Bí mật thiên địa

Chương 31 : đại thắng

Tiêu Phong ra lênh, bên trong âm thanh này có ẩn chứa sát khí như sóng lớn. Mà cỗ sát khí này lại để cho ý chí chiến đầu của quân giáp Tím tăng lên đỉnh phong. - Rống..............! Chúng quân giáp tím rống to một tiếng. Những tướng sĩ xông lên trước tiên đã đi qua trung tuyến của hai quân lập tức vạn tên cùng bắn. Trong lúc vạn tên cùng bắn thì những tướng sĩ cầm thương phía sau cũng rất nhanh liều chết xông lên phía trước. Những tiếng kêu giết vang trời, tinh thần của quân giáp tím tăng lên tột cùng. Điều trái ngược lại đến với quân giáp trắng . Thống lĩnh bị giết đầu một nơi thận một chỗ,Gấu lớn mà bọn hắn vừa kính vừa sợ thì giờ phút này lại bị đối phương dùng Tiên pháp trấn áp? huống chi là đám tiểu lâu la như chính mình? Giết? Giờ khắc này quân sĩ giáp Trắng đang rất khiếp sợ thì làm sao giết? Dùng gì để giết? Một lượt mũi tên rơi xuông để cho quân giáp đen bị tử thương rất nhiều. Nhìn về quân giáp tím ở đối diện đang kêu lên rung trời, hai mắt đỏ lên xông tới thì trong đầu quân sĩ giáp Trắng hiện lên ý nghĩ quay lưng bỏ chạy. Đánh nhau trực diện lại càng lập tức hiện lên xu thế nghiêng về một bên. - Thống Soái ? Một đám tiểu tướng lo lắng nói. Giờ phút này, khi gấu lớn lao đến Thống Soái đã kịp thoát thân đang gắt gao nhìn chằm chằm vào tháp lớn kia. - Hạo nhiên chi khí? Đây là hạo nhiên chi khí, thật mạnh, thật mạnh! Khuôn mặt của Thống Soái Phó Cảnh Ngôn trắng bệch. Hắn làm sao có thể nghĩ đến rằng hạo nhiên chi khí ở trong truyền thuyết kia lại rõ ràng xuất hiện ở trước mặt mình. Hơn nữa lại dùng kim tháp để xuất hiện với tình thế như vậy. Một tháp ra để cho gấu lớn có tu vi Tinh cảnh cũng căn bản không có lực phản kháng. - Ken két ken két ken két! Gấu lớn thống khổ nhìn về Thống Soái cầu cứu. Nhưng mà trên mặt Thống Soái chỉ có thể không ngừng run rẩy. Cứu? Lấy cái gì cửu? Cái này căn bản là hai bên quá chênh lệch. - Thống Soái , xin ra lệnh a! Một tên tiểu tướng lo lắng nói. Mắt thấy quân giáp trắng có rất nhiều người ngã xuống thì sắc mặt Thống Soái Phó Cảnh Ngôn rất khó coi nói: - Đi! Đi? Quân giáp trắng hơi kinh ngạc, nhưng mà giờ khắc này bọn hắn đã sớm không còn tâm tư chiến đấu. Vì vậy bọn hắn không chút do dự mà ủng hộ đại cung phụng rồi rất nhanh bỏ chạy vào trong rừng. - Hưu! Hưu! Hưu!... Liên tiếp những mũi tên được bắn ra đuổi theo quân giáp trắng đang chạy trốn liền lưu lại được không ít thi thể. Nhưng Thống Soái Phó Cảnh Ngôn lại chạy thoát được. - Đánh chuông! Phong Đằng hét lớn một tiếng. - Chèng! Một tiếng chuông vang lên rồi truyền về phía xa. Đánh chuông thu binh. Nghe được tiếng chuông này thì quân giáp tím đều hiện ra vẻ không cam lòng. Cho nên nhưng quân sĩ giáp trắng chưa kịp chạy trốn lại bỗng nhiên trở thành đối tượng cho bọn hắn phát tiết. Hơn năm ngàn thi thể quân giáp trắng nằm ngổn ngang trên mặt đất, quân giáp tím thu được toàn thắng. Lúc này hầu như mọi người đều quay đầu lại nhìn về tòa tháp lớn nguy nga kia. Tháp lớn trấn ápgấu lớn, kim quan phát ra bốn phía.gấu lớn thống khổ phát ra những tiếng kêu thảm thiết, có thể thấy được nó ở dưới kim tháp căn bản không có cách nào trốn thoát. Đầu bị ép vỡ, thân hình cũng không ngừng bị ép, từng đoạn từng đoạn trên thân hình của gấu lớn dần dần bị đè dẹp. Nó kêu lên một tiếng thảm thiết rồi triệt để mất đi sinh cơ. Giờ khắc này, năm ngàn quân sĩ giáp tím đều thậm chí ngay cả thắng lợi vừa rồi cũng không thèm để ý. Bọn hắn nhìn về phía tháp lớn nguy nga này và đều lộ ra vẻ mặt xuất thần hoa mắt. Tuy trong đoạn thời gian này Phong Đằng và Triệu Đống đã biết được nhiều thứ hơn nhưng cũng không thể kìm nén được mà đều bị rung động bởi một màn này. Tiêu Phong đứng ở phía trước tháp lớn, hắn được bao phủ kim quang trông như thiên thần hạ phàm. Một bên là ba tên Thống Lĩnh bị trúng độc đều đang hiện lên vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng. - Phong Đằng! Tiêu Phong đưa lưng về phía Phong Đằng mà kêu lên. - Có hạ Thần! Phong Đằng rất nhanh liên tiến lên. - Chỉnh đốn chiến trường, chuẩn bị quay về! Tiêu Phong thản nhiên nói. - Tuân lệnh ! Phong Đằng lập tức đáp lời. - Vương gia, có truy đuổi tên Thống Soái kia không? Triệu Đống có chút lo lắng hỏi. Tiêu Phong liền lắc lắc đầu nói: - Không. Không cần chúng ta động thủ thì bọn hắn cũng sẽ chết ở trong mảnh rừng này! - Vâng! Triệu Đống đáp lời rồi lại hỏi tiếp: - Vậy, Vương gia, ba tên Thống lĩnh này có lưu hay không? - Lưu lại có ích gì? Tiêu Phong thản nhiên nói. Ba tên Thống Lĩnh bị trúng độc lập tức lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng. Nhưng mà cũng có thể làm sao được chứ? Đây căn bản là kết cục không thể cải biến được. Phong Đằng rất nhanh lệnh cho chúng tướng sĩ chỉnh đốn chiến trường. Tại thời điểm đã thu thập xong tất cả thì kim tháp lập tức phát ra quang huy vô cùng chói mắt. - Ầm! Kim tháp ầm ầm nổ tung, còn tờ giấy kia cũng triệt để biến thành tro bụi. Chỉ còn lại một cỗ thi thể yêu hùng để cho đám quân sĩ giáp tím thổn thức không thôi. - Giấy quá kém, mực quá kém, bút quá kém! Căn bản không chịu nổi chữ của trẫm! Tiêu Phong nhẹ nhàng thở dài. - Vương gia, tất cả đã thu thập xong. Phong Đằng tiến lên phía trước nói. - Khiêng yêu hùng về, dùng dụng cụ lấy màu gấu ra! Tiêu Phong trầm giọng nói. - Vâng! Phong Đằng lập tức đáp lời. Khiêng gấu về? Mặc dù gấu rất nặng nhưng đám tướng sĩ khiêng lại kích động vô cùng, đây chính là yêu thú a. Tiêu Phong ngồi trở lại trong kiệu. Đại quân lại tiếp tục hành quân. Triệu Đống đi ở bên ngoài kiệu, hắn cung kính nói với Tiêu Phong: - Vương gia, ba thứ này chính là lấy được từ trên người địch! Trong kiệu, Tiêu Phong nhìn ba vật phẩm ở trên bàn. Một miếng ngọc như ý màu xanh biếc, một bình ngọc nhỏ, một tấm da nhỏ bằng lòng bàn tay. Tiêu Phong mở bình ngọc nhỏ ra nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sau rồi hiện ra một tia khinh thường nói: - Lại là Tích Cốc đan? Hắn lại nhìn về phía miếng ngọc như ý rồi lắc đầu nói: - Thúy Bạch ngọc? Có thể bình tĩnh tâm thần để cho lúc tu luyện tránh được tâm thần không tập trung. Miếng ngọc này tuy không tệ nhưng mà đáng tiếc đối với ta thì vô dụng! Cuối cùng hắn xem xét tấm da lông màu trắng, ở mặt trái của tấm da có một cái phù văn màu đỏ. - Da của yêu làng? Đây là một tấm phù lục? Phù lục bằng da yêu thú? Đáng tiếc là bút lực của người vẽ phù quá kém cho nên uy lực rất có hạn! Tiêu Phong lại vẫn lắc đầu. Hắn xem xét xong ba vật phẩm này thì bỗng nhiên mở miệng nói: - Triệu Đống! - Có lão nô! Triệu Đống ở bên ngoài liền cung kính nói. - Cầm miếng ngọc này đi tìm công tượng (thợ thủ công) đánh lại thành bút lông, nhổ xuống lông ở trên tấm da này để làm đầu lông cho bút! Về phần Tích Cốc đan thì ngươi tạm thời bảo quản!