sao cậu không có trong phòng?”. Diễn☆đànLê☆QuýĐôn Từ Nam Phương cảm thấy thần kỳ, thứ đồ kia lại có thể phát ra giọng nói y hệt Jim. “Tôi ở phòng bên cạnh”. “Cậu ra đây cho tôi, có người tới tìm cậu!”. Jim nói xong liền cúp máy. Từ Nam Phương vẫn chưa hết ngạc nhiên, cô chỉ biết một sợi dây có thể truyền được âm thanh qua hai đầu, còn thứ này là cái gì? Giữa không trung hai người có thể nói chuyện được với nhau? Từ Nam Phương đang định hỏi thì Thượng Quân Trừng đã nói trước: “Cô đợi chút, tôi ra ngoài xem sao”. Thượng Quân Trừng vừa mới mở cửa đã nghe thấy tiếng phụ nữ cười khanh khách truyền đến, tiếng cười đầy hoan hỉ phấn khích, rõ ràng là trông thấy Thượng Quân Trừng nên cô gái này mới vui vẻ như thế. “Hi hi, Thượng Quân Trừng, không ngờ em sẽ tới phải không? Rất ngạc nhiên, rất cảm động đúng không?”, một giọng nói vừa ỏn ẻn, vừa khàn khàn vang lên, cô gái này là ai? Là bạn gái của Thượng Quân Trừng ư? Từ Nam Phương đứng trong phòng, tư lự bước theo sau Thượng Quân Trừng đi ra ngoài. “Sao cô lại ở đây?”, Thượng Quân Trừng có chút ngạc nhiên, nhưng có thể nhận ra trong giọng nói của anh chỉ có sự ngạc nhiên mà không hề có sự vui mừng. Từ Nam Phương cười lạnh, xem cô gái này chỉ đang tự mình đa tình mà thôi. “Em thay bác trai đến thăm anh mà, xem anh ở bên ngoài làm những gì, ngôi sao lớn bận rộn lắm phải không?, cô gái nói với vẻ nũng nịu, không để ý lắm tới sự lạnh nhạt của Thượng Quân Trừng. Có điều, Thượng Quân Trừng cũng chẳng chịu thua cô ta, anh không nói thêm một lời, sắc mặt hình như cũng không tốt lắm. “Anh, anh có lương tâm không thế hả? Em từ xa xôi tới đây, giờ đã hơn mười hai giờ đêm rooif, em mới xuống máy bay đã lập tức chạy tới tìm anh, sao anh lại như vậy với em?”, cô gái rốt cuộc cũng mềm mỏng tỏ rõ sự bất mãn của mình, nhưng vẫn dùng cách thức làm nũng mà nói. Từ Nam Phương có thể tưởng tượng ra dáng vẻ giả vờ giận dỗi của cô ta. “Tôi đâu có bắt cô tới…”, Thượng Quân Trừng lầm bầm trong miệng, hoàn toàn không thèm an ủi cô ta lấy một chút. Từ Nam Phương cười thầm, Thượng Quân Trừng này tính khí đúng là như cậu ấm chưa trưởng thành. Cô gái ngoài kia có vẻ cũng quen biết với sự xa cách và lạnh lùng của Thượng Quân Trừng với mình, không quá để tâm: “Anh sẽ không bắt em đứng bên ngoài này nói chuyện chứ? Để người khác thấy ngôi sao lớn như anh nửa đêm gặp gỡ anh à?”. Diễn☆đànLê☆QuýĐôn Sự uy hiếp của cô ta dường như vẫn có tác dụng nhất đinh, Thượng Quân Trừng quả thực không muốn người khác trông thấy cô ta. Từ Nam Phương nghe thấy Thượng Quân Trừng dặn dò: “Jim, anh thuê phòng giúp cô Ngô, muộn rồi, đưa cô ấy đi nghỉ đi!”. Từ Nam Phương cười nhạt, nghĩ bụng có lẽ bọn họ sẽ còn dây dưa ầm ĩ ngoài cửa phòng mình khá lâu. Cô Ngô kia vừa nghe đã biết một người còn bám dai, còn Thượng Quân Trừng tính tình lại kỳ quặc, Từ Nam Phương chẳng có hứng thú nghe họ đấu khẩu với nhau, cô đang định bước lên đóng cửa thì đột ngột bị đẩy, tiếng cô gái họ Ngô kia truyền vào trong: “Hic, em muốn vào phòng anh ngồi nghỉ, hôm nay anh…”. Cô ta còn chưa nói hết lời đã sững người ngoài cửa, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, đối diện với Từ Nam Phương đang trong tư thế định đóng cửa.