Bí mật thiên địa

Chương 38 : giết thỏ

Sau khi Thiên Lãng tiên sinh chứng minh rõ đúng làn bát sát hoàng tuyền thì Đinh Ngũ Phi cũng không nói thêm gì. Tiêu Phong xác định đường đi rồi cũng không để ý đến mọi người nữa mà trợ giúp quân giáp tím xử lý hai thi thể yêu xà. Hắn tuy rằng không động thủ nhưng mà sự từng trải lại trọng yêu hơn tất cả, hơi chỉ điểm một chút cũng để cho yêu xà đều được xử lý. Các đó không xa, Mộ Vân Khanh lấy ra một chiếc quạt giấy rồi nhẹ nhàng quạt mà nhìn về Tiêu Phong, hai mắt nàng dần dần nheo lại, đồng thời ánh sáng trong mắt càng phát ra rực rỡ. Bởi vì Mộ Vân Khanh cảm thấy Tiêu Phong mặc dù không có thể chất như Đinh Ngũ Phi nhưng mà hiểu biết về đạo Phong Thủy cũng không hề kém hơn Đinh Ngũ Phi thậm chí còn vượt xa. - Thiên Lãng tiên sinh, xem ra ánh mắt của ta không sai a! Mộ Vân Khanh cười nói. - Ánh mắt của Thánh Nữ vẫn luôn độc đáo. Nhưng mà, hết thảy vẫn phải đợi sau khi lấy được Vạn Diệu Yên Liên rồi lại nói! Thiên Lãng tiên sinh cười khổ nói. - Tốt, đối với Tiêu Phong ta vẫn rất chờ mong đấy! Mộ Vân Khanh gật đầu nói. - Tiểu Hạc nhi, mỗi ngày ngươi bắt hai con yêu thú cho bọn hắn! Mộ Vân Khanh nói với Tiên hạc ở bên. - Lệ! Tiên hạc vỗ vỗ cánh đáp ứng. Đinh Ngũ Phi ở bên oán hận nhìn về Tiêu Phong ở phía xa. Dương Chí Dương thì nhíu mày nhìn về Mộ Vân Khanh rồi cũng đồng dạng oán hận nhìn về Tiêu Phong ở xa xa. Thịt yêu thú Tiêu cũng không có giấu diếm lấy đi . Đều làm tiệc mời bọn người Mộ Vân Khanh. Còn chúng tướng sĩ đều có một miếng thịt yêu thú để ăn, nhưng số lượng dù sao cũng có hạn. Ăn thịt yêu thú tự nhiên để cho tu vi của tướng sĩ cấp thấp đột nhiên tăng mạnh. Đã có máu yêu xà lại có thể hấp dẫn đại lượng dã thú như trước. Bởi vậy chúng tướng sĩ vẫn được duy trì ăn thịt như trước. Lại đi qua mười ngày. - A! Phong Đằng hét lớn một tiếng, trường thương trong tay ầm ầm va đập vào trên một tảng đá lớn. - Ầm! Tảng đá lớn ầm ầm nổ tung. - Vương gia, thuộc hạ đã đạt đến Lực cảnh tầng tám rồi. Phong Đằng kích động nói. - tốt Tiêu Phong thỏa mãn gật đầu. Trong mười ngày này đều lần lượt có người đột phá. Năm ngàn tướng sĩ, Lực cảnh tầng năm đã có hơn trăm người. Hơn nữa vẫn còn gia tăng mỗi ngày. Trên đỉnh một ngọn núi cách đó không xa. Dương Chí Dương đứng chắp tay, nhìn xuống quân giáp tím phía dưới, Đinh Ngũ Phi thì đứng một bên. - Lực cảnh tầng tám? Hừ, một đám gián đất! Dương Chí Dương khinh thường nói. Lực cảnh? Tu vi này đúng là Dương Chí Dương không để vào mắt. - Vốn là như vậy, một đám phế vật mà thôi! Đinh Ngũ Phi oán hận nói. - Đinh Ngũ Phi ! Dương Chí phi bỗng nhiên trịnh trọng nói. - Hả? Dương Chí Dương nhìn về quân doanh ở phía xa xa rồi trầm giọng nói: - Đinh Ngũ Phi, thứ ở trong Phong Thủy trận ngươi phải lấy tới tay cho ta! - Dương công tử yên tâm, Vạn Diệu Yên Liên khẳng định là của chúng ta, ai cũng không thể đoạt của chúng ta? Chính là Bách Nhật Đạo Quân tự mình dặn dò! Đinh Ngũ Cốc lập tức nói. - Không! Ngươi không hiểu ý ta. Dương Chí Dương lắc đầu. - Hả? Vậy ý của người là ... ? - Ý ta là để cho ta đạt được, chỉ là ta! Mà không phải là Vân Khanh Thánh Nữ. Dương Chí Dương trầm giọng nói. - Ách! - Mộ Vân Khanh nghĩ phải lấy được Vạn Diệu Yên Liên là vì trả cho phụ thân ta một cái nhân tình. Không thể để cho nàng trả, ta muốn nàng thiếu, mãi mãi thiếu! Dương Chí Dương hiện ra một nụ cười lạnh nói. - Nhân tình? Đinh Ngũ Phi hơi kinh ngạc. - Ngươi không cần biết nhiều như vậy. Bây giờ đang ở ngoài trận cứ để cho tiểu tử Tiêu Phong kia đắc chí một chút. Đợi đến khi vào bên trong thì nhất định phải là loại người có thể chất Phong Thủy như ngươi mới có thể đi. Cho nên sau khi đi vào ngươi phải toàn lực trợ giúp ta lấy được Vạn Diệu Yên Liên. Chuyển này nếu hoàn thành thì ta sẽ để cho phụ thân cho phép ngươi nhập thất! Dương Chí Dương cam kết nói. Ánh mắt Đinh Ngũ Phi sáng lên rồi lập tức nói: - Vâng, tạ ơn Dương công tử! Ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực. Lại đi qua một tháng! Trùng trùng điệp điệp đại quân rốt cuộc cũng đã tới Khôn vị của Phong Thủy đại trận, cũng là phía tây Bắc của Phong Thủy đại trận. Trong mây, trên thuyền nhỏ. Dương Chí Dương trách mắng đại quân của Diêm Xuyên ở dưới. - Phong Thủy trận không phải càng sớm đi vào càng tốt đâu! Thiên Lãng tiên sinh lắc đầu cười nói. - Tốt rồi, cuối cùng cũng đã tới, chuẩn bị đi vào thôi! Dương Chí Dương nói. - Ồ? Bên kia cũng có quân đội? Mộ Vân Khanh hơi kinh ngạc. Mọi người đều nhìn lại, quả nhiên ở nơi cách đại quân của Tiêu Phong không xa cũng có hai ngàn quân khăn xanh lá, mỗi một quân sĩ đều buộc lên một chiệc khăn màu xanh lá ở trên trán. Quân đội của Tiêu Phong đang giằng co với tướng lãnh của đối phương. Phía dưới. Ở ngay phía trước Tiêu Phong là bảy tên tướng lãnh. Cầm đầu là một người vô cùng khôi ngô, trên mặt phía bên trái có một cái vết sẹo dài ba tấc giống như con rết, vô cùng dữ tợn. - Vương gia, đây là Lâm phương hải của Lâm gia! Thập lục thúc của Lâm Uyên! Triệu Đống nhỏ giọng nói. Lâm Phương Hải trừng mắt nhìn Tiêu Phong, trong mắt hắn lộ ra vẽ âm u lãnh lẽo. Bởi vì trước đây không lâu chính là hắn sai khiến Lâm uyên cấu kết với Thống Soái Đại Nhật quốc ám sát Tiêu Phong. Lâm Uyên đã chết thì Tiêu Phong nhất định là hung thủ. - Lâm Phương Hải? Nhìn thấy bổn Vương vì sao không hành lễ? Tiêu Phong thản nhiên nói. - Hành lễ với ngươi? Chỉ bằng vào mao đầu tiểu tử nhà ngươi cũng muốn ta hành lễ? Hừ! Sắc mặt Lâm Phương Hải lạnh léo nói. - Ken két! Quân giáp tím lập tức kéo cung tiễn. Khinh thường Vương gia chính là tội chết! Giờ phút này quân giáp bạc vô cùng tin phục Tiêu Phong. Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng thì bất cứ lúc nào cũng vì hắn mà xông pha khói lửa. - Ken két! Quân khăn xanh lá ở phía sau lưng Triệu Côn Ngộ cũng rất nhanh kéo căng dây cung. Đều là quân đội tinh nhuệ thì ai cũng không hề nhát gan, trong nhất thời là tình trạng giương cung bạt kiếm. - Làm gì? Muốn chơi đùa với ta sao? Trong mắt Lâm Phương Hải hiện lên một cỗ hung ác tàn bạo. Hiển nhiên, Lâm Phương Hải là mãnh tướng nổi lên từ trong chém giết. Đối mặt với ngàn mũi tên mà thần sắc vẫn không biến đổi. - Phong Thủy trận dị biến, Lâm gia ngươi cũng muốn kiếm một chén canh? Lâm gia khẳng định còn có người đi vào từ cửa khác a? Tiêu Phong thản nhiên nói. - Đúng như vậy thì thế nào? Lâm Phương Hải trừng mắt nói. - Mời! Tiêu Phong mỉm cười. - Hả! Lâm Phương Hải hơi kinh ngạc. Hai quân vô cùng trùng hợp mà gặp nhau ở chỗ này. Hắn còn cho rằng phải có một cuộc chém giết lớn, nhưng lại không thể tưởng tượng được trong nháy mắt Tiêu Phong liền chịu thua? - Ha ha ha ha! Chờ ta đi ra, sẽ tìm ngươi xin chỉ dạy một chút, đi! Lâm Phương Hải đắc ý cười lớn. Binh lực không kém nhiều nhưng mà Lâm Phương Hải còn có nhiệm vụ trong người. Tuy rằng hắn muốn giết Tiêu Phong, những cũng biết giời phút này muốn giết thì nhất định phải trả một cái giá rất lớn,nên cũng chưa chắc có thể đắc thủ. Nếu như Tiêu Phong tự chịu thua thì tự nhiên để cho tâm tình của Lâm Phương Hải rất thoải mái. Nhất Tự Tịnh Kiên Vương chịu thua, không khác nào Hoàng Đế chịu thua? Lâm Phương Hải rất thích loại cảm giác này. Giết Tiêu Phong? Đợi đi ra giết cũng không muộn. Lâm Phương Hải mang theo quân khăn xanh lá vừa đề phòng vừa đi vào trong cửa Phong Thủy trận kia. - Vương gia? Phong Đằng có chút không cam lòng nói. - Không cần để ý, không vượt quá hai canh giờ thì bọn hắn đều chết chắc! Ánh mắt Tiêu Phong lạnh giá nói. - Ách? Vâng! Phong Đằng lập tức ngoài ý muốn nói. - Bịch! Bịch!... Đám người Mộ Vân Khanh hạ xuống đất. - Tốt rồi, nên tiến vào! Dương Chí Dương mở miệng nói. - Chúng ta vườn luôn chứ ? Mộ Vân Khanh nhìn về Tiêu Phong nói. Tiêu Phong gật đầu rồi nhìn về phía Tiên hạc mà chân thành nói: - Nhưng ngày này, nhờ có ngươi ngày ngày bắt tới yêu thú cho chúng ta,ta rất cảm kích. Vì vậy ta nói Phong Thủy trận này ngươi vẫn không nên đi vào! - Lệ! Tiên hạc lập tức bất mãn kêu lên. - Phong Thủy trận, tiếp dẫn địa khí, liên quan âm dương. Bên trong phi cầm không thể giương cánh, thậm chí bị chế ước, ngươi đi vào cũng không có cách nào phi hành. Mà chỉ đi trên mặt đất lại rất dễ dàng thua thiệt! Không bằng ở bên ngoài tuần tra trông coi, đợi lúc Phong Thủy trận đại phá có thể làm quân đội đánh úp mà bay vào! Tiêu Phong lại lần nữa khuyên nhủ. - Lệ lệ! Tiên hạc vẫn không muốn. - Tiêu công tử nói không sai, ta mặc dù không hiểu Phong Thủy nhưng xem qua một số sách cổ đều nói phi cầm không được tiến vào Phong Thủy trận. Thiên Lãng tiên sinh gật đầu nói. - Lệ! Tiên hạc vẫn có chút không cam lòng. - tiểu Hạc nhi, Tiêu công tử cũng vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi liền ở ngoài trong coi a, đợi lúc phá trận tiếp ứng ta! Mộ Vân Khanh rốt cuộc cũng mở miệng nói. - Lệ! Tiên hạc tủi thân mà cọ xát vào Mộ Vân Khanh Mộ Vân Khanh vỗ vỗ nó cảm động. - Lệ! Tiên hạc liền vỗ cánh bay lên trời dáng vẻ thật buồn bã. Mộ Vân Khanh cười khổ một cái rồi lắc đầu không để ý nữa. Bới vì nàng biết rõ đây chỉ là Tiên hạc lo lắng cho nàng mà thôi. - Đi thôi! Mộ Vân Khanh quay đầu nói. - Được ! Tiêu Phong gật gật đầu. Quay sang Mộ Vân Khanh nói - vào đến bên trong hãy tin tưởng nghe theo lời ta. Mộ Vân Khanh Mỉm cười gật đầu: - Được Mà Dương Chí Dương cùng Đinh Ngũ Phi thì đưa mắt vô cùng chán ghét nhìn hai người . Đại quân chậm rãi đi vào Phong Thủy trận. Giờ khắc này, Tiêu Phong không còn ngồi ở trong kiệu nữa mà dưới sự ủng hộ của đám tướng sĩ chậm rãi bước vào bên trong. Bên trong đen thui, dường như là một đường hầm, đi tới đi tới, xa xa phía trước đột nhiên xuất hiện một vùng sáng ngời. Rất nhanh mọi người đều đi qua đường hầm. Bước ra đường hầm, cảnh vật bốn phía trước mắt lập tức biến đổi. Liếc mắt nhìn qua tựa như một thảo nguyên bao la, bầu trời thì có vô số mây trắng bồng bềnh. Trên thảo nguyên, từng con thỏ trắng to béo đang ăn cỏ xanh màu mỡ. Có một số thỏ trắng không biết tìm được củ cải trắng ở đâu mà đang vui sướng gặm. Hơn năm ngàn người bỗng nhiên xông vào để cho thỏ trắng ở gần lập tức như bị kinh hãi mà rất nhanh chạy đi. Chạy đi không được bao lâu lại ngây ngốc quên đi tất cả mà tiếp tục đơn thuần gặm cỏ xanh cùng củ cải trắng. - Vương gia, đám người Lâm Phương Hải ở bên kia! Xa xa, đại quân của Lâm Phương Hải đang đi về phía tây . Tốc độ hành quân rất nhanh, bởi vì ở phía tây hình như có một cái cột màu vàng thông thiên triệt địa, là một phong cảnh kỳ quái duy nhất ở trên thảo nguyên. - Đinh Ngũ Phi đó là cột gì? Dương Chí Cửu hỏi. - Thể chất của ta cảm ứng được đó là cửa để tiến vào bên trong. Đinh Ngũ Phi lập tức đắc ý nói. - Chúng ta mau đi tới a! Đừng cho đám kiến kia lên trước! Dương Chí Dương lập tức kích động nói. Nhoáng người liền cùng Đinh Ngũ Phi biến mất . Mộ Vân Khanh cùng Thiên Lãng tiên sinh lòng khẽ Trầm xuống nhưng cũng bạn không đi theo. Liền nhìn về phía Tiêu Phong - Tiêu công tử, ngươi nhận biết được trận này a? Mộ Vân Khanh hỏi. Mọi người đều nhìn lại. - Nghe nói qua một chút, chỉ có chờ lúc Hoàng Tuyển mở rộng ra mới có thể từ cây cột kia tiến vào phía trong trận! Tiêu Phong cũng không dấu diếm nói. - Hoàng Tuyền mở rộng ra? Mộ Vân Khanh nghi ngờ nói. - Đợi lúc mây trắng trên bầu trời bị nhuộm thành màu vàng thì chính là lúc cửa vào mở ra. Đồng thời cũng là lúc hung hiểm nhất, mỗi ngày đều có một lần! Tiêu Phong nói ra. - Ta nhớ ra rồi, ngày ấy tiến vào cửa cứu bọn Dương Chí Dương lúc Hoàng Tuyền Mã Ma xuất hiện cũng là lúc mây vàng giăng đầy! Ánh mắt Mộ Vân Khanh sáng lên - Còn một thời gian ngắn, chư vị kiên nhẫn chờ a! Tiêu Phong nói với mọi người. Sáu đó hắn quay đầu lại nhìn về Phong Đằng nói: - Hiện tại, toàn quân giết thỏ, lấy máu thỏ! - Ách? Vâng! Phong Đằng tuy rằng không hiểu nhưng vẫn rất nhanh đi chấp hành. Gần năm ngàn tên tướng sĩ lập tức lĩnh mệnh kéo cung tiễn mà bắt đầu săn giết đại lượng thỏ trắng ở bốn phía. - Giết thỏ? Đinh Ngũ Phi từ phía xa nhìn lại , ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường cực điểm. Tiêu Phong cũng không để ý mà vẫn chỉ huy chúng tướng sĩ giết thỏ, càng nhiều càng tốt. - Lãng phí thời gian dài như vậy, phàm nhân chính là phế vật!