Bí mật thiên địa
Chương 2 : trọng sinh sống lại
Cơ thể của vị thiếu niên bỗng bị một đạo ánh sáng vàng sáng chói loà bao trùm lấy toàn bộ ,lúc này nhìn hắn như một thỏi kim bảo mang theo quang mang chói mắt , chiếu rọi khắp căn phòng ...
Đại thái giám đang quỳ trên mặt đất đờ đẫn nhìn về phía sảy ra biến cố. Còn hai Tiểu thái giám nhìn thấy một màn này thì cũng hoảng sợ quỳ sụp xuống đất, lắp bắp kinh hãi
- Ngài.. Vương Gia...
- Vương ... Vương Gia....!!!
Hai mắt thiếu niên đang nhắm nghiền bỗng đột ngột mở ra . trong đầu hoang mang tự hỏi:
- Ta đây là làm sao ?
Phương Đế Chi nhớ rõ bản thân hắn tự bạo phát nổ, tuyệt đối không có cơ hội sống sót. Hơn nữa khí tức cơ thể này không thuộc về hắn.là một cơ thể hoàn toàn xa lạ. Nơi đây là địa phương nào ??? Trong lòng hắn mạnh mẽ cả kinh. Đây là mượn thi hoàn hồn, trọng sinh sống lại sao ??...
Sau một thoáng suy nghĩ lướt qua trong đầu. Phương Đế Chi từ từ ngồi dậy, đưa mắt nhìn khung cảnh lạ lẫm. ánh mắt sâu sắc cơ trí nhìn bốn phía xung quanh rồi từ từ thu liễm lại . Rất nhanh liền thích ứng với hoàn cảnh. Liền sau đó hắn híp mắt định đứng dậy .
Tuy nhiên một cảm giác đau đớn kịch liệt nơi đầu chợt truyền đến, theo phản ứng liền lấy tay ôm đầu ,khuân mặt bỗng chốc vặn vẹo, gân xanh nổi lên . Phương Đế Chi nhìn lại bản thân phát hiện nơi đầu có trấn thương và thấy độc đã tím đen cơ thể liền hiểu ngay tình huống không ổn của mình hiện tại.
Bên cạnh Đại thái giám áo xanh , sau một phen hoảng hốt liền từ dưới đất lồm cồm bò dậy vội vã kêu lên với cùng mừng rỡ :
- Vương gia... tỉnh rồi !! Người tỉnh rồi ...
Rồi vội vàng đỡ lấy người Phương Đế Chi đang lắc lư yếu ớt vì đột ngột đứng dậy.
Nhưng lúc này Thiếu niên đưa tay phất nhẹ ra ý đừng làm phiền rồi liền lập tức ngồi xuống giường khoanh chân nhắm mắt chắp tay làm ấn quyết điều dưỡng khí tức.
Đại thái giám hết sức bất ngờ trước hành động đó nhưng cũng vội lùi lại. Ánh mắt vừa kỳ quái vừa lo lắng chăm chú nhìn vị Thiếu niên trước mắt trong lòng thì không ngừng vang lên tiếng hô to gọi nhỏ :
- Lão thiên a ....! Lão Hoàng gia a...!!! Các người đã thấu lời thỉnh cầu của Lão nô...!! Trời ơi...cuối cùng thì trời xanh cũng có mắt a !
Vương gia trúng tên độc hôn mê đã qua 2 ngày. Độc phát toàn cơ thể. ngỡ không thể nào qua khỏi . Giờ tỉnh lại rồi . Thật là hồng phúc tề thiên .. ông trời quả có mắt a ...
Niềm vui dâng đầy trong đôi mắt không hề che dấu của Đại Thái giám áo xanh.
Mặc dù còn đang có phần hoang mang với tình cảnh trước mắt, nhưng Phương Đế Chi cũng ngay lập tức phân biệt được hoàn cảnh của mình , Hắn nhận thấy cơ thể này đang vô cùng không ổn, không tính vết thương trên đầu, ngay bản thể đang còn nhiễm phải chất kịch độc mà dường như độc đã công tâm. Cơ thể này có thể đứt lìa bất cứ lúc nào. Mặc kệ đang có chuyện gì sảy ra . Đầu tiên phải níu giữ sinh mệnh này trước tiên. Nghĩ là làm hắn liền nhắm mắt điều tức khí lực. Nhưng khiến hắn suýt tức đến hộc máu là cơ thể rách nát này chỉ vẻn vẹn tồn tại tu vi lực cảnh tầng 1 ... là tầng 1 a....một cơ thể còn yếu đuối hơn cả lũ cung nữ thái giám trong cung của hắn. Sự thật khiến hắn bị một phen đả kích điên cuồng.
Những ngay lập tức lấy lại tinh thần,dù sao với một người am hiểu siêu Việt của hắn thì loại độc này không làm khó được hắn, vả lại hắn vừa trùng kích thử ý chí tinh thần , kim long ý chí thuộc về hắn vẫn vẹn nguyên, chỉ cần hắn động tâm là lập tức giải quyết vấn đề cơ thể này gặp phải, huống chi với loại độc đơn giản này thì cùng lắm chỉ là một món điểm tâm của Nhất Độc Chi Vương mà thôi...Nhất Độc Chi Vương ??? hắn liền nhớ đến Nhất Độc Chi Vương . Tâm khẽ động lập tức cảm ứng được truyền đến bên cánh tay một kích ứng nhẹ. Trái Tim Phương Đế Chi nhảy thót một cái, Quả thật Nhất Độc Chi Vương theo hắn trên tay sinh tử không rời. Suy nghĩ thoáng qua. Phương Đế Chi lập tức vận chuyển để Nhất Độc Chi Vương loại độc trên cơ thể. Dù sao so với dùng đến kim long ý chí với cái thân thể suy nhược này cũng sẽ đem đến những chấn động thể xác không hề nhỏ. Ông trời dù sao cũng ưu ái Phương Đế Chi này.... môi hắn khẽ cong lên một chút nét cười .
Ngay lập trên người Phương Đế Chi liền sảy ra biến hoá kinh thiên. đôi mắt hắn nhắm nghiền, một đạo ánh sáng xanh một lần nữa lại bao phủ lấy cơ thể vụt sáng rực rồi từ từ tan đi ... cơ thể độc tím cũng từ từ tan đi bằng mắt thường trong thấy được ... đến khi ánh sáng vàng dần dần dịu xuống biến mất thì toàn bộ vết tích trúng độc cũng biến mất như chưa từng tồn tại.
Thời gian tiêu độc cũng chỉ nhanh trong Vài lần hô hấp, khiến mấy tên Tiểu thái giám và Đại thái giám tận mắt chứng kiến một lần nữa cả người như hoá đá. Đại thái giám vừa kích động, vừa mừng rỡ hét lên :
- Vương Gia !!! Độc của ngài... độc trên cơ thể ngài .. a a a
Phương Đế Chi mở mắt khẽ nhướng mày :
- Ta đã không sao...
Hắn Biểu tình vui vẻ nhìn hạt đậu nhỏ như cái nốt ruồi son trên cánh tay hài lòng mỉm cười
Sau đó ngay lập tức hắn liền bị tiếng động bên ngoài gây chú ý . Bên ngoài đội vào tai là những tiếng kêu giết vang trời nở đất . Mùi máu tươi bùn đất ngập ngụa...
Phương Đế Chi liền đứng dậy đẩy cửa nhà trúc tiến thẳng ra phía ngoài trang viện .
Đại thái giám áo xanh cùng Mấy tiểu thái giám vội vã đuổi theo, nhưng cũng không dám lôi kéo, chỉ sợ hãi kinh hô :
- Vương gia ... Vương gia a!!! Không được ...
- Vương gia ! Vương gia mau trốn !! Chớ để quân giặc bắt được ..
Phương Đế Chi thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái rồi không để ý tiếp tục đẩy toang cửa trang viện buớc ra.
- két két.....
Nghe thấy tiếng động Phong Đằng lập tức giật mình vội vã xoay người lại nhìn. Trước cửa một thiếu niên cẩm bào hoa lệ đang chậm rãi đứng đó.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
750 chương
580 chương
69 chương
1592 chương
286 chương