Bí mật thiên địa
Chương 48 : thành thân
Xung quanh là một cái đại sảnh.
Phía trên đại sảnh, bên trái và phải có hai cụ già, bốn phía đều có đại lượng khách mời đang vui vẻ cười cười nói nói.
Tiêu Phong thấy mình mặc áo chú rể đứng ở giữa đại sảnh, quay sang bên cạnh liền thấy một cô dâu một thân lễ phục đỏ rực rỡ, mặt cũng đươc che khăn đỏ đang e ấp đứng cạnh bên.
- Có chuyện gì sảy ra đây ? Chuyện này là sao ?
Tiêu Phong kinh ngạc suy nghĩ. Toàn thân ngây ra cố gắng tự nhớ lại chuyện gì đang sảy ra với chính mình.
Nhưng mà bất luận là Tiêu Phong cố nhớ lại thế nào cũng không nghĩ ra được.
- Giờ tốt đến rồi !!! Phải bái đường rồi! Chú rể cùng cô dâu tại sao lại đứng yên vậy?
- Chú rể và cô dâu nhất định đang rất cao hứng! Nên quên mất phải làm gì a...
- Tiêu thiếu gia thật tốt phúc a, vậy mà lại cưới được đệ nhất mỹ nữ của Đại Mộng quốc, Mộ tiểu thư! Thật sự là một đôi trai tài giái sắc!
- Tiêu thiếu gia, Mộ tiểu thư, môn đăng hộ đối được ông trời hợp tác cho a!
...
Bốn phía là những âm thanh huyên nào của khách mời, bọn hắn đang truyền đến những lời chúc phúc.
Thông qua những lời chúc phúc này mà hai người Tiêu Phong mới biết được mình là ai.mà dường như cô dâu che khăn cũng có chút ngẩn người như hiểu ra điều gì liên đầu hơi cúi xuống. Cũng giống như Tiêu Phong . Mộ Vân Khanh nhất thời mới biết được vị trí và Thân Phận của mình .
Bỗng nhiên mất đi trí nhớ có thể làm cho người ta mau chóng tiếp nhận lấy thân phận của mình. Cũng thật giống như bọt biển bỗng nhiên gặp được nước sẽ rất nhanh bị hút vào, hơn nữa còn nhanh chóng ngồi lên thân phận mới.
Hơn nữa đang ở trong mộng cho nên mọi người đều cho rằng tất cả là sự thật.
- Tân lang cùng Tân nương nên bái đường để qua giờ tốt bây giờ, mau mau!
Người chủ trì bên cạnh lập tức đánh thức hai người đang ở trong mơ hồ .
Tiêu Phong cùng Mộ Vân Khanh đều gật đầu, trong mơ hồ có chút phối hợp.
- Một bái trời đất!
Người chủ trì hét to.
Tiêu Phong cùng Mộ Vân Khanh theo bản năng cúi đầu với trời đất.
- Hai bái cao đường
Người chủ trì lại hét to tiếp.
Hai người quay đầu rồi cung kính bái lễ với hai cụ già ở trên.
- Tiêu lão gia thật may mắn a!
- Đúng vậy a, Tiêu lão gia, Tiêu lão phu nhân không còn lâu nữa liền sẽ được bế cháu a!
...
Âm thanh chúc phúc ở bốn phía để cho hai cụ già cười không thể ngậm miệng được:
- Tốt, tốt!
- Phu thê giao bái!
Người chủ trì lại hét to.
Tiêu Phong cùng Mộ Vân Khanh đối mặt với nhau rồi mang theo một tia mơ hồ, mộ cỗ vui mừng mà cúi đầu với nhau.
Cúi đầu này để cho trong lòng hai người đều bỗng nhiên hơi chấn động không hiểu nhưng cẩm giác đó liền trôi qua rất nhanh
- Buổi lễ kết thúc!
Người chủ trì hét to.
- Đùng đùng!
Tiếng pháo lập tức vang lên rộn ràng.
- Chúc mừng chúc mừng!
- Chúc mừng ngươi sớm sinh quý tử!
...
Toàn bộ đại sảnh đều tràn đầy những tiếng cười vui sướng, cùng tiếng chúc mừng náo nhiệt. Đèn nến rực rỡ, đất phủ thảm đỏ.
- đưa vào động phòng !!
Người chủ trì lại hét to.
Dưới sự giúp đỡ của một đám nha hoàn cùng gia đinh thì đôi Tân lang, tân nương dần dần đi ra khỏi đại sảnh.
- Chư vị, mời tiệc!
Tiêu lão gia kêu lên.
Lập tức, náo nhiệt càng thêm nào nhiệt.
Tiêu Phong và Mộ Vân Khanh được dẫn vào phòng tân hôn.
- Tân nương chờ ở đây, tân lang đi mời rượu người nhà và bạn bè!
Người chủ trì giải thích.
- Vâng !!
Mộ Vân Khanh cùng Tiêu Phong mơ hồ đều đáp ứng.
Tân lang rời đi, trong phòng chỉ còn lại tân nương cùng a hoàn.
- Tiểu thư, chúc mừng a!
A hoàn lập tức nói chúc mừng.
- Ta...!
Mộ Vân Khanh thật ra trong lòng vẫn còn hơi kỳ quái.
- Tiểu thư, Tiêu công tử chính là một người tài mạo vẹn toàn, ngươi cuối cùng cũng đã được như nguyện rồi! Tiêu gia nhiều đời làm nghề y, còn thế gia của tiểu thư lại là thương nhân buôn thuốc, thật sự là tuyệt phối(kết hợp) trới sinh a!
A hoàn vui vẻ nói.
- Ừ!
Mộ Vân Khanh gật gật đầu, giống như cũng có ấn tượng lại giống như lần đầu tiên nghe được.
Bên ngoài, Một tên sai vặt cùng Tiêu Phong
- Thiếu gia, đây là bác cả của ngài, trước mời bác cả của ngài! Bác cả là Lễ Bộ Thị Lang trong triều, vẫn thường xuyên giúp đỡ chúng ta!
Gã sai vặt giới thiệu.
- Tốt!
Tiêu Phong gật gật đầu.
Một vòng mời rượu thì Tiêu Phong đã nhận biết được những người trong nhà và những người quen biết .
Mang theo vẻ hơi say, Tiêu Phong dưới sự vui vẻ đưa tiễn của bạn bè mà đi về phòng tân hôn.
- Thật sự là trai tài gái sắc a!
- Tân nương cũng thật xinh đẹp. Toàn bộ Đại Mộng triều khẳng định không có ai có thể so sánh!
- Tiêu thiếu gia thật sự là may mắn a. Nghe nói, đương kim Thái Tử cũng muốn nạp tân nương làm phi, chỉ là nhà vua và hoàng hậu đều phản đối nếu không thì không có ngày hôm nay đâu!
...
Tiệc rượu tiếp tục, âm thanh nghị luận không ngừng.
Mà ở một góc nhỏ trong tiệc rượu.
Trong một góc có một người mặc áo đen, cái mũ của áo che đi cả đầu, thậm chí còn không thể nhìn thấy mặt. Trang phục cực kỳ khác thường, nhưng mà người ở xung quanh lại đều không cảm thấy lạ.
- Trèo càng cao, ngã càng thảm. Hiện tại ta cho các ngươi hạnh phúc, tiếp theo đó mới là ác mộng đáng sợ. Muốn bắt ta? Ở trong thể giới của giấc mơ thì ta mới là chúa tể. Ta muốn để cho ruột gan các ngươi đứt từng khúc, ta muốn các ngươi mất hết hy vọng cũng chết trong tuyệt vọng đau đớn nhất . Ha ha ha
Người áo đen hung ác cười nói.
Người áo đen này chính là người tạo ra giâc mộng mà tất cả đang tìm kiếm, Mộng Yểm!
Mộng Yểm thiết kế mộng cảnh, đây mới chỉ vẻn vẹn là một cái bắt đầu.
Trong phòng tân hôn. Bọn nha hoàn hầu bạn hạ lập tức lui ra nhường chỗ lại cho hai người .
Tân nương ngồi ở bên giường, tân lang bước đi vào có chút siêu vẹo, có vẻ rượu đã hơi say đi vào.
- Nương tử, ta tới rồi!
Tiêu Phong lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Tân nương cũng mang theo một cỗ chờ mong, một cỗ hạnh phúc.
- Nương tử, ta vì ngươi lật khăn lên!
Tiêu Phong nhu hòa nói.
Nói xong, hắn nhẹ nhàng nhấc khăn Tân nương lên. Khăn vừa mở ra liền hiện ra một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành. Đôi má ửng hồng khoé miệng đầy ý cười, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu mang theo nàn thu thủy long lanh khi chuyển động, đôi môi đỏ kiều diễm, khí chất thanh lệ dịu dàng khiến tất cả mọi thức xung quanh đều trở nên ảm đạm phai màu...
Tiêu Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng không tự chủ được mà nuốt khan một ngụm nước bọt, cố gắng ổng định hơi thở. Trên môi cong lên một nụ cười hài lòng quan sát một hồi rồi nhẹ giọng nói :
- Nương tử, ngươi thật đẹp!
- Tướng công!
Mộ Vân Khanh bị ánh mắt nóng cháy cửa hắn nhìn đến nỗi đỏ hồng cả khuân mặt nhỏ giọng nói.
- Nương tử, chúng ta uống chén rượu giao bồi a!
Tiêu Phong nhu hòa nói.
- Vâng tướng công !!
Hai người nâng hai ly rượu trên bàn ở bên cạnh lên rồi thâm tình nhìn nhau giao bôi mà uống đóa hoa hạnh phúc nở rộ trong đôi mắt của hai người .
- Nương tử, chúng ta ...
Tiêu Phong nhìn chằm chằm vào Mộ Vân Khanh dung nhan xinh đẹp nói.
- Dạ...
Mang theo một cỗ hạnh phúc Tiêu Phong nhẹ nhàng ôm Mộ Vân Khanh vào trong lòng
- Nương tử, Ta thật may mắn khi có được nàng.
Tiêu Phong ôn nhu nói rồi hôn lên trán Mộ Vân Khanh. Trong mắt đầy sự cưng chiều và yêu thương. Mộ Vân Khanh thì cả người một bộ vui mừng ,đôi môi hồng chúm chím , nàn da trắng muốt ẩn hiện sau lớp áo cưới , thêm vẻ ngượng ngùng , trên mặt đều nhiễm một tầng màu đỏ , làm cho hơi thở của Tiêu Phong trở lên gấp gáp .
- Thiếp cũng rất hạnh phúc vì được làm vợ chàng .
Mộ Vân Khanh e ấp nói . Giọng của nàng ngọt ngào thanh thuý như kẹo ngọt, từng chút , từng chút hoà vào trái tim của Tiêu Phong
Nụ hôn không chần chờ mà liền rơi xuống . Mộ Vân Khanh mở tròn đôi mắt nhưng nụ hôn của Tiêu Phong triền miên mang theo yêu thương cháy bỏng lại thêm một chút khiêu khích, làm Cho nàng liền sa vào đó không thể chống đỡ nổi ...
Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng.
Không khí dần loãng xuống chỉ còn tiếng thở đốc nặng nề cùng tiếng tim đập nhanh , đôi môi Mộ Vân Khanh hé mở trong cổ họng bật ra tiếng nỉ non đầy kiều mị . Hai thân thể hợp làm một . Thật là thiên diêu địa động ,quần tinh loạn chiến , thiên địa thất sắc. Trong bóng đêm vô tận chỉ có tiếng thở độc , rên rỉ mê người văng vẳng thật lâu không ngừng .
Nằm trong vòng tay của Tiêu Phong , Mộ Vân Khanh rũ mi xuống, dịu dàng nhưng kiên định hỏi :
- Tiêu Phong ! Chàng có yêu ta sao ?
Ánh mắt Tiêu Phong tối lại
- Mộ Vân Khanh ! Nàng nói lời này không có lo sợ sao ?
Mộ Vân Khanh kinh ngạc liền rất nhanh ngước mắt nhìn Tiêu Phong .
- vì sao lại phải sợ ??
- bởi vì ...
Nhếch môi cười thật quyến rũ
- có người sẽ bị đánh đòn
Dứt lời , Tiêu Phong choàng người bế thốc nàng dậy . Đưa tay đánh vào mông nàng .
- Tốt ! Tốt ! Mộ Vân Khanh ... nàng dám nghi ngờ tìm cảm mà phu quân giành cho nàng... xem ta xử nàng sao đây ...
Vừa nói tay Tiêu Phong vừa đánh vào mông Mộ Vân Khanh một cái nhưng cũng là vỗ nhẹ rất yêu chiều sủng nịnh.
Mộ Vân Khanh ngẩn ra rồi không nhịn được mà phì cười ra .
Bởi vì từ lúc bái đường nàng cũng cứ mơ hồ mãi . Bây giờ một câu nói của Tiêu Phong liền làm trái tim của nàng như reo ca vội vàng kêu lên
- tướng công thiếp sai rồi ... tha cho thiếp ...
Nàng vội vàng vùng dậy, dùng ánh mắt nhu tình đến sắt thép còn phải tan nhìn hắn rồi đưa tay ôm lấy cổ Tiêu Phong nhanh chóng hôn lên môi hắn . Cổ họng Tiêu Phong Căng lên đối với hành vi của nàng làm hắn vừa bất ngờ vừa được vuốt ve . Quản thật hắn cũng có chút mơ hồ nhưng từ lúc vén màn che mặt của nàng . Trong lòng hắn đã nguyện buông lời thề sẽ bảo vệ che chở nàng suốt đời . Vậy mà sau một màn cá nước giao nhau nàng lại hỏi một câu đáng giận đến thế ...
Mộ Vân Khanh nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh như tinh tú trên trời cao, ánh mắt ấy phản chiếu lại vào trong đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Phong.
- Tiểu yêu tinh
Giọng Tiêu Phong mang theo mười phần sủng nịnh. Hơi thở liền trở lên gấp gáp phun lên cổ nàng . Thêm một màn trăng nước đầy kinh diễn
Thẳng đến đêm khuya, hai người mới mười ngón đan nhau mà cùng ngủ.
Ba ngày sau.
Cửa Tiêu phủ.
- Cha, mẹ ta cùng nương tử ở phía sau núi ngoài thành hái thuốc ,sẽ không có việc gì đâu, lúc trời tối liền trở về. Hai người Yên tâm đi!
Tiêu Phong âm cần nói với hai lão.
- Trên đường đi phải chú ý coi chừng a! Còn có, mấy người các ngươi phải bảo vệ tốt thiếu gia cùng thiếu phu nhân!
Hai lão phân phó với bốn cái gia đinh.
- Lão gia, phu nhân cứ yên tâm!
Bốn gia đinh liền ứng tiếng.
Tiếp theo, Tiêu Phong cùng Mộ Vân Khanh lên xe ngựa rồi bốn gia đinh dẫn ngựa đi ra khỏi thành và hướng về phía sau núi.
Cửa thành, Mộng Yểm mặc áo đen lại xuất hiện rồi lạnh lùng nhìn bóng xe ngựa đang đi ở phía trước.
- Thời gian ba ngày vui vẻ trong mộng đẹp đã đủ rồi, tiếp theo chính là để các ngươi nếm mùi của ác mộng thực sự, kiệt kiệt kiệt kiệt!
Mộng Yểm cười âm tà tự mình nói.
Một lúc lâu sau, mọi người đi vào một địa phương rừng núi cùng hái một số dược liệu, sau đó lại quay trở lại xe ngựa nghỉ ngơi.
Trong xe ngựa, Tiêu Phong cùng Mộ Vân Khanh gồi dựa vào nhau, dường như lời ân ái nói mãi không hết. Mười ngón tay đan xen nhau, hai người nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Mộ Vân Khanh nhìn Tiêu Phong trong mến nói:
- Tướng công, nếu như có thể vĩnh viễn như thế này thì thật tốt!
Hai mắt Mộ Vân Khanh lấp lánh tay vuốt ve lọn tóc mai, một lọn toàn trượt xuống chiếc cổ trắng mịn, tỏa ra một hương vị khó thể nói rõ, khiến người nhìn ngứa ran trong lòng.
- Có thể, nhất định có thể! Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi một đời một kiếp!
Tiêu Phong ôn nhu nói.
Mộ Vân Khanh bật cười , nụ cười đẹp đến mê mẩn lòng người.
- Dừng!
Một gia đinh bỗng nhiên dừng xe ngựa lại.
- Hí!
Con ngựa than dài một lúc, đồng thời móng ngựa không ngừng giẫm đạp lên mặt đất dừng như đang sợ hãi cái gì đó.
- Chuyện gì xẩy ra?
Tiêu Phong nhô đầu ra hỏi.
- Thiếu gia, không tốt, chúng ta gặp phải đàn sói!
Một tên gia đinh hoảng sợ nói rồi chỉ về một hướng.
Quả nhiên, theo mục tiêu của gia đinh thì cách đó không xa, một sườn núi nhỏ có mấy con sói đang đi ra.
Năm con, mười con, mười lăm con, hai mươi con, tròn hai mươi con sói.
Sói nhe răng trợn mắt
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
56 chương
677 chương
7 chương
522 chương
4944 chương
102 chương
1564 chương
3248 chương