Chẳng qua nàng vừa mới có động tác, bên hông liền bị một cách tay nắm lại, Mặc Thanh Vân lôi nàng lại đồng thời thân nhẹ như yến nhảy xuống cầu, một tay cầm lấy thành cầu, một chân đá thứ rơi xuống lên, sau đó vận lực thi triển khinh công, tiếp được thứ bị đá lên cao, lật người trong không trung rơi xuống phía bên kia cầu. Hắn nhìn thứ trong tay, phát hiện là một đôi giày nam vẫn chưa làm xong, hai mắt sáng trưng. Liên Thủy Dao vội vàng chạy tới, vẻ mặt khẩn trương giơ tay ra trước mặt hắn. "Cám ơn ngươi, xin trả giày lại cho ta." Hắn không lập tức trả cho nàng mà ngược lại tò mò hỏi nàng. "Đây là nàng may?" "Đúng vậy." Vẻ mặt nàng khẩn trương, thấy hắn chẳng những không có ý muốn trả giày lại cho nàng mà còn mở to mắt nhìn chằm chằm cặp giày kia. Là sao? Đó là cái vẻ mặt gì? Là ngại nàng may xấu? Hay là có ý kiến gì? "Cho Nghiêm gia?" Hắn lại hỏi. Nàng không nhịn được buồn bực, hắn vẫn không trả cho nàng, giống như nàng làm giày là chuyện không tin được vậy, giọng điệu không khỏi ngang ngược. "Hỏi nhiều như vậy làm gì? Dù sao cũng không phải là cho ngươi." Không quản thất lễ hay không, nàng đưa tay cướp về, nắm chặt giày trong tay, lướt qua hắn, không quay đầu mà vội vã rời đi, để lại một mình hắn sững sờ tại chỗ, đưa mắt nhìn theo bóng lưng nàng rời đi. Nương tử của hắn may cho hắn một đôi giày mới? Trong lòng Mặc Thanh Vân kinh ngạc vui vẻ vô cùng, trước đây trừ mẫu thân may giày cho hắn, nhiều năm qua, giày của hắn đều là kêu thợ bên ngoài đến đo chân rồi làm, đi hư rồi lại đổi đôi khác, liên tục cho đến giờ. Bây giờ hắn là cự phú phương bắc, muốn bao nhiêu giày mới hoặc đồ mới đều không là vấn đề nhưng những thứ đồ mới này làm sao so được với nữ nhân của mình tự tay may. Bây giờ thì tốt rồi, không cần hâm mộ người khác, bởi vì nữ nhân của hắn cũng may giày mới cho hắn, môi mỏng không khỏi cong lên. Thủy Dao làm giày mới cho hắn! Trong phòng nghị sự, trừ lão tứ còn chưa tới, bốn tổng quản khác của Nghiêm gia đều đang bàn bạc công việc. Đây là chuyện cực kì nghiêm túc nhưng hôm nay bọn họ thấy đại ca từ khi bước vào phòng nghị sự thì nụ cười trên mặt cũng không mất đi. "Hình như hôm nay tâm tình đại ca vô cùng tốt." Ngũ đệ vụng trộm nói nhỏ bên tai Tam ca. "Đúng nha, không biết huynh ấy cao hứng cái gì, khóe miệng lúc nào cũng cười." Lão Tam Vu Đàn Ngọc cũng chú ý nụ cười trên gương mặt đại ca, đại ca bọn họ không chỉ khóe miệng đang cười mà trong mắt cũng có ý cười. Lúc này lão tứ mới từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt nặng nề đi tới trước mặt đại ca, trầm giọng nói: "Đại ca, ta vừa mới nhận được tin, hàng hóa của chúng ta vừa vào cổng thành Hà Bắc đã bị quan phủ giữ lại rồi." "Cái gì?" Trừ Mặc Thanh Vân, những người khác đều là vẻ mặt kinh ngạc. "Sai dịch thủ thành bên kia, không phải chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi sao?" Lão nhị Lý Mộ Bạch hỏi, việc này là do hắn phái người đi làm. Lão tứ nghiêm mặt trả lời. "Nghe nói quan chủ sự bên kia đã đổi người rồi." Lão tam sốt ruột hỏi: "Đổi người? Vậy phải làm sao bây giờ? Nhóm hàng này ba ngày sau chúng ta phải giao rồi." Lão ngũ lắc đầu thở dài: thầm nghĩ thảm rồi, xem ra hôm nay không bàn bạc đến tối, đại ca sẽ không tha cho bọn họ. "Đại ca, làm sao bây giờ?" Lão tam hỏi. Mặc Thanh Vân cân nhắc, vẻ mặt không nghiêm túc như những người khác, trái lại vô cùng bình tĩnh. Lúc này trù phòng phái người tới xin chỉ thị. "Đại tổng quản, nữ đầu bếp nói cơm đã chuẩn bị tốt, hỏi các ngại có muốn dùng cơm chưa?" Mặc Thanh Vân nhướng mày. "Nhanh như vậy? Đã tới bữa tối rồi sao?" "Dạ đúng, có cần đem đồ ăn tới đây không?" Nô bộc trù phòng biết các tổng quản đang bận công việc, bình thường thì luôn dùng bữa tại đây, thời gian vừa đến, liền tới hỏi ý kiến. "Không cần, nếu đã đến giờ dùng cơm, mọi người trước hết về chỗ của mình dùng cơm đi, hôm nay dừng ở đây." Ngoài dự đoán của mọi người, Mặc Thanh Vân trả lời làm mọi người sửng sốt. Không thể nào, đại ca lại có thể không giống như bình thường, thả mọi người về chỗ phu nhân dùng sơm sao? Lão ngũ còn không tin được, hỏi: "Vậy ăn cơm xong, có tiếp tục bàn không?" "Không, liên tục mấy ngày, mọi người cũng mệt mỏi rồi, hôm nay thì trở về nghỉ ngơi sớm một chút, hồi phục tinh thần cho tốt, mai lại bàn." Mặc Thanh Vân vừa nói, vừa thu dọn sổ sách. Biểu hiện của hắn thật khác ngày thường, những người khác lại cảm thấy hắn thật bất thường. Hôm nay đại ca gặp chuyện gì vui vẻ mới nói chuyện tốt như vậy? Bình thường nếu có tình huống như thế, khẳng định là cầm đuốc chiến đấu tới đêm, nhưng hắn lại thả mọi người về nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên. Chúng huynh đệ trao đổi ánh mắt với nhau. Hắc! Quả nhiên có lão bà rồi có khác, tâm tình đại ca tốt như vậy, dám chắc có liên quan đến đại tẩu. Nếu đại ca đã nói như vậy rồi, bọn họ đương nhiên không có ý kiến, mỗi người vội vã đi về viện tìm lão bà của mình. Mặc Thanh Vân trở lại sương phòng của mình, đóng giả thành bộ dạng Nghiêm Phách Thiên xong, nhanh chóng đi về phía Mai viện. "A, Nghiêm gia." Mới từ trong phòng ra, Khương đại nương cầm trong tay quần áo đi giặt, vội vàng thỉnh an hắn. Mặc Thanh Vân hơn gật đầu, ánh mắt nhìn vào trong phòng. "Phu nhân đâu?" "Ở bên trong, đang chuẩn bị dùng bữa." "Tốt lắm, ngươi đi làm việc đi." Lướt qua Khương đại nương, Mặc Thanh Vân trực tiêp đẩy cửa vào. Liên Thủy Dao quay đầu lại, thấy hắn đến, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp, nụ cười trên mặt thật ngọt, không giống như khi mình là Mặc tổng quản, trên mặt nàng chẳng có ý cười nào, thái độ cũng khác hẳn. Hắn thích nhìn thấy nàng cười. "Hôm nay sao lại trở về sớm vậy?" Nàng hỏi. "Nhớ nàng, liền đến sớm." Hắn cười trả lời. Miệng người này thật là càng ngày càng ngọt, làm ặt nàng đỏ lên, nhìn thấy Tiểu Song và Thanh Hà ở một bên cười trộm, không khoan nhượng liếc hắn một cái, nhẹ giọng quở trách. "Tiểu Song và Thanh Hà đều đang ở đây, không sợ người ta cười cho." "Vậy thì liên quan gì chứ, đây là lời nói thật." Mặc dù miệng nói quở trách hắn nhưng trong mắt lại cười. "Đói bụng phải không, tới dùng cơm đi." Hầu hạ phu quân ngồi xuống xong, bận rộn sai người chuẩn bị thêm một bộ bát đũa. Dùng bữa xong, Tiểu Song và Thanh Hà thu dọn bàn cơm, lui ra ngoài, Liên Thủy Dao hầu hạ hắn rửa tay, sau đó vắt khô khăn vải nhúng trong chậu nước, lau mặt cho hắn. "Dường như hôm nay chàng có chuyện gì vui? Có phải chuyện tốt không? Nàng tò mò hỏi. Mặc Thanh Vân thần bí hỏi lại: "Nàng nói xem?" "Ta?" Muốn nàng đoán sao? Hắn ghé lại gần, đáy mắt lóe quang mang trong suốt, nhìn thẳng vào nàng, vẻ mặt cực kì mong đợi. "Nàng có chuyện gì muốn nói với ta không?" Liên Thủy Dao nghi ngờ nhìn hắn, lắc đầu. "Không có nha." "Không có? Không thể nào, nàng nghĩ lại xem." Nàng nghĩ một chút, cười như không cười lắc đầu với hắn. Hắn nhăn mày. "Thật sự không có?"Nàng bật cười nói. "Thật sự không có, không bằng chàng nói thẳng với ta, chàng cao hứng cái gì?" Hắn cao hứng, là vì đôi giày kia, hắn mau mau trở lại là chờ mong nàng đem đôi giày đặc biệt may cho hắn lấy ra đưa cho hắn. Hắn muốn mang giày nàng làm ình, nhưng nàng lại hỏi ngược lại hắn. Hắn thật sự nhịn không được, dứt khoát hỏi thẳng nàng. "Nàng làm giày cho ta mà? Ở đâu rồi?" "Oa? Làm sao chàng biết?" Nàng cảm thấy cực kì kinh ngạc, gương mặt lập tức đỏ, bản thân lén lút làm giày cho hắn, chỉ có Tiểu Song và Thanh Hà biết, nhưng các nàng ấy sẽ không nói, phu quân làm sao mà biết? Nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện ban ngày, bừng tỉnh ngộ. "Là Mặc tổng quản nói cho chàng?" Hắn không tìm thấy lý do nào khác, đơn giản gật đầu. "Đúng vậy." Không ngờ khi trả lời như vậy lại làm nàng bất mãn. "Ta biết ngay mà." Nàng thở hổn hển dậm chân, giận dữ nói: "Ai mượn hắn lắm chuyện." Ặc? Lắm chuyện? Cái này....Không tính là lắm chuyện mà? "Hắn là tốt bụng nói cho ta biết, bởi vì hắn biết, khi ta nghe được nàng làm cho ta một đôi giày mói thì sẽ cực kì vui vẻ." Hắn vội vàng giải thích, cũng không muốn nàng tức giận với "Mặc tổng quản". "Tại sao?" Hắn cảm thấy kinh ngạc, lòng đầy vui vẻ đến đòi qua, nhưng nghe được nàng không muốn đưa? Vậy thật quá tệ rồi. Nàng uỷ khuất nói: "Bởi vì bị phá hư rồi, nên ta đã kêu bọn họ bỏ đi." "Sao lại vậy? Nhưng không bị rơi____" nhìn lên thấy vẻ mặt nàng nghi ngờ, hắn vội vàng sửa miệng. "Giày làm xong, sao có thể tự nhiên vô cớ bị hư được?" "Còn không phải do cái tên Mặc Thanh Vân làm hại?" Nói đến đây nàng liền tức, vẻ mặt và thái độ đều trở nên căm phẫn, ủy khuất tố cáo lỗi sai của Mặc Thanh Vân với hắn. "Chính hắn làm hư giày, nếu không phải hắn, ta cũng sẽ không làm rơi giày, mà hắn giúp ta nhặt giày lại thì thôi, ai ngờ chân đá một cái, phá hư giày mất." Nghĩ đến lúc đó, nếu không phải vì mình giữ khoảng cách với hắn, cũng không xảy ra cái chuyện này. Nàng không thể không trách Mặc Thanh Vân, thậm chí hoài nghi là hắn cố ý. Hắn không ngờ được là chữa bò lành thành bò què, chẳng những không có giày, lại còn bị nàng hiểu lầm. Giờ thì hay rồi, nếu như bị nàng chán ghét, thì cực kì phiền toái. Hắn không thể để nàng chán ghét mình. "Nàng hiểu lầm rồi, Mặc tổng quản không phải người như thế." Hắn vội vàng giải thích. Liên Thủy Dao giương mắt nhìn hắn, ánh mắt âm u, cúi mặt xuống. "Nếu phu quân đã nói như vậy, thì là ta hiểu lầm hắn rồi." Rõ ràng nàng có thành kiến rất sâu với bản thân Mặc tổng quản, làm hắn càng khẩn trương hơn. "Không phải là ta đang trách nàng, ta chỉ muốn nói cho nàng, nàng không hiểu rõ Mặc tổng quản nên cũng khó trách, thời gian các người sống chung không nhiều, lại thêm hiểu lầm lần trước, khó trách khỏi sinh ra hiềm khích. Kì thật, nàng chỉ cần hiểu thêm về hắn, sẽ phát hiện hắn là một nam tử hán đại trượng phu đội trời đạp đất, quang minh chính đại, dám làm việc nghĩa, can đảm hơn người lại rộng lượng." Nói tốt cho bản thân mình vài câu đồng thời không quên giơ ngón tay cái lên. (anh này tự kỉ gớm ) Gương mặt nhỏ nhắn lại ngẩng lên, đôi mắt đẹp nhìn hắn, đôi mi thanh tú nhíu lại. "Thật không?" "Thật." Giọng điệu chắc như đinh đóng cột. Liên Thủy Dao ngưng mắt nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc, sau một hồi lâu mới hòa hoãn, nói với Nghiêm Phách Thiên: "Phu quân dốc sức ca ngợi Mặc tổng quản như vậy, đủ thấy phu quân vô cùng coi trọng hắn. Ta nghĩ rằng, người có thể được phu quân trọng dụng lại cực lực bảo vệ như thế tất nhiên có điểm tốt của hắn, mới có thể làm cho phu quân nói chuyện vì hắn như vậy, đúng không?" "Phu nhân có thể hiểu được là được rồi." Hắn nghĩ thầm, trên đời này lại có ai nói xấu mình chứ? May mà nơi này không có ai khác, hắn mới có thể mặt không đỏ, hơi thở không gấp nói tốt ình nhiều như vậy. "Yên tâm đi, phu quân, ta không trách hắn là được." Mặc Thanh Vân rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Đến bây giờ, hắn còn chưa để nàng biết mình chính là Mặc Thanh Vân, không phải là không muốn nói cho nàng, chỉ là tạm thời chưa nói. Dù sao đây cũng là chuyện trọng đại, bí mật lớn nhất của Nghiêm phủ. Nhớ ngày đó nạp bốn vị thiếp Chiêu Anh, Sở Sở, Can Tú cùng Niệm Tương, cũng là sau một đoạn thời gian chung sống, khẳng định các nàng ấy đáng tin, cũng đợi cho đến sau khi các nàng trở thành thê tử của bốn nghĩa đệ mới nói ra bí mật chuyện Nghiêm Phách Thiên chẳng quan chỉ là một nhân vật hư cấu, kì thật là do năm huynh đệ bọn họ thay phiên nhau đóng giả cho các nàng. Mà các nàng ấy cũng cẩn thận giữ bí mật này cho tới bây giờ. Hắn thân là đại ca, cũng không thể ngoại lệ. Cho dù muốn nói cho Thủy Dao, cũng nên bàn bạc trước với bốn nghĩa đệ, đợi đến khi tất cả mọi người đồng ý mới nói cho Thủy Dao. Đến ngày đó, không biết khi Thủy Dao biết được mình chính là Mặc Thanh Vân sẽ có phản ứng thế nào? Hắn hi vọng, nàng có thể hiểu mình không cố tình lừa gạt nàng, đến lúc đó, nàng cũng đừng chán ghét hắn là được. Vì để xử lý chuyện hàng hóa bị sai dịch cổng thành tạm giữ lại, Mặc Thanh Vân cùng các nghĩa đệ trở nên vô cùng bận rộn. Dù sao không có nhiều thời gian, ngày kia là phải giao hàng rồi. Vì để giữ chữ tín, bọn họ nhất định phải nghĩ tất cả biện pháp điều đình với chủ sự mới nhậm chức. Bọn họ bận bịu mấy đêm liền, cộng với người đứng ra trung gian phối hợp, nhìn xem là phải dùng tiền để xử lý hay là dùng lợi ích trao đổi cũng được. Liên Thủy Dao biết Nghiêm Phách Thiên bận rộn, trong một, hai ngày không thể nào rảnh rỗi, chỉ phái người đến truyền lời, tạm thời không thể đến bồi tiếp nàng, bốn tổng quản khác cũng vậy, tạm thời phải bỏ bê ái thê. Khi các nam nhân bận rộn thì các nữ nhân cũng xử lý chuyện nhà tốt. Liên Thủy Dao cố gắng học tập công việc trong phủ, nhận thức toàn bộ hạ nhân, không giống như luôn đợi ở Mai viện như trước kia, khuê phòng không ra, mà tình cảm giữa nàng cùng với bốn vị phu nhân ngày càng tăng, trở thành tỷ muội tốt không giấu nhau cái gì. Bây giờ lòng nàng đã có chỗ dựa, cuộc sống có trọng tâm. Nếu nàng đã là thê tử của Nghiêm Phách Thiên, mặc dù còn chưa được thân phận chính thất, nhưng nàng cho rằng mình có nhiệm vụ thủ hộ Nghiêm gia, thật cố gắng học tập xứng đáng với chức vụ đương gia chủ mẫu. Nghiêm Phách Thiên từng hứa với nàng, một khi báo thù, còn có trong sạch của người Liên gia nhà nàng, hắn sẽ dùng kiệu tám người khiêng đến cưới hỏi đàng hoàng, nghênh đón nàng vào phủ, mà nàng cũng sẽ có thể khôi phục tên gọi Liên Thủy Dao, nở mày nở mặt trở thành nữ chủ nhân Nghiêm phủ.