Bí Mật Của Định Mệnh
Chương 172 : Điều tra lại (2)
- Bản xét nghiệm ADN đó rốt cuộc là như thế nào? Nếu Lệ Linh là Lộ Phi thì cô ấy đúng là mẹ của Hạo Văn mà.
Triệu Chí Dương nghe xong thở dài, đặt ly rượu xuống bàn, vỗ nhẹ lên vai Từ Dịch Phàm:
- Lại còn bản xét nghiệm ấy như thế nào. Cậu sao lại hỏi câu này chứ. Nhất định là đã có người giở trò với bản xét nghiệm ấy rồi chứ còn sao nữa. Chuyện này mình sẽ giúp cậu điều tra.
Rồi anh ta cầm điện thoại gọi đến cho Viện trưởng. Triệu Chí Dương từng có ơn với Viện trưởng nên ông ta nói chuyện với anh vô cùng lịch sự. Triệu Chí Dương nói ngay vào vấn đề:
- Viện trưởng, lần trước tôi cùng Từ Tổng đến bệnh viện chỗ ông để làm một xét nghiệm ADN nhưng kết quả lại sai lệch. Bây giờ ông giúp tôi đến đó xem mẫu máu xét nghiệm còn hay không. Nếu còn thì nhờ ông bảo họ xét nghiệm lại dùm, nếu không tôi sẽ gửi mẫu khác đến.
Từ Dịch Phàm cố gắng bình tĩnh ngồi nghe Triệu Chí Dương nói chuyện điện thoại.
- À, tên hả? Từ Hạo Văn và Đàm Lệ Linh. Chuyện này nếu ông đích thân xét nghiệm thì càng tốt.... Vậy hả?.... Haha... Không có gì... Nhưng ông phải giữ bí mật đấy, đừng để cho ai biết.... À, tôi biết rồi, tôi sẽ mời ông dùng bữa sau nhé... Vậy được rồi....
Triệu Chí Dương tắt máy, nói:
- Nếu mẫu máu của Hạo Văn và Đàm Lệ Linh vẫn chưa bị tiêu hủy thì có thể làm xét nghiệm lại, nếu không chúng ta gửi mẫu máu khác đến. Lần này đích thân Viện trưởng sẽ xét nghiệm. Để ngày mai xem sao, cậu đừng lo quá. Nhưng chắc kết quả sẽ như chúng ta nghĩ thôi.
Đến lượt Từ Dịch Phàm thở dài, Triệu Chí Dương thấy vậy bèn hỏi:
- Cậu vẫn phiền lòng chuyện gì hả? À đúng rồi, đã gọi điện cho Đàm Lệ Linh... à Lộ Phi chưa vậy?
- Chưa.
- Thế thì gọi đi, chần chừ gì nữa.
Nhưng Từ Dịch Phàm chỉ cầm điện thoại mà không bấm số của Đàm Lệ Linh. Triệu Chí Dương thấy vậy bèn giật lấy điện thoại, tìm số của Đàm Lệ Linh rồi gọi ngay cho cô. Nhưng gọi bao nhiêu cuộc liền Đàm Lệ Linh đều tắt máy, có lẽ là máy hết pin.
- Không nghe máy.
- Có lẽ để mai gọi.
- Mà Dịch Phàm này, cậu còn băn khoăn chuyện gì nữa vậy hả? Mọi chuyện chẳng phải đã giải quyết xong rồi còn gì nữa. Chỉ cần cậu gặp được Đàm Lệ Linh, nói cho cô ấy nghe tất cả mọi chuyện, hai người chẳng phải lại trở về bên nhau đấy thôi.
Từ Dịch Phàm lắc đầu:
- Mình chẳng biết nữa. Châu Kiến Thành cứu cô ấy ở ngã 3 ngoại thành, cách chỗ hỏa táng không xa lắm.
- Chuyện đấy hả? Khi nào Đàm Lệ Linh lấy lại trí nhớ thì hỏi cô ấy xem. Lúc đó cô ấy phải rõ nhất.
- Những người hỏa táng vẫn đưa bình đựng tro cốt cho mình. Trong đó không phải là tro cốt.
Nghe những câu nói chẳng ra đâu vào đâu của Từ Dịch Phàm, Triệu Chí Dương chẳng biết nên nói gì. Suy đi nghĩ lại cuối cùng anh ta cũng nói:
- Từ Dịch Phàm, vì trong bình đó không phải là tro cốt của Lộ Phi nên cậu buồn hả?
- Cậu nghĩ thế sao?
- Thôi, mình biết bây giờ cậu không muốn suy nghĩ đến chuyện đấy nữa. Chẳng phải mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi còn gì, chúng ta làm lại xét nghiệm ADN chỉ là thêm phần chắc chắn thôi. Nếu cậu muốn chắc chắn hơn nữa thì mình cũng chẳng phản đối đâu. Yên tâm đi, cậu cứ ngồi đấy mà đợi kết quả.
Triệu Chí Dương lại bấm điện thoại gọi tiếp:
- A Toàn, là tôi đây. Tôi có chuyện muốn anh điều tra đây. Điều tra xem cho tôi 3 năm trước lúc hỏa táng cho Phùng Lộ Phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tốt nhất nên tìm mấy tên đã hỏa táng cho cô ấy mà hỏi. Mau điều tra cho tôi, càng nhanh càng tốt.
Sau đó anh ta tắt máy, quay sang nhìn Từ Dịch Phàm:
- Thế nào, cậu muốn có kết quả chắc chắn nhất thì mình sẽ giúp cậu có được kết quả đó.
- Đáng lý ra những chuyện này mình phải làm, không thể làm phiền cậu như thế được.
- Là chuyện cậu phải làm ấy hả? Để mình tìm cho cậu cái gương. Cậu xem lại bản thân cậu đi, trông như kẻ mất hồn vậy. Cậu như thế thì làm sao còn nghĩ ra được chuyện gì nữa chứ.
- Cảm ơn cậu.
Triệu Chí Dương nhìn anh cười nói:
- Cảm ơn hả? Bạn bè với nhau mình không cần lời cảm ơn của cậu đâu. Hay tối nay mời mình bữa tối cũng được đấy. Trưa nay mình chưa ăn gì cả, bụng đói cồn cào rồi.
- Ừ.
- Mau đi thôi.
Triệu Chí Dương kéo Từ Dịch Phàm đi ăn tối. Nhờ mấy lời của Triệu Chí Dương mà tâm trạng Từ Dịch Phàm đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều. Anh cũng gọi điện cho Đàm Lệ Linh nhưng không được, thậm chí còn để lại lời nhắn hẹn gặp cô nữa.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
217 chương
8 chương
50 chương
49 chương
20 chương