Bí mật thiên địa
Chương 37 : đi vào phong thủy trận
Chạng vạng.
Tiêu Phong vẫn còn ở trong quân doanh.
Bên ngoài doanh trướng chủ soái có đại lượng tướng sĩ bảo vệ.
Bên trong, Tiêu Phong nhìn Phong Đằng và Triệu Đống
- Sáng sớm ngày mai lên đường tiến về Phong Thủy trận cỡ lớn kia. Phong Thủy trận có vô số ảo cảnh, như hư mà như thực, không phải có tu vi cao là có thể vào sâu hơn mà nhiều khi còn cần vào tâm tình. Ta sẽ truyền cho ngươi một bộ ấn pháp, đêm này ngươi phải cam đoan tất cả mọi người đều học được!
Tiêu Phong trịnh trọng nói.
Ấn pháp? Ánh mắt của Phong Đằng và Triệu Đống lập tức sáng lên.
- Vâng!
Phong Đằng kích động nói.
- Bộ ấn pháp này tên là Thương thiên ấn. Nó tổng cộng có mười bốn ấn thức, có thể ở trong mê hoặc lấy được yên tĩnh, bất động như núi!
Tiêu Phong giải thích.
- Vâng!
- Mười bốn ấn thức phân biệt là Độc Cỗ ấn, Bão Sơn ấn, Đầu ấn, Nhãn ấn, Khẩu ấn, Tâm ấn, Giáp ấn, Sư Tử Phần Tấn ấn, Hỏa Diễm ấn, Hỏa Diễm Luân Chỉ ấn, Thương Khư ấn, Kiếm ấn, Quyển Tác ấn, Tam Cỗ Kim Cương ấn!
Tiêu Phong dùng tay liên tục làm ra mười bốn ấn thức này để tạo điều kiện cho Phong Đằng học tập.
Mười bốn ấn thức học rất dễ dàng, không qua nửa canh giờ thì Phong Đằng đã nhớ kỹ được tất cả.
- Vương gia, Thương thiên Vương ấn này nhìn như...!
Phong Đằng cau mày nói.
- Như thế nào?
Tiêu Phong nhướng mày hỏi.
- Chỉ vẻn vẹn dùng tay vẫy vẫy như vậy thì có hữu dụng sao?
Phong Đằng nói ra nghi hoặc trong lòng.
Vốn tưởng rằng là Tiên thuật lợi hại gì đó, nhưng mà học cả buổi cũng chỉ là hai tay làm ra những tư thế kì quái để cho Phong Đằng nhất thời hơi thất vọng.
- Ha ha, ngươi nhìn không được huyền diệu là chuyện bình thường, ấn này chính là ấn pháp rất hiếm trong tu hành giới. Người có pháp lực có thể dựa vào ấn này làm rung chuyển núi sông, trấn áp yêu mà. Ngươi bây giờ chỉ có tu vi Lực cảnh thì tự nhiên không thể phát huy được lực lượng kia. Nhưng dùng để bất động bản thân, trấn thủ tâm linh vẫn là rất dễ dàng. Hơn nữa, trong Phong Thủy trận chắc chắc sẽ có trọng dụng!
Tiêu Phong trịnh trọng nói.
- Vâng!
Phong Đằng chợt hiểu nói.
- Còn có mười chữ chân ngôn để phối hợp, ngươi phải nhớ kỹ!
Tiêu Phong trầm giọng .
- Vâng!
- Thiên nam Tam Mạn Đa Phạt Chiết La Bất Hãn!
Tiêu Phong đọc nhỏ.
- Thiên nam Tam Mạn Đa Phạt Chiết La Bất Hãn!
Phong Đằng nhắc lại.
- Đúng vậy, ngươi có thời gian một đêm, phải để cho toàn quân học được bộ ấn pháp này. Trên đường đi không nên luyện tập, phải hết sức giữ bí mật!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Vâng! Thuộc hạ nhất định sẽ để cho toàn quân học được!
Phong Đằng trịnh trọng nói.
- Vương gia!
Một âm thanh từ bên ngoài lều truyền vào.
- Chuyện gì?
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Có người của Tiên môn cầu kiến!
- Hả?
Tiêu Phong hơi kinh ngạc đi ra ngoài.
Bên ngoài lều, đúng là Thanh Long thuộc hạ của Mộ Vân Khanh đang đứng chờ.
Thanh Long hơi cường tráng, nhìn qua là một người rất lão luyện.
- Tiêu công tử, Thánh Nữ bảo ta đưa tới cho ngươi vật này để thực hiện việc đền bù mà lúc trước đáp ứng với ngươi!
Thanh Long đưa cho Tiêu Phonh một chiếc bình ngọc bích nói.
Sắc mặt của Phong Đằng cùng tướng sĩ bốn phái đều bất thiện nhìn về Thanh Long.
Nhưng Tiêu Phong lại bảo trì bình thản, hắn đưa tay tiếp nhận cũng không nhìn mà nói với Thanh Long:
- Vậy thì đa tạ Thánh Nữ nhà ngươi rồi!
- Vâng !
Thanh Long gật gật đầu rồi rút lui.
- Vương gia, chúng ta không cần bọn hắn giả bộ!
Phong Đằng căm hận nói.
Tiêu Phong nhìn Phong Đằng rồi hài lòng cười, hắn rất thưởng thức sự cứng cỏi của Phong Đằng.
- Ân oán ở trong lòng ta, ta sẽ không quên! Hơn nữa, thù hận còn chưa báo!
Tiêu Phong an ủi nói.
- Vâng!
Phong Đằng chỉ có thể gật gật đầu.
Tiêu Phong mở bình nhỏ ra thì thấy được một viên đan dược màu xanh biếc.
- Trùng Tinh đan?
Hai mắt Tiêu Phong nhíu lại.
- Vương gia, Trùng Tinh đan là gỉ?
Triệu Đống hiếu kỳ nói.
- Người đạt đến Lực cảnh viên mãn chỉ cần uống một viên liền có thể đột phá đến tu vi Tinh cảnh. Tuy chỉ là áp dụng ở phàm nhân Lực cảnh nhưng vẫn trân quý hơn so với rất nhiều đan dược cao cấp khác.
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Ách? Lực cảnh viên mãn, uống vào có thể đột phá đến Tinh cảnh?
Triệu Đống kinh ngạc nói.
Phong Đằng nhìn vào đan dược thì cũng không dấu được tinh quang hiện lên trong mắt.
- Thu lại a, viên thuốc này không phải là chuyện đùa. Không thể tưởng tượng được Mộ Vân Khanh kia lại có đại khí như vậy, được người coi trọng, tất có chỗ cầu! Xem ra, kết tiếp chúng ta phải càng thêm cẩn thận rồi!
Tiêu Phong trầm giọng nói.
- Vâng!
Mọi người đều đáp lời.
--------------------------------------------------
- Lệ!
Tiên hạc kêu lên một tiếng, nó mang theo Mộ Vân Khanh bay lượn ở trên không trung.
Vòng qua mà bay về phía đám mây trắng cánh đó không xa, phía trên mây trắng có một chiếc thuyền nhỏ màu trắng.
Tiên hạc rơi vào trên thuyền nhỏ, Mộ Vân Khanh cũng nhảy xuống thuyền.
Trên thuyền, Thanh Long và ba tên thuộc hạ cung kính đứng chờ. Thiên Lãng tiên sinh, Dương Chí Dương, Đinh Ngũ Phi đều ở đây.
Phía dưới một cánh rừng.
Chúng quân sĩ giáp tím mang theo Tiêu Phong đang chậm rãi đi về phía trước.
- A, tên này thật đúng là biết hưởng thụ. Lúc dẫn đường còn muốn ngồi kiệu để người khiêng?
Dương Chí Dương rất khó chịu nhìn xuống Tiêu Phong đang hưởng thụ ở bên dưới.
- Đúng vậy, tự cho mình là giỏi!
Đinh Ngũ Phi lạnh mặt nhìn xuống.
Thiên Lãng tiên sinh cũng không nói gì mà chỉ nhìn về Mộ Vân Khanh rồi nói:
- Thánh Nữ, lần này ngươi đã nhìn rõ ràng?
- Đúng vậy, những ngày nay, ta bay một vòng lớn thấy được đây là một tòa Phong Thủy đại trận hình tròn! Hơn nữa, phía trước có một cái cửa vào!
Mộ Vân Khanh gật gật đầu.
- Vậy thì đi vào từ cửa này a, cửa tây nam trước kia tuyệt đối không thể đi vào. Lần trước chúng ta chút nữa không thể đi ra, may mà có Vân Khanh hỗ trợ!
Dương Chí Dương nói.
- Ách! Quân sĩ giáp tím phía dưới dừng lại sao?
Thiên Lãng tiên sinh giật mình nói.
- Chúng ta đi xuống!
Mộ Vân Khanh nói.
- Ừ!
Mọi người đều gật gật đầu.
- Tiểu Hạc nhi, đi bắt hai con yêu thú làm đồ ăn cho bọn hắn!
Mộ Vân Khanh nói với Tiên hạc.
- Lệ!
Tiên hạc liền kêu lên một tiếng rồi vỗ cánh bay đi.
- Bắt yêu thú cho bọn hắn làm gì!
Dương Chí Dương khó chịu nói.
- Sắp tiến vào trận pháp, những người này đều chỉ là đến tìm chết. Dương công tử, ngươi còn lo lắng gì nữa? Để cho bọn hắn làm ma no mà thôi!
Đinh ngũ Phi cười nói.
- Đúng thế, ha ha ha ha!
Dương Chí Dương liền thoải mái cười.
Mộ Vân Khanh và Thiên Lãng tiên sinh đều không nói gì nữa.
Dương Chí Dương có một phụ thân lợi hại mà Đinh Ngũ Phi lại hiểu thuật Phong Thủy, sau khi đi vào trận còn phải nhờ cậy vào hắn.
Phía dưới là một khe núi thật lớn.
Tiêu Phong từ trong kiệu đi ra, trước mặt là bức tướng mây mù giống như trời cao chót vót. Nhưng mà trên bức tường sương trắng có một khe hở, bên trong khe hở đen kịt và âm trầm đến cực điểm.
- Vương gia, trước kia thuộc hạ có điều tra qua bốn phía cũng không thấy khe hở này!
Phong Đằng cau mày nói.
- Phong Thủy trận này đã bị phá vỡ một tầng, vì vậy mọi người có thể đi vào. Ngươi không cần phải xen vào những việc này, trước tiên an bài các tướng sĩ ăn cơm đi!
Tiêu Phong nói.
- Vâng!
Phong Đằng liền ứng tiếng.
- Sao lại dừng lại? Đã ba ngày rồi, dẫn đường như ngươi chỉ có như vậy thôi sao?
Một âm thanh khó nghe truyền đến. Chính là Đinh Ngũ Phi sau khi hạ xuống từ trên không cùng với mọi người liền vẻ mặt chán ghét mà trách mắng.
Trong mắt Tiêu Phong lóe lên sát ý rồi biến mất, hắn chỉ nhìn về Mộ Vân Khanh nói:
- Mộ cô nương, địa hình xung quang ngươi đã xem qua chưa?
- Đã bay một vòng, là một Phong Thủy trận hình tròn có tám cửa vào!
Mộ Vân Khanh gật gật đầu nói.
- Ồ ? Có thể vẽ một cái giản đồ được không?
Tiêu Phong ngưng trọng nói.
Mộ Vân Khanh liền dùng nhánh cây vẽ lên mặt đất, là một cái vòng tròn, xung quanh vòng có tám nơi là cửa vào.
Tiêu Phong nhìn chằm chằm vào giản đồ mà bắt đầu cận thận nghiên cứu.
- Lệ!
Không trung trên cao, Tiên hạc kêu lên một tiếng.
- Bịch! Bịch!
Trên bầu trời rơi xuống hai còn rắn lớn, dài khoảng bốn trượng. Trên thân hai còn rắn đều có một cái lỗ lớn, máu chảy ra đầm đìa từ trong lỗ, tim rắn thì đã bị Tiên hạc ăn. Rắn thống khổ vặn vẹo, không cam lòng chết như vậy.
- Yêu thú?
Triệu Đống biến sắc nói.
- Sắp phải vào trận rồi, đây là thịt cho các ngươi ăn thêm.
Mộ Vân Khanh cười nói.
Tiêu phong khẽ cười cảm kích rồi lại nhìn về phía giản đồ trên mặt đất nhíu mày rồi cuối cùng lắc lắc đầu nói:
- Vào trận từ nơi này thì không được!
- Không được? Ngươi nói gì?
Đinh Ngũ Phi lập tức trừng mắt nói.
- Từ nơi này cũng có thể đi vào. Nhưng mà dùng tu vi của chúng ta đi vào thì không khác nào chịu chết!
Tiêu Phong lắc đầu nói.
- Ngươi có thật có thể vào được không đó ?
Đinh Ngũ Phi khinh thường nói.
Đám người Mộ Vân Khanh cũng nhao nhao nhíu mày.
Tiêu Phong chỉ lạnh lùng cười nói:
- Ngươi không phải tự xưng là Phong Thủy sư sao? Bên ngoài trận này ngươi không nhìn ra được sao? Tám cái cửa này ngươi không nhìn ra được sao?
- Ngươi! Ta không phải Phong Thủy sư? Lão tử học tập Phong Thủy đã năm mươi năm lại không sánh bằng một tên mao đầu tiểu tử như ngươi sao? Thể chất của ta là thuần âm, là thể chất phân biệt Phong Thủy tốt nhất, ta có thể cảm ứng được thứ mà các ngươi không thể cảm ứng. Ngươi có tư cách gì nói ta? Ngươi là thể chất gì mà dám so cùng với ta?
Đinh Ngũ Phi nói với giọng căm hận.
- Hừ, lần trước Thánh nữ phải vội vàng đến là vì cứu các ngươi lao nhầm vào cửa phong thủy đại trận a. Sao không thấy ngươi mạnh miệng như này.
Thanh Long bức xúc nói ra khiến Đinh Ngũ Phi liền câm họng.
Tiêu Phong lại nhìn về Mộ Vân Khanh nói.
- bọn hắn vào cửa nào ?
- Cửa này!
Mộ Vân Khanh chỉ vào một cửa ở trên giản đồ rồi nói.
- Càn vị? Ta cũng đoán thế. Ở trong đó có phải gặp được Mã Ma cháy mãnh liệt như mặt trời không? Mã đạp Hoàng Tuyền, thiên địa hủy diệt!
Tiêu Phong thản nhiên nói.
- Mã Ma?
Dương Chí Dương biến sắc nói.
Lông mày Đinh Ngũ Phi cũng nhíu lại, ánh mắt thì ngạc nhiên nghi ngờ mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong
- Dương công tử, dường như những thuộc hạ kia của ngươi đều chết ở dưới vó ngựa a?
Thanh long hiếu kỳ nói.
Sắc mặt Dương Chí Dương ấm trầm gật gật đầu.
- A, Tiêu công tử, ngươi nhận ra trận này?
Ánh mắt Thiên Lãng Tiên sinh sáng lên nói.
Tiêu Phong nhìn Đinh Ngũ Phi rồi dường như cười mà không phải cười nói:
- Đây là trận pháp cơ bản nhất trong Phong Thủy trận, chỉ cần là người liên quan đến Phong Thủy trận thì đều phải nghe qua!
- Hừ!
Đinh Ngũ Phi khẽ hừ một tiếng.
- Hả? Đây là trận gì?
Mộ Vân Khanh hiếu kỳ hỏi.
- Trận này gọi là Bát Sát Hoàng Tuyền.
Tiêu Phong trịnh trọng nói.
- Bát Sát Hoàng Tuyền? Ta có nghe nói qua, Khảm Long, Khôn Thỏ ,Chấn sơn Hầu, Tốn Kê Càn Mã ,Đoái Xà đầu, Cấn Hổ ,Ly Trư làm sát diệu, đi vào đều không tốt!
Ánh mắt Thiên Lãng tiên sinh sáng lên nói.
- Hóa ra Thiên Lãng tiên sinh rất am hiểu về Phong Thủy!
Tiêu Phong cười nói.
- Để Tiêu công tử chê cười rồi ! Ta chỉ làn có biết chút ít. Tu Phong Thủy nặng về thể chất, trọng về ngày sinh. Không phải ngày tháng sinh đặc biệt, không phải thể chất đặc biệt thì cho dù là có nhiều sách cổ hơn nữa cũng không thể nào cảm ngộ tu hành được. Ta cũng chỉ là ngày xưa có xem qua đoạn văn này mà hiện tại được gặp lần đầu mà thôi!
Thiên Lãng tiên sinh cười nói.
- Bát Sát Hoàng Tuyền,hoá ra lại là Bát Sát Hoàng Tuyền!
Sắc mặt Đinh Ngũ Phi âm trầm nhìn về Tiêu Phong vẫn tràn ngập oán hận như trước.
- Nơi đây chẵng lẽ thật sự không thể đi vào?
Dương Chí Dương cau mày nói.
Thiên Lãng tiên sinh nhìn Dương Chí Dương rồi gật đầu nói:
- Nếu như dựa theo đinh vị của Bát Sát Hoàng Tuyền mà đi vào từ cửa này thì thật sự rất hung hiểm. Cửa này là Khảm vị có Hoàng Tuyền Long Ma, lần trước các ngươi gặp được Hoàng Tuyền Mã Ma đã đủ nguy hiểm, nếu như gặp Hoàng Tuyền Long Ma thì ngươi cảm thấy thế nào?
Dương Chí Dương liền nhất thời im lặng.
Gặp được Mã mà thì đã để cho hắn thiếu chút nữa bị đùa chết, nếu gặp được Long thì còn không....ài...
- Vậy thì phải vòng qua một quảng đường lớn sao?
Mộ Vân Khanh cau mày nói.
- Vì an toàn thì phải vòng qua đi vào Khôn vị. Thỏ cuối cùng vẫn là dịu dàng nhất. Hoàng Tuyền Thỏ Ma chắc là không có bá đạo như vậy!
Tiêu Phong khẳng định nói.
- Khôn vị thỏ ? Tốt! Nghe lời ngươi!
Mộ Vân Khanh nhanh chóng quyết định.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
56 chương
677 chương
7 chương
522 chương
4944 chương
102 chương
1564 chương
3248 chương